← Quay lại trang sách

Chương 38

Thắt lưng Randall bắt đầu đau. Anh trượt gần về mép ghế và duỗi căng hết sức có thể trong không gian chật hẹp. Căn phòng quá nóng. Anh có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang đổ mồ bên dưới bộ đồ, và cơn đau nửa đầu vẫn tiếp tục dồn dập trong hộp sọ. Sidney đang viết gì đó vào sổ của mình, nguệch ngoạc, hết cái này đến cái kia. Cả hai đều không nói gì.

Cửa mở, Adler bước vào, mang theo một xấp giấy tờ mới. Cô đặt chúng bên cạnh tập hồ sơ cũ của mình và ngồi xuống.

“Tôi đánh giá cao sự kiên nhẫn của hai vị.”

“Tôi hy vọng nó xứng đáng” Sidney đáp. Anh ta ngừng viết và khoanh tay trước ngực. “Khách hàng của tôi có những vấn đề cần giải quyết. Chúng tôi không thể ngồi đây cả ngày.”

“Khách hàng của anh đang bị thẩm vấn về hung khí giết người được tìm thấy tại nhà của anh ta có liên quan đến cái chết của vợ anh ta,” Adler trả lời. “Nếu là anh ta, tôi sẽ không lo lắng về những vấn đề khác vào lúc này.”

Sidney thở dài cười. “Cô sẽ tiếp tục?”

“Hai người đã có cơ hội nói về những gì các vị muốn ở vụ án này chưa? Các vị sẽ hợp tác, hay sẽ ép tôi phải mạnh tay?”

“Chúng tôi đang hợp tác,” Sidney nói.

“Tôi muốn sự thật.”

“Cô đang nhận được sự thật đấy thôi.”

Adler mỉm cười và nhìn Randall. “Tôi muốn sự thật từ Tiến sĩ Feder.”

Cái tên vang lên trong căn phòng. Randall biết anh đã nghe thấy điều đó, nhưng đồng thời anh cảm thấy tách biệt khỏi những gì đang xảy ra. Hình ảnh tràn ngập tâm trí anh. Ban đầu chậm rãi nhưng sau đó ào ạt xuất hiện. Tầng hầm. Những sợi xích. Hai người phụ nữ. Máu.

“Tiến sĩ Feder là ai?” Tiếng Sidney hỏi vang vọng đâu đó.

Những tiếng la hét. Tiếng khóc lóc.

Adler chỉ vào Randall. “Sidney Windsor, tôi muốn anh gặp khách hàng của mình, Tiến sĩ William Feder. Vâng, Tiến sĩ William Feder trong vụ án Gary Anderson & Queens.”

Từ ngoại vi của mình, Randall có thể thấy Sidney đang quay sang nhìn anh, nhưng anh không có trong phòng thẩm vấn vào lúc này. Anh đã trở lại tầng hầm của Gary, bị xích vào tường như một con vật. Anh có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt, nấm mốc và mùi mồ hôi.

“Tiến sĩ Feder,” Adler tiếp tục. “Tôi chắc rằng anh biết việc đánh cắp danh tính của ai đó, dù còn sống hay đã chết là hành vi bất hợp pháp. Tôi có thể bắt anh chỉ vì tội đó, vì vậy đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa. Hãy nói toàn bộ sự thật. Ngay bây giờ.”

Sidney xoa trán, mắt đảo qua lại. “Chờ đã. Tôi cần chút thời gian với khách hàng của mình.”

“Không!”

“Ý cô là gì? Không ư? Tôi có quyền tham khảo ý kiến khách hàng của mình và tôi muốn làm như vậy.”

“Tôi đã nói không là không.”

Sidney đập tay xuống bàn, chưa kịp nói gì thì Randall đã nắm lấy cánh tay anh ta. “Không sao đâu.”

“Ý anh là gì, không sao ư?” Sidney hỏi. “Không có việc gì trong số những việc này ổn cả.”

“Cô ấy nói đúng. Đã đến lúc nói sự thật. Tất cả.”

