← Quay lại trang sách

Chương 55

Susan theo Tommy và Peter Reems xuống hành lang và vào phòng làm việc trong nhà của Peter. Cô vẫn không biết phải tin vào điều gì nhưng lúc này cô cần Tommy ở bên. Có quá nhiều kết thúc lỏng lẻo cần thử và vượt qua, và cô không muốn đi đến bất kỳ kết luận nào. Tốt hơn nên để cậu ta ở gần và ở bên cô. Cô sẽ điều chỉnh nếu cần. Nhưng hiện tại, tốt hơn hết là họ nên làm việc theo nhóm.

Ngay khi Peter ngồi xuống sau bàn làm việc, Tommy đập mạnh tập bệnh án của Randall xuống mặt bàn. “Anh đã quên nói cho chúng tôi vài chi tiết đấy,” Tommy nói. “Randall Brock là William Feder. Và anh ta không phải là đồng nghiệp của anh. Anh ta là bệnh nhân của anh.”

Susan quan sát từ phía sau căn phòng khi Peter kéo tập tài liệu về phía mình và lướt qua trang đầu tiên, ngón tay trỏ trượt dọc tờ giấy khi đọc. “Randall nói với tôi rằng cô đã phát hiện ra danh tính của anh ấy. Tôi tự hỏi mất bao lâu nữa thì cô đến gặp tôi. Làm sao cô có được thứ này?”

“Trát hầu tòa.” Susan dựa vào cánh cửa đóng chặt. “Chúng tôi đã xác định được danh tính của anh ta nhờ dấu vân tay. Anh đã biết tất cả, nhưng lại nói dối. Đánh lừa chúng tôi khi nói rằng hai người đang làm việc cùng nhau. Anh đã nói Randall là đồng nghiệp của mình.”

“Chúng tôi đang làm việc cùng nhau.” Peter chỉ vào tập tài liệu. “Bác sĩ và bệnh nhân. Và anh ấy là đồng nghiệp của tôi. Tiến sĩ Feder cũng là một bác sĩ Tâm thần học giống như tôi vậy.”

“Tiến sĩ Feder thậm chí không còn tồn tại nữa.” Tommy chồm người lên bàn. “Anh biết những gì chúng tôi đang điều tra. Anh biết chúng tôi đã xác định tai nạn của Amanda là một vụ giết người. Tại sao anh không đến và nói cho chúng tôi biết sự thật về Randall là ai và anh đang đối xử với anh ta như thế nào? Rằng anh ta cần điều trị?”

“Bởi tôi biết các vị sẽ ghim tai nạn của Amanda vào anh ấy mà không tiến hành một cuộc điều tra thích hợp và tôi không nghĩ Randall phạm tội.”

Giọng của Tommy ngày càng lớn hơn. “Sao anh lại có thể nói thế? Chẩn đoán của chính anh cho chúng tôi biết rằng Tiến sĩ Brock không chỉ có khả năng giết người mà còn có khả năng mang một nhân cách khác khi thực hiện hành vi. Đột nhiên anh ta bắt đầu nói về một vị khách bí ẩn tên là Sam? Không có chuyện anh nghĩ anh ta hoàn toàn trong sạch. Không đời nào.”

Peter bật dậy khỏi ghế. “Đừng thắc mắc về cách điều trị của tôi. Đúng, Randall mắc chứng rối loạn nhận dạng phân ly do chấn thương trong tầng hầm nhà Gary Anderson gây ra. Nhưng tôi không nghĩ anh ấy có thể làm tổn thương Amanda. Anh không biết anh ấy như tôi. Anh ấy yêu cô ấy. Cho dù những gì xảy ra với cô ấy là một tai nạn hay một vụ giết người, tôi biết đó không thể là Randall. Những tính cách đó là duy nhất và chỉ liên quan đến những gì đã xảy ra với Gary Anderson. Chúng không liên quan gì đến bất kỳ khía cạnh nào khác trong cuộc sống của anh ấy.”

Susan không dựa vào tường nữa mà đi về phía bên kia văn phòng. Cô đặt tay lên ngực Tommy và nhẹ nhàng đẩy anh về phía sau. “Hãy cho chúng tôi biết về nghiên cứu của anh với Randall. Chính xác thì các anh đang làm gì vậy?”

