Chương 33
Randall ngồi trên ghế đối diện với Peter, người đang ngồi sau bàn làm việc của mình. Trời vẫn còn tờ mờ. Mặt trời chưa ló dạng. Khuôn viên trường vắng vẻ trong kỳ nghỉ lễ, các hội trường yên tĩnh, cả tòa nhà im lìm. Peter ngồi, bắt chéo chân, hai tay chắp trước mặt như thể cầu nguyện. Có lẽ anh ấy đang cầu nguyện thật, Randall nghĩ. Cầu nguyện rằng tất cả những hy sinh, cống hiến và thời gian tập trung vào một trong những đột phá khoa học quan trọng nhất trong nhiều thập kỷ của họ không quy về câu hỏi liệu Randall có thực sự giết vợ mình hay không. Rồi họ sẽ ra sao? Các tít báo cùng bản thân tội ác quá lớn để họ có thể vượt qua.
Cuối cùng Peter là người phá vỡ sự im lặng khó chịu ấy.
“Cảnh sát đã đến gặp tôi. Chính là nữ điều tra viên ở lễ tang của Amanda.”
"Adler.”
“Đúng. Và cộng sự của cô ấy.”
“Tôi biết. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã đến gặp anh. Cô ấy cũng bảo tôi là anh đã đề cập đến Sam.”
Peter gật đầu, nhìn đi chỗ khác. “Tôi không nói với họ bất cứ điều gì khác.”
“Tại sao anh lại nói với họ về Sam?”
“Bởi nếu gã này biết điều gì đó về những gì đã xảy ra với Amanda, gã phải bị bắt và cần được thẩm vấn. Rất có thể gã là thủ phạm.”
“Anh có chắc đó là lý do duy nhất không?”
“Tất nhiên.”
“Anh cho rằng Sam không tồn tại. Anh nghĩ đó là do tôi tưởng tượng ra. Có thể anh đã nói với điều tra viên Adler tra hỏi về Sam với hy vọng cô ấy sẽ tìm ra lỗ hổng trong câu chuyện của tôi.”
“Anh lố bịch thật đấy,” Peter cáu kỉnh. Anh xoay ghế của mình hướng ra cửa sổ, quay lưng lại phía Randall. “Tôi tin chuyện về Sam. Tôi đã báo cảnh sát về gã để họ có thể tìm ra gã.”
“Nhưng chúng ta không thể nói bất cứ điều gì. Chưa phải lúc. Anh biết điều đó mà. Nếu cảnh sát đến bắt hắn ta và hắn nói về William, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể. Nghiên cứu sẽ kết thúc vì quá khứ của tôi.” Randall dựa người vào ghế. “Chúng ta đang cố gắng thay đổi thế giới bằng những gì chúng ta phát hiện ở đây, Peter. Chúng ta đang cố gắng cải thiện bộ mặt của tâm thần học và cung cấp cho mọi người cơ hội mới để được chữa trị. Anh có thực sự muốn mạo hiểm tất cả những điều đó không?”
“Không. Dĩ nhiên là không. Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất. Những bước lùi khiến tôi lo sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không biết đủ về những gì chúng ta đang làm trong các nghiên cứu này? Nếu Lienhart đúng thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đang khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn?”
“Không có chuyện đó đâu.”
Peter quay lại. “Anh đã bị thẩm vấn. Điều đó có nghĩa là cảnh sát nghi ngờ anh. Họ nghĩ anh giết Amanda, và họ thậm chí không biết Sam tồn tại.”
“Tôi không giết cô ấy.”
“Tôi biết điều đó. Tôi tin anh. Nhưng cảnh sát mới là người anh cần thuyết phục. Chúng ta phải nói với họ về Sam để họ có thể dồn sức tìm ra gã. Quên nghiên cứu đi. Quên công việc mà chúng ta đang làm đi. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh và Amanda. Hành động của chúng ta mang lại cả kết quả tốt lẫn xấu. Tôi không thể mạo hiểm với những điều tồi tệ nữa. Tôi sẽ không làm vậy.”
“Không ” Randall trả lời. “Chúng ta đang thấy rõ điều này. Anh và tôi. Tôi sẽ không để nghiên cứu này bị hủy hoại vì những gì đã xảy ra với Amanda. Có quá nhiều thứ đang bị đe doạ. Tôi sẽ xử lý cảnh sát và Sam, nhưng tôi cần anh hứa với tôi rằng anh sẽ không nhắc đến hắn nữa.”
“Anh đang mắc sai lầm đấy.”
“Không hề. Tôi biết chính xác những gì mình đang làm.”
Peter dụi đôi mắt mệt mỏi của mình. “Được rồi.”
Randall đứng dậy và đi về phía những chiếc ghế được kê đối diện trong căn phòng. “Hôm nay chúng ta có Jerry, phải không?”
“Ừ.”
“Tôi sẽ chuẩn bị thiết bị quay.”
Căn phòng tối om, những bóng đen mờ ảo, tạo nên một không gian yên tĩnh. Đèn sàn được bật ở một góc để cung cấp đủ ánh sáng cho máy quay trong khi vẫn đủ mờ để khiến đối tượng cảm thấy thoải mái.
“Cô ta nói đã có đủ bạn rồi.”
“Anh làm gì sau đó?”
“Tôi về nhà và uống một vài cốc bia. Xem một trận đấu. Sau đó, có tiếng gõ cửa. Tôi không biết là ai vì trời lúc đó đã muộn. Rất khuya rồi. Tôi mở cửa và gã đứng đó cười, nhưng nụ cười có gì không đúng, anh hiểu không? Và đôi mắt của anh ta nữa. Tôi có thể nói anh ta điên, nhưng đồng thời có sự rung cảm về anh ta khiến tôi bình tĩnh. Anh ta giơ bức ảnh chụp một cô gái ở phòng nha khoa. Cô ta đang nằm đắp chăn trong phòng ngủ của mình.”
