Chương 30
Randall ngồi một mình trong phòng thẩm vấn. Không có đồng hồ trên tường, vì vậy anh không chắc mình đã ở đây bao lâu. Nếu phải đoán, anh nghĩ là khoảng hơn một giờ. Những sĩ quan đưa anh vào đây nói rằng điều tra viên Adler cần hỏi anh vài chuyện nhưng cô ấy bị tắc đường và đang trên đường đến. Họ để anh ngồi trong căn phòng nhỏ không cửa sổ và đó là lần cuối cùng anh tiếp xúc với bất kỳ ai. Tuy nhiên, anh khá chắc họ đang theo dõi anh qua camera được gắn trên góc tường.
Không có gương hai chiều như bạn thấy trong các bộ phim. Randall cố hết sức để không nhìn vào camera. Anh có thể tưởng tượng một nhóm thanh tra trong một căn phòng nào đó phía sau, theo dõi anh, tay cầm cà phê bốc hơi nghi ngút. Anh cảm thấy mình giống như một động vật trong sở thú. Thôi, cứ để họ xem. Anh rất vui khi trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà họ dành cho anh.
Cánh cửa bật mở và một sĩ quan trẻ thò đầu vào. “Điều tra viên Adler vừa đến,” anh ta nói. “Cô ấy sẽ đến gặp anh trong vài phút nữa.”
“Cảm ơn,” Randall trả lời.
“Anh cần gì không? Cà phê? Nước ngọt? Nước? Một bữa ăn nhẹ?”
“Tôi ổn.”
“Anh cần đi vệ sinh không? Anh đã ngồi đây một lúc rồi.”
“Không.”
Viên sĩ quan gật đầu. “Được rồi, vậy chờ chút. Cô ấy đến ngay đây.”
Cánh cửa đóng lại, Randall ngả người trong chỗ ngồi không thoải mái của mình, lần đầu tiên ngước lên nhìn camera. Lúc này, Adler đang nghe đồng nghiệp tóm tắt về những gì anh làm trong khi chờ đợi. Không làm gì cả. Anh không làm bất cứ điều gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào bức tường nâu trước mặt. Cô có thể đã sĩ quan trẻ nọ đến để có thể điều chỉnh âm lượng trên thiết bị ghi và đảm bảo nguồn cấp dữ liệu video đang hoạt động. Từ kinh nghiệm của mình, anh biết những thứ này hoạt động như thế nào.
Tay nắm cửa xoay, và đúng như dự đoán, nữ điều tra viên bước vào, mang theo một tập tài liệu và hai chai nước.
“Chào cô,” Randall nói, cố tình che giấu nụ cười thường đi kèm với một lời chào như vậy.
“Xin chào, Tiến sĩ Brock.” Cô đặt các tập tài liệu trên bàn và đặt một chai nước ở phía anh. “Tôi biết anh nói mình không cần gì nhưng anh ngồi đây cũng lâu rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Cô ngồi xuống ghế đối diện anh. Hai là số lượng người tối đa có thể ở trong không gian chật hẹp này. “Tôi xin lỗi vì đã để anh đợi lâu như vậy. Tôi từ nhà đến và bị tắc đường. Đường sá đang thi công.”
“Vâng, họ đã nói với tôi rồi. Hai sĩ quan cảnh sát đã đợi trên đường lái xe dẫn vào nhà tôi khi tôi đi siêu thị về. Thật buồn cười – bạn bè và hàng xóm đã làm hết bữa ăn này đến bữa khác để thể hiện tình yêu và sự thông cảm của họ dành cho tôi và Amanda, nhưng không hiểu sao không ai nghĩ sẽ mang theo sữa, đường hoặc một nải chuối. Tôi có nhiều lasagna, bánh ngọt và sườn non hơn bao giờ hết, nhưng khi nói đến sữa, trứng, muối và ngũ cốc, tôi phải tự lo.”
“Anh nói đúng. Tôi không bao giờ nghĩ về điều đó.”
“À, các anh ấy bảo cô có tin về Amanda?”
“Đúng thế,” Adler trả lời. “Tôi muốn nói với anh vài điều về tai nạn của vợ anh. Mọi chi tiết vẫn chưa rõ ràng, vì vậy tôi hy vọng anh có thể hỗ trợ.
“Tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”
Cô đặt khuỷu tay lên bàn và hắng giọng. “Khi chúng ta đứng ở ngoài hiên sau nhà tang lễ, anh hỏi tôi liệu có uẩn khúc gì về cái chết của Amanda không. Lúc đó, tôi đã nói với anh rằng tôi không thể tiết lộ về một cuộc điều tra vẫn đang diễn ra.”