“Tôi đang tiến hành một phương pháp điều trị mới để loại bỏ các nhân cách của Randall và ký ức về những hành vi bạo lực mà anh ấy phải thực hiện trong tầng hầm đó. Anh ' xây dựng các kịch bản xung quanh những nhân cách này và nói chuyện về các vụ giết người cho đến khi chúng ngày càng ít trở thành tâm điểm của ký ức hoặc động lực mà anh ấy không biết mình có”.

“Anh nói chuyện với Randall trong những buổi trị liệu này hay nói chuyện với các nhân cách?”

“Tôi kích hoạt các nhân cách. Tôi bắt Randall nói về những gì đã xảy ra với Gary, và khi anh ấy không thể nhớ lại những ký ức đó nữa, quá trình chuyển đổi của anh ấy diễn ra. Nó dẫn đến một con đau đầu dữ dội. Đau nửa đầu. Sau đó, các nhân cách của anh ấy được kích hoạt.”

“Tiếp tục đi.”

Peter vẫn thở gấp nhưng giọng nói của anh ta đã bình tĩnh hơn. Anh nhìn Susan, phớt lờ Tommy. “Nhân cách Stephen với tưởng tượng cắt cổ bạn gái mình. Đó là cách Randall giết Rose. Trong vai Jerry, tưởng tượng của anh ấy là đưa một nhân viên lễ tân phòng nha khoa đến khu rừng và thiêu sống cô ta. Đó là cách Randall giết Lily. Tưởng tượng của Jason Harris liên quan đến việc giết chết người cha ruột của mình, điều mà Randall thực sự muốn làm với người đàn ông đã cai quản anh ấy và khiến anh ấy làm những điều khủng khiếp này. Chúng tôi đã đạt được sự tiến bộ vượt bậc và Randall đã tiếp nhận tốt phương pháp điều trị. Mỗi lần tưởng tượng đều ít bạo lực hơn.” Anh dừng lại một chút, mắt đảo qua lại, đầu óc quay cuồng. “Đó là lý do tại sao tôi không nghĩ anh ấy sẽ làm tổn thương Amanda. Anh ấy không trở nên bạo lực vì thích. Amanda không phải là một phần của những gì đã xảy ra trong tầng hầm nhà Anderson. Việc anh ấy giết cô ấy là không có cơ sở.”

Tommy lắc đầu. “Nhưng anh vẫn không nói với chúng tôi. Anh không muốn chấm dứt kiểu điều trị mới của mình. Anh nghĩ mình đang tiến bộ và không muốn sự bất tiện của một vụ giết người có thể làm anh chệch hướng.”

“Không phải thế. Tôi không thể phá vỡ đặc quyền bệnh nhân-bác sĩ. Ngoài ra, tôi còn nợ Randall chuyện giúp anh ấy trở nên tốt hơn. Tôi là lý do khiến tất cả những điều đó xảy ra với anh ấy.”

“Sao lại thế?” Susan hỏi.

Peter im lặng một lúc. “Tôi là người đã chuyển Gary Anderson cho Randall” cuối cùng anh cũng lên tiếng. “Tôi có quá nhiều bệnh nhân nên không thể nhận thêm. Tôi nhờ anh ấy giúp vụ Gary. Tôi đã đưa cho anh ấy một kẻ điên rồ, kẻ đã làm thay đổi cuộc đời anh ấy mãi mãi. Tôi mắc nợ anh ấy và tôi không muốn cảnh sát nhắm đến anh ấy như một nghi phạm giết người.”

“Anh có nhiệm vụ phải cảnh báo, nhưng đã chọn giữ im lặng” Tommy nói.

Susan di chuyển đến bên cạnh Tommy. “Tôi nghĩ cộng sự của mình nói đúng. Anh chưa bao giờ nói với chúng tôi bất kỳ điều gì về chuyện này, bởi như thế anh phải thừa nhận đối tượng của anh không chỉ phát triển một nhân cách khác trong ba nhân cách mà anh ta đã có và giết vợ mình trong khi tiến hành điều trị thử nghiệm của anh, nhưng anh đã giúp anh ta che giấu danh tính từ đầu. Anh biết Randall chính là William Feder, và nếu anh nói với chúng tôi điều đó, anh biết mình sẽ mất tiền tài trợ và danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại. Bây giờ Randall đã mất tích, và nếu tôi không tình cờ bắt gặp Hooper Landsky bị nhốt trong tầng hầm của Gary Anderson, chúng ta có thể đang nói chuyện về một nạn nhân khác ở đây.”

