Chương 59
Mặc dù Beatrice đã nói với Susan rằng mọi người đều ổn, nhưng cô vẫn nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của mẹ mình và cô rất muốn về nhà. Thật không còn ba giờ nữa cô và Tommy mới hoàn thành việc giám sát thu thập bằng chứng tại trường đại học và thông báo cho gia đình Peter. Việc này thật khó khăn. Cô đã chứng kiến con trai của Peter cố gắng tiếp nhận tin tức và tất cả những gì cô có thể nghĩ là cô hy vọng các con của mình sẽ không bao giờ phải trải qua bất cứ điều gì như vậy. Cô cố gắng không nghĩ về điều đó.
Khi cô vừa rẽ tay lái vào con phố nhà mình, đồng hồ trên bảng điều khiển đã điểm mười một giờ hơn. Hầu hết các đèn trong nhà vẫn sáng, đó là điều bất thường vào giờ này trong đêm. Cô đã bảo mẹ đừng đợi. Cô chăm chú nhìn qua vô lăng, và hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng.
Cửa trước nhà khép hờ.
Cô tắt đèn pha ô tô và đỗ xe ở lề đường, lặng lẽ mở cửa và rút vũ khí từ bao da. Cô muốn hét lên gọi mẹ và cặp song sinh để đảm bảo rằng họ không sao, nhưng thay vào đó cô lại im lặng. Mọi dây thần kinh trong người cô đều thôi thúc cô chạy vào nhà, nhưng máu cảnh sát trong cô biết điều đó thật ngu ngốc. Cô phải giữ bình tĩnh. Kiểm soát là chìa khóa. Phải có lý do vì sao đèn vẫn sáng và cửa vẫn mở. Tốt hay xấu, cô sẽ tìm ra lý do tại sao. Nhưng cô sẽ làm điều đó một cách cẩn thận. Cô phải làm vậy.
Viên cảnh sát canh chừng ngôi nhà vẫn đang đậu xe ở cuối đường lái xe. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh ngồi sau tay lái. Cô vẫy tay chào anh khi đến gần. Nhưng khi anh không nhận ra cô, cảm giác nhẹ nhõm đó nhanh chóng trở thành nỗi lo.
Cửa kính bên cửa lái bị mờ một phần và cô không thể nhìn thấy bên trong. Cô mở cửa tài xế. Viên cảnh sát trẻ tuổi, không quá hai mươi bảy, đang nhìn chằm chằm vào kính chắn gió, cổ họng bị cắt. Máu chảy ướt đẫm bộ đồng phục màu xám của anh ta, bắn tứ tung lên bảng điều khiển và vô lăng.
Cũng giống như Peter Reems. Cũng giống như Rose.
Susan bủn rủn chân tay. Cô đứng thẳng người và thoáng thấy một bóng người đang đứng ở ngưỡng cửa đang để mở của nhà mình. Randall nhìn cô và vẫy tay, với con dao trên tay. Những sắc đỏ và xanh của đèn Giáng sinh giăng khắp cửa cho anh ta một thứ ánh sáng ma mị.
Anh ta mỉm cười với cô - nụ cười lạnh sống lưng nhất mà cô từng thấy trong đời. Sau đó, anh ta đóng cửa, nhốt mình trong nhà với gia đình cô.
Khóa cô ở bên ngoài.