Chương 39
Susan và Tommy dành thời gian còn lại của buổi chiều để nhập số liệu báo cáo vụ bắt giữ và xử lý bằng chứng mà họ tìm thấy ở cơ ngơi của Brocks. Sẽ mất một vài ngày để bên pháp y trả thông tin về cây gậy khúc côn cầu bãi cỏ và đội công nghệ cũng cần chút thời gian để phân tích máy tính của ô tô.
Đồn Cortlandt quá nhỏ để làm nơi giam giữ, vì vậy họ đã chuyển Randall đến trụ sở Hawthorne. Cả cô và Tommy đều không dẫn giải Randall đến nơi, nhưng họ đã nhận được điện thoại báo rằng mọi việc đã xong xuôi và nhận được ảnh nhập trại của anh ta qua email để lưu vào hồ sơ. Anh ta sẽ được đưa ra trước tòa vào buổi sáng và có khả năng sẽ được tại ngoại vào buổi trưa. Người có tiền và quyền là thế.
Khi Susan về đến nhà, Casey và Tim vẫn chạy xuống hành lang như thường lệ, hai tay dang rộng, lao về phía cô.
"Mẹ ơi!”
“Con chào mẹ!”
Cô bỏ túi và quỳ xuống ngay khi cặp song sinh lao vào ôm chầm lấy mình khiến cô gần như ngã ngửa. Đây luôn là điểm nhấn trong những lần trở về nhà của cô. Cho dù cô có trải qua một ngày tồi tệ như thế nào hay thế giới này khiến cô cảm thấy khó chịu ra sao, thì việc trở về nhà giữa những vòng tay nhỏ bé ngọt ngào đang ôm cô như lúc này đây luôn khiến cô cảm thấy tốt hơn.
“Mẹ ơi, bà đã lấy đồ trang trí ra khỏi gác xép, và chúng con đã trang trí cả nhà rồi!” Tim reo lên, nhảy và xoay mình phấn khởi.
Casey xoắn mái tóc mẹ mình bằng đôi tay nhỏ nhắn, gật đầu đồng ý. “Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần một cây thông. Phải trang trí cây thông Noel nữa mẹ ạ.”
Susan đứng dậy. “Ngày mai chúng ta sẽ đi mua cây. Mẹ hứa đấy. Chúng ta sẽ mang nó về nhà và trang trí, sau đó bật các bài hát Giáng sinh và cùng nướng bánh quy, được chứ?”
“Được ạ!” Casey đáp, giơ tay nhảy lên.
“Được ạ!” Tim reo lên, bắt chước em gái.
Susan bước sang một bên, nhận ra rằng mình đã chặn lối Tommy vào nhà. “Các con đã chào chú Tommy chưa nhỉ?”
“Con chào chú Tommy!”
“Con chào chú ạ. Chúng cháu đã trang trí nhà rồi. Chú đến xem đi!”
Tim nắm tay Tommy và kéo anh vào phòng khách để cho anh xem đèn, vòng hoa và ngôi làng Giáng sinh nhỏ mà chúng sắp đặt trên bàn phụ. Anh thích nhất những bông tuyết mà chúng làm bằng cách gấp giấy bìa nâu và tạo hình bằng kéo an toàn của chúng. Sau đó, đến lượt Casey đưa anh đến chiếc xe lửa mà chúng đã ghép để đi vòng quanh cái cây cũng như những chiếc tất mà chúng treo bên lò sưởi. Tommy chạy theo chúng, ồ, à trong suốt quá trình đó. Anh rất giỏi chơi với chúng dù Susan thấy anh có vẻ ít có cơ hội chơi với trẻ con. Cô để anh với lũ trẻ lại và đi vào nhà bếp, nơi mẹ cô đang bấm máy rửa bát.
“Mẹ, mẹ cứ để đó đi. Con làm cho. Hôm nay mẹ đã đủ mệt rồi mà. Mẹ không cần phải lên gác lấy đồ trang trí như thế đâu.”
Mẹ cô không quay lại. “Giáng sinh gì mà lại không có đồ trang trí chứ,” bà nói. “Vì con còn bận lo án, nên mẹ phải làm cho bọn trẻ có không khí.”
“Con cảm ơn mẹ.”
“Không có gì, con yêu.” Beatrice nhìn con gái và lắc đầu. “Con trông mệt đấy.”
“Vâng. Nhưng chủ yếu là con cảm thấy có lỗi khi bỏ lỡ việc chuẩn bị cho kỳ nghỉ với lũ trẻ. Con nên ở bên chúng để đưa chúng tham dự cuộc thi và treo các đồ trang trí. Con là mẹ của chúng mà. Con nên là người chia sẻ những kỷ niệm này với chúng thay vì bế tắc trong công việc.”
Beatrice lại gần và ôm cô. “Con có thể làm sau,” bà an ủi. “Bọn trẻ sẽ tham gia nhiều việc hơn khi chúng lớn hơn. Con sẽ biết thôi, và mẹ sẽ giúp con. Những gì mẹ làm với chúng không khiến tình mẫu tử của con vơi bớt đi. Khi Eric rời đi, con đã giữ gia đình này lại với nhau. Không đổ lỗi. Không cảm thấy hối tiếc cho bản thân. Con luôn khiến Casey và Tim yêu thương cha chúng. Mẹ ngưỡng mộ điều đó, và mẹ yêu con, con yêu. Nhưng quan trọng hơn, bọn trẻ cũng yêu con. Rồi chúng ta sẽ thấy. Đó là những gì chúng ta làm tốt nhất.”
