Chương 22
Giám đốc chi nhánh Ngân hàng First Hudson phải mất gần một giờ để xác nhận Randall thực sự là người thừa kế tài sản cá nhân của Amanda như đã đề cập trong di chúc. Két sắt nằm trong một chi nhánh ở số 46 và 6, chỉ cách văn phòng ở Manhattan của cô vài dãy nhà. Anh đã đến chi nhánh ngân hàng với giấy chứng tử, di chúc và thủ tục giấy tờ tài sản của cô, nhưng người quản lý nói anh vẫn cần phải tuân theo quy trình thích hợp và xác nhận những chi tiết này. Randall chờ đợi trong khi người quản lý gọi cho luật sư gia đình của họ, Bernie Hayman, và xác nhận mọi thứ đều hợp pháp. Trong suốt thời gian chờ đợi trong văn phòng với nụ cười mỉa mai và sự điềm tĩnh giả tạo, tất cả những gì anh có thể nghĩ là thứ ở bên trong chiếc két an toàn. Amanda đang che giấu những bí mật nào khác?
“Cảm ơn anh vì đã chờ đợi, Tiến sĩ Brock,” người quản lý nói khi trả giấy tờ lại cho anh. “Chúng tôi đã sẵn sàng nếu anh muốn đi theo tôi trở lại kho để nhận chiếc hộp.”
“Anh dẫn đường đi.”
Người quản lý đã sử dụng chìa khóa của Randall cùng chìa khóa chính của ngân hàng để mở hộp số M12. Chiếc hộp kim loại cao khoảng mười hai phân, rộng gần một gang tay và dài hơn sáu mươi phân, là chiếc hộp nhỏ nhất mà ngân hàng cho thuê. Anh ta đưa nó cho Randall, sau đó dẫn anh đi vòng quanh góc, cách xa khu vực giao dịch của ngân hàng tới một căn phòng nhỏ chỉ chứa một chiếc ghế và một cái kệ được bắt chặt vào tường.
“Anh có thể đặt hộp ở đó,” người quản lý giải thích và chỉ vào kệ. “Và ở đây bao lâu tùy thích. Cửa khóa, vì vậy anh sẽ có sự riêng tư. Khi nào xong, hãy nhấn chuông tôi sẽ mở cửa cho anh.”
“Cảm ơn anh.”
Anh ta đóng cửa lại khi rời đi. Randall đưa tay vặn khóa trên núm. Căn phòng ấm cúng, nhỏ như một phòng thay đồ khiêm tốn. Một chiếc đèn treo trên trần nhà. Anh mở két an toàn của Amanda và nhìn vào bên trong.
Chiếc hộp chứa đầy giấy tờ được gấp làm ba như cách người ta vẫn thường làm khi gửi thư. Anh nhấc tập giấy đầu tiên và tháo bỏ sợi dây chun màu xanh lam. Anh mở từng tờ giấy, đọc lướt.
Tờ đầu tiên đề Tuyên bố của Nhân chứng: Vụ án William Feder-Gary Anderson #P37G5.
Cổ họng anh nghẹn lại. Randall trải tài liệu ra và lướt tay xuống dưới trang, đọc văn bản, và anh biết nó là gì. Làm sao Amanda lại có thứ này? Làm sao cô ấy biết về William Feder?
Anh gấp bản tuyên bố lại và xem tài liệu tiếp theo. Nó được tạo thành từ nhiều trang và các trang gồm các ghi chú viết tay từ các buổi trị liệu của anh với các bác sĩ sau khi anh được cứu sống. Các buổi trị liệu này được cho là riêng tư. Làm sao cô ấy có thể có chúng?
Cơn thịnh nộ và hoảng sợ bắt đầu sôi sục trong anh.
