Chương 34
Ngay khi leo lên ngọn đồi nhỏ dẫn đến ngôi nhà, Susan có thể thấy Randall Brock không có nhà. Hai trong số ba cửa ga-ra để mở, các chỗ đậu xe đều đang trống ngoại trừ một chiếc xe mui trần thể thao nhỏ đang đậu ở lô giữa. Cô tấp vào lề và đỗ ở rìa con đường lát đá dẫn đến cửa trước. Sau khi tắt động cơ, không gian tĩnh mịch bao trùm lấy cô và lần đầu tiên cô nghĩ mình cô độc ở đây như thế nào.
Trời dần về khuya. Đến khi cô sửa xong lốp xe, bàn giao báo cáo cho các cảnh sát hỗ trợ và về nhà thì cũng đã quá nửa đêm. Cô quyết định không nói với mẹ về người đàn ông trùm đầu đã ép xe cô sát vào vách đá, thay vào đó chỉ giải thích về chiếc lốp xe và đi ngủ. Các đơn vị phản ứng đã dành phần còn lại của ca làm việc để tìm kiếm, nhưng chiếc Subaru đã biến mất trước cả khi ai đó có thể tìm thấy nó.
Không có tiếng gót giày nện xuống đường khi Susan bước về phía cửa. Lần này thì không. Cô đang đi ủng cao su, vì thế không phát ra tiếng động. Nhưng cô đã quên mũ và găng tay khi rời nhà, nên cô đút tay vào túi cho đến khi bước đến hiện nhà.
Tommy đã quay lại đồn để xem lại cảnh quay từ CCTV [12] và dữ liệu camera giao thông từ cả Cảnh sát New York lẫn Cảnh sát Hạt Westchester để xem liệu anh có thể phát hiện ra chiếc Subaru của Hooper rời khỏi thành phố hay xuất hiện trong khu vực lân cận xung quanh đồn và nơi Susan sống vào đêm trước không. Tommy đã tình nguyện thực hiện các cuộc gọi xin dữ liệu và dành thời gian xem lại chúng, và cô thoải mái để anh làm việc đó. Cô còn những việc khác cần làm.
Susan gõ cửa trước. Khi không thấy ai trả lời, cô bấm chuông cửa rồi đi lên và đi xuống dọc hiên, thản nhiên đi lại phòng trường hợp hàng xóm để mắt tới. Cô liếc nhìn vào bên trong hai ô cửa sổ mà cô biết có thể quan sát phòng khách trang trọng. Căn nhà không một bóng người. Cô bấm chuông lần cuối, sau đó bước xuống bậc thềm và đi vòng bên hông ngôi nhà, đối diện với nơi xe cô đang đậu trước ga-ra.
Tommy đã đúng. Ngôi nhà không có gì bất thường. Những bụi cây được phủ bằng vải bố để bảo vệ chúng khỏi tuyết và những cơn gió dữ dội ở độ cao này. Cổng đã được chằng chặt để không đu theo hàng rào kiểu vây chuồng ngựa. Mặc dù thực tế ba phần tư khu đất được bao quanh bởi rừng, nhưng không có một chiếc lá nào nằm trên cỏ hoặc trên những luống hoa. Cô có thể nhìn thấy những đường kẻ mà máy cắt đã tạo ra khi cắt cỏ. Một lò lửa bằng đá được đặt bên cạnh một hiên lớn nhìn ra cả hai hướng, một về phía rừng và một nhìn ra thung lũng và khu đất nông nghiệp bên dưới. Thật là một quang cảnh tuyệt đẹp.
Susan vòng qua hông nhà, ngay đoạn đầu hiện. Đúng như Tommy đã đề cập, ở đó không có tuyết, và cô có thể nhìn thấy một khoảnh đất rộng gần ba mét vuông. Mới được đào và trông khá nham nhở so với phần còn lại. Cô ấn mũi giày vào đất, thấy lún khoảng năm, sáu mi-li. Trong thời tiết này, mặt đất đáng lẽ phải bị đóng băng mới đúng.
