Chương 17
Văn phòng nơi Wilbur Fitzgerald ngồi và giám sát việc điều hành đế chế phi lợi nhuận của Amanda Brock hoàn toàn trái ngược với những người mà chương trình được cho là sẽ giúp đỡ. Hai cánh cửa lớn bằng gỗ sồi mở ra một không gian ấn tượng với những bức tường kính kéo dài từ sàn lên trần nhìn ra công viên Bryant và đường Tây lộ 42. Có một khu vực tiếp khách ngay cạnh cửa ra vào với hai trường kỷ và bốn ghế bành bọc da xung quanh một chiếc bàn trà làm từ kính và gỗ lũa đã tẩy trắng. Đối diện khu vực tiếp khách là một quầy bar cổ kính bày đầy rượu trên kệ.
Wilbur đứng dậy khỏi bàn làm việc khi Susan và Tommy bước vào. Ông ta đã có tuổi, vóc dáng cao lớn và mảnh khảnh. Ông khiến cô nhớ đến Vincent Price trong những bộ phim kinh dị mà cô từng xem cùng bố hồi còn nhỏ. Cô sẽ nép mình vào cánh tay cha, lấy bắp tay của ông để che mắt khi có cảnh phim quá đáng sợ. Nếu cô bắt đầu thút thít, ông sẽ vuốt tóc cô. Cô rất thích điều đó. Đôi khi cô thút thít dù không thực sự sợ hãi, chỉ để được ông vuốt tóc và thì thầm rằng không có gì phải sợ. Cha ở ngay đây rồi .
“Thám tử Adler. Thám tử Corolla. Xin chào.”
“Thực ra chúng tôi là điều tra viên,” Susan trả lời. “Cảnh sát bang không có chức danh thám tử.”
“Tôi hiểu rồi.”
Susan theo Tommy và Wilbur đi về phía bàn của Wilbur. Cô trông ra cửa sổ và thấy mọi người ở Công viên Bryant đang tụ tập dựng lều nghỉ bên cạnh sân trượt băng theo mùa.
“Cảnh đẹp quá,” cô khen, ngồi xuống trước bàn làm việc.
“Cảnh nào tiền nấy. Tôi luôn nghĩ không gian này hơi quá, nhưng Amanda muốn mang đến cảm giác sang trọng cho những nhà tài trợ giàu có hơn công ty của chúng tôi.”
“Chà, vậy tôi nghĩ rằng ông đã hoàn thành được tầm nhìn của cô ấy rồi. Nếu tôi là một nhà tài trợ, tôi sẽ rất ấn tượng với không gian này.” Susan bắt chéo chân và đặt cuốn sổ tay lên đùi. “Tôi rất cảm kích khi ông đồng ý gặp chúng tôi. Tôi muốn hỏi vài câu liên quan đến Amanda để có thể hoàn thiện báo cáo.”
Wilbur gật đầu, trở nên nghiêm nghị. “Một sự mất mát lớn. Thật là một bi kịch.” Ông ta gượng cười. “Tôi không chắc cô cần biết gì từ tôi, nhưng hãy hỏi bất cứ câu nào cô muốn.”
“Anh làm Giám đốc của Quỹ Những trái tim thuỷ tinh được bao lâu rồi?”
“Chín năm. Tôi tiếp quản vị trí này sau khi vị giám đốc tiền nhiệm nghỉ hưu. Tôi là Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị, và họ ủy nhiệm cho tôi.”
“Amanda có tích cực với các hoạt động của quỹ không?”
“Chắc chắn rồi. Amanda luôn đau đáu với những mảnh đời kém may mắn hơn và cố gắng tìm ra những cách tốt hơn để giúp đỡ và phục vụ họ. Tôi chủ yếu điều hành hoạt động thực tế của tổ chức cùng hội đồng quản trị. Amanda khá quan tâm đến phương pháp tiếp cận “khởi động từ gốc”. Cô ấy luôn đi đâu đó để cố gắng tạo ra sự khác biệt.”
“Vậy giờ tổ chức thế nào sau sự rời đi của Amanda?”
