← Quay lại trang sách

Chương 11

Susan và Tommy đi theo Tiến sĩ Nestor xuống hành lang dài nối sảnh của phòng giám định y khoa với các phòng khám nghiệm tử thi. Có hai chiếc bàn bằng thép không gỉ được đặt ở ngay giữa phòng, một đầu là bồn rửa và tủ đựng dụng cụ; bên cạnh một chiếc bàn khác là tủ lạnh với sức chứa sáu thi thể. Mùi tinh dầu thông thơm thoang thoảng, nhưng Susan vẫn có thể ngửi thấy mùi mặn, mùi ngọt cùng mùi tanh của kim loại gỉ sét không lẫn đi đâu được và chúng luôn khiến mũi cô nhăn lại. Đó là mùi máu.

Thi thể của Amanda Brock được đặt trên chiếc bàn gần tủ lạnh nhất. Cô được đặt nằm sấp, khuôn mặt lộ ra qua một tập tin đính kèm ở cuối bàn như thể sắp được mát-xa. Một tấm khăn lớn màu xanh lam che phủ toàn bộ cơ thể đến tận vai. Tóc cô được rẽ ngôi và kẹp lại bằng những chiếc kẹp kim loại.

Tiến sĩ Nestor tiến đến ngăn tủ nhỏ và lấy một tập tài liệu. Cô ra hiệu cho Susan và Tommy đến cùng mình xem thi thể và bật đèn chiếu trên bàn.

“Như tôi đã nói qua điện thoại đêm qua, có khả năng vết thương ở cổ này là do vụ tai nạn, nhưng nó quá hoàn hảo. Khả năng cao là do tính toán trước.” Cô ấy đeo găng tay và chỉ vào khu vực bị bầm tím nặng ở đáy hộp sọ của Amanda. “Hai người có thể thấy vết bầm tím ở đây là một hình tròn gần như hoàn hảo. Khá khó để có được hình tròn như thế nếu do ngẫu nhiên.”

Susan nhìn vết bầm. “Vậy là do tác động ngoại lực.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy. Một thứ gì đó như gậy hoặc ống. Một thứ gì đó nặng, có gờ bo tròn. Một cây gậy đánh gôn hoặc một thứ gì đó mỏng như vậy khó có thể gây ra vết thương này. Nó phải dày hơn.”

“Thế một tảng đá hoặc một chiếc giày thì sao?” Tommy hỏi.

“Có khả năng” Nestor mở tập tài liệu mà cô lấy được từ tủ cá nhân. Cô treo vài ảnh chụp X-quang lên bảng sáng cạnh bàn dụng cụ. “Chúng tôi đã chụp những bức ảnh này sau khi tôi phát hiện ra vết bầm tím. Tám xương sống trên cùng tạo nên các đốt sống cổ. Cô cậu có thể thấy đốt C3 và C4 đã bị gãy, và khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi có thể xác định rằng cú đánh quá mạnh dẫn đến phần tủy sống bảo vệ các đốt sống này bị đứt. Theo báo cáo của tôi, đây là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết. Tủy sống của cô ấy bị đứt khiến các khiến dây thần kinh cung cấp cho cơ thể đột ngột bị đứt theo. Tim và mạch máu bắt đầu ngừng hoạt động huyết áp giảm nhanh chóng và cô ấy chết. Dựa trên những gì chúng ta đang thấy ở đây, tôi kết luận cái chết khá tức thì.”

Nestor kéo những bức ảnh ra khỏi bảng đèn và đặt chúng trở lại tập hồ sơ.

“Thông thường, để tạo ra được loại chấn thương này, cần một lực rất mạnh từ phía sau. Chấn thương do va chạm gần, chẳng hạn như một cú đánh bằng một tảng đá hay báng súng vào gáy sẽ không đủ lực. Giẫm lên cổ cũng có thể gây ra chấn thương tương tự, nhưng nếu thế, tôi không nghĩ vết bầm tím này lại quá chính xác như vậy. Theo tôi, đó có thể là gậy bóng chày, ống tuýp, móc sắt, nếu đủ dày. Thậm chí có thể là một cành cây to. Thứ gì đó mà cần phải vung lên mới có đủ lực từ phía sau. Cô cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Tôi hiểu,” Susan trả lời. “Những phát hiện của cô và thực tế rằng máu đã bị đông lại trong cơ thể là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy cô ấy đã chết trước khi chiếc xe lao xuống vực.”

“Đúng. Tôi đồng ý.”

“Thêm vào đó, hàng rào đã bị cắt trước khi vụ tai nạn xảy ra,” Tommy nói. “Tất cả đã được tính toán từ trước.”

Susan gật đầu. “Có vẻ như chúng ta có thể khẳng định đây là một vụ giết người.”

“Tôi sẽ gửi báo cáo của tôi qua email cho cô vào cuối ngày hôm nay,” Nestor nói. “Chúng ta sẽ trả lại thi thể cho chồng cô ấy nếu cô xong việc.”

“Được thôi, miễn là chúng ta có đủ chứng cứ cần thiết để điều tra.” Susan nhìn cơ thể Amanda nằm úp trên bàn và tự hỏi điều gì đã khiến ai đó muốn giết cô ấy như vậy. Bị giết, sau đó phi tang bằng cách lao xe xuống vực từ độ cao hơn sáu mươi mét. Cô đã thấy những chia sẻ của mình về những vụ giết người trong nhiều năm, nhưng khi hành vi giết người được thực hiện với sự ác độc như vậy, nó luôn khiến cô nghĩ lại quan điểm về nhân tính. Người phụ nữ này không đáng bị như vậy.

“Cô cần gì nữa không?” Nestor hỏi.

“Không, tôi nghĩ tôi ổn. Lúc này như thế là đủ rồi.”