“Người đàn ông đó là ai, Jerry?”
“Tôi cũng đã hỏi vậy, nhưng anh ta phớt lờ tôi. Bảo tôi đi xuống chỗ xe của anh ta. Anh ta nói rằng mình có bất ngờ dành cho tôi. Vì vậy, tôi đã làm theo. Chúng tôi ra xe của anh ta, và anh ta mở cốp. Đoán xem bên trong có gì?”
“Là gì?”
“Đoán đi.”
“Anh cần phải nói với tôi. Tôi không thể đoán được. Chuyện phải như thế.”
“Con quỷ cái hợm hĩnh từ văn phòng nha khoa đang bị trói trong cốp. Cô ta vẫn mặc váy ngủ như trong hình. Tôi có thể nhận ra do quai áo lộ ra dưới tấm chăn. Cô ta rùng mình vì không có gì che thân. Trời lạnh, nhưng gã đó không quan tâm. Gã nói với tôi rằng gã đã bắt cô ta và mang đến tặng tôi làm quà.”
“Gã trông thế nào?”
“Khó nói lắm. Cao, tôi đoán thế. Gã mặc chiếc áo khoác dài chừng này khiến gã trông to lớn hơn. Và đôi mắt của gã... màu đen.”
“Gã là ai?”
“Tôi tiếp tục hỏi, nhưng tất cả những gì gã nói là gã là một người bạn. Tôi cũng cảm thấy đúng. Tôi cảm thấy an toàn khi ở bên gã. Giống như tôi biết gã kiểm soát được mọi thứ và tôi không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Tôi tin gã, nhưng tôi chưa bao giờ gặp gã trước đây.”
“Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Chúng tôi khiêng cô ta vào rừng. Cô ta la hét và giãy giụa, nhưng gã rất khỏe nên việc đó chẳng hề hấn gì. Cô ta hét đến khản cả cổ, nhưng gã khá thoải mái vì thế tôi cũng dễ chịu theo. Bình thường, tôi sẽ bịt miệng hoặc dán băng keo vào miệng cô ta, nhưng nếu gã không quan tâm, tôi cũng không quan tâm. Chúng tôi đi bộ khoảng một dặm cho đến khi đến một bãi đất trống nhỏ. Gã thả cô ta xuống đất, và tôi đến gần hơn. Tôi nói với cô ta rằng đây là kết cục của những kẻ hợm hĩnh coi thường người khác. Cô ta khóc, nhưng không còn la hét nữa. Cô ta biết chuyện gì sắp xảy ra.”
“Anh có muốn bỏ đi hay dừng lại những gì anh đã bắt đầu không?”
“Không đời nào. Thêm nữa, bây giờ tôi thấy ổn vì tôi không phải là người đưa ra quyết định dừng lại hay tiếp tục. Đó là chuyện của gã. Tôi dựa vào gốc cây và quan sát khi gã đổ cả can xăng lên người cô ta. Cô ta lại bắt đầu la hét, cầu xin tha mạng. Cô ta cố gắng đứng dậy và chạy, nhưng gã đạp cô ta ngã xuống đất. Trời đất, tôi có thể ngửi thấy mùi xăng bốc lên. Cô ta đang cố gắng thoát thân, nhưng sao mà có thể chứ. Tôi hét vào mặt cô ta và nói rằng cô ta đã có thể sống nếu đối xử tốt với tôi. Mắt chúng tôi chạm nhau, sau đó người đàn ông kia châm một que diêm và thả nó vào người cô ta.”
“Anh có thể ngăn anh ta lại.”
“Tôi không muốn. Không phải tội lỗi của tôi. Không phải lúc này. Và vù vù, toàn bộ cơ thể cô ta dựng đứng. Ngọn lửa bốc lên. Cô ta la hét, cố gắng thoát khỏi ngọn lửa, nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi thịt cháy. Và người bạn của tôi, đứng ở nơi tôi từng đứng, làm tất cả mọi chuyện. Chúng tôi quan sát cho đến khi cô ta chết rồi quay lưng bước ra khỏi rừng, hướng về đường. Gã giải thích rằng tôi không phải là người phạm tội nữa. Gã nói sẽ đến chăm sóc cho tôi. Tôi cảm thấy như thể bây giờ tôi đang tự do. Rất khó giải thích chuyện đó. Gã đã hy sinh linh hồn của mình để cứu rỗi tôi.”
Jerry nhìn về phía camera. “Tôi nghĩ mình có thể được chữa trị.”
Jerry đi rồi. Randall ngồi đối diện với Peter. Bóng đen vẫn bất động, tòa nhà vẫn đang ngủ yên.
Peter gấp sổ của mình lại và ném nó lên chiếc bàn bên cạnh. “Chúng ta không thể cho Lienhart xem cái này. Ông ấy sẽ hủy bỏ toàn bộ nghiên cứu. Lại thêm một bước lùi nữa.”
“Chưa chắc. Có thể đây là bước đầu tiên của Jerry để tránh xa vụ giết người. Có thể người đàn ông cuối cùng biến mất và anh ta không còn tưởng tượng nữa.”
“Gã trong tưởng tượng của Jerry là ai?”
“Tôi không biết.”
Peter thở dài, và lần đầu tiên, Randall nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi thực sự trong mắt bạn mình. “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chẳng hay họ gì.”