← Quay lại trang sách

Chương 45

Phải đến mãi gần trưa hôm sau Susan mới tìm ra cha của Tommy. Ông ấy không còn ở địa chỉ được liệt kê trong phần thông tin hồ sơ của Tommy, vì vậy cô đã gọi cho một vài người bạn làm việc trong đồn cảnh sát New York, những người này lại gọi cho một vài người bạn của họ và nhận được thông tin rằng Martin Corolla đã chuyển về Đảo Long và đang sống ở Stony Brook, gần trường đại học. Cô đã lên đường vào giữa buổi chiều hôm đó.

Cô phớt lờ các cuộc gọi của Tommy, để chúng chuyển sang hộp thư thoại. Cô cần làm rõ mọi thứ trong đầu trước khi quyết định xem mình có nên nói cho cậu ta biết những gì cô phát hiện ra trong hồ sơ hay không. Cô đã gửi một email thông báo cho cả Tommy và Crosby biết cô đang ra ngoài điều tra và sẽ không ở đồn hôm đó. Tommy đã phản hồi email, hỏi vị trí của cô để cậu ta có thể gặp cô ở đó, nhưng một lần nữa, cô lại phớt lờ cậu ta.

Khi cô đến nhà của Martin Corolla, trời đã xế chiều. Một căn nhà thứ cấp màu vàng với viền trắng, một cửa sổ lớn bên cạnh một cánh cửa màu đỏ. Nó nằm trên một con đường rợp bóng cây trông như thể đã được xây dựng vào đầu những năm 70. Vỉa hè nứt toác do rễ của những cây du lớn đâm qua, nhưng con đường mới được trải nhựa gần đây và rất yên tĩnh. Vài chiếc ô tô đậu ở lề đường dọc theo khu nhà và vài chiếc khác đậu trên đường lái xe dẫn vào các ngôi nhà khác, nhưng phần lớn, mọi người dường như đang đi làm.

Cô bước lên những bậc thềm bằng đá phiến nhấp nhô dẫn đến một con đường lát gạch, bấm chuông và chờ đợi.

Martin Corolla xuất hiện sau cánh cửa lớn, mặc một chiếc áo phông cộc tay dù đã là tháng Mười hai. Đầu ông húi cua do tóc đã rụng gần hết. Không xét đến tuổi tác, ông trông rất giống con trai mình. Xương hàm. Đôi mắt. Nếu Tommy nhìn kỹ cha mình, cậu ta sẽ biết chính xác mình sẽ trông như thế nào trong hai mươi lăm năm nữa.

Martin đẩy mở cánh cửa. “Có chuyện gì vậy?”

“Cảnh sát Corolla? Ông Martin Corolla?”

“Thế nào cũng được. Cô muốn gì?”

Susan giơ huy hiệu và giấy tờ tùy thân của mình lên. “Tôi là điều tra viên Susan Adler. Cảnh sát bang.”

“Được rồi.”

“Tôi hy vọng ông có thể dành cho tôi vài phút. Tôi đang làm việc với con trai ông và chúng tôi đang giải quyết một vụ án liên quan đến Tiến sĩ William Feder. Tôi biết ông biết anh ta từ vụ Gary Anderson và tôi muốn lắng nghe quan điểm của ông về vụ đó và Tiến sĩ Feder nói riêng. Tất nhiên, không có ghi âm.”

Martin nhăn mặt khi nghe thấy tên Anderson. “Tommy đâu?” Ông hỏi.

“Phụ trách việc khác ở đồn. Đâu cần cả hai chúng tôi có mặt ở đây, đúng chứ?”

“Về thăm bố mẹ cũng được.”

“Đó là việc của những ngày nghỉ.”

Martin cười và đẩy cửa mở rộng hơn. “Công việc luôn được ưu tiên. Tôi thích thế. Được rồi, mời cô vào.”

Susan bước vào nhà và nhìn xung quanh. Những bức tường trắng, các bức ảnh gia đình treo dọc lối lên tầng hai, bộ sưu tập Hummels trong tủ kính trưng bày, nội thất rẻ, sạch sẽ.

