← Quay lại trang sách

Chương 54

Randall ngẩng đầu lên và dụi đôi mắt đã khô nước mắt. Anh không nhớ mình đã ngủ gục, cũng không nhớ Sam đã rời đi, nhưng khi kiểm tra cánh tay mình, xoa xoa các ngón tay lên nó trong bóng tối, anh biết đó không phải là một giấc mơ. Anh có thể cảm thấy vảy máu đông cứng trên da mình, và thực tế hoàn cảnh của anh.

“Xin chào?” Anh cất tiếng. Không có ai trả lời.

Khái niệm thời gian dường như không tồn tại trong tầng hầm. Bóng tối dày đến mức anh không thể nhìn thấy gì, chứ đừng nói đến chuyện hôm nay là ngày nào hoặc anh đã thực sự ở dưới đó bao lâu. Những tiếng la hét và những lời cầu xin dày vò vang vọng trong tâm trí anh khi sự yên tĩnh nhường chỗ cho những ký ức mà anh ước mình không có.

“Mày không giết họ.”

Randall giật bắn người khi nghe thấy giọng nói của Sam từ phía bên kia căn phòng, theo bản năng, anh kéo sợi dây xích đeo trên cổ tay mình.

“Mày không giết Rose hay Lily, nhưng mày biết ai đã làm chuyện đó. Hãy nói cho tao.”

“Tôi thề là tôi không hiểu anh đang nói gì,” Randall đáp.

“Mày biết.” Giọng của Sam bình tĩnh, đều đặn. “Hãy nghĩ về chuyện đó. Mày biết sự thật này. Ai đã giết Rose và Lily?”

Randall căng thẳng khi nhìn Sam trong bóng tối. “Tôi... không… biết.”

“Hãy nghĩ đi!”

“Tôi đã giết họ.”

“Không, không phải mày. Và mày biết mày không làm như vậy. Tao muốn biết sự thật cuối cùng của mày.”

Randall nghe thấy âm thanh ma sát của que diêm trước khi nhìn thấy ngọn lửa. Đó là một chấm sáng nhỏ ở đầu kia của tầng hầm. Đằng sau đó là ánh sáng ma quái trên khuôn mặt của Sam. Anh ta thả que diêm, và một ngọn lửa lớn hơn bùng lên sàn, như thể họ đang đi cắm trại ngoài trời.

“Hãy nói cho tao biết,” Sam nói. “Ai đã giết họ?”

Nước mắt anh lại bắt đầu ứa ra. “Thề với anh, tôi không biết anh đang nói về điều gì.”

“Mày nhớ chuyện này chứ?” Sam giơ que cời củi lò sưởi lên. “Mày nhớ Gary đã làm gì với mày bằng cái này chứ?”

“Làm ơn—”

“Mày nhớ hắn đã làm gì chứ?”

Randall xoa xoa khoeo chân và có thể cảm nhận được làn da thô ráp, đầy sẹo vì bỏng của mình. “Có.”

Sam giơ cây cời củi vào lửa. “Tốt. Bây giờ, mày biết rồi đấy, tao sẽ dí cái này vào mày giống như Gary đã làm nếu mày không nói cho tao biết sự thật cuối cùng của mày. Mày nhớ hắn đã nung mày như thế nào không? Đau đến mức nào?” Anh ta đứng dậy khỏi đống lửa và đi sang phía bên kia tầng hầm. “Ai... đã... giết... Rose... và... Lily?”

Randall lại khóc, lại giật mạnh sợi dây xích, phần đầu sau gáy bắt đầu đau như búa bổ. “Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không biết!”

“Ai đã đến để giải cứu mày khỏi sự tra tấn và dày vò? Ai đã bước vào thay mày khi mày không thể chịu đựng được nữa?”

“Làm ơn, tôi...”

“Ai đã đến giết Rose? Ai đã đến để thiêu sống Lily? Nói cho tao ngay!”

“Tôi...”

