← Quay lại trang sách

Chương 21

Susan ngay lập tức chú ý đến chiếc mũi tẹt và đôi mắt trông có vẻ lệch tông trên khuôn mặt tròn trịa của người phụ nữ. Những chấm tàn nhang li ti nằm rải rác từ trán xuống cằm. Tóc cô ấy được búi cao, làm nổi bật đôi má ửng hồng. “Cô Gina Pellori?”

“Đúng. Tôi có thể giúp gì cho cô?”

Susan giơ huy hiệu của mình lên. “Tôi là điều tra viên Adler từ Cảnh sát bang New York. Đây là điều tra viên Corolla. Chúng tôi muốn hỏi cô vài câu hỏi về Amanda Brock.”

Gina suy nghĩ một lúc, lơ đãng cắn móng tay cái. “Cô cậu có thể chờ được không?” Cô ấy hỏi. “Tôi đang chuẩn bị cho nghi lễ thức canh của Amanda. Hôm nay, lúc bốn giờ.”

“Chúng tôi chỉ phiền cô chút thôi.”

Gina lùi vào nhà, Susan và Tommy bước vào trong. Mắt họ ngay lập tức bị thu hút bởi kiến trúc nhà thờ cao ba tầng nằm trong tiền sảnh và cầu thang lớn uốn cong lên tầng thứ hai. Ba người họ bước vào phòng khách trang trọng, nơi tập hợp các tác phẩm nghệ thuật hiện đại tô điểm cho các bức tường. Susan và Tommy ngồi trên chiếc ghế dài bọc da lạc đà.

Susan bắt đầu: “Chúng tôi đã xem xét lịch sử cuộc gọi của cô Brock như một phần của cuộc điều tra và thấy cô ấy gọi cho cô nhiều nhất. Hai người là bạn thân của nhau?”

“Đúng. Tôi là bạn thân nhất của cô ấy.” Gina ôm cánh tay trần của mình khi nước mắt chực trào ra. “Tôi không thể tin rằng cô ấy đã ra đi. Tôi thực sự không thể tin nổi. Và Randall. Ôi trời, tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi những gì anh ấy đang phải trải qua.”

“Cô quen Amanda bao lâu rồi?”

“Cô ấy chuyển đến đây khoảng năm 2006. Toàn bộ quá trình phát triển đã diễn ra sau đó, vì vậy, theo tục lệ, những người đã sống ở đây từ trước sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng những người mới đến, vậy nên tôi và Amanda đã tổ chức ăn mừng. Cô ấy sống một mình ở khu phức hợp này được một thời gian, vì vậy tôi đã bầu bạn với cô ấy. Chúng tôi thân như chị em kể từ đó. Cô ấy kết hôn với Randall hai năm trước, nhưng anh ấy đã chuyển đến sống từ trước đó một năm.”

“Cô có biết gia đình Brocks cần sửa sang gì hay đang lên kế hoạch sửa sang lại không? Kiểu công việc cần đến một kiến trúc sư chẳng hạn?”

Gina lắc đầu. “Không. Tôi là thành viên của hội đồng chủ nhà. Nếu họ định làm gì, chúng tôi sẽ biết về điều đó. Chúng tôi phải cho phép thì họ mới được sửa, cả nội thất lẫn ngoại thất.”

“Họ còn bất động sản nào khác không? Họ có sở hữu nơi nào khác cần sửa không? Một địa điểm để nghỉ đông hay hè chẳng hạn? Đại loại vậy?”

“Không. Amanda có sở hữu nhà của bố mình, nhưng cô ấy bán nó rồi.”

Susan ghi vài dòng vào sổ. “Cái tên Hooper Landsky có gợi lên cho cô điều gì không?”

“Không.”

“Số của Hooper là số điện thoại được gọi nhiều thứ hai sau cô. Anh ta là một kiến trúc sư, đó là lý do tại sao tôi nghĩ cô ấy có thể đang sửa chữa gì đó. Có thể là cho quỹ chăng?”

“Có thể, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó.”

“Cuộc hôn nhân của Amanda thế nào?” Tommy xen vào. “Họ hạnh phúc chứ?”