“Tôi nhớ chứ.”
“Giờ tôi sẽ nói thật với anh. Đúng thế. Có rất nhiều uẩn khúc quanh cái chết của cô ấy. Chúng tôi đã xác định đó là một vụ giết người.”
Những lời nói đó chặn anh lại, và mặc dù anh rất nghi ngờ cách làm việc của cảnh sát, nhưng dù sao thì sự phỏng đoán đó vẫn gây kinh ngạc. Anh dụi đôi mắt mệt mỏi và nặng trĩu của mình. Anh muốn về nhà.
Amanda đã bị sát hại, và tôi biết ai làm điều đó. Tôi đã chứng kiến toàn bộ. Tôi có thể giúp anh.
Adler mở tập tài liệu đầu tiên. “Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy Amanda đã chết trước khi ô tô lao xuống vực từ cao tốc Routhe 202. Giám định viên y khoa phát hiện một vài đốt sống ở đáy hộp sọ của cô ấy bị vỡ, và chúng tôi tin rằng đó là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của cô ấy. Ai đó đã đánh cô ấy bằng một vật cùn như dùi cui, cờ lê hoặc gậy nặng. Thậm chí có thể là một đoạn ống. Đại loại vậy.”
“Chúa ơi!”
“Anh có thể cho chúng tôi biết về những việc anh đã làm vào tối hôm đó, sau khi rời lễ trao giải không?”
Randall nhìn cô. Một cơn giận dữ bắt đầu sôi lên trong lòng. Phỏng đoán cho rằng Amanda bị sát hại đã là một nỗi đau quá lớn đối với anh, thế mà người phụ nữ này lại nghĩ rằng anh có thể là người đã sát hại tình yêu của đời mình, việc đó khiến anh vô cùng tức giận. “Vậy, cô nghĩ tôi làm việc đó ư?”
“Tôi không nói vậy. Tôi chỉ đơn giản là đề nghị anh thuật lại những việc mình đã làm vào tối hôm đó để tôi có thể chắp nối các mảnh ghép lại với nhau.”
“Cô đã hỏi câu này với bao nhiêu người ở trong căn phòng này rồi?”
“Anh là người đầu tiên.”
“Bởi tôi là nghi phạm chính.”
Adler nở một nụ cười trấn an. “Làm ơn, Tiến sĩ Brock. Hãy giúp chúng tôi tái tạo đêm đó. Nếu anh muốn chúng tôi tìm ra kẻ giết vợ anh, chúng tôi cần anh giúp.”
“Được rồi,” Randall trả lời. Anh nhìn lên camera và có thể cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình. Cơn đau âm ỉ quen thuộc ở sau đầu bắt đầu nhói lên. “Như tôi đã nói nhiều lần trước đây, tôi rời lễ trao giải sớm vì tôi có một số việc phải làm. Cô nên gọi cho trường. Họ có camera ở bãi đậu xe. Cô sẽ thấy xe của tôi. Tôi đã ở đó cả đêm.”
“Có, chúng tôi đang xử lý việc đó.”
“Tôi đã gọi cho Amanda vài giờ sau khi đến văn phòng để đảm bảo cô ấy về nhà an toàn, nhưng cô ấy không bắt máy. Tôi đã để lại tin nhắn ở nhà và trên di động của cô ấy. Sáng hôm sau, cô đến và nói với tôi rằng cô ấy đã bị tai nạn xe hơi chết người, sau đó đưa tôi đến văn phòng giám định y khoa để xác nhận thi thể của cô ấy.”
“Anh đã gọi vào di động của cô ấy?”
“Đúng thế.”
“Cô ấy mang theo điện thoại?”
Randall dừng lại một chút, đầu óc quay cuồng. “Có, cô ấy luôn mang theo điện thoại.”
Susan ghi vài dòng ghi chú vào sổ, sau đó mở tập tài liệu thứ hai, nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Randall. “Anh có biết Amanda đang ngoại tình không?”
Randall nhăn mặt. “Mãi sau này. Tôi đã đọc tin nhắn và email trên điện thoại của Amanda. Tôi thấy một trong những tin nhắn đến từ người tình của cô ấy, và điều đó khiến tôi kiểm tra điện thoại để xem anh ta là ai.”
“Anh có biết chuyện họ đã ngoại tình từ trước không? Có bất kỳ hành vi lạ nào từ vợ anh không? Có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đang hẹn hò với ai đó không?”
“Không” Randall trả lời chắc chắn. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều gì. Như tôi đã nói, chúng tôi rất hạnh phúc. Chuyện cô ấy ngoại tình khiến tôi rất sốc. Amanda không bao giờ có vẻ không vui hay không hài lòng. Tôi vẫn không thể hiểu.”