Phần đất còn lại không có gì đáng ngờ. Cô đi vòng quanh chu vi bên ngoài về phía khu rừng, sau đó đi lên rồi quay lại, hướng về phía căn nhà để kiểm tra mặt đất nhiều nhất có thể. Xong xuôi, cô đi bộ trở lại khu rừng sâu hơn một chút, nhưng lá và tuyết đã bao phủ vạn vật, nên không thể nhìn thấy những gì có thể được giấu bên dưới. Cuối cùng, cô đi quanh khu vực sau nhà, nơi có ga-ra và đứng trước hai cánh cửa đang mở. Chuyến thăm thú kết thúc.
Gió quất mạnh vào chân khiến Susan suýt ngã. Cô loạng choạng bước về phía trước và đến gần ga-ra, nhìn vào trong. Nơi đỗ xe khá cơ bản. Một quả bóng tennis được treo ở cuối mỗi khoang để đảm bảo không ai lái xe vào bàn làm việc dài nằm sát bức tường phía sau. Giá đỡ được gắn cố định trên trần nhà và chứa đầy ghế bãi biển, ô dù, thiết bị trượt tuyết, dụng cụ cắm trại và hộp đựng đồ. Một bên bàn làm việc là giẻ lau, chổi, bàn chải và các vật liệu làm sạch khác được treo trên một tấm ván. Dưới tấm ván là những bộ sưu tập ủng, giày và một đôi ủng đi mưa màu hồng. Ga-ra cũng được giữ gìn sạch sẽ như sân và nhà. Mọi thứ đều được xếp ngay ngắn.
Ngoại trừ khoảnh đất nhem nhuốc bên ngoài.
Cô bước vào bên trong ga-ra và ngay lập tức bị bóng đen nuốt chửng. Cô tiến về phía bàn làm việc để xem xét các dụng cụ được treo ngay ngắn như thể cô đang ở trong một cửa hàng phần cứng, ngắm nghía trước khi mua hàng. Khi đến gần hơn, cô nhận thấy có thứ gì đó nằm trên băng ghế, giữa cái cưa bàn và cây thước thẳng. Nó nằm ngoài, không bị che khuất, bên cạnh một hộp kim loại nhỏ. Bộ chìa khóa trông như thể bị vứt ở đó và lãng quên. Cô cúi xuống để quan sát kỹ hơn và thấy logo Subaru trên một chiếc chìa khóa điện lớn. Móc chìa khóa lấp lánh màu xanh có khắc Công ty kiến trúc HL màu vàng ở một mặt.
HL.
Chìa khóa của Hooper Landsky. Chìa khóa xe Subaru Legacy của Hooper.
“Điều tra viên Adler?”
Susan quay lại thì thấy Randall Brock đang đứng ngay bên trong lỗ đậu xe đầu tiên. Da anh nhợt nhạt trong bóng tối, đôi mắt sáng quắc trong ánh sáng lờ mờ. Một chiếc áo mưa màu nâu khoác hờ trên vai, nhưng anh ta không luồn tay qua ống tay áo mà nhét vào túi quần.
“Tiến... Tiến sĩ Brock,” Susan lắp bắp. “Tôi không nghe thấy tiếng xe anh.”
Randall nhìn cô một lúc, ánh mắt tìm kiếm điều gì đó. Một điểm yếu? Một cơ hội? Cô không thể đoán. “Tôi đã phải đậu xe trên đồi. Không thể vào vì xe cô chặn giữa lối rồi.”
Susan chỉ tay. “Tôi nghĩ anh nên bỏ tay ra khỏi túi quần. Từ từ thôi.”
“Gì cơ?”
“Tay anh ấy. Tôi không thể nói chuyện khi anh để tay trong túi như thế. Bỏ tay ra khỏi túi và thõng xuống hai bên. Làm ơn.”
Randall mím môi và trông như thể sắp nói điều gì đó. Thay vào đó, anh rút tay ra khỏi túi quần và buông thống xuống hai bên, y như lời Susan. Chiếc áo khoác rơi ruột khỏi vai và đáp xuống mặt đất phía sau. “Có chuyện gì thế?” Anh hỏi. “Cô đang làm gì trong ga-ra nhà tôi vậy?”
