← Quay lại trang sách

Chương 44

Thay vì về thẳng nhà, Susan về đồn và đến quầy trực. Cô mệt mỏi, cơ thể đau nhức.

“Cô đang làm gì ở đây thế?” Điều phối viên hỏi, ngẩng lên từ màn hình máy tính 911. Đó là một chàng trai trẻ, vừa ra trường. Cô không thể nhớ tên cậu ta. “Sếp Crosby bảo cô về nhà rồi mà.”

“À, đúng thế.” Cô đi dọc hành lang hẹp về phía đơn vị của điều tra viên. “Có ai ở đây không?”

“Không. Mọi người đều ra ngoài xử lý việc gấp hoặc tìm kiếm gã trùm đầu rồi.”

Cậu thanh niên trẻ nói thêm gì đó, nhưng Susan không nghe thấy. Đơn vị điều tra chẳng có một ai. Chuyện này thường không diễn ra cho đến hai hay ba giờ sáng. Cô kiểm tra đồng hồ và thấy rằng mới chỉ mười giờ. Đội K có vẻ sẽ bận rộn cả đêm nay.

Cô ngồi xuống ghế và lôi ra một tập tài liệu mà mình vẫn chưa có thời gian xem trong vài ngày qua. Công việc bận rộn, nhưng cô chưa thể về nhà. Adrenaline của cô vẫn còn quá cao, và cô biết mình sẽ không thể ngủ nổi. Cô cũng biết mình sẽ không thể chịu đựng được những câu hỏi của mẹ. Tốt hơn hết cô nên sử dụng năng lượng dồn nén và sự yên tĩnh để xem xét mọi việc. Khi họ xử lý tốt hơn cuộc điều tra, cô có thể xử lý “cuộc thẩm vấn” của bà Beatrice. Nhưng cô biết nếu về nhà bây giờ, cô sẽ phải đối diện với những lời căn dặn mà cuối cùng có thể dẫn đến một cuộc tranh cãi.

Các sĩ quan được giao nhiệm vụ canh gác ngôi nhà của Randall báo cáo rằng họ đã đến và Randall đang ở nhà. Cô gọi cho mẹ và nói với bà về viên sĩ quan sẽ túc trực ở phía trước nhà. Đúng như dự đoán, Beatrice nói rằng bà sợ hãi. Susan trấn an bà rằng họ an toàn và cô sẽ về nhà ngay khi có thể. Cô không dám nói với mẹ rằng cô cũng rất sợ.

Trên cùng chồng tài liệu là mẫu đơn chấp nhận giám sát đối với việc thuyên chuyển của Tommy cũng như thông tin nhân sự của Tommy. Có một tờ ghi chú trên đó được nhắn nhủ từ Crosby. Đã vài ngày rồi: Xem xét và ký càng sớm càng tốt!

Cô mở hồ sơ nhân sự và xem qua tài liệu thuyên chuyển, với lấy một cây bút từ chiếc cốc cũ trên bàn làm việc. Cô lẽ ra phải trả bản ký cho phòng Nhân sự trong vòng hai mươi tư giờ sau khi Tommy đến. Điều đó rõ ràng đã không xảy ra. Thời gian luôn trôi qua một cách nhanh chóng khi cô theo đuổi một vụ án nào đó.

Hồ sơ của Tommy không dày vì cậu ta vào ngành chưa lâu. Susan lướt qua tập hồ sơ, hầu hết là những thông tin quen thuộc như những gì Tommy đã nói với cô. Cậu ấy đã được chỉ định về Wolcott, New York sau khi ra trường và làm việc ở đó sáu năm. Cha của cậu, Martin Corolla, là một sĩ quan cảnh sát hình sự New York đã nghỉ hưu. Mẹ cậu làm việc bán thời gian tại Macy’s. Tommy đã lớn lên ở Port Jefferson, như cậu ta nói, nhưng gia đình đã chuyển đi ngay trước khi cậu bắt đầu học trung học. Susan ngừng lại khi nhìn thấy khu phố mà gia đình Corolla đã chuyển đến.

Queens. Khu Saint Albans.

Tommy đã tốt nghiệp Học viện Trung học Queens. Phần còn lại của hồ sơ là thông tin đánh giá hiệu suất công việc trong quá khứ, các bằng khen và giải thưởng mà Tommy đã nhận được kể từ khi gia nhập cảnh sát bang. Thành tích lớn nhất của cậu là tham gia triệt phá đường dây buôn bán ma túy lớn nhất trong lịch sử của Quận Wayne. Cậu là thành viên của đội ngăn chặn việc vận chuyển một số loại ma túy nguy hiểm. Tommy là một sĩ quan khéo léo. Nhưng đó không phải là phần câu chuyện về cậu ta khiến cô quan tâm.

Cô mở máy tính xách tay của mình và đăng nhập vào cơ sở dữ liệu Cảnh sát New York về các vụ án cũ đã được chia sẻ với cảnh sát bang. Cô gõ tên Gary Anderson.

Hồ sơ dài 76 trang, cô cuộn từng trang, tìm cách đối chiếu những gì cô nghĩ mình đã biết. Phỏng đoán nằm trong phần Thông tin chung. Gia đình Anderson đã sống tại số 119, đường 196. Susan mở bản đồ khu vực Queens trên một màn hình khác và rờ ngón tay lên đó. Gia đình Corolla chỉ sống cách đó vài dãy nhà ở phía bên kia con đường lớn Linden, đại lộ 116. Lily Anderson học cùng trường trung học với Tommy và tốt nghiệp sau Tommy ba năm, có nghĩa là cô ta là sinh viên năm nhất khi cậu ấy là sinh viên năm cuối. Họ có thể biết nhau.

Tommy có cùng chiều cao và vóc dáng như Sam.

Cậu ta xuất hiện ngay sau vụ tai nạn của Amanda.

Susan tiếp tục lướt qua tập tài liệu về vụ án Anderson cho đến khi kéo đến trang liệt kê những sĩ quan điều tra. Cô đọc tên của cảnh sát phụ trách chính trong vụ án.

Martin Corolla.

Tommy biết cô sẽ ra ngoài với bọn trẻ để mua cây.

Người anh ta ướt nhẹp khi đến hiện trường. Sĩ quan K-9 cho biết họ bị mất dấu mùi ở bờ một con lạch trong rừng.

Không, không thể nào. Susan lắc đầu, không tin vào những gì tâm trí đang thì thầm với cô. Ngay cả trong một khoảng thời gian ngắn cô biết Tommy, cô không thể hình dung cậu ta có thể giết bất cứ ai. Tại sao Tommy không nói gì về vụ Anderson khi họ trò chuyện về vụ đó lúc trước? Tại sao cậu ta lại giả vờ không biết gì về những gì đã xảy ra?

Tommy biết.