← Quay lại trang sách

Chương 58

Đèn khẩn cấp nhấp nháy trong bầu trời tối đen như mực khi Susan lách qua cổng trường đại học. Cô đậu xe bên cạnh chiếc Accord của Tommy và dành một chút thời gian để đánh giá hiện trường. Ba chiếc xe, hai xe cứu thương và một vài xe cảnh sát địa phương Poughkeepsie đậu bừa bãi trước một tòa nhà gạch cháy dở. Ba trong số các đơn vị cảnh sát đã được sắp xếp tạo thành rào chắn giữa người dân và những người thi hành nhiệm vụ.

Có vẻ như ngọn lửa đã được kiểm soát. Các nhóm lính cứu hỏa chạy về phía tòa nhà và bãi đậu xe, thu dọn đồ đạc và cuộn ống. Tòa nhà khoa học bị nhuộm đen bởi muội than. Mái của nó, nơi một đội lính cứu hỏa đã chọc lỗ xuyên qua các tấm ván lợp để thông gió, đã bị hư hỏng nặng và phía tây của tòa nhà cũng vậy. Kính đã bị đục ra khỏi mọi cửa sổ, và cửa ra vào bị xé toạc khỏi bản lề. Các tòa nhà liền kề trông vẫn còn trong tình trạng tốt, khu vực nối với tòa nhà khoa học chỉ thiếu một vài cửa sổ. Mọi thứ khác trông vẫn còn nguyên vẹn.

Tommy chạy bộ về phía Susan khi thấy cô leo ra khỏi chiếc Sedan của mình. “Này, cô có thể lấy máy ghi âm của tôi ở trong hộp đựng găng tay trong ô tô của tôi không?”

Susan gật đầu và mở cửa sổ hành khách của chiếc Accord. Cô nhoài người vào trong mở hộp đựng găng tay và lục tung đống giấy tờ, bản đồ và dụng cụ mở cửa ga-ra cho đến khi tìm thấy thiết bị ghi âm nhỏ. Cô cầm lấy nó và đi về phía những người lính đang đứng gác, giơ thẻ lên.

“Cô ấy đi cùng tôi,” Tommy hét lên.

Hai sĩ quan gật đầu và để cô đi qua.

“Này, cô ổn chứ?” Tommy hỏi, dừng lại khi nhìn thấy cô. “Trông cô hơi nhợt nhạt.”

“Hơi đau vai.” Cô đưa máy ghi âm cho anh. “Tôi đã không uống thuốc giảm đau cả ngày.”

“Cô muốn ngồi ở ngoài này không? Tôi có thể cập nhật thông tin cho cô.”

“Hãy nói cho tôi biết những gì đã xảy ra. Cậu tìm thấy gì?”

Họ bắt đầu đi về phía tòa nhà. Susan có thể ngửi thấy mùi gỗ và kim loại cháy thoang thoảng trong không khí.

“Chúng ta có một vụ phóng hoả và một vụ giết người.”

"Randall?”

Tommy lắc đầu. “Có vẻ như đó là Peter Reems. Thanh tra đã tìm thấy chất cháy trong văn phòng anh ta, vì vậy chúng tôi đang xác định đó là nơi bắt đầu ngọn lửa. Xăng. An ninh trường đã gọi điện đến nhà của Peter và vợ anh ấy nói rằng anh ấy đang đến trường để làm một số công việc. Khi đã kiểm soát được ngọn lửa, họ vào bên trong và tìm thấy thi thể. Nó quá biến dạng, nhưng thanh tra vẫn có nhận định rằng có một vết chém trên cổ. Cắt đủ sâu để đứt gân và hầu, vì vậy có khả năng anh ta đã chết trước khi đám cháy xảy ra. Chúng tôi sẽ cần hồ sơ nha khoa để xác minh và khám nghiệm tử thi để tìm nguyên nhân, nhưng mọi thứ đều chỉ ra rằng đó là bác sĩ Reems.”

Susan nhìn chằm chằm vào tòa nhà và thấy cửa sổ ở tầng một nơi đặt văn phòng của Peter Reems. Vẫn có khói bốc ra từ bên trong khi hai nhân viên cứu hỏa phá đổ những gì còn sót lại của bức tường bên trong bằng một chiếc rìu và một thanh Halligan.

