Chương 18
Randall đang định đến tiệm giặt ủi lấy đồ giặt khô, ghé qua siêu thị rồi quay trở về nhà để xem những chiếc váy cho Amanda đã được gói lại chưa, nhưng thay vào đó, anh lại thấy mình vùi đầu vào điện thoại của cô, tìm kiếm manh mối về gã đàn ông tên Pooh. Hắn có thể là ai? Cuối cùng, anh cũng có thể xác định người đàn ông này thông qua bức ảnh họ chụp chung với nhau trên một băng ghế dài ở Công viên Quảng trường Madison. Thoạt nhìn, nó có vẻ là một bức ảnh khá vô thưởng vô phạt. Hai người ngồi cạnh nhau, mỉm cười chụp ảnh tự sướng. Không người nào xung quanh họ chú ý đến vẻ đẹp của thành phố. Bạn có thể ẩn mình trong tầm nhìn rõ ràng, và không ai quan tâm đến bạn. Nhưng có điều gì đó đã lọt vào mắt của Randall. Pooh đang ôm một xấp thư nhỏ trước ngực. Tất cả những gì anh làm là phóng to bức ảnh và tìm kiếm nhanh trên Google để đảm bảo các chữ cái bị mờ, bị che phù hợp với những gì anh nghĩ mình đang nhìn thấy và cuối cùng Randall cũng tìm thấy câu trả lời của mình.
Tên của anh ta là Hooper Landsky, nhưng theo tài khoản Facebook, tất cả bạn bè đều gọi anh ta là Hoop. Amanda chỉ đơn giản là đánh vần ngược tên anh trong danh bạ điện thoại của mình để che giấu danh tính thực sự của anh ta. Hoop - Pooh. Bí mật đã được bật mí.
Hoop sở hữu một công ty kiến trúc trên Phố Đông 22, đối diện với Công viên Quảng trường Madison. Randall tự hỏi họ đã hẹn hò gặp gỡ nhau bao nhiêu lần để cùng đi ăn trưa, uống cà phê hay làm điều gì đó khác. Dạ dày anh cuộn lên với suy nghĩ đó. Làm sao anh có thể mù quáng đến vậy?
Anh biết mình nên về nhà và bắt tay vào công việc chuẩn bị cho vài ngày tới, nhưng thay vào đó, anh lái xe đến Manhattan, cân nhắc xem liệu mình có nên đối đầu với người tình của vợ hay không. Anh đỗ xe trong một ga-ra gần Phòng khiêu vũ Hammerstein và đi bộ đến tòa nhà của Hooper trên Đường 22. Công ty kiến trúc HL nằm trên tầng mười bốn.
Randall gọi điện từ sảnh và hỏi liệu ông Landsky hiện có ở văn phòng không. Nhân viên lễ tân nói rằng giám đốc đã đến và nối máy cho anh, nhưng Randall đã cúp máy trước khi cuộc gọi được kết nối. Ngay lúc đó, anh rời khỏi tòa nhà, đi bộ qua đường sang Công viên Quảng trường Madison và chờ đợi, ẩn mình giữa những tán cây và chờ gã đàn ông ngoại tình với Amanda rời khỏi tòa nhà. Anh sẽ nói gì khi đối diện với gã? Có manh mối nào cho thấy lý do cô ấy đã lừa dối anh không? Có manh mối nào liên quan đến việc cô ra đi không?
Anh chờ đợi, và không lâu sau đó, Hooper bước ra khỏi tòa nhà. Đã đến giờ ăn trưa, mọi người đang đổ ra vỉa hè vốn đã nhộn nhịp để kiếm thứ gì đó bỏ bụng. Hooper có mái tóc màu đen, râu rậm, dáng người lực lưỡng và cực kỳ đẹp trai. Anh ta mặc một chiếc quần jean ôm lấy cặp đùi vạm vỡ và một chiếc áo sơ mi mỏng phối hai màu đen đỏ. Anh ta không mặc áo khoác dù nhiệt độ ngoài trời khá lạnh. Tận mắt nhìn thấy anh ta, biết những gì anh ta đã làm với Amanda sau lưng mình, khiến Randall tổn thương nhiều hơn anh nghĩ. Anh gần như không thở được.
Hooper đứng đợi ở góc Đường 22 giao với đại lộ Park cùng khoảng chục người khác. Anh ta đeo tai nghe vào và khẽ chuyển mình theo nhạc. Khi tín hiệu dành cho người đi bộ chuyển xanh, anh ta băng qua đại lộ Park. Randall bước ra khỏi bụi cây và theo sau.
Chiếc áo sơ mi của Hooper nổi bật trong đám đông dày đặc. Randall dừng lại khi họ băng qua đại lộ 5, rồi đến đại lộ 6. Nếu họ dừng lại để chờ đèn, anh ta sẽ quay người về hướng đối diện cho đến khi bắt đầu di chuyển trở lại. Anh không chắc gã đàn ông này biết bao nhiêu về mình hoặc liệu Amanda có cho Hooper xem bất kỳ bức ảnh nào về anh không. Tốt hơn hết là nên cẩn thận. Anh vẫn không chắc liệu mình có nên thử nói chuyện với gã đàn ông đó không hay chuyến đi này chỉ hoàn toàn là một nhiệm vụ trinh sát.
