← Quay lại trang sách

Chương 51

Cô trở về từ Đảo Long và nằm trên ghế dài, lướt qua tất cả các kênh khi những cái bóng do mặt trời lặn đổ xiên lên các bức tường phòng khách. Beatrice đang chơi ở sân sau với cặp song sinh, cố gắng để chúng không nghĩ đến việc mẹ đã về nhà với một cái dây đeo cổ khá ấn tượng. Ba bà cháu đã cùng nhau trang trí cây thông Beatrice còn làm bánh quy Giáng sinh, hy vọng sẽ đánh lạc hướng cặp song sinh và giữ chúng bận rộn. Tim có vẻ ổn với việc mẹ mình phải đeo đai treo tay nhưng Casey thì khác, con bé hỏi hết câu nọ đến câu kia. Susan đã cố gắng hết sức để trả lời, nhưng thật khó để giải thích cho con bé. Beatrice có thể thấy con bé đang lo lắng và hồi hộp, tức giận và sợ hãi, nhưng cô cũng biết Beatrice sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bà đã lo lắng tức giận hoặc sợ hãi đến mức nào. Vì vậy, sau khi mọi việc khác đã xong, mẹ cô bắt Tim và Casey mặc đồ mùa đông và đưa chúng ra xích đu trong khi Susan vẫn nằm trên ghế, xem ti-vi và mặc cho những viên thuốc giảm đau làm cô díu mắt, cô vẫn nghĩ về những chi tiết trong vụ án mà cô có thể đã bỏ lỡ.

Chuông cửa vang lên.

Cô ngồi dậy và nhìn ra cửa sổ. Ai đó đang đứng trước cửa, nhưng cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó do bức tường tiền sảnh nhô ra và chắn ngang hàng hiện. Cô kiểm tra để đảm bảo đơn vị cảnh sát vẫn đang đứng ở cuối đường lái xe. Họ vẫn ở đó. Điều đó có nghĩa là chắc ai đó gọi để đảm bảo an toàn phòng khi sĩ quan bảo vệ cô lo lắng. Cô đứng dậy và cố nén đau đi ra cửa.

Tommy đứng trên hiên nhà, tay đút túi quần, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất an. Mặt trời đang lặn ở phía chân trời đằng xa.

“Chào, Tommy.”

“Chào cô.”

“Có chuyện gì thế?”

Cậu ta rút tay ra khỏi túi và đưa chúng lên ngang đầu. “Thế còn đồng nghiệp điều tra viên của tôi bị tấn công và bị thương khi đang làm nhiệm vụ trong một vụ án mà cả hai chúng tôi đang cùng thực hiện, nhưng cô ấy không gọi hay gặp tôi, không bắt máy khi tôi gọi và đang cố tránh mặt tôi? Chuyện quái gì vậy, Susan? Chúng ta cùng một đội mà.”

Susan lắc đầu. Các loại thuốc khiến cô buồn ngủ và cô không muốn thảo luận về vấn đề này khi đang mệt mỏi. “Tôi xin lỗi,” cô nói. “Tôi không thể nói chuyện bây giờ.”

“Ừm, vậy tôi đến rồi, nên hãy nói chuyện đi.”

“Mai nhé.”

“Tại sao sáng nay cô lại theo dõi tôi?”

Cô cảm thấy các cơ ở cổ mình thắt lại. Cậu ta đã nhìn thấy cô. “Tôi không biết cậu đang nói gì.”

Tommy quay lại và chỉ vào xe của mẹ cô. “Chiếc Versa màu xanh nhạt. Tôi không phải là một thằng ngốc, Susan. Tôi biết khi nào tôi đang bị theo dõi. Tại sao cô lại theo dõi tôi?”

Susan bắt đầu đóng cửa, nhưng Tommy đã thò tay vào trong vào phút cuối.

“Cô nghĩ tôi có tội?”

“Buông cửa ra, Tommy.”

“Trả lời tôi đi.”

“Tại sao tôi lại nghĩ như vậy?”

“Bởi cô đã đến gặp cha tôi. Và ông ấy đã kể mọi thứ.”

Cô ngừng vùng vẫy và để cánh cửa mở. Cô nhìn đồng nghiệp của mình qua đôi mắt mờ ảo, không biết phải nói gì.

“Tại sao cô không nói với tôi việc cô đi gặp ông ấy?”

“Tôi không có cơ hội. Tôi đã đến nhà của Gary Anderson sau khi gặp bố cậu và rồi mọi thứ trở nên tồi tệ.”

“Thế tại sao cô lại đến nhà bố tôi?”

“Cậu biết lý do mà.”

