Chương 32
Lúc Susan bước ra khỏi đồn đã gần chín giờ tối. Trước đó, Tommy đã hoàn tất việc nhập thông tin thu thập được từ chuyến đi quanh khu nhà, vì thế cô đưa cậu về nhà để nghỉ ngơi. Họ đã làm việc với cường độ cao kể từ khi cuộc điều tra bắt đầu và cô cần cộng sự của mình có cái nhìn sắc bén. Chẳng có lý gì bắt cậu ấy ngồi loanh quanh trong khi cô nhập liệu thông tin phỏng vấn và tải nó lên.
Bọn trẻ có lẽ đã ngủ khi cô về nhà. Lại một ngày nữa trôi qua. Cô tự hứa với bản thân sẽ làm điều gì đó vui vẻ với chúng khi vụ án kết thúc. Có thể là một chuyến đi đến Trung tâm Rockefeller để xem cây thông khổng lồ và trượt băng. Hay một buổi chiều xem phim. Hoặc ăn trưa tại Chuck E. Cheese’s với vô vàn đồng xu chơi tất cả các trò chơi. Bất cứ điều gì có thể gắn kết với các con. Một điều gì đó khiến cô cảm thấy phấn chấn hơn.
Ngoài trời, tuyết đang rơi nhẹ. Cô ngước nhìn ánh đèn khi đi về phía chiếc xe của mình và ngạc nhiên trước vẻ đẹp của những bông tuyết như nhảy múa trong ánh sáng rực rỡ, xoay tròn và va vào nhau, rồi biến mất khi rơi từ vùng ánh sáng vào vùng bóng tối. Một đoàn tàu tốc hành đang lao nhanh về phía nam, rồi biến mất, và không gian yên tĩnh trở lại. Thật bình yên.
Thật hoàn hảo.
Cô thấy một người đang đứng trong bóng tối ở rìa bãi đỗ xe, gần sân chơi khúc côn cầu lăn. Hắn đứng bất động, nhìn cô chằm chằm, nhưng cô không chắc chắn lắm. Khuôn mặt hắn giấu bên dưới một chiếc mũ trùm đầu lớn. Hắn hoàn toàn đứng yên, ở phía đối diện ô đỗ xe của cô. Dựa vào chiều cao và vóc dáng, cô đoán là đàn ông nhưng cũng không có gì có thể chắc chắn.
Cô thản nhiên thò tay vào bên dưới áo khoác và mở chiếc bao da đang được buộc chặt trên thắt lưng. Anh chàng này có lẽ vô hại. Nhiều khả năng là người vô gia cư hoặc từng từ VA xuống đường. Hắn cũng có thể là một người lao động vừa tan làm, nhưng cô là người duy nhất ở đây lúc này và cần cẩn thận. Cô nắm chặt báng súng, sẵn sàng rút ra nếu cần nhưng không muốn đi đến bất kỳ kết luận nào.
“Xin chào!” Cô gọi, giọng vang vọng trong không gian yên tĩnh. “Anh cần gì không?”
Kẻ lạ mặt vẫn đứng đó.
“Anh cần giúp gì không? Tôi là cảnh sát. Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Kẻ lạ mặt quay đi và dần khuất vào bóng tối, trở lại con hẻm mà cô biết sẽ dẫn hắn đến một trạm xăng mở 24 giờ. Hắn biến mất nhanh như khi xuất hiện. Giống như những bông tuyết trong ánh sáng.
Cô leo lên xe và khởi động động cơ, bật cần gạt nước để gạt tuyết bám trên kính chắn gió.
Vào tầm giờ này, khi những ánh đèn tắt dần, Buchanan trở nên vắng vẻ. Cô chỉ mất khoảng mười phút để lái xe qua thị trấn, qua Peekskill và đến cột mốc Đường số 9, nơi sẽ dẫn cô lên một con đường núi và đến Fishkill. Cô cẩn thận men theo những khúc cua đề phòng tuyết làm đường trơn trượt, nhưng cho đến lúc này, mặt đường chỉ hơi ướt vì tuyết tan ngay khi chạm xuống mặt đường. Cô mở Bluetooth và nghe âm thanh điện thoại di động kết nối với điện thoại ở nhà.
“Xin chào?”
