← Quay lại trang sách

Chương 24

Lượng người đổ về trung tâm thành phố vào buổi sáng vô cùng đông đúc. Đã xảy ra một vụ tai nạn gây ách tắc hai làn đường trên Xa lộ Liên tiểu bang 87, vì vậy Susan và Tommy chỉ có thể nhích từng chút một trong hàng dài xe ô tô chầm chậm tiến vào thành phố trong hơn một giờ, với đồng hồ tốc độ không bao giờ vượt quá mức 30km/h.

Cặp song sinh sẽ tham gia một vở kịch dã ngoại ở trường mầm non trong vài giờ nữa, và nếu không có mặt ở đó thì Susan chết chắc. Beatrice đã đến và hứa sẽ quay lại toàn bộ sự kiện, nhưng đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Là một người mẹ, cô phải hoàn thành nghĩa vụ đó. Tham gia các sự kiện quan trọng đối với bọn trẻ. Nhưng cô luôn phải ưu tiên các vụ án. Cô không thể làm gì khác. Đó không phải là việc bạn có thể tạm gác lại một buổi chiều hay một ngày. Họ phải bắt kẻ giết người trước khi quá muộn. Vì vậy, cô đã ngồi trên xe và mường tượng ra cảnh hai đứa con thân yêu của mình mặc lễ phục, đứng trên sân khấu, hát say sưa. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô nghẹn ngào, và có thể sẽ không bỏ lỡ những dịp này khi chúng lớn lên. Cô không thể. Như thế là không được. Cô phải tìm cách cân bằng giữa số lượng các vụ án và thời gian dành cho con. Những người khác có thể làm điều đó. Cô không phải là cảnh sát làm mẹ đơn thân đầu tiên. Cô chỉ là chưa có kế hoạch cụ thể mà thôi.

Rẽ vào Đường 42 cũng chẳng khá hơn Xa lộ 87 gì cho cam. Giữa các đợt đèn, xe cộ chen chúc nhau, và một chiếc xe quét đường chiếm trọn cả làn đường, họ phải mất thêm nửa giờ nữa mới tấp được vào ga-ra đậu xe đối diện ở đầu phía bắc của Công viên Quảng trường Madison và lên vỉa hè.

Tommy chỉ vào một cánh cửa kính. "Ở đây.”

Họ đi qua một hành lang lát đá cẩm thạch và đợi thang máy đưa họ lên tầng mười bốn. Khi cánh cửa mở ra, họ ngay lập tức bước vào bên trong một văn phòng làm việc. Không có hành lang hay khu vực tiếp tân. Thang máy mở ra một sàn đầy ắp những bàn làm việc cá nhân, một khu vực bàn vẽ và khu vực bếp ở phía sau. Vài nhân viên ngẩng đầu lên nhìn khi họ bước vào, sau đó quay lại với công việc của mình.

“Đây là tầng mười bốn phải không?” Tommy hỏi.

Susan chỉ vào một tấm biển treo phía sau. “Ừ, chính nó. Công ty kiến trúc HL.”

Một phụ nữ từ chiếc bàn vẽ đầu tiên đứng dậy và bước đến gặp họ. Cô ấy cao, mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình che gần như toàn bộ dáng người. Mái tóc đen điểm những dải màu tím và được búi gọn sau gáy.

“Tôi có thể giúp gì cho hai vị?”

“Chúng tôi đang tìm anh Hooper Landsky,” Susan nói.

“Anh ấy lúc này không có ở đây, nhưng tôi là Jan, cấp phó của Hoop.”

“Cô có biết khi nào anh ấy về không?”

“Tôi không rõ. Nhưng tôi có thể giúp hai vị bất cứ điều gì hai vị cần. Các vị muốn lập kế hoạch cho một dự án? Nếu các vị cung cấp thông tin cho tôi, tôi chắc chắn có thể giúp.”

Susan giơ huy hiệu của mình lên. “Cảm ơn cô, Jan, nhưng chúng tôi không tìm kiếm dịch vụ kiến trúc. Cô có biết Hooper ở đâu không?”

Khuôn mặt Jan nhăn nhó. “Anh ấy gặp rắc rối gì à?”

“Cô biết anh ấy ở đâu không?”

“Tôi đã không gặp hay nói chuyện với Hoop kể từ lúc anh ấy ra về tối qua.”

