Chương 15
Giám đốc tang lễ bước vào phòng tiếp khách mang theo một tập hồ sơ và một cuốn catalogue nhỏ kẹp dưới cánh tay. Anh ta cao khoảng mét rưỡi với mái tóc bạc mỏng và làn da xạm, rám nắng đỏ hơn là nâu đồng. Bộ ria mép mỏng che kín môi trên của ông ta, và vì lý do nào đó, điều đó khiến Randall mất thiện cảm với ông ta ngay lập tức. Quá nhiều nhẫn vàng. Một chiếc vòng tay bằng vàng. Một chiếc đồng hồ quá khổ. Tất cả trông có vẻ... phô trương? Không, đó không phải từ thích hợp. Phải là “trưởng giả học làm sang” mới đúng. Đúng vậy, người đàn ông đó đúng kiểu trưởng giả học làm sang.
“Tiến sĩ Brock,” viên giám đốc thì thầm khi chìa tay ra. “Rất vui được gặp trực tiếp anh.”
“Xin chào.”
“Tôi rất tiếc vì sự mất mát của anh và có thể đảm bảo với anh rằng chúng tôi sẽ cố gắng lo chu toàn cho Amanda để anh cùng gia quyến và bạn bè cảm thấy được an ủi khi mọi việc xong xuôi.”
Hắn đã đọc thuộc lòng câu này bao nhiêu lần rồi nhỉ?
“Cảm ơn. Mọi việc nhờ cả vào anh.”
“Tôi có vài lựa chọn cần xem xét,” viên giám đốc nói khi lấy tờ ca-ta-lô kẹp dưới cánh tay mình ra.
Randall ngồi trên ghế sa-lông bên cạnh người đàn ông nhỏ bé, lắng nghe những lời quảng cáo câu được câu chăng. Tâm trí anh còn mải nghĩ đến việc cần nói gì để được phép nhìn mặt Amanda. Anh không chắc đó có phải một yêu cầu phổ biến không hay anh sẽ bị xem là kẻ lập dị.
“Điều đầu tiên chúng tôi cần là các bức ảnh. Ảnh gia đình, ảnh nhóm, ảnh khi Amanda còn nhỏ. Có thể là ảnh cưới của hai người. Có thể là ảnh chụp Amanda với công việc ở quỹ của cô ấy? Chúng tôi sẽ tạo một bức ảnh ghép đóng khung để trưng bày cùng hoa khi mọi người đến, họ có thể dành ra chút thời gian để tưởng niệm về cuộc đời cô ấy.”
“Chắc chắn rồi, đó không phải là vấn đề.”
“Tôi cho rằng anh sẽ muốn sử dụng dịch vụ tang lễ và chôn cất trọn gói?”
“Đúng. Gia đình tôi có một nơi chôn cất gần nơi an nghỉ của cha cô ấy ở Valhalla. Cổng Thiên Đường. Cô ấy sẽ được yên nghỉ ở đó.”
Viên giám đốc ghi chú thêm vài dòng. Sau khi viết xong, ông ta lôi ca-ta-lô đang cầm trên tay ra.
“Anh muốn loại quan tài nào? Ngày nay, hầu hết mọi người đều chọn kim loại, hợp kim thép nhẹ-”
Randall giơ tay lên, nhanh chóng quyết định nên hỏi trực diện thay vì quanh co. “Tôi xin lỗi vì đã ngắt lời anh” anh nói. “Tôi hy vọng đây không phải là một yêu cầu quá kỳ quặc, nhưng tôi có thể nhìn vợ mình không?”
Viên giám đốc dừng lại và đưa mắt nhìn anh. “Gì cơ?”
“Tôi muốn nhìn mặt Amanda. Ở đây. Lúc này. Tôi đã không có cơ hội để nói lời tạm biệt và tôi muốn làm điều đó một cách riêng tư mà không có tất cả các nghi lễ thức canh và tang lễ. Phút trước tôi ở cùng cô ấy trong bữa tối trao giải, phút sau tôi đã góa vợ. Mọi việc quá đột ngột. Tôi cần nói lời tạm biệt với cô ấy.”
