Chương 53
Công việc điểm danh buổi sáng đã hoàn tất. Các sĩ quan rời đồn và ra bãi đậu xe để bắt đầu ca làm việc của họ. Tommy ngồi vào bàn làm việc, lắng nghe hoạt động đang diễn ra cho đến khi anh là người duy nhất còn lại ở bộ phận điều tra. Cuộc gặp với Susan đang choán hết tâm trí anh.
Sĩ quan được chỉ định canh gác ở nhà Susan đã hộ tống anh ra xe của mình và đứng ở lề đường dõi theo cho đến khi anh rời đi. Susan đã nghĩ anh sẽ lái xe đến đồn và tiết lộ mối quan hệ của mình với nhà Anderson cho sếp Crosby ngay lúc đó, nhưng thay vào đó, anh lái xe đến một quán bar bên bờ sông Hudson, cách nhà mình vài dãy nhà. Sau khi uống hết nửa chai Tequila, anh đi bộ về nhà và nằm vật ra ghế sô pha trước khi dậy sớm để lo một vài việc.
Anh ngồi dậy và vươn vai. Đầu anh hơi đau do chút men tối hôm trước, nhưng đó không phải vấn đề quá lớn. Crosby đã đến hiện trường một vụ trộm ở Thung lũng Putnam. Khi ông quay lại, anh sẽ kể cho ông mọi thứ về việc cha anh thụ lý vụ án của Anderson, cũng như mối quan hệ của anh với gia đình đó và với Lily nói riêng. Lúc ấy, nếu sếp muốn đá anh ra khỏi vụ Amanda Brock thì anh cũng đành chấp nhận. Nhưng một sự thật mà anh sẽ không thể trốn tránh đó là những lời đàm tiếu xung quanh mối quan hệ tình cảm của anh với Lily Anderson và việc Susan nghĩ rằng anh có thể tham gia vào vụ giết Amanda Brock. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi những lời bàn tán lan ra và biến thành đàm tiếu. Anh biết mình sẽ phải đi lại cẩn thận và trả lời bất kỳ câu hỏi nào được đặt ra. Anh là người mới, không có bạn bè và chưa tạo dựng được sự tin tưởng của bất kỳ ai. Susan là một sĩ quan kỳ cựu. Cô ấy được kính trọng, thông minh và là một cảnh sát giỏi. Cô ấy đã nhận được sự tôn kính của cả nam lẫn nữ giới ở đồn. Nếu cô ấy nói anh có tội, anh sẽ không bao giờ có thể thoát ra khỏi cái mác đó.
Điện thoại nhấp nháy báo tin nhắn, cho biết anh có thư thoại đang chờ. Anh nhấc ống nghe và quay số để nghe.
“À vâng, tin nhắn này là dành cho điều tra viên Corolla. Tôi là Manny Stevens từ Elmsford HQ. Tôi gọi để báo cho anh biết rằng chúng tôi đã khôi phục được máy tính từ chiếc Mercedes của nạn nhân trong vụ của anh. Tôi đã gửi email báo cáo hành trình cho anh, nhưng tôi nghĩ mình nên gọi để tóm tắt cho anh. GPS cho thấy chiếc Mercedes đã được lái từ Bắc Salem đến Bear Moutain, sau đó đến Đại học Quarim, rồi quay lại Đường mòn Con dê, nơi xảy ra vụ tai nạn. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào khác, hãy gọi cho tôi. Số của tôi có trong tài liệu tôi đã gửi.”
Tin nhắn kết thúc, Tommy đứng hình trong giây lát.
“Corolla!” Một giọng nói vang lên từ văn phòng điều phối viên. “Anh có đó không?”
“Tôi đây,” Tommy đáp lớn. “Có chuyện gì vậy?”
“Adler có một kiện hàng cho vụ án hai người đang theo. Anh muốn lấy không?”
“Có chứ.”
Tommy đứng dậy và bước ra sảnh, một người chuyển phát nhanh đang đứng chờ ở đó. Anh ký nhận vào chiếc phong bì quá khổ và mang nó trở lại bàn làm việc của mình. Trát hầu tòa của họ được dán vào phong bì có ghi hồ sơ và số hiệu. Nó được gửi từ Bệnh viện Tâm thần Wayfair ở Poughkeepsie. Bên trong là bệnh án của William Feder.
Tommy xé toạc phong bì và lôi ra một tập tài liệu dày có ghi chú, ảnh, diễn giải và bản sao đơn thuốc. Anh đọc lướt từng trang, cố gắng có được hình ảnh đầy đủ về những gì mình đang xem mà không mất thời gian đọc từng thứ một. Anh dừng lại khi thấy phiếu nhập viện cho bệnh nhân.
Bệnh nhân: William Feder
Bác sĩ: Peter Reems, MD / Bác sĩ tâm thần
Anh lật sang trang tiếp theo và đọc cẩn thận. Sau khi hoàn tất, anh nhấc điện thoại gọi cho Susan.
“Adler đây.”
“Susan, Tommy đây. Đừng dập máy. Việc này rất quan trọng.”
Sự yên lặng diễn ra trong giây lát. “Việc gì?”
“Trước hết, chúng ta đã lấy được GPS từ máy tính trên ô tô của Amanda. Cô ấy đã không về thẳng nhà sau lễ trao giải đêm đó. Cô ấy đến Đại học Quarim, nơi Randall đang làm việc. Đó là những gì chúng ta không biết. Cô ấy đã đến tìm anh ta.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
“Chúng ta cũng vừa nhận được bệnh án của Randall. Hoặc William. Cô hiểu ý tôi chứ? Chúng bao gồm bệnh án của anh ta từ Wayfair và có một tập tài liệu khuyết khỏi các phiên điều trị cá nhân của anh ta sau khi rời khỏi bệnh viện. Randall và Peter Reems không phải là đối tác trong nghiên cứu. Randall là bệnh nhân của Peter. Các tài liệu điều trị là của Peter, và nghiên cứu tình huống là của Peter mà thôi. Randall là đối tượng trong nghiên cứu.”
Susan hít một hơi thật sâu ở đầu dây bên kia. “Chờ đã. Tôi nghĩ bác sĩ Reems có một loạt bệnh nhân mà anh ta đang điều trị. Anh đang nói Randall là một trong số họ?”
Tommy nắm chặt tờ giấy. “Theo bệnh án này, Randall Brock là tất cả họ.”