“Nói với tao ngay.”

Randall vẫn nằm gục trên sàn, đầu chúc xuống, khóc lóc trong bất lực. “Stephen Sullivan đã giết Rose. Anh ta đến và giết cô ấy. Anh ta thích thế. Anh ta nói mình muốn làm điều đó, vì vậy tôi để anh ta làm. Tôi để anh ta làm vậy khi lẽ ra phải cứu cô ấy.”

“Và ai đã giết Lily? Ai đã phóng hỏa cô ấy?”

“Jerry Osbourne. Jerry đã thiêu sống cô ấy. Tôi không thể làm điều đó, và anh ta nói anh ta sẽ làm. Anh ta nói sẽ giúp tôi, và tôi rất biết ơn. Tôi để anh ta làm vậy. Đó là cách duy nhất.”

Sam tiến đến gần hơn. “Thế còn em mày? Sam. Ai đã đẩy nó xuống suối và dìm đầu nó dưới nước cho đến khi nó ngừng vùng vẫy? Ai đã nghĩ ra ý tưởng để dòng nước cuốn trôi nó xuống hạ lưu, và ai đã nghĩ ra câu chuyện nó trượt chân trên đá?”

“Tôi.” Randall nức nở. Lúc này hồn anh như lìa khỏi xác, quan sát hai người đàn ông trong một tầng hầm tối, một người bị xích vào tường, người còn lại đứng trước anh ta, giọng nói của họ vang vọng trên nền gạch. Anh không thể nghĩ. Anh không thở được. Anh không thể suy nghĩ tỉnh táo. Chỉ có nỗi đau, sự bối rối, nỗi kinh hoàng và sự thật. “Tôi đã giết em trai mình.”

Sam lắc đầu. “Đó không phải là sự thật của mày.”

“Đó là sự thật. Tôi đã giết Sam. Tôi đã dìm nó dưới nước để lấy lại bố mẹ mình. Chỉ có ba chúng tôi thôi. Nó đáng lẽ không bao giờ nên được sinh ra. Đáng lẽ ra chỉ có bố mẹ và tôi thôi.”

“Không” Sam trả lời, kéo Randall lại gần và nhìn sâu vào đôi mắt anh. Họ đang đối diện nhau, và Randall có thể nhìn thấy anh ta bây giờ. Anh có thể thấy Sam đang nhếch môi cười khinh bỉ. “Mày không giết em trai của mày. Tao đã làm. Tao đã đến và làm điều đó cho mày để cha mẹ là của riêng chúng ta. Và tao cũng làm như vậy với Amanda. Cô ta sẽ hủy hoại chúng ta và mọi thứ mà mày đã phấn đấu có được. Chúng ta không thể cho phép điều đó xảy ra. Tao đến bởi vì mày đã gọi tao. Tao đến vì tao là mày.”

Randall không nói gì. Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, biết rằng anh ta đúng nhưng không muốn tin vào những gì mình đang nghe.

“Chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm,” Sam thì thầm. “Mày đã làm tốt và thừa nhận sự thật của mình. Bây giờ mày biết mày là ai. Tao là ai. Và chúng ta phải tự cứu lấy mình. Điều này vẫn chưa kết thúc. Peter biết sự thật và anh ta quá nguy hiểm. Anh ta sẽ giao mày cho cảnh sát và chúng ta sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình trong tù. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra. Chúng ta phải chăm sóc Peter.”

“Không. Tôi không thể.”

“Chúng ta có thể. Đó là cách duy nhất.”

Randall lau nước mắt, chậm rãi lắc đầu. Anh không thể nói to những từ đó, nhưng anh biết Sam đã đúng. Có những dấu vết cần được che đậy. Nó liên quan đến sự sống còn. Những lời của Sam lướt qua tâm trí anh như một giấc mơ mà anh không thể tỉnh dậy.

Tao đến vì mày đã gọi tao. Tao đến vì tao là mày.