← Quay lại trang sách

Chương 57

Susan bước qua cửa trước và đặt túi xách xuống. Cô liếc nhìn vào phòng khách để tìm cặp song sinh đang xem ti-vi.

“Chào các con.”

“Chào mẹ.”

“Chào con.”

Chúng như đắm mình vào màn hình, hoàn toàn mải mê với chương trình đang xem. Beatrice đang ở trong bếp, vệ sinh bàn bếp và lau khô mọi thứ.

“Mẹ, dừng lại đi. Mẹ có phải là người giúp việc đâu chứ. Con sẽ làm việc đó.”

Mẹ cô lắc đầu. “Con định dọn dẹp, giặt giũ và mặc quần áo cho hai đứa và tất cả những việc khác cần làm với một cánh tay sao?” Bà cằn nhằn. “Con không phải là siêu anh hùng. Mẹ nghĩ rằng đai đeo tay chứng tỏ điều đó.”

“Chà,” Susan trả lời. “Sự mỉa mai đó là sao ạ?”

“Không có gì.”

“Không, thực sự đấy. Hãy nói với con đi.”

“Mẹ ổn.”

"Mẹ.”

Beatrice cuối cùng cũng quay lại. Đôi mắt bà đẫm lệ. “Mẹ sợ, Susan. Đơn giản như vậy thôi. Mẹ sợ. Một trong những tội phạm hoặc nghi phạm của con hoặc bất cứ ai đó đã theo dõi chúng ta tại khu mua cây, và bây giờ chúng ta đang gặp nguy hiểm. Mẹ sợ.”

“Mọi thứ đều ổn. Con biết mẹ mới biết điều này, nhưng chúng ta ổn mà.”

“Vậy ư? Thế sao lại có xe cảnh sát đậu ở phía trước cả ngày để bảo vệ chúng ta? Hay cậu ấy đang đợi kẻ theo đuôi con quay lại?”

“Không phải như vậy đâu mẹ.”

“Chà, hẳn là phải có chuyện gì đó. Chuyện phải nguy hiểm lắm thì chúng ta mới cần cảnh sát canh phòng cả ngày lẫn đêm. Và nhìn con đi. Tên đó đã tấn công con, và con thật may mắn khi tất cả những gì hắn làm là làm trật khớp vai của con. Hắn có thể giết con. Chết tiệt, Susan, con còn có lũ trẻ, và chúng luôn mong mẹ về nhà mỗi đêm.” Bà bắt đầu khóc. “Và còn cả mẹ nữa.”

Susan chạy vụt vào bếp và ôm chặt lấy mẹ. “Con xin lỗi,” cô thì thầm. “Con muốn ở bên mẹ và bọn trẻ. Con sẽ làm vậy. Con biết điều này thật đáng sợ đối với mẹ, nhưng mẹ phải tin con khi con nói với mẹ rằng mọi việc nằm trong tầm kiểm soát. Đơn vị canh giữ là để cho yên tâm thôi. Không ai nghĩ rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm thực sự. Sếp con cẩn thận thái quá thôi. Chúng ta ổn mà. Sau khi bắt được hắn, con sẽ dành nhiều thời gian hơn ở nhà với mẹ và lũ trẻ. Con sẽ xin nghỉ vài ngày và đi chơi. Chỉ cần chúng con xong việc thôi. Con biết con đã đi vắng quá nhiều. Con xin lỗi về điều đó và con sẽ thay đổi. Vì tất cả chúng ta.”

Beatrice gật đầu và lau nước mắt. “Được rồi, mẹ tin con. Nếu con nói ổn thì mẹ tin con.” Bà cuộn giẻ lại và ném vào bồn rửa mặt. “Mẹ nghĩ mẹ sẽ đi xem ti-vi với lũ trẻ. Con cần gì không?”

“Không, mẹ ở lại đêm nay ạ?”

“Ừ, mẹ nghĩ vậy.”

“Vậy tốt quá.”

Susan nhìn mẹ cô băng qua bếp và đi vào phòng khách. Ngay khi cô mở tủ đựng thức ăn để một món ăn nhẹ, điện thoại di động của cô vang lên trong túi sau.

“Adler nghe.”

“Này, Tommy đây. Có một số tin tức.”

“Cậu nói đi.”

“Chúng ta nhận được nhiều cảnh quay an ninh hơn từ trường đại học và có thể phỏng đoán rằng Amanda đã đến khuôn viên trường trước khi bị rơi xuống vực ở Đường mòn Con dê. Chúng ta có thể thấy chiếc Mercedes của cô ấy đi vào và đỗ ở một bãi đất khác. Chúng ta đã quá tập trung vào việc xem xe của Randall mà không bận tâm tìm kiếm bất cứ thứ gì khác.”

“Tốt. Vì vậy, chúng ta có bằng chứng xác nhận những gì từ máy tính của Mercedes.”

“Còn nữa.”

“Gì?”

“Chúng ta vừa nhận được một cuộc gọi từ đồn ở Wappinger. Cảnh sát Poughkeepsie và bộ phận cứu hỏa đã được điều động đến khuôn viên Quarim vài phút trước. Đó là tòa nhà làm việc của hai bác sĩ tâm thần.”

Susan đóng sập tủ đựng thức ăn và chạy về phía cửa trước. “Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ.”

“Tôi cũng vậy.”

“Và Tommy này, tôi muốn cậu kiểm chứng thông tin đó.” Cô cúp máy và giật lấy chiếc túi của mình, để nó bên cạnh khi nhìn vào mẹ mình và bọn trẻ.

“Con phải đi,” cô nói. “Con biết mình vừa về và hứa sẽ dành thời gian ở nhà, nhưng có chuyện xảy ra nên con cần phải có mặt tại hiện trường.”

Beatrice mỉm cười trong nước mắt. “Con thấy những đứa con xinh đẹp của mình chứ?”

“Vâng ạ.”

“Thế thì cẩn thận con nhé. Vì tất cả chúng ta.”

Susan gật đầu và rời khỏi nhà. Không còn gì để nói nữa.