Randall lật tung những tờ ghi chú, sau đó đẩy chúng sang một bên và lấy tập tiếp theo ra. Chúng dường như là một bản nháp di chúc mới. Từ ngày đóng dấu trên trang cuối cùng, anh biết nó đã được hoàn thành cách đây sáu tháng, vào đầu mùa hè. Randall đọc qua bản di chúc. Thật không thể tin nổi. Amanda đã sắp xếp lại việc phân phối tài sản của mình. Trong trường hợp cô ấy qua đời, quỹ sẽ nhận được 80% giá trị tài sản của cô ấy. Ngôi nhà sẽ được bán và xung quỹ. Mười phần trăm tài sản được dùng để xây dựng một nhóm dạy chữ - tài chính tại thư viện địa phương, đặt theo tên của cha cô. Mười phần trăm cuối cùng sẽ được sử dụng để mua và phục hồi các ngôi nhà trong khu vực ba bang, là nơi trú ẩn cho những phụ nữ bị đánh đập và lạm dụng. Cô không để lại cho anh bất cứ thứ gì.
Anh lóng ngóng lôi bộ tài liệu cuối cùng ra khỏi hộp. Giờ anh đang khó thở. Anh vừa tức giận vừa bối rối, vừa hoảng sợ vừa sốc. Tập giấy cuối cùng được buộc bằng dây chun màu đỏ. Randall điên cuồng kéo sợi dây chun, xé toạc các trang giấy như anh đã làm. Anh cảm thấy mình suy sụp. Căn phòng nhỏ đột nhiên trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Bộ tài liệu cuối cùng là bản sao giấy ly hôn không được đóng dấu. Amanda định rời bỏ anh. Giống như di chúc, giấy tờ ly hôn đã được lập vào mùa hè, và theo những gì anh đọc được, cô sẽ yêu cầu anh rời khỏi nhà và xoa dịu anh bằng khoản tiền cấp dưỡng hàng năm trị giá hai trăm ngàn đô-la trong mười lăm năm tiếp theo.
“Không thể nào,” Randall lẩm bẩm. Giọng anh khan đi, sặc đờm. “Không thể nào.”
Những lời của Sam vang vọng trong tâm trí anh.
Tôi biết tất cả mọi thứ.
Anh đọc lại di chúc và giấy ly hôn. Có vẻ như chúng đã được chỉnh sửa và tinh chỉnh trong sáu tháng qua, với cố vấn là Bernie Hayman. Ông ta chưa bao giờ nói bất cứ điều gì. Ngay cả sau khi Amanda qua đời, ngay cả khi Randall đã dàn xếp với Bernie và điền trang, ngay cả sáng hôm giám đốc chi nhánh gọi, Bernie vẫn không nói gì. Vậy ông ta có biết toàn bộ sự thật không hay chỉ mình Amanda? Lão già quỷ quyệt. Bernie đã biết tại sao Randall lại đến ngân hàng. Tại sao ông ta lại không cảnh báo anh? Bởi Bernie không phải là luật sư của Randall. Bernie Hayman là người của gia đình Sturges ngay từ đầu. Ông ta đã phục vụ Clifford Sturges suốt nhiều thập kỷ và sẽ luôn trung thành với Amanda. Randall là người ngoài cuộc, người đã trải qua một cuộc hôn nhân mà ai cũng cho rằng là vội vàng và không phù hợp. Họ không hiểu tình yêu mà anh và Amanda dành cho nhau, nồng nhiệt và đậm sâu đến mức nào. Nhưng bây giờ, Randall nghi ngờ tình yêu mà anh đã nghĩ rằng không có gì có thể ngăn cách được họ. Cô đã biết sự thật của anh trước khi anh biết sự thật về cô và giờ cô đã ra đi. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Anh cầm chiếc hộp rỗng và đặt cạnh chân mình, xếp các trang tài liệu cạnh nhau. Anh cầm từng trang giấy lên và đọc một cách chậm rãi, cẩn thận. Anh muốn biết mọi chi tiết về những gì Amanda biết. Những gì Sam biết. Những gì người khác có thể biết.
Tôi biết nhiều hơn anh tưởng. Tôi biết tất cả mọi thứ.
Mãi hai giờ sau đó anh mới rời khỏi căn phòng.