“Có gì đột xuất sao?” Tommy hỏi. Anh cũng chìa huy hiệu ra.

Jan nhún vai. “Tôi không nói là hoàn toàn bất thường nhưng thường thì anh ấy sẽ gửi tin nhắn hoặc báo cho tôi biết. Đôi khi anh ấy có những ý tưởng sáng tạo và làm việc từ xa. Có lần anh ấy ngủ dậy muộn do đêm trước tiệc tùng hơi quá đà. Tôi đã làm việc ở đây khoảng sáu năm rồi. Tôi tự tùy cơ ứng biến. Việc đó không có vấn đề gì.”

Susan cất huy hiệu lại vào túi. “Hooper sống ở đâu?”

"Brooklyn.”

“Cô có thể gọi cho anh ấy giúp tôi không? Ngay bây giờ. Chúng tôi thực sự cần nói chuyện với anh ấy. Gọi điện thoại bàn hoặc di động của anh ấy.”

“Anh ấy không có điện thoại nhà riêng. Tôi sẽ thử gọi di động.”

Jan lấy điện thoại từ túi quần sau và bấm số của Hooper. Cô bật loa ngoài và cả ba người họ lắng nghe khi điện thoại đổ chuông.

“Tôi Hoop đây. Cô biết phải làm gì rồi chứ? Tôi sẽ gọi lại cho cô ngay khi có thể.”

Jan cúp máy. “Đã như vậy cả ngày rưỡi rồi.”

“Anh ấy có bạn gái chưa?” Susan hỏi. “Có lẽ anh ấy đi cùng cô ấy chăng?”

“Theo tôi biết thì không, nhưng cũng có thể lắm.”

“Cô ghi giúp tôi địa chỉ nhà anh ấy nhé. Chúng tôi sẽ kiểm tra giúp cô.”

Jan lấy một mảnh giấy trên bàn và ghi địa chỉ. “Việc này có cần tôi phải lưu tâm không?”

“Không.”

Susan nhận tờ giấy và gấp lại. “Chúng tôi chỉ có một vài câu hỏi dành cho anh ấy. Không hơn.” Cô cất tờ giấy vào túi và lấy ra một tấm danh thiếp. “Nếu biết tin gì về anh ấy, hãy bảo anh ấy gọi lại cho tôi.”

“Vâng.”

Họ quay ra và đợi thang máy khi Jan trở lại chỗ làm việc của mình.

“Tôi có thể thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm chúng ta,” Tommy thì thầm.

“Nếu là họ, cậu không nhìn chắc? Khi cảnh sát đến và hỏi về sếp của họ?

“Tôi đoán là có.”

Thang máy mở ra, và họ bước vào. Susan nhấn nút xuống tiền sảnh.

“Vì vậy, vào lúc tôi kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Amanda Brock và phát hiện ra sự tồn tại của Hooper Landsky, anh ta cũng biến mất?”

“Tôi nghĩ quý cô Gina trong khu phức hợp của Randall biết nhiều hơn những gì cô ấy được phép. Có lẽ cô ta biết Hooper. Có thể cô ta đã báo cho anh ta khi chúng ta đến gặp cô ta.”

Thang máy mở ra, và họ bước trở lại sảnh, rồi ra vỉa hè. Mọi người đi dạo quanh công viên đông hơn kể từ khi họ vào trong.

“Có vẻ như hôm nay chúng ta có ba điểm đến,” Susan nói khi nhìn ngược xuôi con phố. “Bây giờ chúng ta phải đến căn hộ của Hooper và xem có ai ở đó không. Tôi sẽ gọi điện trước và nhờ Cảnh sát New York hỗ trợ. Sau đó, tôi cần đến gặp luật sư của Randall để xem chuyện ổn ào hôm qua là gì. Cuối cùng, tôi muốn đến nhà của Peter Reems. Anh ấy là bạn của gia đình Randall và Amanda. Tôi đã gặp anh ta khi đến thông báo cho Tiến sĩ Brock về chuyện vợ anh ấy. Hôm qua tôi lại gặp anh ta ở lễ thức canh. Tôi muốn hiểu rõ hơn về người này.”

“Được rồi,” Tommy trả lời, kéo khóa áo khoác lại để chắn cơn gió buốt. “Đi thôi.”