“Điều tra viên Adler, tôi cần nói chuyện riêng với khách hàng của mình để đảm bảo anh ấy không dính líu vào bất cứ chuyện gì. Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra ở đây.”

Randall lắc đầu. “Không, chúng tôi ổn.” Anh nhìn Adler. “Như anh thấy đấy.”

“Được.”

“Không còn gì để che giấu.” Một giọt nước mắt trượt dài trên má anh. “Đúng vậy, tôi đã đánh cắp danh tính của Randall Brock. Tôi đã trả một khoản tiền hậu hĩnh để có được giấy tờ tuỳ thân thích hợp có sẵn trên thống kê của bang New Jersey. Tôi đã sử dụng số an sinh xã hội và ngày sinh của anh ấy để bắt đầu cuộc sống mới ở San Francisco. Một thành phố đủ lớn. Dễ dàng lấy bằng lái xe và thuê một căn hộ. Tôi có chút lo lắng khi đến New York, nhưng khi đó tôi đã ghi được dấu ấn trong năm năm và một cuộc đời mới đã dần được tạo dựng, vì vậy, miễn là không ai kiểm tra dấu vân tay hoặc lý lịch chuyên sâu, tôi có thể lấy bằng lái xe mới. Tôi có thể kết hôn. Amanda đã có nhà, cô ấy đã mua ô tô, vì vậy tôi không phải lo lắng về việc kiểm tra tín dụng. Lúc đó, tôi là Randall Brock. William Feder đã chết. Anh ta đã chết trong tầng hầm nhà Gary Anderson ngay khi đến ngôi nhà đó với hy vọng giúp đỡ một bệnh nhân đang gặp khó khăn. Những gì đã xảy ra với William đã là quá khứ rồi.”

“Những gì đã xảy ra với William là những gì đã xảy ra với anh. Và nó có liên quan, Tiến sĩ Feder. Đó là động cơ.”

Cứ như thể hồn Randall đang rời khỏi cơ thể và chứng kiến cuộc thẩm vấn ở cương vị một khán giả. Cơn đau đầu của anh dồn dập, như được tiếp thêm sức mạnh. “Tôi sẽ không trả lời với một cái tên khác, vì vậy cô có thể ngừng sử dụng nó. Người đàn ông đó chết rồi. Hãy gọi tôi là Randall Brock, nếu không tôi sẽ không trả lời. Tôi nghiêm túc đấy.”

Adler gật đầu. “Được thôi. Randall, có phải anh đã giết vợ mình không?”

“Không.”

“Cô ấy có biết về quá khứ của anh không? Đó là lý do tại sao cô ấy phải chết?”

Randall lau nước mắt và nhắm mắt lại. “Cô ấy đã phát hiện ra quá khứ của tôi. Nhưng tôi đã không biết điều đó cho đến khi cô ấy chết. Tôi tìm thấy bằng chứng mà cô ấy giữ trong một chiếc két an toàn mà tôi chưa từng biết là nó có tồn tại. Đó là lý do tại sao cô ấy sẽ rời bỏ tôi. Cô ấy đã tìm ra sự thật và không thể đối mặt với sự thật rằng người đàn ông mà cô ấy kết hôn đã làm những gì diễn ra trong tầng hầm đó. Tôi bị ép phải làm những việc đó, điều tra viên Adler. Những điều khủng khiếp. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân và tôi không trách Amanda vì muốn trốn chạy khỏi tôi.”

“Những giấy tờ đó ở đâu?”

“Tôi đốt rồi. Tôi không thể để những bằng chứng về quá khứ của mình tồn tại một cách công khai.” Randall hít sâu một hơi, cố gắng thốt lên từng câu. “Tuy nhiên, bây giờ cô đã biết sự thật, tôi có thể nói với cô điều này: Tôi tin mình biết người có thể đã giết Amanda.”

"Ai?”

“Cô đã nhắc đến Sam vào lần trước khi tôi ở đây. Tôi đã nói rằng tôi không biết cô đang nói gì, nhưng đấy là nói dối. Tôi không biết anh ta, nhưng anh ta tồn tại. Anh ta đến văn phòng của tôi một ngày sau khi Amanda bị giết, nhắc đến tên của em trai tôi, có nghĩa là anh ta cũng biết về quá khứ thực sự của tôi. Thân phận thực sự của tôi.”

