Chương 09
Randall ngồi một mình trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình, quan sát buổi trị liệu phát trên đoạn băng. Bệnh nhân số hai - Jason Harris - ngồi vào ghế trước mặt anh, những ngón tay lo lắng bấu víu quần jean.
“Kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện, anh cảm thấy thế nào?” Peter hỏi. “Tuần này có chuyện gì xảy ra mà anh muốn thảo luận không?”
“Không hẳn. Một tuần khá bình thường. Trời bắt đầu trở lạnh nên công việc cũng bận rộn hơn. Mọi người thường thay lốp mới hoặc lắp lốp đi tuyết khi họ cảm thấy thời tiết thay đổi. Gió mùa khiến mọi người đến cửa hàng nhiều hơn. Tuy nhiên, tôi thích bận rộn. Một ngày trôi qua nhanh hơn.
“Mọi việc ở nhà thì sao?”
“Cũng thế.”
“Mẹ anh sao rồi?”
“Vô dụng, như thường lệ. Tôi không hiểu làm sao bà ấy có thể sống cuộc đời phụ thuộc hoàn toàn vào người khác, đón nhận những lời phiền muộn và mọi lời tào lao, và coi đó là một cuộc sống viên mãn. Nhưng này, đó là bà ấy, không phải tôi. Tôi nghĩ đó là cuộc đời của một nô lệ, nhưng bà ấy sẽ không đi đâu cả. Bà ấy đã gắn bó với ông ta lâu như vậy. Bà ấy sẽ tiếp tục làm điều đó cho đến khi bà ấy hoặc ông ta chết đi. Bà ấy có biết sống khác đi thế nào đâu.”
“Anh đang nói về bố mình ư?”
“Còn ai vào đây nữa?”
“Ông ấy thế nào?”
“Một tên khốn.”
“Sao lại thế?”
“Mẹ tôi ho suốt ba tuần nay rồi. Họ cả đêm lẫn ngày. Tôi nghĩ bà bị phế quản hoặc viêm phổi, nhưng bà không đi khám vì không có tiền. Tôi đã đề nghị trả tiền nhưng bà vẫn không chịu đi. Không muốn lấy tiền của tôi. Thay vào đó, bà ấy mua thuốc không cần kê đơn nhưng uống chẳng có tác dụng gì. Tôi nói với bố tôi về điều đó, nhưng ông ta xua tay như thể tôi đang lãng phí thời gian của ông ta. Một đêm nọ, khi mẹ tôi ho quá nhiều, ông ta đã đuổi bà ra khỏi giường và bà đã phải ngủ trên ghế để ông ta ngủ lấy sức đi làm vào ngày hôm sau. Ông ta là một kẻ tồi tệ như thế.”
“Điều đó khiến anh nghĩ gì?”
“Nghĩ gì ư? Ông ta thật tồi tệ và ích kỷ. Chỉ cần đưa bà ấy đến bác sĩ, lấy thuốc kê đơn và ông ta sẽ không bị những cơn họ dai dẳng làm phiền nữa. Và bà ấy cũng đỡ mệt. Nhưng ông ta nói việc đó quá tốn kém. Có lẽ nếu ông ta có một công việc ổn định thì bà ấy đã có thể nhận được những gì mình cần.”
“Anh có nói với bố anh về việc anh hỗ trợ tiền đưa mẹ đi bác sĩ không?”
“Ông ta liên tục bảo tôi im lặng và lo việc của mình đi. Vì vậy, tôi đã làm thế. Nhưng vào một đêm nọ, khi trở về nhà, tôi thấy bà ấy đang lau chùi bùn đất dính trên sàn mà ông ta đã mang về từ chỗ làm. Tất cả những gì ông ta cần làm là cởi ủng từ hiên, nhưng không. Thực sự quá đáng mà. Ông ta bước thẳng vào nhà, tạo ra một mớ lộn xộn và giờ mẹ tôi phải khom lưng cọ rửa, họ khùng khục và khạc nhổ. Anh biết lúc đó ông ta ở đâu và làm gì không? Ngồi trên ghế dài và uống bia, xem trận đấu trên ti-vi.”
“Lúc đó anh cảm thấy như thế nào? Cụ thể.”
“Tức giận.”
“Tức giận như thế nào?”
Máy quay đã chụp được cảnh Jason, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lồng ngực phập phồng.
“Tôi muốn ông ta phải chịu đau đớn.”
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn đấm ông ta hết sức có thể. Một cú thẳng vào mũi. Tôi muốn nghe tiếng sụn vỡ và muốn hất ông ta xuống đống bùn trên sàn nhà. Chẳng phải thật tuyệt nếu mặt ông ta cày xuống sàn, lấm lem bùn đất sao? Tôi thực sự rất thích điều đó.”
