Chương 41
“Chuyện này cần phải kết thúc,” Peter vừa nói vừa đứng dậy khỏi chiếc ghế dài. “Hắn là ai, Randall?”
Randall ngước nhìn anh. Chỉ có họ trong phòng khách nhà Peter. Căn nhà vắng lặng. “Tôi đã nói với anh rồi, tôi không biết. Một ngày nọ, hắn xuất hiện, sau đó tôi bị bắt vì tội giết Amanda và cuộc sống của tôi rùm beng hết cả lên. Giờ hắn đang đe dọa anh và gia đình anh. Làm ơn đi, Peter. Hãy đưa Becky và lũ trẻ đi xa một chút. Đang kỳ lễ mà. Hãy đi nghỉ đi.”
“Anh biết tôi không thể làm điều đó mà. Có quá nhiều việc tôi phải làm.”
“Hãy nhìn tôi đi.” Randall giơ tay trái lên. Ba ngón tay anh bị nẹp, từ các đốt ngón tay đến cổ tay được quấn băng. “Hắn không đùa đâu. Hắn đã đánh cắp ảnh anh để ở văn phòng trường và biết gia đình anh.”
Peter đi lại trong phòng. “Vậy cảnh sát biết về Gary Anderson, Lily and Rose. Họ biết về William Feder, và anh đã nói với họ về Sam. Họ sẽ cần bổ sung những phần còn thiếu, có nghĩa là họ có thể đang xin phép để lấy được bệnh án của anh. Mọi thứ đang đổ bể. Cuộc sống của anh. Của tôi. Nghiên cứu. Mọi thứ.”
“Chúng ta cần tìm Sam.”
“Nhưng hắn là ai?”
“Tôi không biết!”
“Và hắn thú nhận đã giết Amanda?”
“Không. Hắn nói chúng tôi đã làm việc đó cùng nhau.”
Peter quỳ xuống cạnh Randall, nắm lấy vai anh. “Anh phải xem xét khả năng Sam giống Jerry hoặc Stephen hoặc Jason không.”
“Không. Không thể nào.”
“Sao anh lại nghĩ thế? Hãy xem những việc hắn đã làm! Và cảnh sát sẽ đưa ra kết luận tương tự.”
“Không thể được.”
Peter đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại, đưa tay vuốt tóc hết lần này đến lần khác. “Sam muốn gì?” Anh hỏi. “Hãy suy nghĩ một chút nào. Hắn thực sự muốn gì?”
“Hắn muốn tôi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra với em trai mình. Với Rose và Lily. Hắn nói đó là sự thật của tôi và hắn muốn nghe tôi nói về chúng, nhưng tôi không thể. Tôi sẽ không làm vậy. Chúng quá đau đớn.”
“Được rồi, tại sao hắn lại muốn anh thừa nhận những sự thật ấy?”
“Tôi không biết.”
“Có lẽ Sam là họ hàng của Rose hay Lily? Thậm chí có thể là một người họ hàng xa của anh và biết những gì đã xảy ra. Việc hắn cần anh “thú nhận sự thật” với hắn khiến tôi nghĩ hắn có quan hệ tình cảm với những gì đã xảy ra với người mà anh làm tổn thương.”
“Có lẽ vậy.”
“Và anh không đáp ứng yêu cầu của hắn nên hắn tấn công anh. Hắn đang nổi điên.”
“Đúng, chắc chắn là thế.”
Peter nhìn anh chằm chằm. “Anh phải đến gặp cảnh sát và kể cho họ chuyện này.”
“Tôi sợ. Bằng cách nào đó, hắn biết mọi hành động của tôi. Nếu tôi báo cảnh sát, hắn sẽ đuổi theo anh. Theo những gì tôi biết, hắn có thể sẽ làm đúng như những lời hắn nói. Làm ơn đi, Peter. Hãy hứa với tôi rằng anh sẽ đưa gia đình mình đi chơi một vài tuần. Có lẽ đến lúc đó cảnh sát có thể tìm thấy hắn ta rồi.”
“Tôi sẽ xem xét,” Peter trả lời. “Nhưng anh cần phải đến gặp cảnh sát.”
“Tôi không thể” Randall nói. “Hắn sẽ biết và sẽ săn lùng những người tôi yêu quý.”