Chương 23
Nhà tang lễ không đủ rộng để chứa tất cả những người muốn đến để bày tỏ lòng thành kính. Amanda đã chạm đến rất nhiều cuộc đời. Cảnh sát đã xuất hiện trên phố để điều tiết giao thông và hướng dẫn đám đông di chuyển ra vào. Những người đưa tang chờ đợi trong giá lạnh hàng giờ. Randall ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đối diện với quan tài, xung quanh là hoa tươi. Từ chỗ ngồi của mình, anh có thể nhìn thấy tiểu sử của Amanda. Anh đã hôn và vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đó rất nhiều lần. Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhìn thấy những bí mật và sự phản bội. Sao cô có thể làm vậy với anh? Sao cô có thể muốn kết thúc những gì họ đã có?
Mọi người đến, lũ lượt, khóc lóc, ôm hôn, nói với anh rằng họ rất tiếc và Amanda là một người tuyệt vời như thế nào. Cũng như ở nhà anh, chỉ có điều lần này số người đến viếng đông không đếm xuể. Anh ôm lại họ và cảm ơn, đồng thời cố gắng nói với họ rằng cô đã lừa dối anh như thế nào và cô đã định rời bỏ anh ra sao. Anh mím chặt môi, cố gắng kiềm chế trong khi đưa mắt tìm kiếm hai người: Hooper Landsky và Bernie Hayman. Anh có điều muốn nói với từng tên khốn đó, và với chúng, anh sẽ không kìm lòng nữa.
Anh không chắc liệu Hooper có đủ can đảm để xuất hiện không vì anh ta biết Randall đã phát hiện ra chuyện ngoại tình của họ. Nhưng Bernie đã đến. Ông ta đến cùng vợ mình, Audrey, tay trong tay, đi chậm rãi xuống lối đi trung tâm với những người còn lại trong hàng. Ông ta thấp, béo tròn, đầu hói với hai mảng tóc xám ở hai bên thái dương. Ông ta đeo kính gọng mỏng hình bầu dục trên chiếc mũi dài.
Randall bận rộn chào hỏi những người xếp hàng trước Bernie và Audrey, nhưng vẫn để mắt đến cặp đôi khi họ tiến đến gần quan tài hơn. Anh nhìn họ quỳ xuống trước mặt Amanda và chắp tay cầu nguyện trong im lặng. Khi xong việc, họ đứng dậy và tiến về phía anh. Audrey ôm anh.
“Nếu cần gì thì cứ gọi cho chúng tôi,” cô nói, mắt sưng lên vì khóc. “Anh hiểu chứ?”
Bernie bắt tay anh, và Randall kéo ông ta đến gần để ôm.
“Tôi rất lấy làm tiếc,” Bernie thì thầm.
Randall nói qua hàm răng nghiến chặt. “Ông biết mà. Thời gian này, ông biết cô ấy định làm gì, và ông để tôi biết chuyện đó vào ngày thức canh cô ấy. Ông có thể cho tôi biết. Ông biết tôi đến ngân hàng và tìm két an toàn của cô ấy. Tại sao ông lại để tôi tự tìm hiểu sự thật như vậy? Tại sao ông lại làm như vậy với tôi?”
Bernie lùi lại và nhìn anh. Đôi mắt ông ta mở to, bối rối. “Randall, tôi...”
“Im đi. Tôi không muốn nghe. Và cũng về cho. Tôi không muốn ông ở đây.”
“Tôi không biết có gì trong chiếc hộp đó.”
“Khốn nạn!”
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Bernie, mắt họ khóa chặt lấy nhau. Anh muốn bóc mẽ ông ta ngay trước mặt mọi người. Anh muốn nói cho họ biết tất cả những gì Amanda đã và đang lên kế hoạch, và Bernie đã giúp cô như thế nào. Anh muốn...
“Chúng tôi ở đây ổn chứ?”
Peter đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, nụ cười lo lắng thoáng xuất hiện trên khuôn mặt khi nhẹ nhàng kéo tay áo Randall.
