Chương 31
Tommy đứng bật dậy khi Susan quay trở lại văn phòng.
“Này, tôi vừa quay lại,” cậu nói. “Tôi đã xem phần cuối cuộc phỏng vấn của cô qua màn hình. Làm tốt lắm.”
“Cảm ơn anh.”
“Cô đã khiến anh ta sợ hãi với câu hỏi về chiếc điện thoại. Anh ta mắc bẫy luôn. Còn câu hỏi về Sam quá tuyệt. Chắc chắn anh ta đang che giấu gì đó.”
Susan gật đầu. “Nhìn cách của anh ta.” Cô đi về phía bàn của mình. “Cậu có tìm thấy gì ở nhà của anh ta không?”
“Tôi không thể vào trong mà không có lệnh khám, nên tôi đã nhìn qua một vài ô cửa sổ. Không có gì khác thường. Tôi đi vòng quanh nhà và cả khu rừng phía sau. Mọi thứ đều được cắt tỉa cẩn thận. Tôi đoán với vị trí của ngôi nhà, mặt trời chiếu vào sân sau suốt cả ngày, vì ở đó hầu như không có tuyết. Tôi có thể thấy cỏ được dọn gọn gàng, hàng rào được cắt tỉa, có phủ một ít tuyết, nhưng thậm chí không có cỏ dại chết trên luống.”
“Được rồi, vậy cảnh quan quanh nhà rất ổn.”
“Đúng vậy,” Tommy trả lời. “Nhưng sau đó tôi thấy một khoảnh đất, dài rộng gần một mét, ngay dưới hiên. Mới đào. Đất xốp, mềm và sẫm màu do mới xới lên. Nó đập vào mắt tôi vì mọi thứ khác đều quá hoàn hảo.”
“Đó có thể là gì?”
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên kiểm tra.”
Crosby bước đến từ văn phòng của mình. “Làm tốt lắm,” ông nói với Susan.
“Cảm ơn sếp.”
“Chúng ta không thể bắt giữ anh ta với những gì hiện có, nhưng tôi nghĩ cô đã đánh động anh ta đủ để khiến anh ta biết rằng chúng ta đang không lãng phí thời gian. Chúng ta sẽ theo dõi anh ta ngay bây giờ và xem anh ta đi đâu. Hy vọng sẽ phát hiện ra gì đó có lợi cho chúng ta. Cô vẫn nghĩ anh ta trong sạch à?”
“Tôi không biết phải nghĩ gì. Corolla có thể có thứ gì đó.”
Tommy thuật lại câu chuyện của mình với Crosby về khoảnh đất mà anh đã phát hiện ra trong sân nhà Randall. “Nếu có thể tạm giữ anh ta trong hai mươi bốn giờ, chúng ta có thể xem xét vị trí đó. Chúng ta thậm chí có thể khám xét nhà nếu xin được lệnh khám.”
Crosby lắc đầu. “Chúng ta không có bất cứ thứ gì đủ chắc chắn để có thể tạm giam anh ta. Và chắc chắn cũng không có cơ sở để xin được lệnh khám xét.”
“Anh ta đã ở ga-ra cùng thời điểm với Hooper, và Hooper đã mất tích kể từ đó,” Tommy trả lời. “Vợ anh ta đã bị giết, và vụ tai nạn đã được ngụy tạo để che đậy động cơ giết người. Randall có điện thoại của cô ấy. Tôi không hiểu tại sao anh ta lại không phải là nghi phạm chính của chúng ta.”
“Tôi nghĩ là anh ta,” Susan nói. “Nhưng những gì chúng ta có chỉ mang tính giả định và không có gì chắc chắn. Có lẽ cô ấy đã để quên điện thoại ở nhà. Có lẽ anh ta định đối diện với Hooper nhưng rồi lại bỏ đi. Chứng cứ mà chúng ta có không thể đấu lại với kiểu luật sư mà anh ta có thể thuê.”
Crosby đưa cho Susan một tập tài liệu. “Đây là những hình ảnh trích từ camera an ninh ở Đại học Quarim vào đêm Amanda Brock gặp tai nạn.”
Cô nhận tập tài liệu và mở nó ra. “Có gì không?”
“Chúng tôi thấy anh ta đậu xe trong bãi, tiến vào tòa nhà khoa học lúc mười rưỡi. Xe anh ta đậu nguyên ở đó suốt đêm. Chúng tôi xem một camera khác ở lối vào tòa nhà và thấy anh ta bước vào. Anh ta không rời đi cho đến khi cô đến đón anh ta. Không có camera bên trong tòa nhà, nhưng nơi này khá thoáng. Từ những gì chúng ta có thể thấy, Tiến sĩ Brock có bằng chứng ngoại phạm.”
“Chết tiệt.”
“Nếu có chứng cứ nào khác để tạm giữ anh ta, tôi sẽ dùng ngay, nhưng chúng ta đang bí.”
“Còn giờ,” Susan nói, thả tập tài liệu xuống bàn. “Chúng ta có chút manh mối rồi. Phải tiếp tục tìm hiểu thôi.”