Chương 19
Susan về nhà sau khi bọn trẻ đã ăn uống xong xuôi. Chúng đang ở phòng khách xem bộ phim hoạt hình Đi tìm Nemo mà chúng đã xem cả trăm lần, rúc vào nhau dưới một tấm chăn trong khi Beatrice ngồi trên ghế, đan một chiếc áo len màu đỏ tươi. Sợi len thò ra khỏi chiếc giỏ đan bằng liễu gai dưới chân bà và nhảy múa như một con rắn hổ mang săn mồi. Mọi người quay lại khi Susan bước vào, cùng với Tommy theo sau.
Cô giới thiệu Tommy với mọi người, sau đó vào bếp trong khi mẹ cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà. Casey và Tim tỏ ra tò mò với người bạn mới của mẹ, hỏi anh hết câu này đến câu khác về việc anh đến từ đâu, sống ở đâu và liệu anh có biết cửa hàng trò chơi điện tử nào ở trung tâm mua sắm đã mở cửa trở lại sau trận cháy vài tháng trước chưa. Tommy cố gắng trả lời mọi câu hỏi tốt nhất có thể cho đến khi cặp song sinh không còn gì để hỏi và chỉ nhìn chằm chằm vào anh từ phòng khách. Chúng không quan tâm đến việc đi tìm Nemo nữa. Chúng muốn biết tất cả những gì có thể về Tommy Corolla.
Susan cầm hai chai bia và đặt lên bàn bếp trước khi họ bắt đầu bày hồ sơ về cuộc điều tra Brock ra. “Crosby tạo điều kiện cho tôi chút thời gian mỗi khi tôi tham gia một vụ án. Ông ấy biết tôi có con nhỏ, vì vậy ông ấy luôn cố gắng thu xếp. Nhưng tôi không thể bỏ sót bất cứ điều gì trong một vụ án, vì vậy tôi mang việc về nhà mỗi đêm.”
“Ừ,” Tommy trả lời. “Tôi hiểu mà. Đừng lo lắng.”
Cô quan sát cậu khi cậu đọc qua bản báo cáo pháp y. Cô có thể nhận định cậu là một trong những chàng trai tốt, và thật tuyệt khi được cậu hỗ trợ trong công việc. Suốt nhiều năm qua, không có nhân sự điều chuyển nào đáng giá đến đồn cả.
Tommy đặt lại bản báo cáo khám nghiệm tử thi vào hồ sơ. “Tôi không biết chúng ta chạy đôn đáo khắp nơi để làm gì,” anh nói. “Đó phải là người chồng. Fitzgerald đã bảo cô chú ý đến anh ta rồi còn gì.”
“Tất cả những gì Fitzgerald nói với chúng ta là họ kết hôn một cách chóng vánh. Đó không phải là một tội ác. Bên cạnh đó, Fitzgerald có thể đang che giấu hành vi của mình và đánh lạc hướng chúng ta về phía Randall. Cậu không hiểu sao?”
“Sao cô biết?”
Susan nhún vai. “Các quy định của quỹ có thể cho thấy nếu hội đồng quản trị nắm quyền kiểm soát công ty, mỗi cổ đông sẽ được lợi. Tôi không rõ. Với việc Fitzgerald là chủ tịch hội đồng quản trị, điều đó có thể giúp ông ta kiếm được kha khá.”
“Cũng có thể. Vậy hãy đưa Brock đến và khiến anh ta thú tội.”
Susan bật cười. “Không được đâu. Điều gì khiến anh nghĩ đó là người chồng chứ? Thay vì là Wilbur Fitzgerald.”
“Đó luôn là người chồng. Vợ chết một cách bí ẩn – là do người chồng.”
“Có bằng chứng khoa học nào không?”
“Có thể có đấy. Không có gì gọi là trùng hợp đâu.”
