Chương 20
Randall không biết mình lái xe từ thành phố về nhà R không thể nhớ mình đã thực sự về đến nhà chưa. Anh để chế độ lái tự động trong suốt quãng đường. Phút trước anh còn đang đi bộ dọc theo các con phố ở Manhattan, thế mà phút sau đó, trời đã quá nửa đêm và đèn pha của BMW đang rọi vào chiếc bàn máy ở cuối ga-ra.
Căn nhà vắng lặng. Không có tiếng gọi nào từ Amanda rằng cô ấy đang ở trên lầu. Không có ánh sáng loang loáng phát ra từ ti-vi trong phòng khách. Không có tiếng nhạc phát trực tuyến hay lò sưởi ấm áp sau một ngày dài làm việc mệt nhoài trong giá lạnh. Chỉ có anh mà thôi. Một mình.
Anh đi đến tủ lạnh với chiếc bụng đói cồn cào, lấy một hộp Tupperware đựng đầy xúp gà nấm mà một người hàng xóm đã tặng vào đêm hôm trước. Anh đặt hộp thức ăn vào lò vi sóng và vặn ba phút.
Đèn phòng khách bật sáng. Randall giật mình quay lại, suýt chút nữa thì vấp ngã. Anh khẽ thốt lên ngạc nhiên khi thấy Sam đang ngồi trên chiếc ghế bành gần lò sưởi, trùm mũ kín đầu, bóng của ngọn đèn che đi những nét đặc trưng của anh ta.
“Anh đang làm gì ở đây?” Randall hỏi khi lấy lại được bình tĩnh. Anh có thể cảm thấy giọng mình vỡ vụn, và anh nuốt nước bọt. “Làm sao anh biết tôi sống ở đâu? Làm thế nào anh vào được đây?”
“Anh thực sự muốn biết ư?”
Lò vi sóng kêu “ting”, nhưng Randall phớt lờ nó. Anh bước vào phòng khách và bật hết những bóng đèn còn lại lên. Tim anh đánh trống dữ dội trong lồng ngực. Hơi thở của anh trở nên chập chờn. “Ra khỏi nhà tôi ngay!”
“Anh đã tìm thấy những gì cần xem trong điện thoại của Amanda. Giờ anh đã biết cô ấy cất giấu những bí mật. Giống như anh vậy.” Sam hạ mũ trùm đầu xuống và nhìn chằm chằm vào mắt Randall. “Anh định làm gì Landsky nếu tôi không gọi?”
“Tôi chẳng làm gì cả,” Randall cáu kỉnh. “Tôi chỉ muốn gặp cậu ta. Tôi muốn gặp gã đàn ông đã vụng trộm với vợ mình. Mặt đối mặt.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết.”
“Anh muốn làm hại anh ta.”
“Không hề.”
“Anh muốn làm tổn thương anh ta. Bắt anh ta phải chịu hậu quả vì đã cướp Amanda khỏi anh.”
“Không phải thế.”
“Anh muốn giết anh ta.”
“Câm miệng!” Randall nhắm mắt lại và nắm chặt gấu áo len của mình, bóp và xoắn nó như thể đang vắt một miếng bọt biển ướt.
“Anh có cảm thấy đau đầu không?” Sam hỏi.
Randall không trả lời.
Sam đứng dậy khỏi ghế và băng qua phòng, giày anh ta nện xuống sàn, tạo nên những tiếng kêu cót két dưới sức nặng cơ thể. “Tôi đã cho anh thấy sự thật đầu tiên về cô ấy,” anh ta nói. “Amanda không phải là người phụ nữ như anh nghĩ, giống như anh không phải là người đàn ông mà mọi người nghĩ. Tất cả chúng ta đều có bí mật, Tiến sĩ Brock. Tôi muốn anh hiểu rõ những bí mật của mình.”
Randall mở mắt, nhẹ nhàng ngả đầu vào bức tường mình đang dựa. “Anh đã giết vợ tôi?”
“Không.”
“Nhưng anh biết ai làm vậy.”
“Đúng.”
“Thế thì làm ơn hãy cho tôi biết đi. Hãy cho tôi biết để tôi báo cảnh sát. Đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa. Có phải là Hooper không? Đó là lý do tại sao anh cho tôi biết vụ ngoại tình? Hooper có giết Amanda không?”
“Tôi muốn biết sự thật của anh,” Sam nói.
Randall xoa xoa thái dương và cố kìm nước mắt. “Sự thật gì chứ?”
“Anh biết mà.”
“Tôi không biết.”
“Có, anh biết.”
“Tôi không biết!”
Sam thở dài, nhìn chòng chọc vào Randall. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ em trai anh.”
“Nó thì sao chứ?”
“Tôi muốn biết sự thật về những gì đã xảy ra với cậu ấy, và tôi muốn nghe điều đó từ anh. Tôi phải nghe từ anh. Đó là thỏa thuận giữa chúng ta. Tôi cho anh biết một sự thật, anh cho tôi biết một sự thật, đến khi chúng ta khám phá ra mọi thứ về cuộc sống bị thao túng và giả tạo của mình. Một khi điều đó xảy ra, anh sẽ không bao giờ phải nghe điều gì từ tôi nữa.”
