← Quay lại trang sách

Chương 12

Randall lái xe rời khỏi trục đường chính và rẽ vào khu nhà mình. Anh đi qua những ngôi nhà đồ sộ trong khu phức hợp, nhà nào cũng thắp đèn sáng trưng và đầy những món đồ trang trí ngày lễ, nhà nào cũng cố gắng sao cho đẹp hơn nhà kia. Thông thường, việc trang trí màu mè vào dịp Giáng sinh sẽ khiến anh cảm thấy vui vẻ, đầy ắp không khí lễ hội, thậm chí có chút ganh đua, nhưng với tình hình hiện tại, anh chán nản tột độ. Đèn và đồ trang trí không còn đại diện cho bất cứ điều gì tốt đẹp. Thứ duy nhất đọng lại trong tâm trí anh lúc này là anh sẽ cô đơn một mình trong những ngày nghỉ còn lại.

Khi lái xe lên đoạn dốc dẫn vào nhà, anh nhìn thấy một chiếc Sedan đậu cạnh cửa ga-ra, đèn vẫn sáng. Cần gạt nước hoạt động liên tục do cơn mưa phùn suốt một giờ qua. Anh từ từ tiến lại gần, cố gắng xem đó là ai, đoán rằng đó là một người hàng xóm đến để chia buồn và chia sẻ những câu chuyện về Amanda mà anh không muốn nghe. Anh thực sự không có tâm trạng để mỉm cười và cảm ơn họ vì đã đến. Vâng, Amanda rất hoàn hảo. Cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Vâng, tôi biết cô ấy quý mến anh/chị nhiều thế nào, và tôi biết anh/chị cũng yêu quý cô ấy ra sao. Không, tôi ổn, cảm ơn lời đề nghị của anh/chị. Anh/ chị tử tế quá.

Khi đến gần, anh thoáng nghĩ rằng Sam có thể đang ngồi trong xe. Anh lái vòng qua chiếc Sedan và dừng lại. Giờ anh nhận ra đó là chiếc Ford Taurus mà anh đã được ngồi vào ngày hôm trước. Anh hạ cửa kính xuống và cảm nhận làn sương nhẹ nhàng phả vào mặt. Cửa sổ bên ghế phụ của chiếc Ford Taurus hạ xuống và đèn vòm bên trong xe bật sáng.

“Anh có rảnh vài phút để nói chuyện không?” Adler hỏi.

“Chắc chắn rồi. Hãy ra phía trước chờ chút nhé. Tôi cất xe đã.”

Randall lái chiếc BMW vào ga-ra. Sau khi cánh cửa đóng lại, anh chộp lấy chiếc điện thoại của Amanda đang để ở một trong những ngăn đựng cốc và nhét nó vào túi. Anh xách cặp và đi vào bên trong.

Sao lạnh thế nhỉ? Chắc hẳn anh đã quên bật máy sưởi trước khi rời nhà vào sáng hôm đó, điều mà Amanda thường làm. Cô ấy thích đêm lạnh ngày ấm, vì vậy luôn loay hoay với bộ điều chỉnh nhiệt độ. Anh tăng nhiệt, sau đó mời nữ điều tra viên vào nhà.

Adler bước vào tiền sảnh và nhìn xung quanh. “Chà căn nhà tuyệt quá.”

“Đây là ngôi nhà mơ ước của Amanda. Một nơi đủ rộng rãi để đón khách và tổ chức vô số bữa tiệc tối mà cô ấy thích, nhưng không quá rộng đến mức trống trải và lãng phí. Cô ấy đã sống một mình ở đây trước khi chúng tôi kết hôn. Toàn bộ ngôi nhà tuyệt đẹp này với chỉ một người sống. Nhưng như tôi biết, bố cô ấy đã xây một ngôi nhà rộng gấp ba lần ngôi nhà này và chỉ sử dụng 20% để có thể cho mọi người thấy ông ấy giàu có đến mức nào. Rõ ràng, ông ấy là kiểu người như thế.”

“Nhưng Amanda thì không.”

“Tất nhiên.”

“Cô ấy đã làm rất tốt. Căn nhà đẹp quá.”

“Cảm ơn cô.” Randall dẫn khách vào phòng khách. “Cô dùng gì? Cà phê hay trà nóng? Tôi xin lỗi vì trong nhà lạnh quá. Tôi đã quên bật máy điều nhiệt trước khi đi làm.”

“Không, tôi ổn,” Adler trả lời. Cô giơ một bìa hồ sơ lên. “Tôi đến để thông báo với anh rằng văn phòng giám định y khoa đang liên hệ với nhà tang lễ mà anh chọn và sẽ chuyển thi thể của Amanda đến đó vào sáng mai. Tôi chắc sẽ có người gọi cho anh.”

“Cô không cần phải đến tận đây để nói điều đó với tôi. Cô có thể gọi điện mà.”

