Chương 40
Randall để nước nóng giẫy chảy xối xả lên da khi đứng bất động dưới vòi hoa sen, không thể làm gì khác ngoài việc mường tượng lại cuộc sống của mình trong suốt hai mươi tư giờ qua. Anh đã ngồi trong phòng giam nhỏ đó, sợ hãi và đơn độc, bị bắt vì một tội ác mà anh không làm, với những bằng chứng chĩa thẳng vào anh. Anh không chắc liệu mình có thuyết phục được ai không – cảnh sát, bạn bè, trường đại học, bồi thẩm đoàn – rằng anh không liên quan gì đến cái chết của Amanda. Cảnh sát đã phát hiện ra quá nhiều.
Phòng giam quá ngột ngạt. Anh dành thời gian đi lại lòng vòng trong khoảng không gian chật hẹp và ngồi trên chiếc giường thép, khiến thắt lưng anh đau buốt. Không lâu sau, nỗi sợ hãi dần chuyển sang bối rối. Anh cố gắng nhớ lại chính xác những gì đã làm khiến anh rơi vào tình huống này nhưng không thể. Anh chưa bao giờ muốn những điều đã xảy ra với mình xảy ra. Anh không bao giờ muốn Gary Anderson xuất hiện trong cuộc đời mình. Anh không bao giờ muốn cuộc sống của mình bị hủy hoại. Anh đã cố gắng trở thành người đàn ông tốt nhất có thể trong cuộc sống mới, nhưng cái chết vẫn không chịu buông tha cho anh.
Vào một thời điểm nào đó trong đêm, Randall nghe thấy tiếng dây xích cọ vào chấn song trong một phòng giam khác và ngay lập tức đưa anh trở lại tầng hầm nhà Gary. Anh có thể nghe thấy tiếng vợ của Gary, Rose, đang khóc và con gái hắn, Lily, cầu xin được tha mạng. Anh có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt, nấm mốc, mồ hôi, máu và nước tiểu.
Khi Sidney Windsor trở lại vào buổi sáng để làm thủ tục trước khi họ được đưa ra trước thẩm phán, anh ta thấy Randall cuộn tròn trên chiếc giường kim loại, khóc, chảy nước miếng và lầm bầm gì đó không rõ, hồi tưởng lại cuộc sống của mình dưới lòng đất với gia đình Anderson, thế giới xung quanh anh nhòe đi không còn gì ngoài một màu xám xịt buồn tẻ. Sidney đã mất nửa giờ để thuyết phục Randall tỉnh táo lại, và với sự giúp đỡ của hai viên Xanax [14] và một bữa sáng đủ chất, anh có thể đứng trước thẩm phán, gật đầu, trả lời các câu hỏi có hoặc không, và giữ bình tĩnh đến khi tiền bảo lãnh được ấn định ở mức hai triệu đô-la. Đến trưa, anh đã được tự do.
Nước nóng giẫy, nhưng Randall không bận tâm. Da anh ửng đỏ trong làn hơi nước bốc lên nghi ngút. Anh cần gột sạch mùi phòng giam cùng những ký ức đi kèm với nó. Anh cần cảm thấy sạch sẽ trở lại, giống như chính mình. Một con người. Anh nghe thấy tiếng đập cửa văng vẳng từ xa. Phải mất cả phút anh mới biết âm thanh đó là gì.
Pang!
Pang!
Pang!
Cánh cửa. Có ai đó đang ở cửa.
Randall để mặc họ gõ cửa cho đến khi mệt rồi rời đi. Anh nhắm mắt và nhăn mặt khi nước nóng chảy rần rần trên da. Cảm giác thật tuyệt vời.
Có tiếng kính vỡ ở tiền sảnh tầng dưới.
Anh mở mắt và nhanh chóng tắt nước, lấy một chiếc khăn tắm đang treo bên ngoài cửa phòng tắm. Anh quấn chiếc khăn quanh eo và đi từ phòng tắm qua phòng ngủ để ra ngoài hành lang. Tiếng bước chân lạo xạo trên lớp kính vỡ bên dưới.
"Randall!”
