Chương 43
Khu vực bày bán cây thông Noel đã trở thành một phần của hiện trường vụ án. Cảnh sát thị trấn và một vài cảnh sát bang đã xuống sân bóng đá sau khi Susan gọi. Các đơn vị K-9 được cử vào rừng để thử lần theo dấu vết và truy mùi của Sam. Đèn chiếu di động đã được dựng lên để cảnh sát có thể nhìn thấy họ đang làm gì khi tuần tra khắp khu vực. Susan đã đưa mẹ cô và cặp song sinh về nhà với sự hỗ trợ của một cảnh sát tiểu bang và hướng dẫn các sĩ quan ở lại với họ cho đến khi cô trở về nhà. Cô đau lòng khi không thể ở bên họ, nhưng cô là nhân chứng và điều tra viên chính trong vụ án. Cô không thể làm khác được.
Crosby từ trong rừng đi ra và đứng cùng Susan ngay bên ngoài hàng cây. “Đội K-9 đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm mùi hương.”
Cô quan sát những người khác làm việc. “Tôi muốn vào đó.”
“Không được. Chúng ta không có quyền quyết định, thứ nữa là cô là nạn nhân. Cô cần phải rời khỏi hiện trường.”
“Sếp không cần phải đi cả quãng đường xa để đến tận đây như vậy.”
“Tôi không thể không làm thế. Người của tôi gọi giúp đỡ, tôi phải có mặt. Dù ngày hoặc đêm. Cô biết mà.”
“Vâng, tôi biết.”
“Ngực cô thế nào?”
“Tôi ổn.”
“Bên EMT [15] đã xem qua chưa?”
“Rồi, chỉ là một vết bầm thôi. Hắn đánh tôi ngã ngửa, nhưng tôi ổn.”
“Đừng nói dối tôi đấy nhé.”
Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân đến gần và thấy Tommy đang đi qua lô cây về phía bìa rừng. Anh mặc một chiếc áo parka rộng và quần trượt tuyết.
“Cậu làm gì ở đây thế?” Susan hỏi.
“Ý cô là sao chứ?” Tommy đáp. “Đồng nghiệp đã thực hiện một cuộc gọi khẩn. Cô muốn tôi làm gì?”
“Nhưng cậu sống cách đây cả giờ lái xe theo hướng ngược lại cơ mà?” Susan lùi lại. “Mà sao cậu ướt nhẹp thế kia?”
“Tôi đi trượt tuyết đêm ở núi Hunter.”
“Trượt tuyết đêm?”
“Đừng nhìn tôi như vậy chứ. Cô cũng nên thử một lần đi. Bọn trẻ sẽ thích lắm cho mà xem. Tôi đi thẳng từ đó đến đây. Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Susan chỉ vào khu đất phía sau họ. “Tôi đi mua cây thông với mẹ và hai đứa, rồi đột nhiên trông thấy gã đó theo dõi chúng tôi. Mũ trùm đầu to, có lông ở viền mũ. Đúng như gã Sam mà Brock đã miêu tả, và giống như gã đã theo dõi tôi ở đồn và gã trong chiếc Subaru. Tôi rút vũ khí và đuổi theo, còn hắn chạy vào rừng. Tôi đã để mất dấu hắn trong bóng tối, và trong lúc tôi chờ hắn chuyển động, hắn dùng cành cây đánh tôi ngã. Tôi gọi hỗ trợ, và giờ thì chúng ta ở đây.”
“Sao hắn lại nhắm vào cô?” Tommy hỏi, nhìn vào bụi cây. “Đầu tiên là ép xe cô trên đường. Giờ thì đến chuyện này.”
“Có lẽ chúng ta đang tiến gần đến đích và hắn cố dọa tôi. Có lẽ ‘Sam’ là Randall, và anh ta đang cố thuyết phục tôi rằng anh ta vô tội và thực sự có một gã khác ngoài kia.
“Có lẽ vậy.” Tommy ra hiệu về phía Crosby. “Có ai để mắt đến Tiến sĩ Brock kể từ khi anh ta rời đồn không?”
“Tôi đã cho một đội theo dõi rồi,” Crosby trả lời.
Một sĩ quan K-9 bước ra khỏi khu vực rừng và tiến đến chỗ Susan. “Chúng tôi đã theo dấu hắn nhưng bị mất dấu gần con lạch ở phía sau đó. Có thể hắn đã nhảy xuống, lội qua hoặc ngã nhưng mùi bị mất từ đó. Tuy nhiên, tôi đoán hắn đã đi về hướng đông nam. Cô biết hướng đó dẫn đến đâu không?”
“Một nơi nào đó gần trường trung học.”
Sĩ quan nọ gật đầu và gọi một đơn vị lái xe qua khu vực trường trung học.
Crosby khoác vai Susan và đưa cô quay trở lại khu vực bán cây. “Tôi muốn cô về nhà và ở bên gia đình,” ông nói. “Nếu chúng tôi tìm thấy bất cứ thứ gì, tôi sẽ gọi cho cô. Sẽ có một đơn vị túc trực ở nhà cô 24/7 cho đến khi chuyện này được giải quyết ổn thỏa.”
“Nhà của Brock nữa,” Susan nói. “Chúng ta cần phải bảo vệ Randall hoặc theo dõi hắn cho đến khi xác định được Sam là ai. Vào lúc này, tôi nghĩ đó hẳn là Hooper Landsky cải trang, hoặc anh ta và Randall đang phối hợp với nhau. Đại loại vậy.”
“Được rồi. Về nhà đi. Hẹn gặp cô vào ngày mai.”
“Chúng ta phải bắt được gã đó, sếp. Tôi không thể để một đội túc trực ở nhà mình mãi được.”
“Chúng tôi sẽ bắt hắn. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hắn sẽ mắc lỗi thôi. Tôi hứa.”