“Tôi nghĩ tôi cần một chút không khí,” Randall nói.
Peter gật đầu. “Ý hay đấy. Đi nào. Tôi sẽ đưa anh ra hiện.”
“Không, tôi tự lo được.” Randall tiến gần thêm một bước về phía Bernie. “Đừng ở đây khi tôi quay lại.”
Anh quay lại, bước ngang qua quan tài của Amanda về phía cánh cửa kiểu Pháp mở ra hiện sau, trông ra một bãi đậu xe khuất. Không khí mát lạnh phả vào mặt anh, và phải đến khi ra ngoài, anh mới nhận ra bên trong ngột ngạt đến mức nào. Anh bước ra mép hiện, cơ thể run lên vì giận dữ. Anh thở gấp, phả ra làn hơi mờ mờ dưới ánh đèn hiện trên cao, rồi tan dần trong bóng tối.
“Anh không sao chứ?”
Anh nhận ra giọng của điều tra viên Adler. Anh không quay lại. “Tôi ổn. Tôi chỉ cần chút không khí.”
“Gã anh muốn đấm là thế?”
“Luật sư gia đình. Và tôi không muốn đấm anh ta.”
“Chà, có gì đó không thoải mái giữa hai người.”
Randall cười khùng khục. “Cô giỏi đọc vị người khác đấy. Có thể là do nghề nghiệp.”
“Chính xác.”
Randall có thể nghe thấy tiếng gót giày của nữ điều tra viên vang lên trên sàn gỗ khi cô đến gần hơn. Anh nói: “Cảm ơn cô đã đến, cô thực ra không cần phải làm vậy. Cô không biết cô ấy mà.”
“Cô ấy là nạn nhân trong vụ án của tôi. Tôi nên làm thế.”
“Nhưng vụ án khép lại rồi.”
“Vẫn chưa đâu.”
Randall cuối cùng cũng quay lại. “Chưa ư? Có gì tôi nên biết à?”
“Cũng không hẳn.”
“Không có lý do nào khác khiến cô tiếp tục vụ án trừ khi cô thấy uẩn khúc. Ý tôi là, nếu đó là một vụ tai nạn, nó sẽ được dán nhãn như vậy và gói lại. Nhưng nó vẫn đang được điều tra. Còn cô thì ở đây. Điều đó cho tôi biết có gì đó không ổn.”
“Tôi không thể thảo luận về chuyện này.”
Anh muốn kể cho cô nghe về Sam, nhưng anh biết mình không thể làm điều đó nếu không kể với cô mọi điều khác.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra giữa anh và luật sư?” Adler hỏi.
“Chuyện gia đình ấy mà.”
“Anh có vẻ tức giận.”
“Đúng thế.”
“Anh thường xuyên tức giận thế à?” Cô tiến lại gần anh hơn.
“Không.”
“Phải có chuyện gì lớn lắm mới khiến anh tức giận như vậy trong lễ viếng vợ mình. Mọi người khó có thể kìm nén được cảm xúc của mình trong những tình huống như thế này. Tôi hiểu rồi. Đầu tiên, anh buồn, sau đó anh nổi điên.”
“Cảm xúc của tôi rất hỗn độn,” Randall cáu kỉnh. “Tôi không chắc cô muốn tôi phải hành động như thế nào.”
“Như tôi đã nói, tôi hiểu rồi,” Adler trả lời. “Tôi chỉ muốn ra để xem anh có ổn không thôi.”
“Tôi ổn.”
Một làn gió lạnh lùa vào hiên, thổi tung những chiếc lá rơi còn sót lại từ lần dọn dẹp cuối cùng.
“Anh có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?”
Randall gật đầu.
“Anh có biết Hooper Landsky không?”
Cô ấy biết rồi. Cô ấy biết về vụ ngoại tình. Cô ấy biết Hooper.
“Không.”
“Được rồi.”