Sidney giơ tay. “Điều này là quá nhiều. Tôi cần hỏi ý kiến khách hàng của mình.”

Randall phớt lờ luật sư của mình. “Tôi chưa bao giờ gặp anh ta trước đây. Tôi đã thấy anh ta tại lễ trao giải của Amanda vào đêm trước, nhưng chúng tôi không nói chuyện. Lần tới là ở văn phòng của tôi. Anh ta là người đầu tiên nói với tôi rằng cô ấy đã bị sát hại. Anh ta đã nói với tôi trước khi cô nói. Anh ta biết. Anh ta cũng biết về chuyện Amanda ngoại tình và việc cô ấy làm lại di chúc và vụ ly hôn. Tôi không biết làm thế nào, nhưng anh ta biết tất cả mọi thứ.”

“Anh ta muốn gì?”

Tôi sẽ giết anh, thật từ từ.

“Anh ta nói muốn cho tôi biết sự thật về Amanda, đổi lại tôi sẽ kể cho anh ta những sự thật của tôi.”

“Điều đó có nghĩa là gì? Sự thật nào?”

“Tôi đoán anh ta muốn tôi thừa nhận tôi thực sự là ai.”

Adler ngả người ra ghế, nhẹ nhàng gõ bút xuống bàn. “Anh có thấy Sam quen không? Có thể anh đã gặp anh ta tại một trong những sự kiện từ thiện trước đây của vợ anh?”

“Tôi không nghĩ vậy. Chỉ ở lễ trao giải thôi. Tôi khá chắc đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta.”

“Anh ta trông như thế nào?”

“Cao vừa phải. Người vừa vặn. Trẻ. Da trắng. Tóc đen.”

“Thế thì khó nhận biết lắm. Anh có thể nói cụ thể hơn không? Bất cứ điều gì độc đáo về anh ta? Một vết sẹo hay một vết bớt chẳng hạn? Hay một hình xăm? Màu mắt của anh ta?”

“Áo khoác của anh ta,” Randall nói. “Anh ta luôn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen có mũ trùm đầu lớn. Viền mũ có lót lông. Che toàn bộ khuôn mặt của anh ta, như thể anh ta đang cố gắng che giấu. Anh ta luôn mặc chiếc áo khoác đó và trùm mũ lên đầu. Nhưng tôi đã nhìn thấy anh ta lúc không đội mũ. Tôi biết anh ta trông như thế nào.”

“Người cao vừa phải, cơ thể không béo cũng không quá gầy.”

Randall gật đầu.

“Một người đàn ông đội mũ trùm đầu lớn? Anh chắc chứ?”

“Chắc.”

Adler lắc đầu và thở dài, ném bút xuống mặt bàn và khoanh tay trước ngực. “Anh biết tất cả những điều này nghe thật hư cấu không? Không thể tin nổi.”

“Gì cơ?”

“Ý tôi là, nếu một người lạ đột ngột xuất hiện trong đời tôi và biết tất cả về tôi và người vợ quá cố của tôi, thì điều đầu tiên tôi làm là đi báo cảnh sát. Không, không đời nào. Điều đầu tiên tôi làm là nghi ngờ anh ta giết vợ tôi, sau đó mới đi báo cảnh sát. Anh là một người thông minh. Có học. Một tiến sĩ. Tại sao bây giờ anh mới nói cho chúng tôi về hắn?”

“Bởi vì tôi đã cố gắng che giấu sự thật về bản thân. Tôi biết nếu tôi nói với cô về Sam, tôi sẽ phải kể cho cô mọi thứ. Nhưng bây giờ cô đã biết, vì vậy không có lý do gì để giữ bí mật thêm nữa.”