Randall nhận chiếc phong bì và quan sát khi nữ điều tra viên xem xét các ô cửa sổ kính kéo dài từ sàn đến trần, trông ra những ngọn đồi nhấp nhô và cánh rừng bất tận. Cô đi qua chỗ ngồi đầu tiên và nhẹ nhàng ngồi xuống mép của một trong hai chiếc ghế bành cổ bên cạnh một lò sưởi lớn bằng đá.

“Tôi đã định gọi cho anh,” Adler nói. “Nhưng sau đó tôi quyết định đến đây. Tôi muốn lái xe lên trên này.”

“Nơi này đẹp, đúng không?”

“Tôi đã đợi bên ngoài một lúc. Không chắc liệu anh có về nhà không.”

“Tôi xin lỗi. Tôi đến trường cho khuây khỏa. Tôi đã dành cả tối qua để gọi điện báo tin cho gia đình và bạn bè về Amanda, và quả thực là một đêm dài. Tôi cần đến trường để phân tâm một chút.”

“Tôi hiểu. Nếu là anh thì tôi cũng làm vậy.”

“Cô có gia đình chưa?”

“Tôi đã ly hôn. Và có một cặp sinh đôi.”

Randall gật đầu. “Đôi khi tôi ước Amanda và tôi gặp nhau sớm hơn để có thể có một tổ ấm. Cô ấy sẽ là một người mẹ tuyệt vời. Cô ấy rất biết quan tâm. Cô ấy đã khiến rất nhiều người cảm động. Tôi không thể tin rằng cô ấy đã rời đi. Cảm giác vẫn chẳng thật chút nào.”

Adler im lặng.

Randall lau vội những giọt nước mắt và gượng cười. “Đó là lý do tôi không ở nhà. Xin lỗi vì đã bắt cô phải chờ đợi.”

Adler thò tay vào túi xách, lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ và một cây bút. “Tôi biết đây có lẽ không phải là thời điểm phù hợp, nhưng tôi cần thêm chút thông tin để hoàn thành báo cáo của mình về vụ này. Anh có phiền nếu tôi hỏi anh thêm vài câu hỏi nữa không?”

“Hỏi thêm ư? Tôi nghĩ cô đã có đủ thông tin từ văn phòng giám định y khoa.”

“Đúng thế, chỉ là thêm vài câu cho đầy đủ thôi.”

Randall ngồi xuống ghế sô pha ở phía đối diện. Nhiệt độ ấm hơn và anh đứng lên để cởi chiếc áo vest đang mặc. “Tôi ổn. Cô hỏi đi.”

“Có vẻ như hai người đã có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Phải vậy không?”

“Đúng thế. Chúng tôi đã rất hạnh phúc. Hai năm có vẻ ngắn ngủi, nhưng chúng tôi có cảm giác đã ở bên nhau hàng chục năm rồi. Cô ấy bổ khuyết cuộc đời tôi. Cô ấy mang lại cho tôi những thứ tôi không bao giờ nhận ra là mình còn thiếu. Chúng tôi là một cặp hoàn hảo.

“Không bất đồng ư?”

“Hôn nhân nào mà chẳng có chứ. Chúng tôi từng bất đồng chắc chắn rồi, nhưng đến cuối ngày, cả hai chúng tôi đều thoải mái bày tỏ cảm giác của mình đối với nhau. Cô ấy khiến tôi cất lời. Cô ấy khiến tôi thấy rằng việc thể hiện bản thân là điều lành mạnh, và các cuộc tranh luận không bao giờ kéo dài quá vài giờ. Tôi gần như không bao giờ phải đem sự tức giận vào giấc ngủ. Như vậy đấy. Chúng tôi nói chúng tôi cảm thấy như thế nào và cùng nhau giải quyết. Giao tiếp là chìa khóa cho sự lâu bền của bất kỳ cuộc hôn nhân nào. Thoải mái trong giao tiếp mới là tình yêu đích thực.”

“Anh có biết Amanda đã trải qua những gì không?” Adler hỏi. “Có thể với các quỹ của cô ấy? Cô ấy có gặp khó khăn gì không? Tiền bạc? Bạn bè?”

Randall lắc đầu. “Nếu cô đang cho rằng cô ấy lao xe xuống vực là có chủ đích thì thật nực cười. Nhưng theo tôi biết thì không, Amanda không gặp bất cứ vấn đề gì, tổ chức của cô ấy vẫn hoạt động tốt. Bạn bè hay tiền bạc cũng không. Tôi có thể cung cấp cho cô thông tin về tình hình tài chính của quỹ nếu cô muốn. Cô cũng có thể có thông tin hoàn thuế của chúng tôi. Không có gì phải che giấu cả.”

“Cảm ơn anh,” Adler đáp. “Tôi sẽ nhận bất cứ thứ gì anh có thể cung cấp.” Cô ghi chú vài dòng vào sổ. “Còn kẻ thù thì sao? Amanda có kẻ thù nào không?”