“Chắc chắn rồi. Nhưng hôn nhân mà, kiểu gì chẳng có lúc nọ lúc kia.”

Susan nhìn Gina chằm chằm. “Có phải Amanda đang ngoại tình với Hooper Landsky?”

Một giọt nước mắt chảy dài trên má Gina. Cô ấy gật đầu. “Amanda ngoại tình. Tôi biết điều đó, nhưng tôi không biết tên của anh ta hay anh ta làm gì. Tôi không muốn tham gia. Suốt hai năm qua, vợ chồng tôi thân với Randall nhiều như Amanda và tôi không muốn giữ bí mật. Tôi không giỏi nói dối.”

“Nhưng cô ấy nói với cô rằng mình đang ngoại tình à?”

“Đúng thế.”

“Amanda có hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình không?”

“Không. Tôi chỉ có thể lý giải là vì cô ấy là một người phóng khoáng. Tôi không nghĩ cô ấy từng hối hận khi kết hôn với Randall, và tôi biết cô ấy yêu anh ấy nhường nào, nhưng cô ấy cũng là một người cảm tính. Cô ấy nói với tôi rằng mình đã gặp anh chàng này, cảm mến anh ta và họ đang hẹn hò với nhau. Đó là tất cả những gì tôi biết vì đó là tất cả những gì tôi muốn biết. Cô hiểu mà.”

“Randall có biết chuyện ngoại tình của vợ mình không? Anh ấy có bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì với cô hoặc chồng cô không?”

Gina lắc đầu. “Tôi nghĩ anh ấy đang rất hạnh phúc với mối quan hệ của họ. Theo tôi, anh ấy không biết gì.”

Susan đứng dậy từ chiếc ghế dài. “Tôi nghĩ đó là tất cả thông tin tôi cần lúc này. Cảm ơn cô rất nhiều vì đã dành thời gian để nói chuyện với chúng tôi.”

Gina lau nước mắt. “Cô nghĩ cái chết của Amanda không chỉ là một vụ tai nạn, phải không? Tôi đã xem các chương trình trên ti-vi. Cảnh sát không đến để hỏi về những người đã thiệt mạng trong các vụ va chạm xe trừ khi họ đang điều tra điều gì đó mà họ cho là đáng ngờ. Cô nghĩ người tình của cô ấy có liên quan đến những gì đã xảy ra ư?”

Susan gượng cười. Không có gì khiến cô ấy lo lắng hơn là những thám tử ngồi trên ghế bành, những người nghĩ rằng mọi phút giây trong cuộc sống của một sĩ quan đều ly kỳ như trên phim ảnh. “Chúng tôi không thể đưa ra bình luận về chi tiết cuộc điều tra.”

“Chắc chắn rồi, tôi hiểu. Nhưng nếu đúng là anh ta, hãy bắt giam anh ta. Amanda là một người tuyệt vời. Cô ấy không đáng phải chết sớm như vậy.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Gina đứng dậy và bắt tay hai điều tra viên. “Tôi sẽ gặp cô ở nghi lễ thức canh chứ? Nhà tang lễ Ed Franklin. Từ bốn đến bảy giờ.”

“Còn tùy vào ngày nào nữa.”

Cô tiễn họ ra cửa và vẫy tay khi họ bước xuống bậc thềm hiện và đi về phía chiếc xe đậu ở đường lái xe dẫn vào nhà.

“Bây giờ chúng ta có thêm nghi phạm thứ hai rồi, Tommy nói, leo lên ghế hành khách. “Có lẽ anh chàng Hooper này muốn Amanda rời bỏ Randall, và cô ấy đã từ chối. Anh ta gây áp lực buộc cô phải ly hôn và lợi dụng cơ hội kiếm chác mớ tài sản của cô ấy, và điều đó dẫn đến căng thẳng trong mối quan hệ của họ. Có lẽ sau khi bị Amanda từ chối nhiều lần, Hooper cho rằng không ăn được thì đạp đổ chăng?”

“Đây không phải lần đầu tiên tôi chứng kiến chuyện như thế này,” Susan trả lời. “Mọi thứ vẫn chưa ngã ngũ. Ai cũng cần được xem xét hai lần.”