Tommy gật đầu và nhìn xuống đất. “Tôi không thể nói bất cứ điều gì về việc biết nghi phạm của chúng ta và hẹn hò với Lily và tất cả những gì về Gary Anderson. Tôi muốn làm thế, nhưng tôi mặc quân phục và phải thật chuyên nghiệp. Cả tôi và cô đều biết rằng nếu Crosby phát hiện ra tôi có liên quan đến gia đình này, ông ấy sẽ loại tôi ra khỏi vụ án, tôi không cho phép điều đó xảy ra. Không phải trong vụ án đầu tiên của tôi. Tôi chỉ đang cố gắng thôi. Tôi không biết Randall Brock thực sự là William Feder cho đến khi chúng ta lấy dấu vân tay của hắn. Nếu là cô, cô cũng sẽ làm vậy mà.”

“Không, tôi sẽ không làm vậy.”

“Ồ, được thôi.”

Susan dựa vào thành cửa. Cô cảm thấy đôi chân mình bủn rủn. “Hãy cứ thành thật với tôi,” cô nói. “Đừng lươn lẹo thêm nữa. Cậu đã đề nghị Crosby cho phép cậu tham gia vụ án cùng tôi ngay khi có tin báo về vụ Brock. Cậu biết hắn thực sự là ai, và cậu muốn tận mắt chứng kiến người đàn ông buộc phải tra tấn và đánh đập bạn gái của mình phải trả giá. Cậu muốn nhìn thẳng vào mắt hắn và biết điều gì khiến hắn làm vậy. Cậu muốn xem liệu hắn có thể biết hắn thích việc đó hay không?”

Tommy lắc đầu. “Làm sao tôi biết Randall là William chứ? Chết tiệt, tôi thậm chí còn không biết có một cuộc điều tra cho đến khi tôi gặp cô tại hiện trường, và khi tôi gặp cô ở đó, chúng ta vẫn chưa xác định được danh tính tài xế. Hãy nghĩ đi. Nhưng tôi sẽ thừa nhận một điều. Sau khi chúng ta biết Randall là ai, tôi không muốn gì hơn là được nhìn vào mắt gã khốn đó để xem liệu tôi có thể tìm thấy cảm giác tội lỗi hay niềm vui hay điều gì đó sẽ cho tôi biết hắn có thích những gì hắn đã làm với Lily và Rose không. Vì vậy, về điểm đó, cô đúng.”

“Gary đã bắt hắn làm những việc đó.”

Tommy khịt mũi. “Tôi đã đến Oswego khi mọi chuyện xảy ra, nhưng tôi tự mình tìm hiểu mọi việc. Tôi đã gọi điện cho bố tôi vài lần để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông ấy một mực giấu tôi. Ông ấy là bố tôi, và ông ấy không muốn tôi biết những gì mà bạn gái tôi đã phải trải qua. Cuối cùng, tôi đã gọi vài cuộc cho những người khác ở hiện trường hoặc thành viên của đơn vị điều tra. Đội ngũ chuyên nghiệp. Họ cho tôi biết những sự thật không được tiết lộ với công chúng. Một số điều không có trong hồ sơ chính thức.”

“Cậu đã tìm thấy gì?”

“Tôi phát hiện Tiến sĩ Feder là người đã giết Rose và Lily. Cảnh sát nói với giới truyền thông rằng chính Gary đã giết họ nhưng thực chất là Feder.” Mắt Tommy bắt đầu ngấn lệ. “Rose được tìm thấy trong tình trạng vỡ đầu. Lily thì bị thiêu sống ngay dưới tầng hầm. Hắn đã đổ xăng lên khắp người cô ấy và châm lửa. Cảnh sát New York cho biết Feder đã bị tra tấn, buộc phải thực hiện các hành vi đó. Rằng Gary cứa dao vào người hắn. Đánh hắn. Liên tục. Nhưng chính Feder đã giết gia đình của Gary, và vẫn được tự do. Họ nói hắn đã chịu đựng đủ rồi. Tôi luôn tự hỏi liệu có phần nào đó trong hắn thích thú những gì hắn làm hay không.”

Cậu lấy mu bàn tay quệt đi những giọt nước mắt. “Tôi luôn muốn có cơ hội tìm ra điều đó, nhưng rồi hắn biến mất. Khi chúng ta tìm ra danh tính của hắn, tôi nghĩ đó là một giấc mơ. Hắn xuất hiện ngay trước mắt tôi. Chỉ vậy thôi. Không thể tin nổi. Vì vậy, không, tôi không nói bất cứ điều gì. Tôi không thể. Nhưng tôi vẫn cần nhìn vào mắt hắn và hỏi hắn xem có thích thú với hành động của mình hay không. Kể cả những gì hắn đã làm với Amanda.”

“Nhưng cậu chưa bao giờ làm vậy.”

“Gì cơ?”

“Nhìn vào mắt hắn. Cậu chưa bao giờ gặp hắn. Ngay cả khi chúng tôi phỏng vấn anh ta. Mỗi khi anh ta ở đó thì cậu lại không.”

Tommy im lặng.

“Cậu là người tìm thấy cái hố được đào trong sân của Randall.”

“Đúng thế.”

“Cậu nói rằng mình muốn đến đó và xem xét khu rừng.”

“Đúng.”

