← Quay lại trang sách

Chương 42

Sân bóng đá phụ trong thị trấn nhường chỗ cho khu vực bày bán cây thông Giáng sinh khoảng một tuần trước lễ Tạ ơn, và nó bắt đầu đi vào hoạt động từ ngày 01 tháng 12. Mỗi cây được mua tại sân đã bao gồm một khoản quyên góp cho phòng cứu hỏa tình nguyện địa phương, vì vậy khu đất này được rất nhiều cư dân biết đến, và luôn đông đúc người ghé qua.

Susan đi qua vô vàn các loại cây thông, nhìn ngắm những dây đèn treo trên các cột ở mỗi góc sân. Tuyết đang rơi, những bông tuyết nhỏ xoay tròn trong làn gió lạnh, khiến khoảnh khắc này trở nên thật tuyệt.

Đến đây vào độ cuối mùa như thế này đồng nghĩa với việc không còn nhiều cây lớn. Susan, Beatrice và cặp song sinh chen chúc trong biển người cũng đang tìm kiếm, tất cả đều là những người mua sắm cuối cùng khi mà chỉ còn vài ngày nữa là đến Giáng sinh.

“Mẹ ơi, cây này thì sao?” Tim hỏi, chỉ tay về phía một cây thông cao khoảng ba mét, gốc già, tán lá sum xuê phía trên.

“Con yêu, nó không vừa nhà của chúng ta đâu,” Susan nói. “Mẹ không chắc chúng ta có thể đưa nó qua cửa.”

“Nhưng con muốn một cây lớn cơ,” Tim rên rỉ. “Nó phải to để ông già Noel không bỏ qua chúng ta.”

“Ông già Noel sẽ không quên chúng ta đâu. Con viết thư cho ông rồi mà phải không?”

“Vâng ạ.”

“Và con đã nói với ông rằng con ở nhà chứ không ở với bố đúng không?”

“Vâng.”

“Được rồi, vậy là chúng ta sẽ ổn thôi. Chúng ta không cần một cái cây quá to. Ông già Noel biết mình sẽ phải làm gì.”

“Con chắc chứ?” Beatrice hỏi.

Susan quay sang bà. “Đúng vậy. Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát mẹ ạ.”

“Mẹ có thể giúp gì không?”

Những đứa trẻ chạy sang hàng cây tiếp theo.

“Không, con chuẩn bị xong rồi. Eric đã mua hầu hết những gì có trong danh sách của chúng vì chúng đáng lẽ sẽ ở cùng anh ấy, vì vậy con sẽ đến chỗ anh ấy và lấy đồ. Con cũng đã mua sẵn đồ để ở bàn làm việc của con rồi. Mọi việc đều ổn.”

“Chà, con làm tốt lắm. Con vẫn làm mẹ kinh ngạc với nội lực và quyết tâm bù đắp cho bọn trẻ đấy.”

“Mẹ mỉa mai con đấy à?”

“Tất nhiên là không rồi,” mẹ cô mỉm cười đáp. Cô nháy mắt, và hai người phụ nữ bật cười.

Casey đứng cạnh một cây trông khá sum suê và cao khoảng một mét tám. “Còn cây này thì sao ạ?”

Susan bước đến gần, lay vài cành, và có thể thấy rất ít lá kim rơi xuống. “Có vẻ được đấy. Con nghĩ sao, Tim?”

Tim ngước nhìn lên ngọn cây, đi vòng quanh nó hai lần, rồi chúi mũi vào những chiếc lá kim, hít một hơi dài. “Con cũng thích cây này,” cuối cùng cậu bé cũng chịu lên tiếng. “Và con nghĩ nó cũng đủ lớn để ông già Noel nhìn thấy.”

“Chúng ta phải treo đèn trên đó để ông già Noel có thể nhìn thấy!” Casey reo lên đầy phấn khích và nhảy cẫng lên.

“Vậy chúng ta có nên mua nó luôn không ạ? Bà ơi, bà nghĩ thế nào ạ?”

Beatrice ôm cặp song sinh. “Bà nhất trí.”

Susan tìm tờ giấy được gắn trên cành và kiểm tra giá, tự nhắc bản thân rằng một phần số tiền thu được sẽ được chuyển đến phòng cứu hỏa của địa phương. “Được rồi, mẹ nghĩ chúng ta chọn được cây rồi.”

Cặp song sinh nhảy cẫng lên vui sướng và hoan hộ. Mẹ cô đã chụp vài bức ảnh bằng điện thoại. Tuyết vẫn rơi. Đó là một khoảnh khắc thật tuyệt. Đẹp như tranh vẽ. Norman Rockwell. Americana.

Nhưng rồi cô nhìn thấy hắn.

Hắn đứng ở hàng cây cuối cùng ngay dưới cây cột ở góc. Ánh đèn từ đỉnh cột chiếu xuống tạo thành bóng. Cô có thể nhìn thấy bóng của chiếc mũ trùm kín đầu, viền lông phấp phới trong gió. Hắn đứng bất động, nhìn họ chằm chằm. Đó là người đàn ông mà Randall đã mô tả. Đó là người đàn ông đã đứng trong bãi đậu xe ở đồn và ngồi sau vô lăng xe của Hooper.

