← Quay lại trang sách

Chương 10

Peter đi đi lại lại trong phòng. “Vậy chúng ta có gọi cảnh sát không?”

“Tôi phải nói gì với họ?” Randall hỏi. “Một người đàn ông đến gặp tôi và nói với tôi rằng vụ tai nạn của Amanda thực sự là một vụ án giết người? Tôi không biết anh ta là ai. Tôi không biết anh ta đến từ đâu. Tôi chưa bao giờ gặp anh ta trước đây. Mãi cho đến lễ trao giải. Tôi chắc chắn về điều đó. Và anh ta bảo tôi đừng kéo cảnh sát vào cuộc.”

“Tất nhiên là anh ta phải làm thế. Anh ta có thể muốn tống tiền anh hay gì đó. Anh ta biết em trai anh, nghĩa là anh ta biết nhiều hơn những gì nên biết. Và điều đó có thể có nghĩa là anh ta biết tai nạn của Amanda vừa giúp anh trở thành một người đàn ông rất giàu có. Khả năng cao là thể.”

Randall ngồi trên chiếc ghế lưng tựa mà anh đã ngồi trước đó với Sam. “Nghe này, chắc chắn tôi sẽ báo cảnh sát. Chỉ là tôi không biết phải nói gì với họ. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ đặt quá nhiều câu hỏi? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ theo dõi gã Sam này và anh ta bắt đầu nói về những điều chúng ta không muốn nhắc đến?”

“Nếu vậy thì chúng ta cứ thế đối mặt thôi.”

Randall lắc đầu. “Không. Tôi không thể. Tôi nghĩ nên chờ vài ngày để tìm hiểu xem hắn là ai và hắn muốn gì. Như thế chúng ta sẽ biết nên làm gì.”

“Sao hắn lại biết về em trai anh?”

“Tôi không rõ.”

“Hắn biết William không?”

Chỉ cần nghe thấy cái tên đó thôi đã khiến anh lạnh sống lưng. Randall đứng đối diện bạn mình. “Tôi không biết, nhưng tôi sẽ tìm hiểu. Tôi chỉ cần một vài ngày thôi.”

“Amanda sẽ được chôn cất trong vài ngày tới.” Peter ngừng đi lại và ngồi xuống bàn của mình. “Nếu cô ấy thực sự bị sát hại, thì có thể có bằng chứng cần được thu thập từ cơ thể cô ấy. Chúng ta cần báo ngay cho cảnh sát.”

Randall yên lặng, suy nghĩ.

“Tôi cũng đang thắc mắc,” Peter thì thầm, “nếu không phải vậy... thì cái gì đó...”

“Không phải vậy,” Randall đáp. Anh bắt gặp ánh mắt của Peter. “Không thể nào.”

“Vợ anh vừa chết. Anh đang đau khổ tột độ..”

“Tôi ổn.”

“Được rồi. Vậy anh cần phải báo cảnh sát.”

“Tôi sẽ báo. Tôi sẽ tìm hiểu kỹ nhất có thể để họ không hỏi nhiều hơn những gì cần hỏi. Nhưng tôi sẽ nói với họ.”

Randall nhấp một ngụm trà và liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương ở phía bước tường đối diện. Chứng đau nửa đầu của anh đã biến mất sau khi anh hoảng sợ gọi điện cho Peter, nhưng tâm trí anh vẫn rất mông lung. Khi cố gắng mô tả Sam trông như thế nào, anh không thể nào nhớ đủ các chi tiết. Thực sự quá mệt mỏi.

Peter đi ra phía sau bàn làm việc và tiến tới chiếc tủ lạnh nhỏ mà anh đặt khuất phía sau. Anh lấy một lon nước ngọt, bật nắp và tiếng xì ga rít lên trong không gian yên tĩnh. “Anh không cần phải ở đây vài ngày. Chúng ta có thời gian. Tôi không muốn anh nghĩ về Stephen Sullivan hoặc Jason Harris hay Jerry, hiểu chứ?”

“Làm sao tôi có thể không nghĩ về họ được? Nghiên cứu của chúng ta phụ thuộc vào họ mà.”

Peter chảy nước mắt và anh đưa tay lên lau. “Tôi không lo chuyện nghiên cứu tình huống. Tôi lo cho anh. Amanda chết rồi, Randall ạ. Tôi không thể không nghĩ về điều đó, và tôi không thể tưởng tượng nổi những gì anh phải trải qua. Tôi biết anh muốn trốn ở đây và vùi mình vào nghiên cứu để quên đi những gì đã xảy ra. Nếu là anh, tôi có thể cũng sẽ làm thế. Nhưng nghiên cứu tình huống không phải việc quan trọng đối với anh lúc này. Anh cần phải chấp nhận mọi thứ.”

“Tôi biết.”

“Hãy báo cảnh sát gã Sam này.”

Randall gật đầu và nhìn vào gương một lần nữa. Anh nhét tay vào túi và sờ thấy các cạnh nhẵn từ chiếc điện thoại của Amanda, nghĩ rằng mình nên nói với Peter về điều đó nhưng nhanh chóng giữ im lặng. Cho Peter xem sẽ chỉ dẫn đến nhiều câu hỏi và áp lực hơn về việc báo cho cơ quan chức năng. “Ngày mai tôi sẽ gọi cho nữ điều tra viên của bang. Còn bây giờ tôi chỉ muốn về nhà. Muộn rồi và tôi cảm thấy mệt.” Hình ảnh người đàn ông kiệt quệ với trái tim tan nát hiện lên trong tấm gương. Giọng nói của kẻ lạ mặt vang lên trong tâm trí anh.

Amanda đã bị sát hại, và tôi biết ai đã làm điều đó. Tôi đã chứng kiến tất cả. Tôi có thể giúp anh.