Susan xoay người lại và áp lưng vào bàn làm việc. Cô đưa tay ra sau và nắm lấy mép bàn để sử dụng nó làm đòn bẩy nếu cần. Nếu anh ta di chuyển, cô có thể sử dụng băng ghế để lấy đà thực hiện một cú đá hoặc nhảy ra ngoài. Cô chưa muốn rút súng. Không cần phải khiến mọi thứ trở nên căng thẳng.
“Tôi đã gõ cửa. Nhưng không thấy ai trả lời.”
“Tôi ở văn phòng. Peter và tôi đã làm việc.”
“Tôi cũng nghĩ có lẽ anh đã ra ngoài nên đã đi vòng quanh. Căn nhà đẹp đấy.”
“Điều tra viên Adler, cô có thể vui lòng cho tôi biết cô đang làm gì ở đây không? Tại sao tôi lại có cảm giác rằng cô đang sợ hãi hay căng thẳng nhỉ? Tại sao tôi phải buông tay xuống hai bên hông? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Susan hít một hơi để ổn định giọng nói của mình. “Anh có thể giải thích cái hố phía sau, gần hiên ấy, được dùng vào việc gì được không?”
Randall nhíu mày, sau đó lắc đầu. “Tôi không biết cái hố nào cả.”
“Nó mới được đào. Chắc chỉ vài ngày. Anh chôn gì ở đó thế?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Chắc người làm vườn đã đào. Cô hỏi anh ta ấy. Tôi không biết cái hố nào cả, thể có Chúa.”
Susan gật đầu, ra hiệu về phía chùm chìa khóa phía sau mình. “Được rồi. Anh có thể cho tôi biết tại sao chìa khóa chiếc Subaru Legacy của Hooper Landsky lại ở đây trên bàn làm việc của anh không?”
Randall tiến lên một bước. “Đừng tiến lên. Ở yên chỗ của anh đi.”
Anh dừng lại, nhìn qua cô về phía bàn làm việc. Từ biểu hiện của anh, cô có thể thấy anh đã nhìn thấy chùm chìa khóa. Mắt anh nheo lại. Cổ đỏ bừng. “Chuyện không như cô nghĩ đâu.”
“Thế tôi phải nghĩ như thế nào?”
“Tôi thực sự không thể nói.”
“Rồi.” Susan rút điện thoại ra khỏi túi và quay số về đồn. Cô chờ kết nối, mắt nhìn Randall. “Tôi là Adler. Tôi cần lệnh khám xét nhà Randall Brock. Điều tra viên Corolla có thông tin và địa chỉ. Bây giờ tôi đang ở đây với chủ sở hữu căn nhà và tôi cần hỗ trợ. Chủ nhà sẽ vẫn ở đây trong quá trình lục soát. Tôi cần lệnh đó ngày hôm qua. Nhanh nhé.”
Randall tiến thêm một bước, lần này đưa tay lên. “Cô không cần lệnh khám đâu,” anh ta nói. “Chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Susan cất điện thoại và rút súng ra khỏi bao da. Cô đưa nó về phía trước để Randall có thể nhìn thấy. “Tôi đã yêu cầu anh đứng yên.”
“Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
“Vậy thì giải thích cho tôi đi.”
Randall cúi đầu, nhắm mắt lại.
“Anh và tôi sẽ ở đây cho đến khi đội hỗ trợ của tôi đến,” Susan giải thích. “Đến lúc đó, chúng ta sẽ vào trong để không bị chết cóng. Anh đứng đó, còn tôi đứng đây. Không ai được động vào bất cứ thứ gì. Không ai được di chuyển. Hiểu chứ?”
“Chuyện này thật điên rồ. Hết sức điên rồ.”
“Anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu.”
“Tối qua anh ở đâu?”
“Ở đây.”
“Anh có bằng chứng không?”
“Không.”
“Tệ thật.”
Không bao lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở phía xa, phía dưới đường vào nhà, đang tiến về phía họ.