Chương 36
Randall được lấy dấu vân tay, sau đó chuyển đến một phòng thẩm vấn mới. Những bức tường bằng gạch bê tông màu trắng với ba chiếc ghế thay vì hai. Một chiếc bàn kim loại được bắt chặt xuống sàn ở giữa phòng. Như trong căn phòng nhỏ hơn mà anh đã ngồi, có một chiếc camera được gắn ở góc. Một trong các sĩ quan để anh ngồi xuống ghế rồi rời đi. Sidney Windsor đến sau đó vài phút và ngồi cạnh. Một chiếc ghế vẫn còn trống.
“Anh có biết…” Randall bắt đầu.
Sidney giơ tay. “Đừng nói lời nào. Trừ khi tôi bảo anh nói.”
Adler bước vào phòng sau khoảng mười phút. Cô cầm một xấp hồ sơ trong tay và đặt chúng xuống bàn. Cô ngồi vào ghế, kéo nó lại gần và chỉ vào camera trong góc. “Chúng tôi sẽ ghi lại mọi việc,” cô nói. “Cả âm thanh lẫn hình ảnh.”
“Được thôi,” Sidney trả lời.
Adler đứng thẳng dậy và hắng giọng. “Tôi là điều tra viên Susan Adler của sở Cảnh sát New York, Đội K, số hiệu 2-7-6-B. Ngồi trong cuộc thẩm vấn này là Tiến sĩ Randall Brock và luật sư của anh, Sidney Windsor. Cả hai bên đều hiểu và đã đồng ý rằng cuộc phỏng vấn này được ghi trong biên bản và ghi hình.”
Sidney gật đầu. Randall cũng làm vậy.
Adler xem qua một vài ghi chú của mình, sau đó nhìn Randall. “Tiến sĩ Brock, chiều nay tôi đã đến nhà anh để nói chuyện với anh về vụ án liên quan đến tai nạn xe hơi của vợ anh, mà chúng tôi xác định là một vụ giết người. Tôi gõ cửa nhưng không có ai trả lời, vì vậy tôi đã đi vòng quanh nhà để xem liệu anh có ra ngoài không. Trong khi đang đi dạo trong sân nhà anh, tôi thấy một phần đất bị đào lên. Vừa mới đào. Tôi chỉ chú ý đến nó vì nó khác với phần đất còn lại trong sân. Mọi thứ khác đều được chăm sóc rất tốt. Đẹp đẽ. Nhưng khoảnh đất được đào lên này trông khá cẩu thả. Anh đã đào cái hố đó à?”
Randall quay sang nhìn vị luật sư của mình và nhận được sự cho phép trả lời. Căn phòng rơi vào yên lặng. Anh có thể cảm thấy cơn đau đầu bắt đầu râm ran ở đâu đó trong tâm trí. “Không. Tôi không đào hố đó.”
“Anh có biết ai đã làm không?”
“Không.
“Anh có người chăm sóc cảnh quan không?”
“Có. Tên anh ấy là Paolo Zapa. Từ công ty Cảnh quan Zapa. Anh ấy làm cho tất cả những ngôi nhà xung quanh đó.”
“Có phải anh ta đã đào hố không?”
“Tôi không biết.”
“Anh có yêu cầu hay hướng dẫn anh ta đào hố đó không?”
“Không.”
Adler đọc thêm ghi chú khác và ghi nhanh vài dòng vào mặt sau của một tập tài liệu. “Sau khi đi một vòng quanh nhà anh, tôi nhận thấy cửa ga-ra để mở. Điều đó có bình thường không? Anh có thường để chúng mở không?”
Randall lấy mu bàn tay quệt mồ hôi trên trán. Căn phòng rất nóng. “Vâng, đôi khi tôi để chúng mở. Tôi không thực sự để tâm lắm. Khu nhà tôi rất an toàn.”
“Tôi bước vào ga-ra để gõ cửa phòng tắm bùn, vì nghĩ rằng có thể anh không nghe thấy tiếng gõ cửa trước. Tôi thấy có thứ gì đó khi đi ngang qua bàn làm việc của anh.”
“Đúng thế,” Randall trả lời. Đầu anh đang rất đau. Một cơn đau nửa đầu khác. “Những chiếc chìa khóa. Cô đã thấy chìa khóa chiếc Subaru.”
Adler mỉm cười. “Tôi đã thấy chùm chìa khóa chiếc Subaru. Có chữ Công ty kiến trúc HL trên chuỗi chìa khóa. Chữ HL được khắc bằng vàng. Đó là chìa khóa của Hooper Landsky.”
“Tôi không biết.”
“Anh biết.”
“Tôi thề. Tôi không biết.”
Adler nghiêng người lại gần. “Hooper ở đâu, Tiến sĩ Brock? Anh có thể nói với tôi. Anh đang rơi vào tình thế khó có thể quay đầu rồi. Chỉ cần cho tôi biết anh ấy đang ở đâu và tôi đảm bảo DA sẽ xem xét sự hợp tác của anh trong vấn đề này.”
“Thân chủ của tôi đã nói rồi,” Sidney cáu kỉnh. “Anh ấy không biết người đàn ông kia ở đâu.”