Susan mỉm cười và thả mình vào vòng tay của mẹ. “Cảm ơn mẹ. Con cần được an ủi như thế.”
Tommy vào bếp và kéo theo cặp song sinh, mỗi đứa ôm một chân anh. “Bác trang trí nhà đẹp quá, bác Adler.”
Beatrice buông Susan ra và đóng máy rửa bát. “Cảm ơn cậu. Tối nay có thịt viên nhé.”
“Vâng,” Susan đáp. “Chúng con sẽ giải quyết vụ việc một lúc nữa thôi. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi. Mẹ đã dành cả ngày để leo lên gác mái và trang trí rồi. Mẹ cần thư giãn. Mẹ sẽ ở đây tối nay chứ?”
“Ừ. Muộn rồi.”
“Tốt quá. Thế thì mẹ đi xem ti-vi đi. Đó là mệnh lệnh đấy.”
Beatrice cười. “Vâng, thưa quý cô.”
“Gà của con thế nào rồi ạ?
“Ổn hết rồi.” Beatrice cho máy rửa bát chạy và vắt chiếc khăn bà đang cầm lên thành bồn rửa. “Trước khi chuẩn bị đi ngủ, mẹ sẽ thay đồ ngủ cho bọn trẻ.”
Susan bước tới chỗ Tommy và kéo bọn trẻ ra khỏi chân anh. “Các con đã nghe thấy sếp nói gì chưa? Đến giờ mặc đồ ngủ rồi.” Cô nhìn mẹ đuổi theo chúng lên lầu và nghe thấy những tiếng bước chân chạy từ phòng này sang phòng khác.
“Chúng làm tôi mệt quá,” Tommy nói khi chỉ còn lại hai người với nhau.
“Anh chơi với chúng giỏi đấy,” Susan đáp. “Cảm ơn anh.”
Anh ngồi vào chỗ quen thuộc của mình và dựa người vào quầy cạnh bếp. “Đó là việc vui nhất hôm nay.”
“Tôi cũng thế.”
“Tôi không thể tin rằng chúng ta đã tìm thấy tất cả những thứ đó trong sân nhà anh ta. Ý tôi là, tôi nghĩ anh ta sẽ ném chúng xuống sông hoặc chôn sâu mọi thứ trong núi hay gì đó. Anh ta đã chôn chúng ngay trên chính đất nhà mình.”
“Đó có thể là một bước đi tuyệt vời.” Susan ngồi bên cạnh Tommy. “Nếu cỏ mọc trở lại, không ai có thể ngờ rằng anh ta lại để bằng chứng trong sân nhà mình như thế. Họ sẽ nghĩ chính xác như anh vừa nói. Rằng bằng chứng đã bị quẳng đâu đó rất xa. Thay vào đó, anh ta giữ nó bên mình. Có thể như một lời nhắc nhở hoặc có thể bởi anh ta đang thử trò ẩn thân cũ kỹ. Mọi chuyện có lẽ đã không được sáng tỏ nếu anh không quay lại đó.”
“Thế chuyện về Gary Anderson và William Feder là sao? Chuyện như thế nào vậy?”
Susan nhún vai. “Tôi đoán là sự sống còn. Anh ta không thể sống như một người đàn ông bước ra từ tầng hầm đó, vì vậy anh ta đã chọn một danh tính mới để tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng nó cũng cho anh ta thêm động cơ để giết Amanda. Anh ta thừa nhận cô ấy đã phát hiện ra bí mật của mình. Tôi đoán anh ta đã tấn công và giết cô ấy. Tội ác của đam mê.”
“Có lẽ cô ấy đã đối đầu với anh ta sau buổi lễ.”
“Sau đó, anh ta phải ngụy tạo như một vụ tai nạn.”
Cô nhảy xuống khỏi quầy và mở tủ lạnh. “Anh có tin chuyện gã Sam không?” Cô hỏi.
“Không hẳn. Bán tín bán nghi thôi. Tôi sẽ lo chuyện đó. Thế còn cô?”
“Không đời nào, nhưng chúng ta vẫn phải kiểm tra. Nếu Sidney đưa chuyện đó ra phiên điều trần hoặc xét xử, điều đầu tiên mà thẩm phán hỏi là liệu chúng ta đã điều tra khả năng đó chưa. Chúng ta cần sẵn sàng, có nghĩa là chúng ta cần điều tra. Tôi đã cố gắng không để lộ ra, nhưng khi Randall đề cập đến chuyện gã này luôn đội mũ trùm đầu, tôi đã mất cảnh giác.” Cô lấy hai chai bia và đưa một chai cho Tommy, sau đó quay lại lấy khay thịt viên. “Chiếc xe đã ép xe tôi hôm qua ấy, anh nhớ chứ? Người lái xe đội mũ trùm đầu. Lớn. Giống như cách Randall đã mô tả nó. Tôi nhìn thấy anh ta bên ngoài bãi đỗ xe ở đồn lần đầu tiên. Cùng một gã. Chắc chắn là thế.”
Tommy cầm chai bia và bật nắp. “Vậy, đó là Randall đang lái xe của Hooper, hoặc có thể Sam là thật.”
“Hoặc có thể Sam và Hooper Landsky đang phối hợp với nhau. Có thể là để tống tiền. Họ muốn tiền.”
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Susan bước ra hành lang để lấy túi xách. “Chúng ta bắt đầu với thông tin Randall đã cung cấp cho chúng ta về Sam và bắt đầu từ đó. Vụ này lắt léo đấy. Nhưng chúng ta không thể để nó thoát được.”