Cô nhấp một ngụm bia. “Randall Brock rời bữa tiệc trước vợ hai giờ. Bữa tiệc kết thúc muộn hơn dự kiến. Randall được cho là đến văn phòng trong khuôn viên trường Quarim cách nơi tổ chức tiệc ba mươi phút. Vậy làm sao anh ta có thể đến gặp vợ mình mà không bị bất kỳ người nào khác nhìn thấy, không biết bữa tiệc có diễn ra muộn hay không, giết cô ấy, và lái xe của cô ấy lao xuống vực?”
Tommy nhún vai. “Tôi không biết. Có lẽ anh ta chưa bao giờ đến văn phòng. Có thể anh ta đã đỗ xe ở đâu đó, và bữa tiệc kết thúc lúc nào thì đâu quan trọng vì anh ta đã dụ cô ấy ra ngoài. Có thể cô ấy đã về nhà, và anh ta giết cô ấy ở đó rồi lái xe trở lại. Chúng ta sẽ không bao giờ biết vì hệ thống định vị trên chiếc Mercedes của cô ấy đã bị gỡ bỏ. Có thể là do người chồng.”
Casey cầm cốc đi vào bếp. “Mẹ ơi, con muốn uống sữa.”
Susan nhận lấy cốc từ tay con mình. “Vẫn còn sữa trong này mà con yêu.”
“Bị chua rồi ạ. Con muốn sữa mới.”
Susan ngửi và lắc đầu. “Vẫn thơm mà con. Uống đi. Đừng lãng phí.”
“Mẹ đang tìm kẻ xấu ạ?”
"Ừ.”
“Chúng con có thể giúp gì không ạ?”
Từ hành lang tối đèn, Tim nhảy vào bếp. “Đó là người chồng!”
Tommy bật cười khi Susan đưa các con của cô trở lại phòng khách.
“Xin lỗi cậu nhé.”
“Không sao. Tôi thích thế. Cậu bé và tôi có cùng quan điểm.”
Susan với lấy cây viết và cuốn sổ trên bàn và bắt đầu ghi chú. “Chúng ta sẽ đợi trường đại học cung cấp cảnh quay giám sát để xem Tiến sĩ Brock có ở đó không, khi anh ta nói rằng anh ta có chứng cứ ngoại phạm. Tôi cũng sẽ liên hệ với công ty báo động mà Brocks sử dụng dịch vụ cho nhà của họ để xem liệu chuông báo có bị vô hiệu hóa giữa thời điểm bữa tiệc kết thúc và cái chết của Amanda hay không.”
“Tôi chắc chắn người chồng cũng xóa dấu vết rồi.”
“Và động cơ thì sao?” Susan hỏi. “Động cơ khiến Randall giết Amanda là gì?”
“Cô ấy rất giàu, phải không? Nhưng đó là tiền của cô ấy, không phải của anh ta. Anh ta đã giết cô ấy vì tiền.”
“Nhưng nếu cô ấy sống thì anh ta cũng vẫn có tiền.”
“Có lẽ cô ấy đã cho đi quá nhiều thông qua các tổ chức từ thiện của mình, và anh ta phải dừng việc đó lại. Có thể cô ấy không quan tâm đến việc giàu có, nhưng anh ta thì có. Có lẽ anh ta ích kỷ và muốn sở hữu, kiểm soát chúng.”
Susan lắc đầu. “Anh đã thấy vào những năm 90 rồi đấy. Quỹ này kiếm được số tiền nhiều gấp sáu lần thông qua các khoản quyên góp và gây quỹ. Sự cho đi cá nhân của cô ấy chỉ là một phần rất nhỏ. Trên thực tế, khi quỹ lớn mạnh, các khoản quyên góp cá nhân của cô ấy càng giảm đi.”
Tommy uống cạn chai bia và đặt chai lên bàn. “Được rồi, vậy có lẽ anh ta chỉ muốn làm thế thôi. Có lẽ không có động cơ gì lớn lao, anh ta nảy ra suy nghĩ đó và giết cô ấy. Dù phân tích thế nào cũng chỉ có thể là anh ta. Tôi cảm thấy thế.”