“Chúng ta cũng có cảnh quay an ninh về một chiếc Subaru Legacy màu hạt dẻ tiến vào cổng chính khoảng hai mươi phút trước khi đám cháy được báo,” Tommy tiếp tục. “Chúng tôi đã quan sát chiếc xe trên video và lần này có thể nhìn rõ biển số. Đó là chiếc Subaru của Hooper. Randall đang lái xe. Lần này anh ta thậm chí còn không cố che giấu bản thân.”

Susan nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắng nghe mọi thứ xung quanh. Tiếng rè rè của bộ đàm, tiếng hét hướng dẫn, tiếng vo ve của các công cụ chạy bằng khí đốt mà lính cứu hóa sử dụng để vào tòa nhà. Đây đều là những âm thanh cô đã quen thuộc, nhưng lần này chúng có vẻ xa lạ. “Tại sao Randall lại giết bạn mình? Peter đang cố gắng giúp anh ta cơ mà.”

“Có thể là sự giúp đỡ trước đây của Randall,” Tommy trả lời. “Có lẽ cuối cùng anh ta cũng nhận điều đó, và điều duy nhất anh ấy có thể làm vào lúc này là giữ bí mật của bản thân. Tôi không biết. Có thể là bằng chứng lỏng lẻo chăng? Có thể anh ta đang giết tất cả những người biết về chứng rối loạn phân ly của mình, và sau đó anh ta sẽ cố gắng trốn thoát?”

Susan mở mắt và gật đầu. “Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu Randall không giết Amanda vì tiền hoặc vì cô ấy định bỏ anh ta? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta giết cô ấy vì cô ấy đã biết về chứng rối loạn phân ly của anh ta? Hãy nghĩ về điều đó. Sống một cuộc sống bình thường là tất cả những gì anh ta muốn. Có thời điểm anh ta là một bác sĩ tâm thần học nổi tiếng. Anh ta là tiến sĩ của một trường danh tiếng. Mọi người trong giới học thuật đều biết đến tên của anh ta. Nhưng anh ta đã mất tất cả những điều đó khi đồng ý đến nhà của Gary Anderson. Vì vậy, anh ta đã chuyển đến Bờ Tây, sử dụng một danh tính khác, và sống như một người bình thường. Không bạo lực. Anh ta gặp Amanda và cuối cùng họ kết hôn. Vẫn không có bạo lực. Anh ta đang sống cuộc sống mà anh ta muốn sống. Nhưng sau đó, Amanda phát hiện ra sự thật và cuộc sống của anh ta không còn bình thường nữa. Vì vậy, Sam được sinh ra để thiết lập lại mọi thứ.”

“Chúng ta đang xem xét,” Tommy nói. “Nhưng có thể có một cái gì đó ở đó.”

“Còn ai khác biết về chứng rối loạn của anh ta?”

“Tôi không chắc. Chúng ta phải xem bệnh án gần đây của anh ta và tôi đoán hầu hết thông tin đó đã bị thiêu rụi.”

Susan đi về phía xe của mình. “Hãy quay lại đồn và xem xét lại những hồ sơ mà chúng ta có.”

Tommy nắm lấy cánh tay cô để ngăn cô lại. “Chờ đã,” anh nói. “Chúng ta biết về chứng rối loạn của anh ta. Chúng ta biết.”

“Nhưng anh ta không biết chúng ta biết. Cậu vừa nhận được bệnh án và sau đó chúng ta đến thẳng nhà của Peter để biết toàn bộ câu chuyện.”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu Peter nói với Randall rằng chúng ta đã biết trước khi Randall giết anh ta? Nếu Randall biết được chuyện đó từ anh ta bằng cách nào đó thì sao?”

Susan rút điện thoại ra khỏi túi. Vai cô đau nhói giật từng cơn. Cô không muốn gì hơn là đi tắm, uống một ly Percocet [19] và đi ngủ. Cô cần nạp năng lượng, nhưng còn quá nhiều việc phải làm. “Tôi sẽ gọi điện về nhà và đảm bảo rằng mọi người đều ổn, sau đó tôi sẽ liên hệ với đơn vị tiền trạm để mắt đến anh ta. Tôi sẽ gặp cậu ở đồn.”

Tommy buông tay cô. “Không. Tôi sẽ không rời đi cho đến khi tôi biết mọi người đều ổn.”

Susan bấm số và chờ đợi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà cô nghĩ có thể liên quan đến tất cả những việc này. Giờ cô mới nhận ra điều đó thật ngu ngốc. Cô nợ cậu một lời giải thích và một lời xin lỗi.

“Chào con yêu.”

Khi Susan nghe thấy giọng nói của mẹ mình, cô thở phào nhẹ nhõm. Mọi người vẫn ổn.