“Mẹ, con đang trên đường về nhà. Con vừa rời chỗ làm.”
“Được rồi, con yêu. Con ăn chưa?”
Bụng Susan ngay lập tức réo lên. Mãi cho đến khi được hỏi về bữa tối, cô mới thấy bụng đói cồn cào. “Chưa. Mẹ muốn con mua gì trên đường về không?”
“Không cần. Mẹ phần con thịt bò hầm trên bếp đấy.”
“Thịt bò hầm vào một đêm tuyết rơi? Mẹ là nhất đấy.”
“Casey và Tim vừa lên giường.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Con có muốn mẹ vào xem chúng ngủ chưa không? Con có thể nói chúc ngủ ngon đấy.”
“Không, không cần đâu ạ. Con sẽ gặp chúng vào buổi sáng. Con không muốn đánh thức nếu chúng đã ngủ rồi.”
Hai ánh đèn pha nổi lên từ một khúc cua ở đằng xa. Susan nhìn thấy và nâng gương chiếu hậu lên để giảm bớt ánh sáng chói. Họ là những chiếc xe duy nhất trên đường.
“Ở đó tuyết có rơi không?” Beatrice hỏi.
“Lác đác thôi mẹ. Ở nhà thế nào?”
“Cũng thế, nhưng mẹ nghe tin qua đêm là sẽ rơi dày đấy.”
Đèn pha nhanh chóng xuất hiện sau xe cô. Mỗi lần chúng biến mất sau một khúc cua trên đường, chúng sẽ lại xuất hiện nhanh hơn lần trước. Susan để mắt đến nó khi lái xe.
“Tối nay con muốn mẹ ngủ lại. Đề phòng tuyết rơi dày.”
“Mẹ chuẩn bị giường rồi. Đi cẩn thận nhé.”
Chiếc xe phía sau giờ đã ở gần sát. Susan thả lỏng chân ga và lùi số, cho phép chiếc xe kia vượt qua. Lốp xe cô nảy lên khi đi qua gờ giảm tốc trên mặt đường được thiết kế để cảnh báo người lái xe buồn ngủ rằng họ đang trượt khỏi làn đường của mình. Cô quan sát khi ánh đèn pha hắt lên phía sau, chỉ cách tấm cản của cô vài phân. Bên trong xe cô sáng rực do ánh sáng từ đèn phía sau chiếu vào.
“Con yêu, con còn đó không?”
Susan hạ kính cửa sổ và ra hiệu cho người lái xe vượt lên nhưng chiếc xe vẫn ở phía sau cô.
“Con yêu?”
Mẹ ơi, tí con gặp mẹ sau nhé!”
“Mọi chuyện ổn chứ?”
"Ổn ạ, chỉ là có một tên ngớ ngẩn nào đó đang theo sau xe con. Hẹn gặp lại mẹ.”
Cô ngắt cuộc gọi và đặt cả hai tay lên vô lăng, nắm chặt hơn khi tăng tốc. Chiếc xe phía sau cũng tăng tốc và đuổi theo. Con đường núi ngoằn ngoèo và cua gấp liên tục, đường ngày càng loang loáng khi cô lái xe ngày một lên cao.
Hắn ta bị sao thế?
Đèn pha chiếu thẳng vào xe cô, người lái xe không có dấu hiệu giảm tốc độ. Susan buông một tay khỏi bánh lái và thọc vào túi, lấy huy hiệu ra. Cô giơ nó lên để người lái xe phía sau biết cô là cảnh sát. Huy hiệu lấp lánh trong ánh đèn pha, nhưng chiếc xe vẫn chỉ cách xe cô vài phân. Còi rú lên inh ỏi.
Cái quái gì thế?
Susan đặt cả hai tay lên vô lăng và nhìn vào gương chiếu hậu. Cô nhấn phanh và sử dụng kết hợp đèn phanh của mình và đèn pha của kẻ theo đuôi để nhận diện người lái xe. Cô không thể nhìn rõ mặt hắn, nhưng cô có thể nhìn thấy một đặc điểm gợi cô nhớ đến kẻ lạ mặt ở bãi đậu xe, kẻ đã đứng trong bóng tối, quan sát cô.
Người lái xe đội một chiếc mũ trùm đầu lớn.