Cơn đau đầu bóp nghẹt Randall. Anh nheo mắt để thu hẹp tầm nhìn. Khi anh nói, giọng anh vang vọng như thế anh đang ở trong một đường hầm hoặc một hang động. “Anh ta đe dọa tôi. Anh ta nói rằng anh ta sẽ làm tổn thương tôi và những người xung quanh nếu tôi báo cảnh sát.”

“Tất nhiên là anh ta đã làm vậy.”

“Hãy để ý thái độ của mình,” Sidney rít lên. “Chúng tôi đang hợp tác.”

“Khách hàng của anh đang phỉnh phờ tôi để giữ thể diện cho mình. Thôi nào, Windsor. Anh là một luật sư quá giỏi và được trả quá nhiều để có thể tin vào điều này.”

“Đó là sự thật,” Randall thì thầm, nỗi đau đã hoàn toàn nuốt chửng anh. Anh có thể ngửi thấy mùi ẩm thấp ở tầng hầm nhà Gary. Độ nhám của tường. “Đó là sự thật chết tiệt.”

“Vậy tôi sẽ đề nghị cho anh tại ngoại, và lần sau khi nhìn thấy Sam, hãy cố gắng lấy dấu vân tay của hắn. Chụp ảnh. Có thể là quay một đoạn video về cuộc gặp gỡ của anh bằng điện thoại. Sau đó hãy quay lại gặp tôi với bằng chứng về một người lạ mặt trùm đầu nguy hiểm, biết tất cả, và tôi sẽ bỏ qua các cáo buộc. Được chứ?”

Mặt Sidney đỏ bừng. “Sự mỉa mai này thật thiếu chuyên nghiệp. Chúng ta đang nói về một vấn đề nghiêm trọng đấy.”

Adler nhìn anh ta. “Tóm lại là thế này. Bên cạnh những tiết lộ mới mà chúng tôi đã khám phá ngày hôm nay về danh tính thực của khách hàng của anh, tôi đã cho khách hàng của anh xem video tại ga-ra của Hooper Landsky vào ngày anh Landsky biến mất và chìa khóa của Hooper xuất hiện trong ga-ra nhà khách hàng của anh. Hung khí giết người và máy tính trên ô tô của vợ anh ta được chôn trong sân nhà anh ta. Anh ta cũng đang cầm điện thoại di động của người vợ mà chúng tôi đang giữ để làm bằng chứng. Làm thế nào anh ta có điện thoại của cô ấy nếu cô ấy lái xe từ khách sạn Bear Mountain đến Đường mòn Con dê?”

“Sam đã đưa nó cho tôi,” Randall lẩm bẩm.

“Chuyện ngoại tình,” Adler tiếp tục, phớt lờ Randall khi tiếp tục với Sidney, “ly hôn và tiền đều là động cơ. Và bây giờ, chúng tôi có thêm một động cơ mới, danh tính thực sự của anh ta. Nhưng đột nhiên anh ta kể về một vị khách bí ẩn đội mũ trùm đầu vào ngày sau khi anh ta biết tôi đã nhìn thấy một người như vậy khi bị một chiếc Subaru Legacy màu hạt dẻ ép trên đường?” Cô quay lại và nhìn Randall. “Anh có chắc anh muốn ra ngoài với lý lẽ đó? Chùm chìa khóa đó ở nhà anh.”

“Tôi không biết cô bị ép xe trên đường” Randall nói giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì. “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”

“Đây là tuyên bố chính thức của thân chủ tôi,” Sidney nói.

“Thật vớ vẩn,” Adler hét lên. “Tôi sẽ bỏ tù anh ta.”

Điều cuối cùng Randall còn nhớ là tiếng mở cửa phòng thẩm vấn và một giọng nói vang lên khi một sĩ quan bẻ cánh tay anh ra sau và tra còng vào cổ tay.

“Tiến sĩ Feder, tôi là Mark Peters, Ủy viên công tố Hạt Westchester...”

Randall bắt đầu hét lên. Anh không thể chịu nổi. Và ở đâu đó đằng sau nỗi đau và sự hoảng loạn, ồn ào và la hét, anh nghe thấy tiếng luật sư của mình phản đối cáo buộc.

Bóng đen sập đến.