← Quay lại trang sách

Chương 52

Randall biết chính xác anh đang ở đâu. Vẫn là các bức tường gạch thô ráp ấy. Sàn vẫn cứng và lạnh. Mùi nước đọng, thối rữa và gỉ sét đủ khiến anh muốn nôn. Nhưng hơn cả, là mùi máu và cái chết bao trùm các giác quan anh. Anh sẽ không bao giờ quên được mùi đó chừng nào còn sống. Anh đang ở tầng hầm nhà Gary Anderson. Chắc chắn là như thế.

Căn phòng tối đến mức Randall không thể nhìn thấy bàn tay mình giơ trước mặt. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng một sợi dây xích trên cổ tay phải đã kéo anh ngã xuống. Anh lắng nghe tiếng khóc của Lily hay Rose, nhưng không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Đầu anh đau nhức, anh cố nhớ lại mình đến được đó bằng cách nào. Điều cuối cùng anh ấy có thể nhớ là...

“Xin chào! Có ai ở đó không? Tôi cần giúp đỡ! Làm ơn, tôi không thể ở lại đây! Giúp tôi với!”

Có tiếng sột soạt phát ra từ phía bên kia của tầng hầm.

Bụng Randall thắt lại khi anh dựa lưng vào tường. Gót chân anh trượt trên mặt đất, và anh chợt nhận ra dưới tầng hầm lạnh đến mức nào. Anh vẫn mặc áo phông và quần đùi. Cơ thể anh đang run rẩy. Anh bắt đầu giật mạnh sợi dây xích.

“Làm ơn! Giúp tôi với! Ai đó giúp tôi với!”

Tiếng bước chân băng qua phòng. Hình ảnh về Gary và những hình phạt của anh ta chợt hiện lại trong tâm trí anh. Lưỡi dao. Xi nóng. Roi. Búa. Tâm trí anh bắt đầu quay cuồng khi anh thổn thức và kêu cứu. Quá kinh khủng. Không thể chịu đựng nổi.

Anh đến đây bằng cách nào?

“Tôi cần giúp đỡ! Làm ơn!”

Bước chân dừng lại. Randall tiếp tục giật mạnh sợi dây xích, vừa kéo vừa la hét một cách hoảng loạn.

Đó là ai?

“Để tôi yên!”

“Đừng la hét nếu không tôi sẽ làm anh đau đấy!”

Sam.

Randall không ngừng khóc. “Tôi không thể ở đây. Tôi phải ra khỏi đây! Tôi không thể ở nơi này!”

Sam lắc đầu và bước lại gần. “Không. Đây chính xác là nơi mày phải ở.”

Randall không thể ngừng giật sợi dây xích được gắn vào tường. Âm thanh quen thuộc của kim loại leng keng leng keng vang lên khắp tầng hầm tối. Anh đã bị mắc bẫy. Cũng như lần trước. Bất lực. Một nạn nhân.

“Đã đến lúc đối mặt với sự thật của mày rồi.”

“Tôi không thể! Làm ơn! Anh hãy để tôi đi. Tôi sẽ không nói gì cả. Tôi sẽ không nói với ai về điều này. Chỉ cần đưa tôi ra khỏi nơi này! Tôi không thể ở đây. Tôi không thể ở đây!”

“Hãy cho tao biết tên vợ của Gary.”

“Tôi phải rời khỏi đây. Nơi đây…”

“Hãy cho tao biết tên vợ của Gary.”

“Tôi không thể. Tôi không-”

Sam bất ngờ túm lấy anh trong bóng tối, và Randall cảm thấy có thứ gì đó trượt ngang cẳng tay mình. Phải mất một lúc, cơn đau mới dội lên. Anh có thể cảm thấy máu nóng chảy ra từ vết thương của mình. Sam một lần nữa dùng lưỡi dao cứa vào anh. Giống như Gary đã từng làm.

“Hãy cho tao biết tên vợ của Gary.”

Randall gào khóc dữ dội hơn. “Tại sao anh không để tôi yên?”

Một vết cứa khác.

“Hãy cho tao biết tên vợ của Gary.”

“Rose.” Randall thở hổn hển khi khuỵu xuống ôm cánh tay hết sức có thể bằng bàn tay băng bó còn lại. “Tên cô ấy là Rose.”

“Còn con gái hắn?”

“Làm ơn, tôi có thể-”

Một vết cứa khác. Máu tứa ra.

“Lily! Tên cô ấy là Lily!”

Randall biết Sam đang ở bên cạnh mình, nhưng anh không thể nhìn thấy gì. Hơi thở của Sam làm lạnh gáy anh. Gary đã từng đứng gần như thế này. Đầu óc anh quay cuồng, sau đó anh ngã quỵ vì căng thẳng. Một con đau nửa đầu bùng phát từ đáy hộp sọ và lan ra như thuốc nhuộm màu trong nước.

Anh đến đây bằng cách nào?

“Mày đã làm gì Rose?” Sam hỏi, giọng đột nhiên xa xăm.