“Còn gì nữa?”
“Tôi muốn đưa mẹ tôi chạy trốn. Để lại tên khốn đó trên sàn và đưa bà ấy đi. Bà ấy ở với ông ta vì phải vậy, và tôi bó tay vì bà ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng thực sự, tôi muốn đưa bà ấy đi. Cho bà ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn”.
“Cảm ơn, Jason. Cảm ơn những gì anh đã chia sẻ.”
Randall dừng đoạn băng và hoàn tất việc ghi chép cuộc phỏng vấn trên máy tính để bổ sung thông tin vào tập tin nghiên cứu tình huống. Đến giờ phút này, Jason được trông chờ là thành công thứ hai của họ. Nếu họ có thể khiến anh ta không còn những tưởng tượng về việc hành xử bạo lực với cha mình, đó sẽ là một chiến thắng thực sự và có thể ngăn chặn phản ứng tiêu cực đối với bước lùi ở trường hợp của Jerry Osbourne. Khi họ gặp Jason lần đầu tiên, những tưởng tượng giết người của anh ta liên quan đến việc cắt lưỡi cha mình để ông ta không thể ra lệnh cho mẹ mình nữa. Sau đó, anh ta muốn móc mắt người cha để ông ta không nhìn anh đầy khinh bị mỗi khi họ ở cùng phòng với nhau. Khi mắt và lưỡi của người cha không còn nữa, Jason mơ tưởng đến việc chặt tay cha mình để ông ta không thể đánh mẹ anh nữa. Sau đó, anh sẽ ngồi cạnh cha mình và nói cho ông ta biết anh ghét ông ta đến nhường nào cho đến khi người cha hộc máu mà chết.
Anh và Peter đã làm việc chăm chỉ, chia sẻ những tưởng tượng hết lần này đến lần khác, cho đến khi các chi tiết bắt đầu thay đổi theo thời gian. Anh ta không còn tưởng tượng đến việc cắt lưỡi, nhưng móc mắt vẫn còn. Không chặt tay, nhưng chặt ngón tay. Cuối cùng, con dao đã không còn xuất hiện, mà thay vào đó là một khẩu súng. Có lúc, Jason nói về việc bắn chết cả cha lẫn mẹ mình, điều này là một cú ngoặt bất ngờ - giống như với Jerry. Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng về việc giết mẹ mình trước đây, nhưng khi việc giết người ngày càng trở nên xa vời và ít tính cá nhân hơn, sự yếu đuối của bà đã thôi thúc anh ta kết liễu cuộc sống của bà. Nhưng điều đó nhanh chóng trôi qua, và sự tập trung chỉ dồn vào người cha. Một ngày nọ, khẩu súng biến mất, và dù việc trừng phạt quay trở lại và mang tính cá nhân – Jason đánh đập cha mình – nhưng kết cục không phải là cái chết mà chỉ là sự đau đớn. Đây là một bước ngoặt quan trọng. Giờ đây, họ nỗ lực đưa Jason sang giai đoạn tiếp theo – không quan tâm đến bất cứ điều gì bạo lực và mong muốn đơn giản là sống tiếp, chấp nhận những gì vốn có và hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà của cha mình.
Randall đứng dậy khỏi bàn làm việc và ngồi lên bệ cửa sổ để có thể nhìn ra khu tứ giác nối liền ba tòa nhà khác với Khoa Khoa học. Ánh nắng ban mai vừa ló dạng trên những tán cây gần khu ký túc xá sinh viên năm nhất. Anh chỉ có một mình, đó chắc chắn là kế hoạch. Buổi tối hôm trước thật mệt mỏi, bắt đầu với cuộc điện thoại từ Gina, cô nàng đã rất kích động, sau đó bình tĩnh lại và gọi cho những người bạn khác của Amanda để báo tin.
Amanda là con một, mẹ đã bỏ hai cha con họ đến sống ở Bờ Tây. Anh không biết làm sao để có thể liên lạc được với bà, vì vậy anh đã gọi cho dì của cô ấy ở Florida và hai người em họ ở Colorado và Mississippi. Những sụt sùi cũng như lời hứa rằng họ sẽ đến và hỗ trợ anh nhiều nhất có thể. Họ đề nghị giúp anh báo tin cho những người còn lại trong gia đình và anh đã đồng ý. Randall gửi họ địa chỉ email và hứa sẽ gửi thông tin chi tiết về đám tang ngay sau khi sắp xếp xong xuôi. Mọi thứ đến với anh quá choáng ngợp, một cơn sóng dữ dội của nỗi đau và trách nhiệm cuốn phăng và tung anh theo từng đợt sóng. Amanda đã chết, giờ anh phải lo hậu sự cho cô.