“Anh có biết vợ mình ngoại tình với ai không?”
“Ngay từ đầu thì không. Sau này tôi mới biết anh ta là Hooper Landsky.”
Adler lấy ra một bức ảnh từ tập hồ sơ và trượt nó trên bàn. “Đây có phải là Hooper Landsky không?”
“Đúng.”
“Làm sao anh biết anh ta trông như thế nào?”
“Có ảnh trên điện thoại của Amanda.”
“Anh đã bao giờ gặp trực tiếp anh ta chưa?”
“Chưa.”
Cô lấy thêm nhiều bức ảnh khác từ tập tài liệu và đặt chúng cạnh nhau trước mặt anh.
“Đây là những bức ảnh được chụp từ camera giao thông và an ninh gần văn phòng của Hooper và hầm đậu xe ở Manhattan.” Adler chỉ vào hai trong số các bức ảnh. “Đó là anh phải không, Tiến sĩ Brock?”
Randall nhìn vào những bức ảnh. Anh đang đi trước hầm đậu xe của Hooper và rẽ xuống một con hẻm nhỏ dẫn vòng ra phía sau. Anh cố gắng ngồi yên nhưng có thể cảm nhận cơ thể mình bắt đầu run lên. “Đúng, đó là tôi. Tôi đã đến văn phòng của anh ta để đối chất nhưng quyết định từ bỏ vào phút cuối. Tôi đoán rằng khi tôi thực sự đối mặt với ý niệm bước tới gần anh ta, tôi nhận ra điều đó thật vô nghĩa. Amanda đã chết, vậy tại sao phải gọi anh ta ra? Biết được lý do Amanda ngủ với anh ta liệu có ích gì? Tôi không thể làm gì để thay đổi điều đó. Tôi nghĩ sự đau buồn đã đẩy tôi đến đó, nhưng cuối cùng, tôi quay về nhà.”
“Anh vừa nói rằng anh chưa bao giờ gặp trực tiếp anh ta.”
“Tôi chưa mà. Tôi chỉ theo dõi anh ta từ xa và chưa bao giờ liên lạc.”
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
“Chờ đã,” Randall nói, đột nhiên ngồi dậy và chỉ vào một trong những bức ảnh. “Cô có nghĩ Hooper sát hại Amanda? Cô có nghĩ anh ta có thể liên quan gì đó đến tai nạn của cô ấy không?”
Adler phớt lờ câu hỏi. “Anh có biết vợ anh đang định ly hôn không?”
Randall ngồi phịch xuống ghế. “Có. Và tôi biết cô ấy đã phác thảo di chúc loại tên tôi ra khỏi đó và chỉ để lại cho tôi một khoản tiền cấp dưỡng nhỏ. Cả hai điều này, cùng với chuyện ngoại tình, tôi đều biết sau vụ tai nạn.”
“Sau vụ tai nạn?”
Randall cười khùng khục rồi lắc đầu. Anh muốn nhảy ra khỏi ghế và hét lên, nhưng anh biết điều đó sẽ chỉ cho Adler thêm cái cớ mà cô cần bám vào để xác định anh là kẻ tình nghi. Thay vào đó, anh hít một hơi và nói chậm rãi. Cơn đau đầu ngày càng tăng, siết chặt hộp sọ anh. “Tôi hiểu những việc cô đang làm. Tôi không phải là một kẻ ngốc. Amanda ngoại tình. Động cơ. Amanda sẽ ly hôn với tôi. Động cơ. Amanda đã thay đổi di chúc của mình. Động cơ. Tôi hiểu, nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi không liên quan đến những gì đã xảy ra với cô ấy. Cô có thể kiểm tra với trường đại học. Tôi đã ở trong văn phòng của mình. Cô có thể mang máy phát hiện nói dối vào đây. Cô cần gì tôi cũng sẵn lòng đáp ứng nhưng hãy làm nhanh lên để bắt được kẻ chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy.” Anh giận dữ ra hiệu về phía những bức ảnh bằng một cái vẫy tay. “Tại sao anh ta không phải là người ngồi ở đây?”
Susan nhìn anh. “Anh Landsky đã mất tích kể từ buổi sáng những bức ảnh này được chụp. Anh ta bước vào một ga-ra tối sau giờ làm việc. Người ta thấy anh ở gần ga-ra, và không ai thấy Hooper kể từ đó. Anh giải thích điều đó thế nào?”
Căn phòng bỗng im ắng lạ thường.
Anh là một kẻ tình nghi.