Sam.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Susan liền bước đến trước mặt gia đình mình, quay lưng lại với gã. Cô thò tay vào trong áo khoác và mở bao da. “Mẹ, mẹ có thể đưa vé này cho cậu kia và bảo cậu ấy rằng chúng ta sẽ lấy cây này không?”

Beatrice nhận tấm vé. “Chắc chắn rồi. Con đợi ở đây à?”

“Vâng. Mẹ đưa bọn trẻ đi cùng nhé.”

“Con ổn không?”

“Vâng. Mẹ đưa bọn trẻ đi cùng nhé.”

“Được rồi.”

Khi Susan quay lại, Sam đã lùi lại vài bước. Bây giờ hắn đang ở ngoài rìa khu đất, cách vạt rừng bao quanh sân khoảng ba mươi mét, lẫn vào bóng tối bên ngoài ánh đèn. Khi lũ trẻ đã rời đi cùng với bà ngoại của chúng, cô nhẹ nhàng rút súng của mình ra khỏi bao da và đưa nó về phía trước. Cô bước một bước, rồi bước nữa, rồi đột nhiên lao nước rút.

Sam bỏ chạy và phóng về phía rừng. Cô chạy theo, nhanh hết mức có thể, nhảy qua hàng rào lưới màu cam đã được dựng lên để đánh dấu rìa khu đất. Anh ta biến mất qua rặng cây, và khi thoát ra khỏi ánh đèn và đi vào bóng tối, cô khựng lại, nhận ra mắt mình chưa quen với bóng tối và dễ bị tổn thương.

Cô quỳ một chân xuống, tập trung vào khu rừng trước mặt, khẩu Beretta của cô nhắm thẳng về phía trước. Cô thở hổn hển. Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Có quá nhiều dấu chân trên tuyết để có thể xác định hướng Sam đã chạy. Những đứa trẻ đã đi lối này để cắt ngang qua khuôn viên trường trung học và một cửa hàng đồ ăn ngon nổi tiếng. Susan đợi cho đến khi mình có thể nhìn thấy,, sau đó chạy về phía khu rừng, chỉ dừng lại khi qua hàng cây đầu tiên. Khu rừng im ắng, tối đen như mực. Không có ánh trăng soi đường, và cô miễn cưỡng biến mình thành mục tiêu bằng cách bật đèn pin trên điện thoại. Cô bước từng bước cẩn thận, dò xét khu vực để tìm bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào. Đôi giày của cô kêu răng rắc trong tuyết, nghe như tiếng đại bác nổ trong không gian tĩnh mịch. Cô dừng lại, nhăn mặt trước âm thanh, biết rằng mình đã đi xa khỏi chỗ.

Máu nóng bốc lên đầu. Cô dựa vào một cây du rậm rạp và ngồi xổm xuống, cố gắng tìm mục tiêu của mình trong bóng đêm.

Hắn ở đâu?

Susan thở đều và ngoái sang hai phía, lắng nghe bất cứ điều gì có thể cho cô biết Sam đã chạy hướng nào. Có lẽ cô đã mất khoảng hai, ba mươi phút để mắt mình quen với bóng tối cho đến khi cô lao qua hàng cây đầu tiên. Tùy thuộc vào tốc độ chạy, hắn ta có thể tạo ra một khoảng cách hợp lý giữa họ, nhưng cô chắc chắn rằng mình sẽ có thể nghe thấy tiếng chân hắn kêu răng rắc trên tuyết khi chạy. Nhưng không có gì cả. Không có tiếng động nào. Không có chuyển động nào.

Hắn đang ở đây. Rất gần. Bên cô.

Cô hơi nhổm người dậy và nhìn qua một bụi cây, lắng nghe động tĩnh và vũ khí vẫn sẵn sàng trước mặt.

Nào. Hắn ở đâu?

Cô nhìn về phía sau. Không có gì.

Hắn hẳn đang ở gần đây.

Từ trái sang phải.

Rất gần.

Không có gì.

Ở đây.

Có tiếng động, bên trái cô.

Susan quay lại ngay khi nghe thấy tiếng động, nhưng khi cô quay lại, một thứ gì đó đập vào ngực cô, đẩy cô xuống đất. Cô cố gắng hít một hơi và đứng dậy. Đôi tay lóng ngóng của cô ôm lấy khẩu Beretta khi cánh rừng đột nhiên trở nên ồn ào với tiếng bước chân thình thịch trên tuyết. Cô ngẩng cao đầu hết mức có thể và thoáng thấy kẻ trùm đầu đang chạy khuất vào sâu hơn trong rừng và biến mất khỏi tầm mắt.

Cô quỳ xuống và lau tuyết trên mặt. Hơi thở của cô cuối cùng cũng trở lại bình thường, đứt quãng và hổn hển. Khi biết mình còn lại một mình, cô lục trong túi và lấy ra một chiếc thước dây nhỏ mà cô luôn mang theo. Cô đi đến dấu chân gần nhất và cúi xuống, kéo cuộn dây đo chiều dài dấu chân bên trái. Nó dài tầm ba mươi phân, vậy cỡ giày khoảng 41, 42. Cô chụp vài bức ảnh bằng điện thoại, sau đó làm điều tương tự với vết giày bên phải. Khu rừng yên tĩnh trở lại.

Sam đã theo dõi cô suốt thời gian qua.

Hắn đã theo dõi tất cả bọn họ.