Cánh cửa kiểu Pháp mở ra, và Peter bước ra ngoài. Anh dừng lại khi nhìn thấy hai người họ. “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Ổn,” Adler trả lời. “Mọi thứ đều ổn.”
Peter đi về phía cô. “Điều tra viên Adler.”
“Tiến sĩ Reems. Rất vui khi gặp anh.”
“Cô ấy vẫn đang điều tra vụ tai nạn của Amanda,” Randall giải thích, giọng thì thầm đầy căng thẳng. “Cô ấy nghĩ tai nạn của vợ tôi có nhiều điểm cần xem xét. Vẫn còn uẩn khúc.”
“Vậy sao?” Peter hỏi.
“Tôi không thể chia sẻ về một vụ án đang trong quá trình điều tra, như tôi vừa nói với Tiến sĩ Brock.” Adler nhìn đồng hồ. “Bên trong đang có khách chờ anh đấy. Tôi đã làm mất thời gian của anh rồi. Tôi rất lấy làm tiếc với mất mát của anh. Giờ tôi phải đi rồi.”
Randall nhìn cô rời đi và không di chuyển cho đến khi anh chắc chắn cô đã đi hết hành lang và ra khỏi lối chính.
“Cô ấy khiến cậu khó chịu à?” Peter hỏi.
“Không. Cô ấy muốn biết chuyện xảy ra giữa tôi với Bernie.”
“Cả tôi và cô ấy đều muốn thế. Chuyện gì vậy?”
“Không. Không có gì cả.”
“Cậu kể với cô ấy về Sam chưa?”
“Chưa.”
“Randall, đã đến lúc rồi.”
“Không phải ở đây. Không phải như thế này. Nếu tôi nói với cô ấy về Sam, tôi phải nói cho cô ấy biết tất cả. Tôi không thể làm điều đó. Tôi chưa sẵn sàng.”
“Cậu có thể. Tôi sẽ giúp cậu.”
“Không phải bây giờ. Không phải ở đây.
Peter thở dài và nhìn ra bãi đậu xe. “Được rồi. Vào bên trong thôi. Mọi người đang chờ để tỏ lòng thành kính. Bernie đi rồi.”
“Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Rất sẵn lòng.”
“Anh có từng cho Amanda xem bệnh án của tôi không?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
“Có thể anh nghĩ việc kéo cô ấy vào cuộc là giúp đỡ tôi phải không?”
“Randall, không. Không bao giờ. Tại sao cậu lại hỏi thế?”
“Amanda có một chiếc két an toàn. Sáng nay tôi đã đến và mở nó ra. Bên trong là bản sao giấy ly hôn và một bản di chúc mới. Cô ấy sẽ rời bỏ tôi. Bernie biết điều đó. Đó là lý do tại sao tôi rất tức giận với anh ta. Anh ta chưa bao giờ nói gì cả.”
Peter đứng chết trân ở hiện. “Ôi, Randall. Không thể nào.”
“Cô ấy cũng có cả bản sao bệnh án của tôi. Những bệnh án sau vụ tầng hầm của Gary và một vài bệnh án từ năm ngoái. Cô ấy đã biết tất cả.”
“Bằng cách nào?”
“Tôi đang hỏi anh đây.”
“Tôi không biết,” Peter thì thầm. “Mọi thứ từ bệnh viện đều được niêm phong. Tôi có thể thực hiện vài cuộc gọi, nhưng tôi không nghĩ có ai đó thừa nhận hành vi vi phạm luật HIPAA [8] đâu.”
“Tôi chắc chắn Amanda đã dùng tiền làm được rất nhiều việc.”
“Nào. Chúng ta cần quay trở lại bên trong.”
Peter nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, và Randall cho phép mình được dẫn trở lại nhà tang lễ. Anh cảm thấy an toàn khi bên cạnh Peter. Anh ấy là một người bạn tốt. Một trong những người bạn tốt nhất. Nhưng bây giờ, có lẽ, mọi thứ không như anh nghĩ. Có lẽ Sam đã đúng.
Mọi người đều có bí mật. Và không ai là ngoại lệ.