Lối đi dạo đầy cỏ thường chật cứng sinh viên nay vắng tanh. Anh yêu thích sự động trong khuôn viên trường giờ tan học. Tuổi trẻ, kỳ vọng thành công, lạc quan. Những thứ ấy rất “gây nghiện”. Còn vài tuần nữa trước khi sinh viên trở lại sau kỳ nghỉ lễ. Anh tự hỏi liệu ngay với nguồn năng lượng của họ, anh có thể cảm thấy lạc quan trở lại không. Anh không chắc mình có thể vui vẻ như xưa không.
“Tiến sĩ Brock.”
Randall suýt ngã khỏi bậu cửa khi xoay người lại. Một người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa – dáng người thấp, khuôn mặt khá “cứng” so với tuổi sinh viên. Mái tóc bù xù chấm lông mày và bộ râu đen che gần hết khuôn mặt. Đôi mắt anh ta có vẻ sẫm màu hơn trong bóng tối hành lang. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen.
"Hôm qua anh đã đến nhà tôi,” Randall nói. “Tôi nhận ra chiếc áo khoác.”
“Đúng!”
“Và tại bữa tiệc của Amanda. Anh đã ở đó. Tôi đã nhìn thấy anh. Nhưng tóc của anh hơi khác một chút.”
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Người đàn ông bước vào và băng qua phòng, thả mình xuống một trong hai chiếc ghế mà Randall và Peter dùng để thực hiện trị liệu. Một máy quay được đặt trên giá ba chân, nhưng tắt. Người đàn ông ngả lưng ra ghế và hất áo khoác mình sang hai bên khi bắt chéo chân, để lộ một bộ trang phục cơ bản: một chiếc quần jean và áo sơ mi cài cúc.
“Tôi đã gọi anh từ ban công,” Randall nói. Anh vẫn dựa vào cửa sổ sau bàn làm việc.
“Tôi có nghe thấy, nhưng đó không phải thời điểm phù hợp. Tôi không nên đến vào lúc đó. Không phải với mọi thứ đang diễn ra với Amanda. Anh vừa về đến nhà sau khi phát hiện ra mọi chuyện. Đó là sai lầm của tôi.”
“Sao anh biết điều đó?” Randall hỏi. “Sao anh biết Amanda?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm anh một lúc. “Anh trông tôi có quen không?”
“Không quen lắm. Tôi đã thấy anh ở bữa tiệc. Chỉ vậy thôi.”
“Chúng ta đã cùng tham gia nhiều buổi kết giao suốt nhiều năm, nhưng tôi không nghĩ chúng ta từng chính thức gặp gỡ. Anh có thể gọi tôi là Sam.”
Randall im lặng.
“Tất nhiên, đó không phải tên thật của tôi. Điều quan trọng là tôi vẫn ẩn danh vào lúc này, vì vậy tôi đã chọn một cái tên mà tôi biết nó có thể kết nối chúng ta. Tôi đã chọn tên em trai anh.”
Randall cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân nặng trĩu như đeo đá.
“Tôi biết anh đang tự hỏi bản thân điều gì,” Sam tiếp tục, khoé miệng thoáng nở nụ cười. “Hoặc ít nhất anh nên tự đặt câu hỏi cho bản thân mình. Nếu tôi biết em trai anh, tôi có thể biết những gì khác?”
“Anh muốn gì?”
“Tôi đến để giúp anh.”
“Tôi không cần anh giúp.”
Sam nhìn Randall không chớp mắt. “Anh và Sam từng chơi với nhau ở trang trại của bố mình. Cha anh không cho anh thời gian để có thể cưỡi ngựa. Anh phải giúp mọi người xử lý công việc ở nông trại vì công việc ở đó khá nhiều. Ngay cả khi mới chỉ là một thanh niên, sự giúp đỡ của anh rất quan trọng. Nhưng ngày đó, anh có thời gian cho chính mình và anh trân trọng điều đó. Tuy nhiên, Sam cứ lẽo đẽo theo sau anh. Cậu ấy rất ngưỡng mộ anh, nhưng điều đó đôi lúc gây phiền nhiễu, nhưng không phải cậu ấy là em trai anh sao? Tuy nhiên, anh nhìn nhận việc đó theo cách khác. Đối với anh, cậu ấy chỉ là một công việc vặt khác, và trông chừng Sam là một nhiệm vụ của anh. Vì vậy, khi anh có chút thời gian riêng tư của mình để đi vào khu rừng bao quanh chuồng bò sữa, cậu ấy vẫn lẽo đẽo theo anh, nhưng đó không phải lúc anh làm việc nhà nữa nên anh đã phớt lờ cậu ấy. Quá tệ. Có vẻ như bị kịch đã tìm đến anh, không phải sao?”
Randall sững người. Anh thả người xuống chiếc ghế đối diện với vị khách của mình.
