Chương 37
Crosby ngồi sau bàn làm việc khi Susan bước vào đã đối diện.
“Có chuyện gì vậy?” Susan hỏi. Cô thở gấp như thể vừa chạy nhanh đến đây. Đúng là cô đã chạy. “Ông gọi đúng lúc cao trào. Tôi vừa định thúc ép anh ta, và tôi nghĩ anh ta đang lung lay. Anh ta biết chúng ta có chứng cứ nhưng vẫn có vẻ bình tĩnh lắm. Tôi biết mà.”
Crosby nhấc một tờ giấy từ đống giấy tờ trước mặt lên. “Tôi sẽ không gọi cô ra như vậy, nhưng có chuyện gấp. Chúng ta nhận được kết quả kiểm tra lý lịch của Tiến sĩ Brock và cô phải xem nó.” Ông đưa tờ giấy cho Susan. “Đây là Tiến sĩ Randall Brock. Sinh ra tại Hackensack, New Jersey, vào năm 1969. Qua đời tại Trung tâm Y tế Hackensack vào năm 1994. Được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi khi vẫn đang theo học trường Y. Chưa bao giờ vượt qua tuổi hai mươi của anh ấy.”
Susan nhìn vào tờ giấy. Bức ảnh chụp một chàng trai đang nhìn chằm chằm vào cô. Tóc xoăn. Đôi mắt nhỏ. Một vết bớt lớn kéo dài từ trán xuống má trái. “Ông có chắc người này là đúng không?” Cô hỏi.
Crosby gật đầu. “Chắc chắn.”
“Vậy ai đang ở trong phòng thẩm vấn của tôi ngay bây giờ?”
“Randall Brock đó sử dụng cùng ngày sinh, số an sinh xã hội và giấy chứng nhận y tế,” Crosby giải thích. “Lý do mà không ai thu thập được bất cứ điều gì là anh ta đã không hành nghề Y kể từ khi trở về miền Đông với Amanda. Không ai xem xét kỹ hơn danh tính của anh ta.”
“Tôi nghĩ anh ta là tiến sĩ ở Đại học Quarim.
“Không. Tommy đã gọi cho trường. Rõ ràng, anh ta chỉ là cộng sự của Tiến sĩ Reems trong nghiên cứu thử nghiệm mà họ đang tiến hành. Reems là người đã cho anh ta quyền vào trường.”
Susan nhìn vào tờ giấy một lần nữa. Cô xem qua các dữ kiện về Randall Brock thật. Sinh ra ở Hackensack. Học tại Học viện Cơ đốc giáo Hạt Bergen, sau đó chuyển đến Đại học Pennsylvania để lấy bằng đại học và y khoa. Được chẩn đoán mắc bệnh ung thư hạch ở tuổi hai mươi hai và qua đời ba năm sau đó tại quê nhà. Được chôn cất tại Nghĩa trang Công viên Maple Grove. Một cuộc đời ngắn ngủi.
Crosby lấy một bản báo cáo khác từ bàn của mình và đưa nó cho cô. “Đây là câu trả lời cho câu hỏi ai đang ngồi trong phòng thẩm vấn của cô ngay lúc này, chúng tôi đã nhận được câu trả lời ngay lập tức về NCIC [13] từ dấu vân tay mà chúng ta có khi bắt hắn.”
Susan xem qua bản báo cáo. “Sếp nhận được thông tin nhanh thế ư? Anh ta là ai?”
“William Feder. Tiến sĩ William Feder. Hay chính là Tiến sĩ William Feder trong vụ giết Gary Anderson ở Queens.”
Susan tìm bức ảnh của người đàn ông mà suốt thời gian qua cô nghĩ là Randall Brock. Cô có thể nhìn th nó ngay bây giờ. Tóc anh ta đen hơn trước. Mũi và cằm của anh ta thon gọn hơn. Anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng đôi mắt của anh ta vẫn vậy. Ma mị. Tuyệt vọng. “William Feder,” cô thì thầm. “Anh chơi tôi à?”
Tommy giơ tay. “Xin lỗi, William Feder là ai, và vụ giết Gary Anderson là gì?”
“Cậu hỏi nghiêm túc chứ?” Susan hỏi.
“Vâng!”
“Chuyện đó cả nước biết mà.”
“Tôi không biết cô muốn tôi nói gì,” Tommy trả lời. “Nhưng tôi chưa từng nghe về chuyện đó.”
Susan ngồi xuống chiếc ghế còn lại và trải những tờ giấy ra đùi mình sao cho dễ nhìn nhất có thể. “Chuyện xảy ra từ khoảng năm năm trước. William Feder là một tiến sĩ và nhà nghiên cứu nổi tiếng của Đại học Fordham ở Bronx. Một trong những bệnh nhân mà anh ta điều trị thông qua nghiên cứu của mình là Gary Anderson. William đã cố gắng giúp Gary vượt qua một số lạm dụng nghiêm trọng thời thơ ấu mà hắn đã phải chịu đựng dưới bàn tay của người cha tâm thần của mình khi còn nhỏ. Đó thực sự là một vấn đề nghiêm trọng. Đánh gãy xương tra tấn, hãm hiếp. Thật luẩn quẩn. Dù sao, theo thời gian, nhờ các buổi trị liệu trực tiếp và các phương pháp điều trị, Tiến sĩ Feder bắt đầu trở nên giống như người bảo vệ hoặc cha của Gary hay gì đó. Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp. Gary đã nhận được sự điều trị cần thiết. Tất cả đều ổn. Rồi đến một ngày, anh ta đột ngột thay đổi. Gary đã gọi cho Feder và nói với anh ta rằng hắn đang suy sụp hoàn toàn và cần được giúp đỡ. Hắn vừa khóc vừa la hét trên điện thoại, đe dọa vợ và con gái, nói về việc tự sát và giết gia đình mình nếu Feder không đến.”