Viên giám đốc mỉm cười và đặt một tay lên cánh tay của Randall. “Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên chờ. Hãy cho chúng tôi cơ hội để khiến cô ấy trông thật xinh đẹp. Chúng tôi có thể làm cho cô ấy trông giống như hình ảnh xưa kia trong mắt anh. Và lúc đó, tôi sẽ để anh được gặp cô ấy bao lâu tùy thích, trước khi nghi lễ thức canh bắt đầu. Khi đó, anh có thể nói lời tạm biệt. Khi cô ấy đoan trang hơn.”
Randall lắc đầu. “Tôi cần gặp cô ấy ngay bây giờ. Tôi không quan tâm cô ấy trông như thế nào, và tôi hứa với anh sẽ không mất quá năm phút đâu. Anh có thể đợi ngoài cửa. Tôi chỉ cần nói lời tạm biệt. Làm ơn. Cầu xin anh. Năm phút thôi, và tôi sẽ sử dụng bất cứ thứ gì anh muốn, một dịch vụ hoàn hảo”.
Viên giám đốc nhắm mắt và khẽ gật đầu. “Được. Nhưng đừng nói với ai. Đây không phải việc chúng tôi thường làm ở đây.”
“Tôi sẽ không nói với bất kỳ ai.”
“Vậy, đi nào. Chúng ta phải khẩn trương lên.”
Thi thể được đặt nằm trên bàn thép, không có gì đáng ghê sợ hay rùng rợn. Amanda trông như thể đang ngủ, mắt nhắm nghiền, môi khép hờ. Làn da của cô trắng bệch, những đường mạch máu đen thẫm nằm rải rác ở các vùng khác nhau trên má và trán. Vết bầm tím mà cô phải chịu đựng trong vụ tai nạn đã được che phủ bằng kỹ thuật trang điểm để chuẩn bị cho nghi lễ thức canh. Một tấm vải trắng che phủ toàn thân, chỉ để lộ khuôn mặt xinh đẹp.
“Ôi, em yêu,” Randall giàn giụa nước mắt. Anh cúi xuống và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bằng mu bàn tay. “Anh nhớ em rất nhiều. Anh phải sống thế nào nếu thiếu em đây?”
Anh lau mắt bằng ống tay áo khoác và ngoảnh ra sau để chắc chắn anh vẫn đang ở một mình. Cửa đã đóng. Viên giám đốc nhà tang lễ đã ra ngoài hành lang. Anh phải làm điều này thật nhanh chóng.
Randall luồn tay xuống dưới tấm khăn trải giường và kéo tay phải của Amanda ra để anh có thể nhìn thấy nó. Những ngón tay cô lạnh lẽo. Anh nắm chúng trong giây lát, nghĩ về tất cả những lần anh đã nắm tay cô. Xem phim, nói chuyện trong bữa tối, nằm trên ghế dài chơi trò chơi, đi bộ dọc theo lối đi lát ván ở Wildwood, New Jersey.
“Không thể nào. Em không thể để anh lại mà ra đi như thế.”
Anh đưa tay vào túi và lôi điện thoại của cô ra. Anh lấy ngón tay trỏ của cô và đặt nó lên nút home trên máy. Chỉ mất chưa đầy một giây để điện thoại nhận ra vân tay của cô và mở khóa. Sau khi nhẹ nhàng đặt tay cô trở lại dưới tấm khăn phủ, Randall vào phần cài đặt, tắt tất cả mật khẩu để anh có thể truy cập bất cứ khi nào anh cần từ giờ trở đi. Khi xong việc, anh bỏ điện thoại vào túi và cúi xuống đặt lên trán Amanda một nụ hôn. Anh bước ra sảnh trong khi nước mắt vẫn giàn giụa.
“Cảm ơn anh rất nhiều,” anh nói với viên giám đốc nhà tang lễ, gạt nước mắt một lần nữa.
Viên giám đốc mỉm cười. “Không có gì.”
“Hãy xem tiếp phần còn lại của các dịch vụ. Tôi muốn vợ mình có một đám tang chu toàn nhất. Cô ấy xứng đáng với điều đó.”
“Đúng thế.”