“Không. Tôi chưa bao giờ biết Amanda có kẻ thù.” Randall nghiêng đầu sang một bên và nhìn chằm chằm vào nữ điều tra viên. Những lời của Sam lại xuất hiện trong đầu anh.

Amanda đã bị sát hại, và tôi biết ai đã làm điều đó. Tôi đã chứng kiến toàn bộ. Tôi có thể giúp anh.

“Nếu có thể,” Randall nói, “có điều gì tôi nên biết không? Về vụ tai nạn ấy?”

Adler đóng cuốn sổ tay và đặt nó trở lại túi của mình. Cô đứng dậy và chìa tay ra. “Anh không cần lo lắng gì cả. Đây chỉ là những câu hỏi thông thường thôi. Cảm ơn anh đã dành thời gian cho tôi. Tôi rất lấy làm cảm kích.”

“Những câu hỏi thông thường ư?”

“Đúng thế.”

Adler đi qua phòng gia đình, hành lang rồi ra đến tiền sảnh. Randall theo sau và mở cửa trước. Cô dừng lại khi bước ra hiên. “Tôi rất lấy làm tiếc vì mất mát của anh.”

Anh quan sát khi cô đi xuống con đường lát đá về phía xe của mình. Amanda đã bị sát hại. Sam đã đúng. Anh biết Adler đang che giấu sự thật này với anh, và trong giây lát, anh muốn gọi cô lại và kể cho cô nghe về cuộc gặp gỡ của anh vào đầu giờ chiều hôm nay. Cô cần biết vì anh cần tìm ra kẻ đã giết vợ mình. Anh mở miệng nhưng cổ họng nghẹn lại, chợt nhận ra việc tiết lộ bất cứ điều gì vào thời điểm này sẽ là một sai lầm. Hãy để họ tự điều tra. Anh không có tư cách để tự nguyện cung cấp bất cứ điều gì.

Anh đóng cửa khi nghe thấy tiếng động cơ nổ máy và rút điện thoại của Amanda từ trong túi ra. Anh mở nguồn, nhưng biểu tượng báo hết pin xuất hiện. Anh không biết dây sạc ở đâu, vì vậy anh chạy lên cầu thang và vào phòng ngủ của mình, nơi đang để dây sạc điện thoại của anh trên tủ đầu giường. Anh cắm sạc điện thoại và nhìn biểu tượng pin màu xanh lá cây xuất hiện và màn hình khóa nổi lên. Hình nền là hình ảnh của Amanda và một nhóm trẻ nhỏ. Căn nhà họ đã đến hỗ trợ ở phía sau. Anh đã chụp bức ảnh đó trong một chuyến thiện nguyện vào cuối tuần. Họ đã sơn bên trong ngôi nhà và trồng cây bụi ở phía sau. Ngày hôm đó tưởng chừng như vừa mới hôm qua.

Khi điện thoại được kết nối mạng, chuông báo bắt đầu nổ lên khi các thông báo lần lượt hiện lên trên màn hình. Bốn thư thoại mới, mười bảy email, mười một tin nhắn văn bản và chín cuộc gọi nhỡ. Sáu trong số chín cuộc gọi nhỡ và tám tin nhắn là từ một người tên Pooh.

Randall biết anh chỉ có vài lần thử mật khẩu trước khi điện thoại bị vô hiệu hóa và cần cài đặt lại. Anh đã nhập thử sinh nhật của Amanda, ngày kỷ niệm của họ, sinh nhật của anh và ngày cha cô qua đời. Không mật khẩu nào đúng. Một thông báo xuất hiện trên màn hình.

Bạn còn một lần thử nữa trước khi khóa máy.

Điện thoại rung trên tay anh. Pooh nhắn tin đến, ngay lúc đó. Randall chờ xem liệu người này có gọi điện đến hay không để anh có thể trả lời điện thoại mà không cần nhập mật khẩu, nhưng không. Sau vài phút, anh đặt điện thoại trên tủ đầu giường để sạc và đi xuống nhà uống nước.

Anh phải tìm cách mở khóa chiếc điện thoại đó. Anh không biết mật khẩu, vì vậy mật khẩu sẽ được chuyển sang phần mềm nhận dạng khuôn mặt hoặc vân tay. Dù thế nào, anh cũng cần phải xem vợ mình đang làm gì. Nếu Sam nói thật, sự thật về Amanda nằm trong chiếc điện thoại đó. Những sự thật mà cảnh sát cần biết. Những sự thật có thể dẫn anh đến người chịu trách nhiệm cho cái chết của cô. Những sự thật về cuộc sống mà anh có thể không biết rõ như anh nghĩ. Mọi người đều có bí mật. Anh không phải ngoại lệ. Amanda cũng vậy.