Adler phớt lờ anh ta. “Hooper có làm việc cho anh không? Hay là đồng phạm với anh? Hay anh ta đã chết rồi?”
Nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt người phụ nữ đó khiến Randall muốn đập đầu cô ta xuống bàn. Dây thần kinh. Giọng nói trịch thượng. Cô không có quyền. Cô không biết anh đã phải trải qua những gì. Một nụ cười nhếch mép và trò mèo vờn chuột trong phòng thẩm vấn hầu như không đủ khiến anh sợ hãi. Anh cắn vào bên trong má và nhắm mắt lại trước cơn đau đang lan ra phía sau hộp sọ. “Tôi không biết Hooper Landsky ở đâu. Như tôi đã nói, cô có thể sử dụng máy phát hiện nói dối nếu muốn. Tôi đang nói sự thật.”
“Được rồi.” Adler kéo một tập tài liệu lại gần và mở nó ra. “Tiến sĩ Brock, anh ở trong khuôn viên trường Đại học Quarim vào đêm vợ anh bị tai nạn?”
“Đúng.”
“Hôm trước đó?”
“Có.”
“Hôm trước nữa?”
“Tôi phải kiểm tra lại lịch của mình, nhưng có lẽ là vậy. Peter và tôi thực tế đã sống luôn ở đó để chuẩn bị nghiên cứu tình huống.”
“Vậy anh ở trường suốt?”
“Đúng.”
“Anh có sử dụng bất kỳ thiết bị thể thao nào không?”
Randall khó có thể nghe thấy những gì cô đang nói. Cơn đau đầu đã lan ra giữa đầu và nhói lên. Mạch đập thình thịch bên tai. “Tôi không biết. Tôi không nghĩ vậy. Tại sao tôi lại làm vậy?”
“Anh có máy cắt bu lông không?”
“Có.”
“Kìm? Tua vít?”
“Có.”
Sidney khuỵu cả hai tay lên bàn với biểu hiện kiệt sức. “Điều tra viên Adler, chúng ta có thể đi vào trọng tâm vấn đề không?”
Adler lôi ra hai bức ảnh và đặt chúng cạnh nhau trên bàn để Randall có thể nhìn thấy.
“Cái hố trong sân nhà anh chứa thứ mà chúng tôi cho là chiếc máy tính bị mất trong chiếc Mercedes của vợ anh và gậy khúc côn cầu bãi cỏ này. Từ băng dán trên tay cầm, chúng tôi có thể khẳng định nó thuộc Đại học Quarim. Để phục vụ việc ghi âm, tôi sẽ nói rằng bên giám định y khoa đã lưu ý rằng hung khí được sử dụng để giết Amanda là vật gì đó kiểu gậy bóng chày hoặc tuýp nước. Một vật có trọng lực ở cạnh và bo tròn. Không ai nghĩ đến một cây gậy khúc côn cầu cả, nhưng đây là những gì chúng tôi thu thập được.”
Hiện giờ, cơn đau đầu đã choán nửa hộp sọ của anh. Tầm nhìn của Randall trở nên mờ hơn, căn phòng có vẻ tối hơn. “Tôi... Tôi không đào cái hố đó. Tôi không biết những thứ đó từ đâu ra.”
“Chúng thu được từ nhà anh.”
“Ý tôi là trước đó! Tôi không lấy máy tính ra khỏi xe của Amanda. Tôi không biết tại sao lại vậy. Tôi không làm điều này.”
“Vậy hãy cho chúng tôi biết tất cả,” Adler nói. “Ai đã làm việc này?”
Randall nghĩ tới lời cảnh báo của Sam.
Tôi nhắc anh lần cuối. Đừng để cảnh sát dính vào.
Nước mắt anh trào ra. Anh thực sự muốn về nhà.
Nếu anh nói với cảnh sát về tôi, tôi sẽ thiêu rụi tất cả những gì quý giá đối với anh. Cuộc sống của anh. Danh tiếng của anh. Những gì còn lại trong sự nghiệp của anh. Bạn bè của anh, vợ và con cái họ. Sau đó, khi anh chứng kiến tất cả chết đi, biết mình là người phải chịu trách nhiệm, tôi sẽ giết anh. Thật từ từ.
“Tiến sĩ Brock?”
“Tôi... không thể,” Randall lẩm bẩm. “Tôi không thể nói với cô.”
Adler đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nghiêng người qua giữa bàn. “Nếu anh biết điều gì đó, anh phải cho chúng tôi biết.”
“Tôi không thể!”
Có tiếng gõ cửa, và một sĩ quan thò đầu vào. “Crosby cần gặp cô.”
“Bây giờ?”
“Ông ấy bảo tôi gọi cô.”
Adler gật đầu, rồi nhìn hai người đàn ông đang ngồi đối diện mình. “Tôi sẽ quay lại ngay,” cô nói. “Tôi khuyên các anh nên bàn thảo thật kỹ khi tôi ra ngoài. Chúng tôi đã có chứng cứ, Tiến sĩ Brock. Bây giờ, vấn đề chỉ là anh sẽ hợp tác đến mức nào và chúng tôi sẽ thúc ép bao nhiêu thôi.”