Peter nhìn cả hai điều tra viên. “Randall mất tích?”

Susan gật đầu. Cô ngồi vào một trong những chiếc ghế đối diện với bàn làm việc và lấy sổ tay ra. “Chúng tôi đã tìm thấy hung khí giết người và máy tính từ chiếc Mercedes của Amanda được chôn ở sân sau nhà Randall, vì vậy tôi không muốn nghe ý kiến của anh về sự vô tội của anh ta nữa. Điều tôi muốn là anh hãy cho tôi biết tất cả những gì anh biết. Và để tôi nhấn mạnh, mọi thứ. Nào.”

Peter trông có vẻ thảng thốt. “Tôi thừa nhận rằng gần đây chúng tôi đã gặp một số trục trặc trong quá trình điều trị của anh ấy, một vài bước lùi. Tôi không biết các vị có bằng chứng. Tôi... trời ơi, anh ấy đã thực sự giết Amanda, phải không?”

“Giờ là cơ hội để anh chứng tỏ mình vô can. Nói đi.”

Peter bắt đầu vần vò các nút áo sơ mi của mình. “Khi Randall... William... còn bé, em trai của cậu ấy qua đời. Nó đã được báo cáo là một vụ chết đuối vô tình ở một con suối phía sau trang trại Feder ở ngoại ô. Nhưng khi tôi bắt đầu điều trị cho anh ấy sau khi anh ấy bị Gary Anderson giam cầm, tôi tìm thấy một bệnh án cũ được niêm phong vì anh ấy là trẻ vị thành niên. Trong đó, có ghi chú về liệu pháp của Randall. Anh ấy hoàn toàn phù hợp với cái mà ngày nay chúng ta gọi là PTSD. Cái chết của em trai khiến anh ấy đau đớn tột cùng. Nhiều hơn những gì các vị thường thấy, đặc biệt là dựa trên tuổi của anh ấy và thực tế là anh ấy và em trai mình không thân thiết đến vậy. Tại một thời điểm, các ghi chú đánh dấu khả năng Randall có thể tự tay dìm chết em trai của mình. Giả thuyết đặt ra của tôi là Randall đã quá đau khổ trước cái chết của em trai, có lẽ vì anh ấy phải chịu trách nhiệm về nó, nên anh ấy đã tạo ra người bạn tưởng tượng để bù đắp cho sự vắng mặt của em trai mình. Thậm chí là để vơi bớt một phần cảm giác tội lỗi. Cuối cùng, người bạn tưởng tượng đó phát triển thành một nhân cách thứ hai, và nhân cách đó biến mất khi Randall lớn lên. Trong tâm trí của anh ấy, cái chết của em trai chẳng khác gì một tai nạn thương tâm.” Peter nhìn họ. “Tên em trai của Randall là Sam.”

Chúa ơi, Susan nghĩ khi Tommy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. Mọi chuyện tệ hơn mình nghĩ.

“Mọi thứ đã thay đổi sau vụ Gary Anderson,” Peter tiếp tục. “Những điều Gary bắt Randall làm quá khủng khiếp để nghĩ tới, chứ chưa nói đến việc thực sự thực hiện chúng, vì vậy Randall đã thu mình lại. Tâm trí anh ấy hoàn toàn khép chặt trước thực tế hoàn cảnh của mình, và hai nhân cách mới xuất hiện. Một người là Stephen Sullivan, và một người là Jerry Osbourne. Tôi không biết tên hay sự phức tạp của từng tính cách đến từ đâu, nhưng chúng đã thay thế Randall bất cứ khi nào anh ấy bị buộc phải làm điều gì đó với những người phụ nữ đó. Stephen chăm sóc Rose Anderson, và Jerry bước vào bất cứ khi nào có sự xuất hiện của Lily.”

Susan nhìn sang Tommy, cậu đang nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. “Làm thế nào mà các nhân cách lại có thể xuất hiện như vậy?” Cô hỏi. “Phút trước không có gì, phút sau đã có hai người người hoàn toàn khác nhau chiếm lấy tâm trí của anh ta?”