“Vợ tôi đang đi thăm em gái của bà ấy ở Orlando Martin nói khi bước vài bước vào phòng khách. “Bà ấy sẽ rất tiếc vì không được gặp cô. Bà ấy rất vui vì Tommy đã trở lại khu vực này. Bà ấy luôn nói thằng bé đi làm xa quá.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô chỉ vào chiếc nhẫn vàng lớn trên ngón tay ông, viên ngọc mã não đen bao quanh một viên kim cương nhỏ. “West Point?”

“Lớp 72. Làm sao cô biết?”

“Chú tôi cũng là một người lính. Ông ấy cũng có một chiếc như vậy.”

Họ bước vào một phòng khách nhỏ đặt một chiếc ghế dài màu xanh lam trông rất hợp với một chiếc sô pha đơn, và có thêm một ghế mát-xa màu đỏ. Martin ngồi xuống ghế màu đỏ, còn Susan ngồi xuống sô pha đơn. Ti-vi đang được bật.

“Thằng bé thế nào?” Martin hỏi. “Ổn chứ? Đã hòa nhập chưa? Đây là lần thăng tiến lớn của nó đấy.”

“Ổn ạ,” Susan trả lời. “Cậu ấy đang làm tốt. Phù hợp với đội.”

“Con trai tôi mà.” Martin đặt chân lên chỗ để chân được gắn vào ghế. “Tommy không đề cập bất cứ điều gì về Feder hoặc Anderson. Vụ đó thế nào?”

“Tôi không thể nói.”

“Thôi nào,” Martin nháy mắt dỗ dành. “Cô nói chúng ta không ghi âm mà. Hãy cho tôi biết một số ý kiến chuyên gia. Như chuyện phiếm ấy.”

Susan do dự một lúc rồi gật đầu. Cô cần ông đứng về phía mình, vậy tại sao lại không tiết lộ một chút để ông nói ra? “Tiến sĩ Feder đã thay đổi danh tính của mình thành Randall Brock. Vợ anh ta liên quan đến một vụ tai nạn xe hơi chết người, và chúng tôi có lý do để tin rằng vụ tai nạn là cố ý.”

“Đã đổi tên hả? Tôi đoán cũng không hẳn do hắn. Các cô thiên về giết người hay ngộ sát?”

“Chúng tôi nghiêng về giết người. Rõ ràng là chúng tôi muốn có tất cả thông tin về Tiến sĩ Feder mà chúng tôi có thể nhận được, và tôi biết ông có liên quan đến vụ Gary Anderson, vì vậy tôi muốn ông chia sẻ một chút. Ông nghĩ gì về anh ta?”

“Hắn là một thằng điên.”

“Đó có phải là ý kiến của ông với tư cách là một điều tra viên không?”

“Đó là quan điểm của tôi với tư cách là một con người. Cô phụ trách vụ này bao lâu rồi?”

“Mới vài ngày thôi.”

“Chà, tôi đã biết William Feder không chỉ một vài ngày. Cố gắng gần như cả năm. Chúng tôi đã mất một khoảng thời gian để gói lại vụ án và tôi phải tiếp tục quay lại gặp hắn để biết thêm thông tin và chi tiết về mọi thứ. Tin tôi đi – đầu óc hắn có vấn đề. Không phải sau những gì hắn đã trải qua. Nếu cô nghĩ hắn là thủ phạm, cô có thể đúng.”

“Tôi chỉ muốn nghe quan điểm của ông về vụ Anderson,” Susan nói. “Tôi nhớ một số chi tiết về vụ đó, nhưng tôi hy vọng có được cái nhìn sắc bén hơn về những gì chúng tôi đang xem xét.”

Martin nhún vai. “Chắc chắn, được rồi. Thời gian này tôi không thực sự nghĩ nhiều về nó. Đối với tôi, giờ là câu cá và đi săn. Nghỉ hưu đúng nghĩa.” Ông nhìn chằm chằm lên trần nhà và yên lặng trong giây lát. “Tôi có thể nói với cô hai điều chắc chắn. Đầu tiên là tôi chuyển từ Queens về đây vì tôi không thể ở gần ngôi nhà đó nữa. Một khi tôi nhìn thấy những gì đã xảy ra ở đó, như thể nơi đó phủ một đám mây đen lên toàn bộ khu phố. Tôi không thể tiếp tục lái xe qua đó mà không nghĩ về mọi thứ đã diễn ra.