Randall leo xuống nửa chừng cầu thang. Sam đã đợi anh ở bậc thang cuối cùng. Các mảnh thủy tinh rơi vãi khắp tiền sảnh. Anh ta đã phá vỡ cửa sổ bên cạnh cửa chính và mở khóa chốt chết từ đó.
“Biến đi,” Randall hét lên, giọng run run. “Tao đã nói với cảnh sát mọi chuyện. Họ biết tao là ai. Họ biết sự thật rồi. Đừng hòng đe dọa hay tống tiền tao nữa. Tao không còn gì cả. Mày thắng rồi.”
Sam đặt một chân lên bậc thềm đầu tiên. “Mày sai rồi. Họ mới biết một sự thật. Họ không biết sự thật của mày .”
“Biến ra khỏi nhà tao ngay!” Randall hét lên. “Cút đi, nếu không tao sẽ gọi cảnh sát!”
“Được, cứ việc gọi đi,” Sam gầm gừ. “Mày đã nói với họ về danh tính thực sự của mày. Về tao. Vậy gọi đi. Chúng ta có thể nói về rất nhiều điều nữa.”
“Tao cần mày...”
“Tao không quan tâm mày cần gì!” Sam gầm lên. Giọng hắn bùng nổ như sấm sét trong một trận cuồng phong. “Mày nghĩ tao quan tâm đến danh tính của mày ư? Chuyện này còn lớn hơn thế. Đây là về sự thật. Sự thật thực sự. Và chúng ta chưa xong chuyện đâu. Tao bảo mày đừng có đến gặp cảnh sát. Tao đã bảo sẽ hủy hoại cuộc đời mày và cuộc sống của tất cả những người thân của mày nếu mày báo cảnh sát. Mày không hiểu à? Đây là chuyện giữa tao với mày. Hành trình của hai ta.”
Randall bước lùi vài bậc thang lên phía trên. “Tao không nói chuyện với mày nữa!”
“Tao đã cho mày biết bí mật của cô ấy. Sự thật của cô ấy. Tao đã cho mày thấy con người thật của cô ấy. Cô ấy đã biết mày là ai và sẽ không để lại cho mày bất cứ thứ gì. Tao đã ngăn chuyện đó lại. Tao đã cứu mày!”
“Bằng cách nào? Mày cứu tạo thế nào?”
“Mày biết mà.” Sam bắt đầu bước thêm vài bậc về phía Randall.
“Mày đã giết Amanda.”
“Không phải tao. Chúng ta.”
“Mày đang nói gì vậy?”
“Chúng ta đã giết Amanda. Cùng nhau.”
“Không” Randall lắc đầu, lùi lên cầu thang. “Tao không liên quan gì đến những gì đã xảy ra với Amanda. Mày điên rồi! Tao thậm chí còn không ở đó!”
“Em trai mày. Rose và Lily Anderson. Và bây giờ là Amanda.”
“Câm miệng.”
“Mày biết giết người là gì không?”
“Câm miệng!”
“Mày biết cảm giác một người trút hơi thở cuối cùng là như thế nào không? Họ nhìn mày như thế nào khi nhận ra cái chết đang cận kề? Không còn hoảng sợ hay sợ hãi. Chỉ cần buông bỏ. Có một sự bình thản nhất định ở họ. Mày đã thấy. Tao với mày đều đã thấy.”
“Đừng nói nữa!”
“Mày đã giết tất cả bọn họ.”
Cơn giận trào lên đầu, Randall lao xuống cầu thang và ném mình vào Sam, khiến cả hai ngã xuống vài bậc. Khi tiếp đất, Sam đặt cùi chỏ của mình vào xương sườn Randall để ngăn đà. Hắn lấy lại thăng bằng và ngay lập tức đấm vào thái dương bên phải của anh, khiến anh lăn xuống cầu thang và nằm vật ra sàn. Hắn chồm lên người Randall trong vài giây, đấm anh lần thứ hai, làm lung lay một chiếc răng.
“Hãy cho tao biết sự thật của mày.”
“Mày... giết... Amanda.”
“Nói! Tao muốn nghe sự thật của mày!”
“Mày... giết... vợ... tao.”
Sam buông Randall ra và đi về phía cửa. Randall vẫn nằm trên sàn. Anh thấy vị mằn mặn của máu trong miệng và nhổ ra. Anh quỳ gối, lau miệng khi những mảnh thủy tinh nhỏ rơi khỏi cơ thể ướt đẫm của mình.