Susan ngoặt chiếc Taurus vào làn ven lề và ngoái đầu nhìn lại để xem chiếc xe kia có đang đi theo sau không. Việc này quá khó do đèn pha chiếu thẳng vào cô, nhưng có vẻ như chiếc xe đã đi chậm lại một chút.
Gã đó là ai?
Lốp trước bên phải bất ngờ phát nổ, khiến Susan loạng choạng lao về phía trước khi tạm thời mất kiểm soát. Chiếc xe trượt một đoạn rồi dừng lại và cô có thể nhìn thấy đèn cảnh báo áp suất lốp trên bảng điều khiển bật sáng. Những tảng đá lởm chởm nhô ra từ mép núi. Chắc hẳn cô đã bẻ lái khi nhìn về phía sau và va phải một trong những cạnh sắc của tảng đá. Cô tấp xe vào lề và dừng hẳn, nhìn vào gương chiếu hậu, tim đập nhanh trong lồng ngực.
Chiếc xe theo đuôi cô dừng cách đó chừng năm mươi mét, đèn pha chiếu thẳng vào cô. Susan lần tay lấy khẩu Beretta của mình và từ từ mở cửa xe rồi bước ra ngoài, kể súng ở eo nhưng sẽ sẵn sàng nếu cần. Cô không biết đây là tình huống gì, vậy nên cô phải thận trọng. Chỉ có hai người trên con đường núi tối đen là cô và một kẻ trùm đầu ngồi sau tay lái của chiếc xe kia.
Còi xe lại inh ỏi lần nữa, âm thanh ấy phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng này. Susan nâng vũ khí của mình vào vị trí ngắm bắn và chờ đợi. Khi tiếng còi cuối cùng ngừng lại, cô hít một hơi và trấn an bản thân.
“Cảnh sát New York đây!” Cô hét lên. “Yêu cầu tắt đèn pha và động cơ ngay!”
Chiếc xe vẫn giữ nguyên hiện trạng.
“Tắt đèn xe và động cơ ngay!”
Cô tiến lên một bước về phía trước, ngay lập tức, chiếc xe đột ngột lùi lại, lốp xe rít lên, khói bốc lên nghi ngút do cao su cháy. Nó vụt đi chừng ba mươi mét, sau đó quay một vòng, trở lại núi, đèn hậu tạo thành một vùng ánh sáng đỏ đáng sợ. Khi chiếc xe quay đầu, cô có thể nhìn thấy người trùm đầu ngồi sau tay lái. Không có đèn pha làm chói mắt, cô cũng có thể nhìn thấy hình dáng và mẫu của chiếc xe. Đó là một chiếc Subaru Legacy màu hạt dẻ.
Hooper Landsky.
Chiếc Subaru biến mất, Susan lao vào xe của mình, vô lấy điện thoại và nhấn nút gọi khẩn cấp.
“911 [10] nghe, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?”
“Tôi là điều tra viên Susan Adler, cấp hiệu ID 4427, đội K. Tôi cần một đơn vị theo dõi một BOLO [11] trên Đường 9-Nam, gần cột mốc 43. Một chiếc Subaru Legacy đời mới, màu hạt dẻ. Tôi vừa phát hiện ra hắn nhưng không thể theo kịp. Xe bị nổ lốp. Tôi cần theo dõi càng sớm càng tốt. Nghi phạm là Hooper Landsky, bị truy nã liên quan đến một vụ giết người. Cẩn thận nhé.”
“Chúng tôi đã nhận ng tin. Chúng tôi sẽ cử đội hỗ trợ và tôi sẽ gọi hỗ trợ giao thông cho cô.”
Susan cúp máy và bật đèn pin trên điện thoại. Cô đi vòng qua chiếc Taurus và kiểm tra lốp xe phía trước; vành xe thực sự bị cong một chút. Cô chiếu ánh sáng vào chân núi và có thể nhìn thấy những tảng đá nhô ra ở các góc khác nhau. Cô nhìn lại hướng mà chiếc Subaru đã bỏ chạy, chờ nó quay lại, đèn pha chiếu thẳng vào người cô, tiếng còi hú lên. Chỉ đến lúc đó, cô mới nhận ra mình vẫn đang cầm súng và đặt nó trở lại bao da. Nhưng cô vẫn để hở miệng bao. Để đề phòng.