“Điều thứ hai là gì?”

Martin nhìn cô. “Vụ Anderson là vụ án tàn bạo nhất mà tôi từng chứng kiến trong sự nghiệp của mình.”

“Kể cho tôi đi.”

Martin thở dài thườn thượt cắt ngang sự im lặng tạm thời. “Cho đến tận bây giờ, không ai thực sự biết điều gì đã khiến Gary trở nên khủng khiếp như thế. Có một số giả thuyết ngu ngốc nào đó. Các tôn giáo và sự sở hữu cùng tất cả các loại tào lao điên rồ. Tôi nghĩ mọi người đang cố gắng lý giải việc làm thế nào mà một người cha, người chồng và người hàng xóm hôm nay đang từ một người bình thường lại hoá một kẻ tâm thần vào hôm sau. Không có lập luận hợp lý nào về chuyện đó cả, vì vậy không phải do thế lực siêu nhiên hay giáo phái thì là gì, cô hiểu chứ?”

“Gary là một thợ cơ khí tại LaGuardia. Tôi quên hãng hàng không nào rồi. Anh ta đã làm công việc đó kể từ khi trở về từ sau Chiến tranh Iraq lần thứ nhất năm 1992. Đã nộp thuế, trả hóa đơn. Sống đơn giản. Anh ta được mọi người trong thị trấn biết đến là một kẻ nghiện rượu, và cảnh sát thường xuyên được triệu tập đến nhà của anh ta để xử lý xung đột gia đình. Anh ta thường uống rượu và phá quấy vợ con nhưng vợ anh ta không bao giờ tố cáo, do đó chúng tôi không thể làm được gì nhiều. Lần cuối cùng anh ta bị bắt, thẩm phán đã yêu cầu luật sư tư vấn bắt buộc, và đó là lúc Tiến sĩ Feder xuất hiện. Tôi không nhớ các buổi điều trị của anh ta kéo dài bao lâu. Có lẽ là vài năm? Nhưng nếu cô hỏi, tôi nghĩ Feder là người đã châm ngòi nổ cho bộ não của Gary. Tôi cho rằng tất cả là do liệu pháp đó, tất cả đã đào bới quá khứ và khiến con quái vật xuất hiện. Dù sao đó cũng chỉ là suy nghĩ của tôi thôi. Có lý hơn là tôn giáo hay niềm tin nào.”

Susan nhìn ra cửa sổ và quan sát hai cậu bé đang di chuyển xuống phố, một đứa trượt ván và đứa còn lại đạp xe đạp. Chúng đang cười đùa và nói về điều gì đó mà cô không thể nghe thấy. Những đứa trẻ này không biết cuộc sống có thể tàn bạo và không khoan nhượng đến nhường nào.

“Vì vậy, Gary đã lừa Tiến sĩ Feder đến nhà để cứu anh ta khỏi việc tự sát,” cô nói. “Và khi đến đó, anh ta trở thành một trong những nạn nhân của Gary.”

“Đúng vậy,” Martin trả lời. “Tôi biết đó là trong báo cáo, nhưng chuyện liên quan thì nhiều hơn thế một chút.”

“Như thế nào?”

“Feder bị giam dưới tầng hầm cùng Rose và con gái của Andersons, Lily, nhưng Gary không đối xử với Feder như cô nghĩ. Thật kỳ lạ. Gary đã sử dụng Feder để anh ta không phải tự mình làm tất cả những việc tồi tệ đó. Gary chỉ chứng kiến vợ và con mình bị hành hung thay vì tự mình tham gia vào hành động đó. Vài lần đầu, Feder từ chối làm theo ý Gary. Cậu ta đã cố gắng sử dụng chuyên môn tâm lý của mình để nói chuyện với Gary, nhưng Gary đã dùng dao cứa hết lần này đến lần khác lên lưng hắn cho đến khi hắn tuân theo. Feder cuối cùng đã đồng ý làm theo những gì Gary nói. Trong suốt mười hai ngày, Rose và Lily bị cuốn vào vòng tra tấn này. Họ đã bị hãm hiếp liên tục và trải qua những điều mà tôi thậm chí không thể nói thành lời. Cả hai người phụ nữ đều bị đánh đập cho đến chết, và cuối cùng, hãy đọc trong hồ sơ vụ án. Cô sẽ biết kết cục như thế nào. Tôi không muốn nói về nó.”

