Chương 13
Đồn Dịch vụ Khẩn cấp Cortlandt, hay Cortlandt SP, nằm giáp ranh giữa Cortlandt và Buchanan, hai vùng ngoại ô Quận Westchester cách Manhattan khoảng một giờ lái xe về phía bắc. Đồn là một tòa nhà bằng bê tông được xây dựng ở giữa một bãi đậu xe lớn đối diện nhà ga xe lửa Cortlandt và bên cạnh một sân chơi khúc côn cầu ngoài trời mà các công viên và phòng giải trí đã xây dựng từ những năm 1990. Nhìn từ bên ngoài, đồn trông sạch sẽ và còn khá mới, dù đã được xây dựng từ hai mươi năm trước. Tuy nhiên, bên trong, cơ sở hạ tầng trông có vẻ cũ kĩ. Hành lang chật hẹp, phòng thẩm vấn nhỏ và đơn vị điều tra viên đông đúc khiến không khí trong những giờ thay ca hoặc họp giao ban khá nhộn nhịp. Những bức tường sơn màu be trơn, gạch loang lổ, vải sơn bẩn đặc trưng của các cơ sở công. Đây là trụ sở nơi Susan làm việc kể từ khi cô trở thành điều tra viên mười năm trước đó. Môi trường xung quanh ảm đạm và buồn tẻ là tất cả những gì cô biết.
Từ bãi đậu xe, cô bước vào qua cánh cửa ra vào bằng thép và ngay lập tức vào bên trong đơn vị điều tra. Khu vực này có bốn bàn làm việc bằng kim loại, một dãy tủ đựng hồ sơ và một tủ sách chứa các tập tài liệu nhiều màu. Một chiếc ti-vi màn hình phẳng treo trên bức tường chia ô màu nâu bên cạnh tấm bảng trắng ghi lịch trực luân phiên của các điều tra viên. Phía trên bảng trắng là một chiếc đồng hồ, và trên bức tường đối diện gần cửa phòng tập thể dục là một tấm bảng ghim đầy những tờ rơi, ảnh truy nã, quảng cáo và thông báo ngẫu nhiên.
Bàn làm việc của Susan nằm trong góc. Tommy đang ngồi ở bàn đối diện với cô. Cô đặt túi xuống sàn và ngồi vào ghế.
“Cậu sắp xếp đồ đạc xong hết rồi đấy à?” Cô hỏi.
Tommy nhún vai. “Chắc vậy. Không có nhiều đồ để mang theo. Chuyện với chồng nạn nhân thế nào rồi?”
“Ổn. Không có thêm được nhiều thông tin. Cuộc hôn nhân của họ có vẻ tốt đẹp. Tôi không cảm nhận được điều gì mờ ám. Tuy nhiên, vẫn còn sớm để đưa ra kết luận. Phòng Nhân sự thế nào rồi?”
“Xong xuôi. Ảnh, căn cước, sơ yếu cập nhật... Tôi đã chính thức là thành viên của Troop K.”
“Vậy hãy để tôi là người đầu tiên chào mừng cậu đến với đội nào.”
Tommy rướn người về phía trước và nghịch cây bút chì trên tay. “Này, trước đây tôi không có cơ hội, nhưng giờ tôi muốn nói rằng tôi đánh giá cao việc cô đã để tôi đi cùng mà không có bất kỳ phản ứng nào. Tôi nghĩ cô có thể bực mình khi phải ‘đèo bòng một gã mới như tôi.”
Susan cười khúc khích khi đăng nhập vào cơ sở dữ liệu của đồn. “Cậu có vẻ xem phim nhiều quá rồi đấy, Corolla. Chúng tôi không đấm mạnh tay xuống bàn của sếp và yêu cầu ông ta để chúng tôi yên rồi làm mọi việc theo ý của mình. Chúng tôi cũng không từ chối sự giúp đỡ, bởi lúc nào chúng tôi cũng quá tải và có thêm người là may rồi. Vì vậy, nếu tôi có thể đổi việc hướng dẫn cậu lấy sự trợ giúp trong vụ này hay sự hỗ trợ cho các vụ sau thì cũng đáng mà.”
Tommy gật đầu và ném cây bút chì lên bàn. “Tôi hiểu rồi. Đời thực lúc nào cũng khác xa phim ảnh.”