“Làm thế nào cậu biết có rừng xung quanh nhà hắn? Cậu chưa bao giờ lên đó cơ mà.”

Một cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá rơi xuống đường và hiên nhà. Tommy nhìn cô. “Cô biết Google Maps không? Tôi đã tìm kiếm để biết nhà hắn trông như thế nào. Đó là thứ đã giúp tôi nảy ra ý tưởng đó ngay từ đầu. Cô có thể kiểm tra máy tính làm việc của tôi ở văn phòng nếu muốn.”

Susan nhìn anh chằm chằm. “Cậu là đồng phạm?” Cô hỏi nhỏ. “Cậu là Sam?”

Tommy mở to mắt. “Susan... cái gì... dĩ nhiên là không. Tôi làm sao có thể là anh ta được?”

“Chính cậu đã nói. Đối với công việc của chúng ta, không có gì được gọi là trùng hợp. Amanda Brock bị giết, cậu xuất hiện. Sam nhảy xuống con lạch phía sau để xoá bỏ mùi, và cậu đến hiện trường trong tình trạng ướt nhẹp. Cậu chưa bao giờ thực sự nói chuyện hoặc gặp gỡ Randall Brock, mặc dù cậu đã nói với tôi rằng cậu thực sự muốn như thế nào kể từ khi cậu biết được danh tính thực của anh ta. Cậu tìm thấy hố trong sân nhà anh ta, nơi che giấu hung khí trong vụ giết Amanda. Tôi đã ở một mình tại nhà của Gary Anderson đêm qua khi tôi tìm thấy Hooper. Cậu không có ở đó.”

“Cô không nghe điện thoại của tôi! Tôi không biết cô đang ở đâu!”

“Cậu biết đường về nhà tôi từ đồn. Cái đêm mà tôi đã bị ép xe trên đường và nổ lốp. Làm sao Randall biết đó sẽ là con đường mà tôi đi?”

Tommy bật cười. “Susan, thuốc mà họ cho cô uống đã khiến đầu óc cô rối tung rồi. Nghiêm túc đấy. Cô nói kẻ đội mũ đã đứng ở bãi đỗ xe của đồn khi cô ra về vào đêm đó. Hắn theo sau cô. Hắn không biết trước đi đâu. Và tôi không ở đó. Tôi đã rời đi trước vài giờ. Khi đó tôi thậm chí còn không biết Brock là Feder.”

“Cậu có động cơ. Trả thù Tiến sĩ Feder vì anh ta đã giết bạn gái của cậu. Cậu đã cố gắng ghim điều này vào anh ta ngay từ ngày đầu tiên. Cậu đã nói Chắc chắn là người chồng , cậu nhớ chứ?”

“Tôi không thể nghe mấy chuyện nhảm nhí như thế này nữa.”

“Cậu là Sam đúng không?”

“Dĩ nhiên là không! Cả cô và tôi đều biết Randall đã giết Amanda, và chúng ta đều biết Sam không có thật. Hắn đã giết vợ mình, và đang cố gắng chối tội. Điều đó khiến tôi băn khoăn rằng liệu việc đóng vai nạn nhân vài năm trước có giúp hắn thoát khỏi những gì hắn đã làm với Rose và Lily không.”

Susan vẫy tay với sĩ quan đang ngồi trong xe ở cuối đường lái xe, ra hiệu rằng cô cần anh ta. “Tôi không tin cậu,” cô đáp.

“Tôi không biết Randall là ai cho đến khi phân tích xong dấu vân tay,” Tommy nhấn mạnh. “Có lẽ tôi đã nhận ra hắn nếu cô đưa tôi đến lễ tang của Amanda. Và tôi có vé trượt tuyết chết tiệt nếu cô muốn xem! Chuyện này thật điên rồ!”

Sĩ quan chạy nhanh về phía ngôi nhà. “Có chuyện gì thế?”

Susan không rời mắt khỏi Tommy. “Tôi muốn điều tra viên Corolla rời khỏi nhà tôi và tôi không muốn cậu ta quay lại sớm.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Susan, làm ơn,” Tommy nói khi bắt lùi ra khỏi cửa. “Hãy nghĩ về những gì cô nói.”

“Tôi không muốn nghe,” cô đáp. Đầu óc cô quay cuồng, và cô cần đi nằm. “Tôi đề nghị anh quay trở lại đồn và cho Crosby biết tất cả những điều này. Đừng bắt tôi nói với ông ấy. Hãy ngẩng cao đầu. Một khi mọi việc càng được làm rõ sớm, chúng ta càng nhanh chóng tìm ra cách để vượt qua nó.”

Tommy định nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi. Cậu gật đầu và quay người bước đi cùng viên sĩ quan về phía chiếc xe của mình đang đậu bên kia đường. Susan nhìn họ rời đi, sau đó đóng cửa lại, tựa người vào bức tường ở tiền sảnh, khóc một cách lặng lẽ để mẹ cô và cặp song sinh không nghe thấy nếu họ quay lại.

Mọi thứ đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?