“Anh được cho là người bảo vệ Sam. Cậu ấy là em trai anh chứ không phải một mục trong danh sách việc vặt. Anh là người đáng lẽ phải trông nom cậu ấy.”
“Sao anh biết chuyện này?” Randall hỏi, giọng lạc đi.
“Anh bỏ lỡ câu hỏi thực sự kìa,” Sam đáp, nghiêng người về phía trước. “Đó là, không biết tôi có thể biết gì nữa nhỉ?”
Không gian im lặng bao trùm hai người đàn ông. Randall cố gắng che giấu đôi tay run rẩy của mình bằng cách khoanh trước ngực. Cơn đau đầu ập đến. Tầm nhìn anh bắt đầu mờ dần. Anh biết ngay rằng đó là cơn đau nửa đầu, và nó dữ dội hơn cơn đau từng đe dọa anh tại buổi lễ của Amanda. Điều này thật sự rất tồi tệ.
“Anh đi đi,” Randall nói một cách cẩn thận, nắn nót từng chữ để đảm bảo giọng nói của mình không bị lạc và xua đi nỗi sợ hãi đang lớn dần.
“Nhưng trước hết tôi cần nói với anh một điều. Tôi cần phải nói cho anh biết bí mật đã đưa tôi đến đây.”
“Là gì?”
Sam hạ giọng thì thầm. “Amanda đã bị sát hại, và tôi biết ai đã làm điều đó. Tôi đã nhìn thấy toàn bộ sự việc.”
Randall bật dậy khỏi ghế và xông về phía người đàn ông, cảm giác tội lỗi và hối hận dồn xuống chân anh. “Không thể nào!” Anh khóc, đột nhiên tràn đầy năng lượng. “Vợ tôi đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.”
“Không. Cô ấy bị sát hại.”
Vô lý. Randall nhắm mắt lại trong giây lát khi cơn đau dữ hội hơn. “Được rồi, vậy hãy nói cho tôi biết thủ phạm. Anh nói anh ở đó mà. Anh đã chứng kiến. Vậy nói đi, rồi chúng ta đến gặp cảnh sát.”
“Không được.”
“Mày làm đúng không? Mày đã giết vợ tao?”
“Không.”
“Vậy nếu cô ấy bị sát hại, thì ai là thủ phạm?”
“Chờ đi. Giờ chưa phải lúc.”
“Tao sẽ gọi cảnh sát.”
Randall lần mò tìm điện thoại trên bàn. Anh nhấc ống nghe lên và đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai mình, xoay người anh quay lại để anh đối diện với người đàn ông lạ mặt này.
“Đừng gọi cảnh sát,” Sam nói. “Đây là chuyện giữa anh và tôi. Tôi có thể giúp anh, nhưng nếu anh để cảnh sát biết, anh sẽ tự mua dây buộc mình và phải chia sẻ những bí mật mà anh chưa sẵn sàng nói ra. Anh biết tôi đúng. Tôi sẽ giúp anh tìm ra sự thật về Amanda. Và tôi cũng sẽ giúp anh nhìn thấu những sự thật về chính mình.” Sam nắm tay anh và đặt một vật vào đó.
“Gì đây?”
“Điện thoại của Amanda. Anh sẽ tìm thấy sự thật đầu tiên của cô ấy ở đó. Nhưng đừng gọi cảnh sát.”
“Làm sao mày có được điện thoại của cô ấy?”
“Tất cả chúng ta đều đeo mặt nạ,” Sam tiếp tục, phát lờ câu hỏi của Randall. “Một số người kín kẽ hơn những người khác, nhưng ai cũng đeo giống ai. Cuộc sống chỉ rặt những mưu mẹo. Anh không bao giờ thực sự hiểu hết một ai đó. Anh không thực sự hiểu Amanda và cô ấy cũng không thực sự hiểu anh. Nhưng tôi có thể giúp anh thấy những gì anh cần thấy.”
“Đổi lại là gì?”
Sam nhún vai và lùi về phía cửa.
“Đổi lại là gì?”
Sam kéo mũ trùm lên đầu, và Randall quan sát anh ta trở lại hành lang. Anh ta dừng lại ở ngưỡng cửa. “Tôi biết nhiều hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Nhớ là đừng kéo cảnh sát vào. Tôi biết tất cả mọi thứ đấy.”
Gã đàn ông biến mất. Randall cúp điện thoại và gục vào tường, trượt dần xuống sàn khi cơn đau nửa đầu dần dần lan khắp hộp sọ, khiến anh ngã quỵ. Anh nâng niu chiếc điện thoại của Amanda trong tay, bối rối và sợ hãi, dùng ngón tay cái chà xát lên bề mặt nhẵn bóng của nó cho đến khi cơn đau nuốt chửng anh.