“Nghe có vẻ quái đản,” Tommy nói. “Đột nhiên hắn phát điên? Nhưng vì sao?”
Susan nhún vai. “Tiến sĩ Feder cuối cùng cũng đã giúp anh ta bình tĩnh lại, nhưng Gary không ngừng đe dọa tự tử, vì vậy Feder đồng ý đến nhà hắn để họ có thể tiếp tục trò chuyện. Anh ta không gọi cảnh sát mà nghĩ có thể giải quyết theo kiểu giữa bác sĩ và bệnh nhân. Feder đến nhà và bị phục kích, bị đánh ngất, sau đó, bị xích vào tường trong tầng hầm cùng cô con gái hai mươi hai tuổi của Gary, tên là Lily, và vợ hắn. Ba người một chỗ. Gary từng có một số biểu hiện suy sụp tâm thần hoàn toàn và chỉ vừa khỏi. Tôi sẽ cho cậu biết chi tiết vì tin đó giờ tràn lan trên mạng rồi, nhưng gã đang ở trong phòng thẩm vấn về cơ bản đã trải qua mười hai ngày bị xích trong tầng hầm nhà Gary, bị tra tấn và buộc phải tra tấn và cưỡng hiếp hai phụ nữ nhiều lần.”
Tommy thẳng lưng ngồi dậy, chăm chú lắng nghe câu chuyện. Văn phòng của Crosby yên tĩnh, không có âm thanh nào ngoài giọng nói của Susan.
“Một đêm nọ, một người hàng xóm đi làm về muộn. Xuống xe ở trạm xe buýt cách đó nửa dãy nhà. Do gió đang thổi đúng hướng hay gì đó, người hàng xóm bắt đầu nghe thấy một tiếng la yếu ớt phát ra từ bên trong nhà Anderson.”
“Giống như định mệnh vậy,” Crosby thì thầm.
Susan gật đầu. “Chính xác. Cho đến lúc đó, tất cả bốn người trong số họ đã được thông báo mất tích, và cảnh sát bang New York đã đến đó ba lần. Nhưng Gary có camera ẩn bên ngoài, nên khi thấy cảnh sát đến, hắn bắt mọi người im lặng. Sau lần thứ hai cảnh sát không đến nữa vì không tìm thấy gì cả. Hóa ra, Gary đã xây một bức tường ngăn cách giữa tầng hầm và phòng tra tấn của anh ta, vì vậy khi các sĩ quan tuần tra xuống để điều tra, họ bước qua và trông nó có vẻ trống rỗng. Họ chưa bao giờ nhìn thấy cánh cửa được ngụy trang trông giống như nền gạch.”
“Chết tiệt,” Tommy nói. Đôi mắt anh mở to, không chớp. “Họ đã ở ngay đó.”
“Cả hai lần,” Susan trả lời. “Nhưng vào đêm đặc biệt này, sau khi người hàng xóm gọi điện đến, họ đã vào và cày nát nơi đó. Họ tìm thấy căn phòng bí ẩn, nhưng lúc đó Gary đã giết vợ và con mình, bắn vào bụng Feder rồi tự bắn vào đầu mình. Chuyện là như vậy. Tiến sĩ William Feder đã sống sót sau vài cuộc phẫu thuật. Anh ta rời Fordham và biến mất. Giờ thì chúng ta biết anh ta đã đánh cắp một danh tính và chuyển đến Bờ Tây.”
Tommy nghĩ ngợi một lúc. “Cô biết đấy, tất cả những tổn thương đó có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của một người. Có lẽ anh ta không cần động cơ giết vợ mình. Có thể một loại PTSD nào đó đã kích hoạt điều gì đó, và anh ta cứ thế giết cô ấy. Có lẽ anh ta đã chạm vào công tắc giống như Gary.”
“Cũng có thể,” Susan nói. Cô nhìn Crosby. “Giờ chúng ta đã biết nghi phạm là ai, tôi muốn xem bệnh án của anh ta từ vụ Anderson. Tôi nhớ anh ta đã tìm kiếm sự trợ giúp tâm thần sau tất cả những gì đã trải qua. Tôi muốn xem các ghi chú từ quá trình điều trị.”
Crosby đứng dậy khỏi chỗ ngồi và xốc lại cạp quần. “Tôi sẽ viết yêu cầu xin chấp thuận tư pháp,” ông đáp. “Tôi chắc chắn rằng chúng đã được niêm phong dù có các quy định HIPAA thông thường hay không. Tôi sẽ chuyển chúng cho cô ngay khi có thể.”
"Cảm ơn sếp.”
“Được rồi, vậy bây giờ cô biết chúng ta đã tìm thấy gì. Tôi nghĩ đã đến lúc cô tiếp tục thẩm vấn rồi.”