“Thấy chưa? Cậu đã học được bài học đầu tiên.” Susan mở báo cáo của mình ra và bắt đầu nhập thông tin thẩm vấn. “Vậy hãy kể tôi nghe về cậu đi. Trước đây cậu làm ở đâu? Crosby đã nói với tôi rồi, nhưng tôi quên béng mất.”
“Wolcott. Cách Oswego một vài thị trấn về phía Nam.”
“Gần hồ Ontario?”
“Đúng vậy.”
“Chà, xa đấy. Và cậu quyết định xuống tận đây?”
“À, tôi được thăng tiến, nhưng tôi lớn lên ở gần đây, vì vậy thật tuyệt khi được trở lại. Tuy nhiên, tôi thực sự không quan tâm họ sẽ điều chuyển tôi đi đâu. Tôi chỉ muốn học hỏi nhiều nhất có thể và trở thành một điều tra viên giỏi hơn mà thôi.”
“Cậu lớn lên ở đâu?”
“Đảo Long. Cảng Jefferson.”
“Tôi không biết chúng tôi sẽ có một anh chàng thành phố đấy,” Susan nói. “Chúng ta sẽ đến văn phòng của Amanda ở Midtown. Có lẽ anh có thể chỉ tôi một lối tắt để tránh tắc đường.”
“Tôi không biết gì về Midtown,” Tommy mỉm cười đáp. “Tôi lớn lên ở ngoại ô. Tôi có thể đưa cô đến một vài trung tâm mua sắm. Và cả biển Jones nữa. Còn những chỗ khác thì tôi chịu.”
Điều tra viên cao cấp Jasper Crosby thò đầu ra từ văn phòng của mình. “Susan. Người mới. Vào gặp tôi chút nào.”
Sếp của họ đang ngồi sau chiếc bàn kim loại màu xám và ngả người trên chiếc ghế bọc nệm màu xanh lục, đầu gối nhô lên khỏi mép bàn. Ông là một người đàn ông lực lưỡng, một cựu quân nhân của bang Penn từ những năm tám mươi, người có vẻ “đô con” nhất toàn đồn. Bộ ria mép màu trắng nổi bật trên làn da tối màu. Crosby nói, nhóm điều tra viên của ông lắng nghe.
“Tôi cần tin tức cập nhật,” ông nói. “Có phải chúng ta đang chủ trương đó là một vụ giết người không?”
“Rõ ràng là vậy,” Susan trả lời. “Những phát hiện của ME cho thấy đây là một vụ sát hại.
“Tôi hiểu.”
Susan ngồi vào một trong hai ghế trống. Tommy ngồi vào chiếc còn lại. Crosby đã là sếp của cô kể từ khi cô đến với tư cách là một điều tra viên mới, vì vậy họ thân thiết hơn rất nhiều nhân viên khác. Cô thích sự bộc trực của ông. Không ai trong số họ có đủ kiên nhẫn cho những điều nhảm nhí, mà cô nghĩ đó là lý do tại sao họ lại rất hợp nhau.
“Chúng tôi đã trả lại thi thể cho người chồng nhưng vẫn giữ những đồ thuộc về cô ấy được tìm thấy tại hiện trường.
“Vẫn không thấy điện thoại sao?”
“Vâng. Tôi cần sếp ký vào yêu cầu điều tra lịch sử cuộc gọi của cô ấy. Chiếc điện thoại có thể đã rơi xuống sông.”
“Thế còn người chồng thì sao? Cô có thấy anh ta đáng nghi không?”
“Anh ta được đưa vào danh sách nhưng tôi không chắc lắm. Tôi vừa từ chỗ anh ta về. Tôi không thấy có điện thoại ở đó. Tuy nhiên, dữ liệu chắc vẫn chưa bị xóa.”
“Bằng chứng ngoại phạm của anh ta vào đêm xảy tai nạn thì sao?”
“Làm việc một mình tại văn phòng trong khuôn viên Đại học Quarim. Tôi đang liên hệ với trường lấy cảnh quay giám sát để biết thời gian anh ta đến và đi nhằm xác minh chứng cứ ngoại phạm.”
“Còn gì nữa không?”