Susan có thể thấy Martin đang tưởng tượng lại những hình ảnh trong tâm trí mình. Tra tấn. Van xin. Những giọt nước mắt. Đau đớn. “Tôi đã đọc hồ sơ rồi,” cô nói khẽ.

“Vậy thì như cô biết đấy.”

“Vâng, tôi biết.” Cô đợi một vài nhịp trước khi tiếp tục, hy vọng lời nói dối tiếp theo của mình sẽ thuyết phục. “Tôi cũng thấy trong hồ sơ rằng Lily và Tommy rất thân thiết.”

Martin gật đầu. “Lily là một cô gái tốt. Tốt bụng và nhẹ nhàng. Luôn nghĩ đến người khác. Tommy rất yêu con bé. Tất cả chúng tôi đều như thế.”

Đây rồi!

“Họ đã hẹn hò bao lâu?”

“Tôi không biết. Một vài năm, lúc nọ lúc kia. Thật khó vì thằng bé lớn tuổi hơn. Chúng đã hẹn hò trong suốt năm cuối cấp của thằng bé, chia tay khi Tommy lên đại học. Sau đó, chúng liên lạc lại lúc thằng bé tốt nghiệp. Chúng hẹn hò trở lại, nhưng đến lúc đó Lily lại đi học đại học, còn Tommy chuẩn bị vào học viện. Tommy không bao giờ nói bất cứ điều gì, nhưng tôi nghĩ chúng đã xác định chia tay nhau khi thằng bé được điều về đơn vị đầu tiên. Con bé sống ở Queens, và cả hai đều biết con bé sẽ không thể chuyển đến đó. Vì vậy, chúng đã chia tay, tiếp tục cuộc sống của mỗi người. Sau đó, khi mọi chuyện xảy ra, tôi đã gọi điện cho con trai của mình báo tin tức khủng khiếp này. Thằng bé xuống dự đám tang nhưng sau đó quay lại đơn vị ngay. Tôi không nghĩ nó có thể đối mặt với sự thật rằng nó đã không có mặt ở đây để có thể bảo vệ con bé.” Ông ngước nhìn Susan. “Thật lạ khi lần này nó theo một vụ liên quan đến Feder. Tommy có đề cập điều này không?”

“Không. Và đừng lo lắng, tôi sẽ không nói gì cả. Tôi chỉ muốn biết quan điểm của ông về vụ Anderson để xem trải nghiệm đó có thể ảnh hưởng như thế nào đến Tiến sĩ Feder thôi. Rõ ràng hắn đã phải trải qua một chấn thương có thể thay đổi một con người.”

Susan đứng dậy rời khỏi ghế, cảm ơn Martin vì đã dành thời gian cho mình, sau đó đi ra cửa. Martin theo sau.

“Tôi có thể nhờ cô một việc được không?” Ông hỏi. “Một ân huệ.

“Tất nhiên rồi.”

“Hãy bảo Tom gọi cho bố mẹ thường xuyên hơn. Hoặc về thăm chúng tôi.”

“Tôi sẽ chuyển lời. Và cảm ơn ông một lần nữa vì đã dành thời gian cho tôi.”

Khi bước ra xe, Susan nghĩ về mối quan hệ giữa Tommy và Lily Anderson mà cậu chưa bao giờ tiết lộ. Martin nói rằng họ đã yêu nhau. Rằng họ đã ở bên nhau trong nhiều năm. Sau đó, cô ấy chết. Bị giết một cách dã man. Và người duy nhất sống sót sau sự cố kinh hoàng đó giờ đang xé vụn cuộc đời mình. Cô nhớ lại những gì Tommy đã nói với cô trong nhà bếp khi họ bắt đầu vụ việc.

Chẳng có gì được gọi là trùng hợp.