“Chúng ta sẽ lập hồ sơ về Randall và xem có thể thu thập được gì. Trong lúc này, chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm. Chúng ta không thể đánh lạc hướng bản thân với một nghi phạm thực sự không phải là nghi phạm. Lịch sử cuộc gọi của Amanda sẽ có trong ngày mai. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó.”
“Tại sao cô lại nghĩ anh ta trong sạch?” Tommy hỏi.
Susan nhún vai. “Cậu nên nhìn thấy anh ta lúc xác nhận thi thể Amanda. Anh ta không thể làm điều đó. Anh ta không thể giả mạo sự bàng hoàng và tuyệt vọng mà tôi đã nhìn thấy. Nếu anh ta giết cô ấy, phản ứng của anh ta sẽ khác. Tôi thấy sự mất mát thực sự. Đó không phải là diễn. Ngay cả khi tôi đến để theo dõi vào ngày hôm sau, anh ta vẫn choáng váng, giống như anh ta vẫn không tin điều đó là thật. Tôi đã thấy điều đó trước đây. Hậu chấn tâm lý [6] . Đó là cảm xúc thật. Tôi không nghĩ anh ta làm vậy, nhưng nếu anh ta là thủ phạm, thì lúc này, điều đó vẫn chưa quan trọng. Chúng ta không có bằng chứng chứng minh bất cứ điều gì.”
“Trong trường hợp đó,” Tommy nói, “cô còn bia không?”
“Có ngay đây.”
Susan đứng dậy và lấy thêm một chai bia khác từ tủ lạnh. Cô bật nắp và đưa nó cho anh.
Tommy nhận chai bia và dựa vào quầy cạnh bồn rửa. “Bọn trẻ tuyệt thật,” anh khen. Anh vẫy tay với chúng, và chúng lùi lại phía sau chiếc ghế dài.
“Cảm ơn anh.”
“Làm mẹ đơn thân hẳn phải khó khăn lắm.”
“Đôi lúc. Tuy nhiên, mẹ tôi đã giúp rất nhiều. Nói chung, cũng có lúc nọ lúc kia.”
“Cô đơn thân bao lâu rồi?”
“Hai năm. Chính thức ly hôn được một năm.” Cô ngồi xuống và bắt đầu tách giấy tờ và tài liệu, xếp chúng thành từng chồng khác nhau. “Còn cậu thì sao? Cậu đã để lại trái tim tan vỡ nào ở hồ Ontario?”
Tommy bật cười. “Tôi á? Không. Quá bận rộn với những việc cần làm để được thăng tiến. Việc trở thành điều tra viên có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Ngày trước, cha tôi là cảnh sát New York, còn chú tôi là cảnh sát Albany.”
“Vậy hoá ra cậu là con nhà nòi rồi. Thoát sao được.” Susan ngả người ra ghế và bắt chéo chân. “Còn gì nữa?”
“Gì cơ?”
“Hãy kể cho tôi câu chuyện của cậu, điều tra viên Corolla. Nếu chúng ta phối hợp với nhau, tôi cần biết câu chuyện của cậu.”
Tommy bước lại bàn bếp và ngồi xuống. “Khá nhàm chán. Tôi đã nói với cô rằng tôi lớn lên ở Đảo Long. Tôi là con út trong gia đình ba người con. Tôi có anh trai cả. Anh ấy là CPA [7] trong một công ty lớn ở Manhattan. Chị gái tôi đã kết hôn và có hai cô con gái. Chị ấy sống ngay bên ngoài Charlotte, Bắc Carolina, gần hồ Norman. Chị ấy hiện đang ở nhà chăm con, nhưng trước khi có con, chị ấy là điều phối viên vận chuyển cho một nhà sản xuất thép ép nào đó dưới đó. Chồng chị ấy là một y tá cấp cứu.”
“Cậu là người duy nhất theo nghiệp cha.”