“Đừng quên, tâm trí của Randall đã sẵn sàng cho tình trạng này. Anh ấy đã phải chịu đựng nó từ khi còn nhỏ, gọi tính cách của mình là một người bạn tưởng tượng sau đó kìm nén nó mà không thực sự biết nó là gì. Anh ấy chỉ đơn giản là lớn lên, và có nhu cầu trở thành một người khác, rồi biến mất. Nhưng khi Gary Anderson buộc anh ấy tra tấn những người phụ nữ nhiều năm sau đó, khuynh hướng đó lại trỗi dậy, và các nhân cách mới được sinh ra. Với tư cách là Stephen hoặc Jerry, anh ấy có thể tắt ý thức của mình và để họ làm những gì cần phải làm. Khi trở lại là Randall, anh ấy có những ký ức mơ hồ về một số thứ, nhưng phần lớn, các chi tiết đã biến mất và cảm giác tội lỗi có thể kiểm soát được. Đó là cách đối phó của tâm trí anh ấy.”

“Vậy nhân cách mới Sam này như thế nào?” Tommy hỏi.

Peter thở dài. “Tôi không biết. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là Randall bằng cách nào đó tình cờ biết chuyện Amanda ngoại tình và cô ấy có ý định ly hôn anh ấy. Có thể anh ấy hoảng sợ, và trong cơn hoảng loạn đó, một nhân cách mới trỗi dậy. Nhân cách này sẽ mạnh hơn nhiều so với những nhân cách khác. Tự tin hơn nhiều, nếu không thì hắn sẽ không được đặt theo tên em trai của Randall. Phiên bản này của Sam có thể đã giúp Randall giết Amanda và bắt người tình của cô ấy làm con tin. Có lẽ đây thậm chí có thể là nhân cách ban đầu được sinh ra một lần nữa. Cái tên ám chỉ cái chết của em trai mình.” Peter dừng lại một chút. “Tôi đã đề cập đến vấn đề trục trặc trong quá trình điều trị của anh ấy. Gần đây, những nhân cách khác của anh ấy đã nói về một người lạ giúp họ trong những lần tưởng tượng. Đó có thể là Sam, và tôi đã bỏ lỡ điều đó. Tôi không biết tất cả những điều đó có nghĩa là gì cho đến bây giờ.”

“Đó là tất cả?” Susan hỏi.

Peter gật đầu. “Tôi thề.”

Susan đứng dậy và cất sổ tay vào túi. “Nếu nghe được tin gì từ Randall, hãy gọi ngay cho tôi. Đừng cố gắng xoa dịu anh ta, điều trị hay giấu anh ta hoặc bất cứ điều gì. Cứ gọi cho tôi.”

Khi cô đi về phía cửa, Tommy đứng dậy và cúi xuống bàn của Peter. “Tôi hy vọng anh có một luật sư giỏi,” anh nói. “Tốt hơn là anh nên thực hiện vài cuộc gọi đi.”

Susan đợi cho đến khi họ ra ngoài.

“Chúng ta cần tìm Randall,” cô nói. “Việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi.”

“Cho tôi biết phải làm gì bây giờ?”

“Quay trở lại HQ [18] . Mở rộng phạm vi tìm kiếm bao gồm năm quận, các Hạt Rockland, Dutchess, Putnam và Orange. Cập nhật cho Crosby những gì chúng ta biết và việc Tiến sĩ Reems giấu chúng ta thông tin.”

“Được rồi.”

Cậu đã nói với ông ấy về mối quan hệ trước đây của mình với nhà Anderson và vụ này chưa?”

“Chưa.”

“Tốt. Đừng nói. Chúng ta sẽ giải quyết việc đó khi vụ này kết thúc. Tôi cần tất cả nhân lực mà tôi có thể có vào thời điểm này, và tôi không thể để ông ấy mất thời gian ngồi xuống với cậu lúc này.” Susan bước tới xe của mình và mở cửa. “Tôi sẽ quay trở lại Bắc Salem. Thăm dò quanh nhà của Randall để xem liệu có thể tìm thấy thứ gì đó có thể cho chúng ta biết anh ta đang ở đâu không vì hiện tại, không có manh mối nào và tôi cảm thấy chúng ta dường như sắp hết thời gian.”