“Chúng ta cần tìm nghi phạm và biết động cơ gây án. Tôi hy vọng lịch sử cuộc gọi sẽ đưa chúng ta đi đúng hướng. Tôi cũng sẽ cho điều tra các quỹ của cô ấy và xem có dấu vết đáng ngờ nào liên quan đến tiền bạc không. Dữ liệu từ hộp đen sẽ cho chúng ta biết cô ấy đã ở đâu trong vài tuần vừa rồi. Sau đó sẽ tiếp tục tìm kiếm dựa trên bằng chứng.”
Crosby quay lại và lấy một tập tài liệu từ giá. “Chúng ta đã nhận được một số dữ liệu sơ bộ về hàng rào từ Forensics, và cô đã đúng. Phần hàng rào mà nạn nhân lao xe qua đã bị cắt ở phía dưới và hai bên, để lại phần trên trông có vẻ nguyên vẹn cho đến khi va chạm xảy ra. Ngay sau khi chiếc Mercedes đâm vào, nó đã bung ra và khiến chiếc xe lao xuống vực.” Ông đưa cho cô tập tài liệu. “CSI cho biết nó trông giống như bị cắt bởi máy cắt bu lông nhưng họ không thể khẳng định cụ thể hơn thế.”
Susan nhìn lướt qua tờ giấy, lấy nó ra khỏi tập tài liệu mà cô đưa cho Tommy để có thể tiếp tục đọc. “Vấn đề hàng rào là phát hiện của điều tra viên Corolla. Cậu ấy là người phát hiện ra nó bị cắt.”
“Làm tốt đấy, chàng trai.”
Tommy gật đầu. “Cảm ơn sếp.”
“Nhưng vấn đề là cô có đề cập đến máy tính của xe,” Crosby tiếp tục. “Nhưng khi CSI điều tra, nó đã biến mất.”
Susan ngẩng mặt lên từ tập tài liệu. “Máy tính của xe đã biến mất ư?”
“Đúng vậy. Các cầu chì cung cấp điện và lưu trữ tất cả dữ liệu của ô tô cùng máy chủ mini đã bị tháo trước khi vụ tai nạn xảy ra. Thủ phạm ngụy tạo những thứ này đã bị văng ra do tai nạn nhưng các nhân viên pháp y của chúng ta có thể thấy các dây dẫn đến cầu chì được cắt quá ngọt và không bị xé toạc như thường thấy trong một vụ tai nạn.
“Đúng thế.”
“Tôi sẽ lấy cho cô lịch sử cuộc gọi, nhưng sẽ mất vài ngày. DA [5] phải xin được lệnh.”
“Cảm ơn sếp!”
“Cập nhật tình hình nhé.”
“Nhất định rồi.”
Susan và Tommy đứng dậy và rời khỏi văn phòng. Họ quay lại bàn làm việc.
“Cậu đã gặp những gì ở Wolcott rồi?” Susan hỏi.
Tommy ngồi xuống ghế. “Mỗi thứ một chút. Cảnh sát giao thông, buôn bán ma túy, điều tra băng đảng, bạo lực gia đình. Chúng tôi là tuyến đầu ở đó, vì vậy tôi đã chứng kiến khá nhiều.”
“Giết người thì sao?”
“Hai lần. Một vụ đụng độ băng đảng. Một cậu thiếu niên đã xả mười sáu viên đạn từ một vũ khí hoàn toàn tự động khi trên đường về nhà sau một bữa tiệc. Vụ còn lại là giết người-tự sát. Một cô gái chia tay với bạn trai của mình, và hắn không thể cứu vãn. Sau khi đâm nạn nhân đến chết trong căn hộ mình, hắn treo cổ tự tử.”
“Cậu biết gì về tội phạm tài chính không?”
“Tôi có học một chút về nó ở học viện, nhưng tôi chưa từng làm qua vụ nào liên quan cả.”
“Như đã biết, Amanda Brock điều hành một tổ chức phi lợi nhuận rất sinh lợi và chúng ta sẽ điều tra nó. Tiền và giết người thường đi đôi với nhau. Tôi muốn hiểu rõ hơn về hệ thống tài chính của Quỹ Những trái tim thuỷ tinh. Kéo ghế của anh qua đây để tôi chỉ cho anh biết những gì tôi đang tìm kiếm. Vì thông tin những năm 90 công khai, nên chúng ta có thể tìm qua mạng và dò thông tin từ đó.”
Tommy xoay ghế của mình qua chỗ nữ đồng nghiệp để cùng tham gia với cô. “Cô chỉ đi,” anh nói. “Tôi theo ’ sau đây.”