Wilbur mím chặt môi trong giây lát. “Chúng tôi đang chờ phản hồi từ các luật sư, nhưng chúng tôi tin rằng tổ chức sẽ tự động chuyển đổi sang quyền sở hữu chung trong hội đồng quản trị, và trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ tiếp tục và thực hiện ước mơ của Amanda là làm cho cuộc sống của mọi người tốt đẹp hơn. Nếu có bất kỳ trục trặc nào khác, chúng tôi sẽ giải quyết chúng. Như cô thấy đấy, mọi chuyện quá bất ngờ. Đầu óc chúng tôi chỉ xoay quanh sự ra đi của cô ấy vào thời điểm này. Chúng tôi đang để các luật sư giải quyết mọi việc khác.”
“Tất nhiên rồi.” Susan ghi chép vài dòng. “Dựa trên những khu vực khác nhau mà quỹ tập trung, liệu có nơi nào cụ thể mà Amanda ghé đến nhiều hơn những nơi khác không?”
“Theo tôi biết thì không.”
“Ông có biết có ai trong số những người được cô ấy giúp đỡ thích cô ấy không? Cô ấy có làm bạn với ai mà cô ấy đang giúp đỡ không?”
“Tất cả bọn họ đều yêu quý cô ấy,” Wilbur đáp. “Amanda là một trong những người tử tế nhất trên Trái đất này. Sự quan tâm chăm sóc mà cô ấy cho đi được đáp lại gấp mười lần bằng tình yêu thương.”
“Vậy các mối quan hệ của cô ấy ở quỹ đều tốt đẹp đúng không?”
Wilbur chống khuỷu tay lên bàn và nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn Susan và Tommy. Ông hạ giọng. “Đây không phải những câu hỏi gói lại vụ tai nạn, phải không? Anh chị hẳn nghĩ rằng có uẩn khúc gì đó liên quan đến cái chết của Amanda. Các câu hỏi cô đang đặt ra. Cô đang tìm xem có ai có động cơ làm hại cô ấy không.”
“Chúng tôi thực sự không thể đưa ra khẳng định vào lúc này.”
“Vậy tôi sẽ không tọc mạch nữa.” Wilbur ngả người ra sau. “Nhưng nếu bản năng của tôi đúng, tôi cảm thấy nhiệm vụ của tôi là chỉ cho hai người đúng hướng. Hãy bắt đầu từ chồng cô ấy.”
Giờ đến lượt Susan nghiêng người về phía trước. “Tiến sĩ Brock ư?”
“Tôi không thích anh ta. Không bao giờ. Một ngày nọ, Amanda đang đi khắp nước để cố gắng tạo dựng mối quan hệ với các nhà tài trợ, thì ngay ngày hôm sau, cô ấy kết hôn. Rất chóng vánh. Nhưng cô ấy luôn là một phụ nữ năng động, vì vậy tôi không ngạc nhiên với việc đó. Rõ ràng, cô ấy đã gặp Randall ở San Francisco, và họ vẫn giữ liên lạc cho đến khi cô ấy thuyết phục được anh ta chuyển về phía Đông để họ có thể ở bên nhau. Trước khi có thể hiểu được mối quan hệ mới của cô ấy, tôi đã đứng trong nhà thờ và chứng kiến hôn lễ của họ rồi. Thực ra rất chóng vánh.”
“Cuộc hôn nhân của họ có ổn không?”
“Theo tôi thấy thì có.”
“Randall có bao giờ làm hại Amanda không?”
“Theo tôi biết thì không.”
“Ông có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy Randall Brock có thể liên quan đến cái chết của Amanda không?”
Wilbur lắc đầu. “Chỉ là bản năng của tôi thôi. Nếu tôi có bằng chứng thực tế về bất cứ điều gì, tôi đã gọi cảnh sát. Tôi thậm chí còn không biết cái chết của cô ấy đáng ngờ cho đến tận bây giờ. Nhưng nếu cô nói rằng cái chết của cô ấy không phải là một tai nạn, thì tôi khuyên cô nên để ý Randall. Anh ta đang gặp rắc rối.”
Susan đóng cuốn sổ tay lại và đứng dậy. “Cảm ơn ông ông Fitzgerald. Tôi nghĩ đó là tất cả những gì chúng tôi cần lúc này.”
“Không có gì,” Wilbur đáp. “Hãy gọi cho tôi nếu cô cần bất cứ điều gì khác. Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ. Hãy nhớ điều đó. Tôi nợ Amanda mọi thứ.”