“Sao mày không giết tao đi,” anh thở hổn hển. “Đó là tất cả những gì sẽ xảy ra, phải không? Mày đang đùa giỡn với tao, rồi giết tao? Thế thì mày giết tao luôn đi. Tao sẵn sàng rồi.”
“Tao sẽ không giết mày. Tao chỉ muốn nghe sự thật từ mày.”
“Sự thật nào? Ý mày là gì?”
“Mày biết mà.”
“Tao không biết!”
“Vậy thì mày chưa sẵn sàng. Chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Sam biến mất vào nhà một lúc, Randall nhắm mắt lại, muốn tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Anh có thể nghe thấy tiếng hắn trong nhà bếp. Tiếng nồi niêu xoong chảo kêu leng keng. Các ngăn kéo và tủ mở rồi đóng sầm lại. Anh lồm cồm bò dậy và đi về phía cửa trước, với lấy tay nắm cửa, cố gắng trốn thoát. Nhưng Sam bất ngờ đè lên anh, túm tóc anh.
“Nhìn tao đi.”
“Không.”
Sam giáng thêm một cú đấm khác vào anh. “Nhìn tao.”
Randall mở to mắt.
Sam đang cầm một bức ảnh trên tay và Randall nhận ra nó ngay lập tức. Đó là bức ảnh Peter đặt trên bàn làm việc trong văn phòng mình, được một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp trên bãi biển Grand Cayman. Cả gia đình Reems đều mặc áo sơ mi trắng và quần đùi xanh. Sam đã đánh cắp nó.
“Tao biết mọi động thái của mày. Tao biết mọi suy nghĩ. Tao biết mọi kế hoạch. Tao nghe mọi cuộc trò chuyện. Mày đừng hòng trốn tránh sự thật. Tao đã cảnh cáo mày đừng báo cảnh sát, nếu không tao sẽ hủy hoại những người mày yêu thương.”
“Đừng, làm ơn! Tôi xin lỗi! Làm ơn!”
“Tao có phải giết cả gia đình Peter để mày biết tạo nghiêm túc không?”
“Không!”
“Vợ anh ta. Ba đứa con quý giá của anh ta. Cả con chó nữa.”
“Không. Đừng.”
“Và nếu tao giết tất cả, tao sẽ cho cảnh sát một vụ chĩa thẳng mũi dùi vào mày.”
“Đừng làm họ bị thương. Tôi xin lỗi.”
“Sự thật của mày là gì, Tiến sĩ Brock?”
Randall bắt đầu khóc. “Tôi không biết.”
“Mày biết.”
Sam nhét bức ảnh vào túi và ghì chặt Randall xuống sàn, dùng đầu gối ép chặt ngực anh. Hắn nắm lấy tay trái của Randall và ép nó xuống sàn. “Sự thật của mày là gì?”
“Để tôi yên!”
Sam lấy một chiếc búa nhỏ làm từ thép không gỉ từ túi quần sau và đập mạnh vào tay Randall. Randall hét lên vì sợ hãi và đau đớn. Tiếng xương gãy. Chiếc búa lại hạ xuống, bề mặt lởm chởm của nó cửa vào da quanh các khớp và ngón tay của anh.
“Dừng lại đi! Làm ơn!”
“Mọi thứ giờ đã thay đổi rồi,” Sam nói, thở hổn hển. Anh ta rời khỏi người Randall và ném cái búa ra sàn. “Mày làm mày chịu, và nếu không làm gì thì mày chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn mà thôi. Tao muốn sự thật của mày. Về em trai của mày. Về Rose và Lily Anderson. Và về Amanda. Tao sẽ không tha cho mày chừng nào có được thứ tao muốn.”
Randall ôm ngực, nước mắt chảy dài trên má. Ngay trước khi bất tỉnh, anh nghe thấy tiếng Sam rời khỏi cửa trước. Anh cố gắng tỉnh táo nhưng đột nhiên quá mệt mỏi. Anh cần nhắm mắt lại. Chỉ một giây thôi. Anh cần phải nghỉ ngơi.