Randall nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến của mình. Anh đã tìm kiếm một câu trả lời nhưng không có động lực nói bất cứ điều gì. Cảm giác như thế thế giới của anh đang vỡ vụn. Thế giới mà anh đã dày công xây dựng, từng viên gạch, từng lời nói dối, đang tan ra xung quanh anh. Sam biết. Và đó là tất cả. Một người. Chỉ cần một người là có thể kéo sụp nó xuống.
“Tôi muốn nghe về chuyến đi bộ đường dài trong rừng” Sam tiếp tục. “Tôi muốn nghe về con suối. Ngày hôm đó diễn ra quá nhanh. Trận mưa đó đã khiến dòng suối nhỏ biến thành quái vật. Thật là một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo.”
“Cút... CÚT ĐI!
“Mỗi đêm khi nằm xuống, khi căn nhà trở nên yên tĩnh, và khi miên man trong dòng suy nghĩ của mình, anh có nghe thấy tiếng cậu ấy gọi anh không? Anh vẫn giả vờ rằng cậu ấy trượt chân ngã à?”
Randall rời chỗ đứng và vật Sam ra sàn, vòng tay qua cổ gã đàn ông lạ mặt, cố gắng trèo lên người hắn để có thể bóp cổ hắn đến chết. Anh muốn giết hắn. Anh muốn kết liễu đời hắn. Trong chốc lát, anh không còn cách nào khác. Nếu giết hắn, anh có thể giữ các bí mật của mình. Và nếu có thể giữ được những bí mật của mình, anh sẽ không bao giờ phải hồi tưởng lại bất kỳ điều gì trong số đó nữa.
Sam càu nhàu, sau đó rút chân phải lên và quấn chân quanh cổ Randall, ngay lập tức vật Randall ngã và giành được ưu thế. Hắn để động lực xoay cơ thể của họ cho đến khi ngồi được lên ngực Randall, các ngón tay cái siết vào mắt Randall. Randall nắm lấy cổ tay Sam và kéo theo bản năng, nhưng Sam ấn tay mạnh hơn cho đến khi Randall kêu lên vì sợ hãi và đau đớn.
Sam đột ngột buông Randall ra và đứng dậy. “Tôi không phải là mối đe dọa.”
Randall lăn sang một bên, che mặt, nhắm mắt lại. Đầu anh đau như búa bổ. Anh sợ mắt mình bị mù mất.
“Mọi chuyện đáng lẽ không cần phải đến mức này, Sam tiếp tục. “Một sự thật đổi một sự thật. Đó là tất cả những gì tôi muốn.”
“Để tôi yên!”
“Tôi sẽ cho anh biết sự thật thứ hai của Amanda, nhưng chỉ khi nào chúng ta nói về em trai anh. Và Rose. Cả Lily nữa.”
Randall sững người khi nghe thấy những cái tên đó.
“Tôi nhắc anh lần cuối, đừng kéo cảnh sát vào. Nếu anh báo với cảnh sát về tôi, tôi sẽ bóc trần những bí mật giấu kín của anh. Cuộc sống của anh. Danh tiếng của anh. Những gì còn lại trong sự nghiệp của anh. Bạn bè anh lẫn vợ con và cháu chắt của họ. Và rồi, khi anh chứng kiến tất cả sụp đổ, anh biết mình là người duy nhất chịu trách nhiệm, tôi sẽ giết anh. Thật từ từ. Đến lúc đó, anh sẽ cầu xin tôi kết liễu đời anh nhanh chóng. Giống như những người phụ nữ đó đã cầu xin anh.”
Randall mở to mắt nhìn Sam quay lưng bỏ đi. Tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang, xuyên qua phòng tắm bùn và vào ga-ra. Anh lồm cồm bò dậy, loạng choạng bước vào bếp.
Một phong bì nhỏ màu xanh lá cây được đặt trên quầy. Randall cầm nó lên và xem xét, bóc phần trên và khẽ dốc nó, một chiếc chìa khóa bằng đồng mỏng trượt vào lòng bàn tay anh. Đó là chìa khóa của một chiếc két sắt.
Sự thật thứ hai của Amanda.
Một mẩu báo được đặt dưới chiếc phong bì màu xanh lá cây. Anh mở nó ra, đọc dòng tiêu đề in đậm. Trong chốc lát, anh trở về quá khứ, cảm nhận mọi thứ, rồi biết rằng dù anh có cố chạy bao xa, cố chôn sâu đến đâu, thì sự thật của anh cũng sẽ tìm cách lộ diện. Sẽ không bao giờ có bất kỳ sự cứu rỗi nào. Không bao giờ có bất kỳ lối thoát nào.
Ngôi nhà kinh dị ở Queens!