Khi họ đến gần đại lộ 7, Hooper cuối cùng cũng chui vào một quán ăn nhỏ. Randall đứng đợi bên ngoài, đếm đến hai mươi, sau đó mới lẻn vào và đứng ở một góc không có chỗ ngồi. Nơi này khá rộng rãi theo tiêu chuẩn của Manhattan, với những chiếc ghế dài và ghế mềm ở một bên và bàn ở bên còn lại. Mọi người đang làm việc trên máy tính của mình hoặc nói chuyện theo các nhóm nhỏ. Các món đặc sản và thực đơn bữa trưa được viết nguệch ngoạc bằng phấn màu trên tấm bảng phía sau quầy. Cứ sau vài phút, một tiếng chuông sẽ vang lên khi người đầu bếp đặt một đĩa thức ăn mới lên khay phục vụ.
Randall quan sát Hooper đứng xếp hàng chờ đến lượt. Anh có thể thấy sức hút của anh ta với những người xung quanh. Anh ta trông khá “bóng” nhưng không đến nỗi “lộ”. Những tin nhắn trên điện thoại của Amanda lại hiện ra trong tâm trí anh. Sao cô có thể làm điều này với anh ta? Với họ?
Anh nhìn xuống và thấy tay mình đang run. Anh không biết đó là do căng thẳng, tức giận, adrenaline tăng cao hay sợ hãi. Nó không thực sự rõ ràng theo nguyên nhân nào cả. Anh giấu tay vào túi áo khoác và cố gắng siết chặt lại, nhưng những dòng chữ và hình ảnh cứ xoay mòng mòng trong đầu. Sau đó, một suy nghĩ bật ra. Một thứ gì đó đen tối hơn. Một ý tưởng. Một kế hoạch.
Điện thoại của anh đổ chuông.
Randall lần tay vào túi quần, chộp lấy chiếc điện thoại như thể vừa bị đánh thức khỏi một cơn ác mộng. Anh cảm thấy đầu óc mình quay cuồng và anh quay mặt ra khỏi hàng hy vọng Hooper không chú ý đến tiếng chuông. May mắn thay, quán ăn rất nhộn nhịp và tiếng ồn của đám đông đã giúp ngụy trang cho tiếng chuông.
“Xin chào?”
“Anh không nên ở đó.”
“Ai gọi thế?”
“Anh không nên ở đó. Rời khỏi đó đi. Ngay lập tức.”
Randall lấy tay bịt một bên tai lại. “Tôi không thể nghe thấy anh nói gì. Ai đấy?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia tạm dừng. “Tôi đã bảo anh xem điện thoại của cô ấy. Tìm ra sự thật của cô ấy. Đó là tất cả những gì anh phải làm. Tại sao anh lại theo dõi hắn?”
Là Sam.
Randall đánh mắt lại phía sau.
Hooper đã biến mất. Anh nhìn một lượt khắp quán để xem có phải hắn đã ngồi xuống đâu đó không nhưng không thấy hắn đâu cả. Cũng không thấy Sam.
“Anh ở đâu thế?” Randall hỏi. “Làm sao anh tìm thấy tôi?”
“Hooper rời đi rồi. Tôi nghĩ hắn không để ý thấy anh.”
“Anh ở đâu?”
“Bí mật.”
Randall chạy ra khỏi nhà hàng và nhìn ngược xuôi con phố trước khi hoà vào dòng người đi bộ. Anh có thể thấy Hooper đã băng qua đại lộ 6, và khi nhìn về phía đại lộ 7, anh thấy một người đàn ông đứng yên giữa biển người đang di chuyển. Người đó mặc áo khoác dài màu đen, đội một chiếc mũ trùm đầu quá khổ cũng màu đen che hết cả khuôn mặt. Anh ta đang áp điện thoại vào tai.
Là Sam.
Randall chạy nhanh hết mức có thể, tránh hết người này đến người khác, vượt qua những người đang vây quanh mình từ mọi hướng. Anh có thể nhìn thấy chóp mũ nhấp nhô ở phía trước, nhưng người đó vẫn cách anh quá xa.
“Dừng lại!”
Sau tiếng hét, những người trên vỉa hè tránh đường để anh vượt qua. Anh loạng choạng băng qua đường và suýt bị taxi tông phải, tài xế bấm còi inh ỏi một góc phố. Anh lao đến góc đại lộ 7, dừng lại và dáo dác nhìn quanh, điện thoại vẫn nằm trên tay, thở dốc. Sam đã biến mất. Anh vẫy tay hỏi một người đàn ông lớn tuổi đang đi ngang qua.
“Xin lỗi,” anh thở hổn hển. “Ông có thấy một người đàn ông nào mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ rộng trùm đầu đi ngang qua đây không?”
Người đàn ông lắc đầu. “Không, xin lỗi anh.”
Biến mất trong thành phố lớn. Một phước lành và một lời nguyền.
Randall nhìn vào các cuộc gọi đến trên điện thoại của mình. Cuộc gọi của Sam đến từ mục Người gọi không xác định . Anh gọi lại nhưng tin chắc rằng không thể. Anh nghe tiếng tút tút kéo dài không biết bao nhiêu lần, thở hồng hộc trong không khí lạnh lẽo. Không ai trả lời. Không có thư thoại.
Hooper đã trở về văn phòng. Randall chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với anh ta. Anh thậm chí không bao giờ có cơ hội nhìn vào mắt anh ta và tìm kiếm lý do tại sao Amanda đã làm những gì cô ấy đã làm. Sam đã cản đường anh, và Randall biết người đàn ông đội mũ trùm đầu đang ở đâu đó ngoài kia, theo dõi anh, quan sát anh. Anh chỉ không biết tại sao.
Người đàn ông này là ai?
Chính xác thì anh ta muốn gì?