“Đúng vậy. Cha mẹ tôi sinh tôi muộn, lúc anh tôi đã ra ở riêng còn chị gái cũng đã lấy chồng. Những người duy nhất xung quanh ảnh hưởng đến tôi là bố mẹ, và tôi biết mình sẽ không nối nghiệp mẹ làm việc tại quầy mỹ phẩm ở Macy’s, vì vậy tôi đã nối gót cha làm cảnh sát.” Tommy nhấp một ngụm bia. “Bố tôi thường mang về nhà những vụ án cũ đã được giải quyết từ những năm 80, và hai bố con sẽ cùng nhau xem xét. Nghi can, thủ tục, manh mối tại hiện trường. Đó là phiên bản của chúng tôi khi chơi trò đuổi bắt trong sân. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi theo học Đại học Delaware ngành Tư pháp hình sự. Chuyên ngành phụ là Tâm lý học nên tôi có thể đoán được suy nghĩ của những người này. Sau đó, tôi đầu quân vào cảnh sát bang. Tôi muốn làm cảnh sát New York giống như bố tôi, nhưng bây giờ khi đã làm cảnh sát bang, tôi không nghĩ mình muốn đi đâu nữa. Tôi gắn mình với bộ quân phục và sau đó được thăng chức. Có vậy thôi.”
Susan nâng chai. “Chào mừng Tommy Corolla, nhà tâm lý học bán thời gian, điều tra viên toàn thời gian. Chúc mừng nào, người bạn của tôi.”
Tommy giơ chai bia của mình lên. “Chúc mừng.” Cậu nâng chai bằng một tay còn tay kia mân mê góc nhãn chai. “Thế còn cô? Chuyện của cô thì sao?”
“Anh đã biết tôi là một bà mẹ đơn thân rồi đấy,” Susan bắt đầu. “Tôi là con một. Cha tôi là thợ sửa ống nước. Qua đời vài năm trước vì ung thư trung biểu mô. Ông ấy dành cả đời mình làm việc ở thành phố. Tất cả liên quan đến a-mi-ăng ở các tòa nhà. Nó đã khiến ông bị như vậy. Tôi rất nhớ ông ấy.”
“Tôi hiểu.”
“Tôi nghĩ mẹ luôn tay luôn chân giúp tôi là để giữ đầu óc mình bận rộn. Bà ấy luôn cố tỏ ra cứng rắn, nhưng tôi biết bà ấy tổn thương. Họ đã kết hôn hơn bốn mươi năm. Không thể từ bỏ ai đó dễ dàng như vậy khi bạn đã ở bên họ suốt một thời gian dài. Vì vậy, lũ trẻ khiến bà ấy bận rộn, và tôi nhận được dịch vụ chăm sóc trẻ tuyệt vời. Cả tôi và mẹ đều có lợi.”
Tommy dừng lại một lúc. “Tôi biết mình nói điều này rồi nhưng cảm ơn cô một lần nữa vì đã để tôi tham gia. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra khi tôi xuống đây. Cô đã khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn và tôi thực sự rất cảm kích về việc đó.”
“Tôi rất vui khi được hướng dẫn cho cậu,” Susan trả lời. “Nhưng từ những gì tôi thấy, tôi không nghĩ cậu mất nhiều thời gian để làm quen đâu.”
“Tôi thực sự muốn bắt được kẻ đã làm điều này với Amanda Brock. Vụ án đầu tiên và tất cả. Sẽ thật tuyệt nếu tôi giành được chiến thắng ngay cửa ải đầu tiên. Và khi vụ án khép lại, khi chúng ta không còn là cộng sự nữa, cô sẽ để tôi đưa cô đi ăn tối cảm ơn chứ?”
Cô cảm thấy má mình nóng lên và mỉm cười khi nhìn chàng trai trẻ hơn đang ngồi đối diện. “Cậu rủ tôi hẹn hò đấy à?”
“Có thể” Tommy đáp, cười toe toét.
Susan gõ vào đống giấy tờ đang để trên bàn bếp. “Bắt gã này trước đã rồi tính chuyện ăn uống sau. Ăn tối nhé. Thỏa thuận như thế?”
Tommy gật đầu và nhấp một ngụm bia. “Đồng ý. Chúng ta sẽ bắt đầu từ người chồng.”