Randall nhìn lên camera và đưa tay lấy chai nước. Những suy nghĩ cứ thế ập đến, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, cho đến khi anh không thể tập trung vào một suy nghĩ duy nhất. Hooper đã mất tích. Điều đó nghĩa là gì? Chuyện gì đã xảy ra?
“Tiến sĩ Brock, anh có thể giải thích vì sao Hooper Landsky có thể mất tích vào đúng ngày anh được bắt gặp ở gần nơi cuối cùng anh ta được nhìn thấy không?”
Anh nuốt nước bọt và lắc đầu. “Không. Tôi không thể.”
“Anh có biết anh Landsky ở đâu không?”
“Tôi không. Tôi thề.”
“Được rồi.” Susan thu thập các bức ảnh và đặt chúng trở lại tập tài liệu. “Điều cuối cùng. Anh nói rằng anh biết được chuyện Amanda ngoại tình nhờ các bức ảnh trên điện thoại của cô ấy.”
“Đúng.”
“Tiến sĩ Brock, làm thế nào mà anh lấy được điện thoại của vợ mình?”
Câu hỏi lơ lửng trong không khí khi sự im lặng bao trùm căn phòng. Randall nhắm mắt lại, biết mình đã bị bắt bài.
Những bí mật.
Anh hắng giọng, tìm kiếm câu trả lời khi những lời của Sam vang vọng trong tâm trí anh.
Amanda đã bị sát hại, và tôi biết ai đã làm điều đó. Tôi đã chứng kiến toàn bộ. Tôi có thể giúp anh.
“Tôi không…”
“Anh nói vợ anh luôn mang điện thoại bên mình. Trên thực tế, anh đã gọi vào điện thoại của cô ấy và để lại lời nhắn để đảm bảo rằng cô ấy đã về nhà sau bữa tiệc tối hôm đó.”
“Đúng, nhưng…”
“Giờ đột nhiên anh có điện thoại của cô ấy và phát hiện ra bằng chứng về vụ ngoại tình trên điện thoại. Thật là một sự trùng hợp buồn cười, phải không?”
Tôi biết tất cả mọi thứ.
“Tôi... tôi tìm thấy điện thoại của cô ấy ở nhà,” Randall lắp bắp. “Tôi nghĩ cô ấy mang theo nó nhưng chắc cô ấy quên. Nó vẫn cắm sạc ở nhà. Có thể cô ấy đã quên hoặc không muốn mang nó đến buổi lễ. Tôi không biết điện thoại của cô ấy ở nhà vì tôi đã đi thẳng đến văn phòng trường.”
Susan mở tập tài liệu đầu tiên, quét qua các trang. “Nhưng chúng tôi đã tìm thấy bộ sạc của cô ấy tại hiện trường. Chúng tôi có sạc. Nhưng không thấy điện thoại.”
“Điện thoại của cô ấy được cắm vào bộ sạc của tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Một lần nữa, căn phòng lại chìm trong im lặng Randall có thể cảm thấy mồ hôi chảy dài trên lưng mình. “Tôi không giết Amanda.”
“Được rồi.”
“Cô có bắt giữ tôi không?”
“Không.”
“Vậy tôi có thể đi?”
“Đúng. Anh có thể đi.”
Anh đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi và lết chân về phía cửa. “Tôi xin lỗi,” Adler nói. “Tôi đã nói dối. Tôi còn một câu hỏi nữa.”
Randall dừng lại, tay dừng trên núm cửa. “Gì cơ?”
“Sam là ai?”
Cái tên xẹt qua anh như một tia chớp, nhưng Randall vẫn giữ bình tĩnh bằng cách siết chặt tay nắm cửa và tập trung vào tập tài liệu vẫn còn trên bàn. “Tôi không biết.”
“Anh chắc chứ? Tôi hỏi vậy vì khi chúng tôi gặp bác sĩ Reems, anh ấy bảo chúng tôi hỏi anh về người này.”
“Chắc anh ấy nhầm rồi. Tôi không biết Sam.”
Adler mỉm cười. “Được rồi. Cảm ơn anh.”
Randall mở cửa và bước ra hành lang. Đầu anh giật thình thịch. Anh phải ra ngoài. Peter đã nói với cảnh sát về Sam. Sao anh ấy lại làm thế? Sao Peter có thể phản bội lòng tin của mình như vậy khi anh ấy là người duy nhất anh có thể tin tưởng? Mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh cảm thấy lạc lõng, lạc lõng trong một thế giới mà anh nghĩ mình có thể xử lý được. Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Anh là một kẻ tình nghi.
Tôi biết tất cả mọi thứ.