Anh sắp chết.

“Tôi không thể làm điều này!”

Một vết cứa khác.

“Tao cần nghe sự thật của mày, Tiến sĩ Feder. Mày đã làm gì cô ấy?”

“Làm ơn! Dừng lại!”

Một vết cứa khác.

“Nói.”

Anh đến đây bằng cách nào?

“Không!”

Sam túm tóc và kéo đầu anh ngửa ra sau. Mắt Randall vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt đẫm nước mắt. Anh cảm thấy lưỡi dao chạm vào bên trong đùi mình và hướng lên phía háng. “Nói!”

“Tôi không thể!”

“Mày có thể!”

“Tôi không thể đối mặt với nó.”

Lưỡi dao cứa sâu hơn. “Nói cho tao!”

“Tôi đã giết cô ấy!” Randall hét lên. “Tôi đã giết cô ấy.”

Lưỡi dao dừng lại.

“Mày giết cô ấy như thế nào?”

“Xin đừng bắt tôi phải nói.”

Một vết cứa khác. “Mày giết cô ấy như thế nào?”

“Tôi... Tôi cắt cổ cô ấy. Gary đã bắt tôi cắt cổ cô ấy và không để tôi dừng lại cho đến khi đầu cô ấy lìa ra khỏi người.”

Randall khóc nấc lên. Cơ thể anh rung lên khi nhớ lại vụ giết người đó. Những tiếng la hét. Tiếng Gary cười điên dại.

“Sự thật đầu tiên của mày. Rất tốt.”

Sam buông anh ra, và Randall lùi vào góc tường. Những vết thương trên cánh tay và đùi trong của anh chảy máu, nhưng trời quá tối để anh có thể nhìn thấy mình bị cứa sâu đến mức nào. Đầu anh đau nhói, anh hoảng loạn, nửa tỉnh nửa mê.

Anh sẽ chết ở đây.

Anh đến tầng hầm bằng cách nào?

Anh đến đây bằng cách nào?

Anh sẽ chết ở đây.

Anh sắp chết!

“Mày đã làm gì với Lily?”

“Tôi không thể. Làm ơn.”

Sam cúi xuống, vòng tay ghì quanh cổ Randall. “Hãy nói cho tao sự thật tiếp theo của mày,” hắn nói một cách bình tĩnh, đầu lưỡi dao chạm vào khóe mi.

Randall bất giác nắm lấy tay Sam đang siết chặt cổ mình. Anh không thở được.

“Nói với tao.”

“Tôi... tôi...”

Sam buông tay. “Mày đã làm gì Lily?”

Anh sắp chết.

Anh đến đây bằng cách nào?

“Tôi thiêu sống cô ấy.” Randall trả lời trong tiếng nấc nghẹn đột nhiên chuyển thành tiếng cười. Anh cười mà không hiểu tại sao. “Anh đang khiến tôi phải thú nhận tất cả. Đúng thế, tôi đã thiêu sống cô ấy. Gary đã ép tôi thiêu sống cô ấy.”

Sam đứng trước mặt Randall, hơi thở gấp gáp. “Một người đàn ông thực sự sẽ bảo vệ những người phụ nữ đó. Điểm yếu của mày đã khép lại số phận của họ. Mày là một kẻ yếu đuối, Tiến sĩ Feder.”

“Đúng vậy,” Randall vẫn cười. “Tôi yếu. Rất yếu.”

“Mày thật thảm hại.”

“Tôi xin lỗi.”

“Mày ư?”

“Đúng!”

Thật khó để Randall tập trung vào những gì đang xảy ra. Đầu óc anh quay cuồng và chắc chắn anh sẽ ngất đi. Cơ thể anh đang rã rời. Tiếng cười của anh lại trở thành tiếng khóc. Máu từ vết thương trên tay ứa ra, xuống chân và nhỏ giọt xuống sàn nhà. Anh không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể ngửi thấy. Một phần mùi trong đó có của anh. Mùi ẩm mốc, mùi mồ hôi, mùi của sự hận thù và mùi máu.

Sam nhẹ nhàng vòng tay qua sau đầu Randall. “Đã đến lúc cho tao biết sự thật tiếp theo của mày.”

“Hết rồi. Làm ơn. Tôi không thể hồi tưởng những điều này.”

“Mày có thích tra tấn và giết chết Lily và Rose không?”

“Không. Không bao giờ. Tôi ghét việc đó. Tôi ghét bản thân mình vì đã làm những việc đó. Đến giờ vẫn vậy.”

“Nhưng mày đã không làm. Không phải tất cả.”

“Ý anh là gì?”

Anh sắp chết.

Anh đến đây bằng cách nào?

“Theo thời gian, mày đã có sự giúp đỡ. Và mày không giết Rose hay Lily.” Sam nghiêng người lại gần hơn để Randall có thể nhìn thấy bóng của hắn trong bóng tối, lưỡi dao lấp lánh sáng. “Hãy cho tao biết ai đã giúp mày.”