Chương 60
Không! Làm ơn!
Cô hốt hoảng thò tay vào xe tuần tra và giật bộ đàm khỏi giá đỡ của nó. Cô nghĩ về mẹ và hai đứa con của mình bên trong và tự hỏi Randall đã ở đó bao lâu. Anh đã làm gì? Nụ cười đó. Thật ám ảnh.
“Tất cả các đơn vị, Điều tra viên Susan Adler đây. Thủ phạm đang ở nhà tôi. Số 3/23 Briar Court, Fishkill. Một sĩ quan đã hy sinh. Tôi cần đội hỗ trợ càng sớm càng tốt. Nghi phạm là Randall Brock, và anh ta đang ở trong nhà tôi cùng mẹ và hai con tôi. Có thể họ đã bị bắt làm con tin. Khẩn trương!”
Cô ném bộ đàm lại vào trong xe và chạy về phía ngôi nhà, lướt trên những viên gạch trơn trượt trên con đường dẫn đến cửa trước. Cô kéo mạnh tay nắm cửa và nhận thấy lỗ khóa đã bị lấp đầy bởi một loại keo hay silicon nào đó. Cô không thể cắm chìa vào. Cô chạy đi kiểm tra các cửa sổ phòng khách. Đã khóa. Tất nhiên chúng đều bị khóa. Đang là giữa mùa đông. Cô chạy vòng ra sau, chân thụt xuống tuyết, cho đến khi tới cửa hiên. Chúng cũng bị khóa. Silicon đầy trong các lỗ khóa. Cô cố gắng nhìn qua tấm kính nhưng không thể thấy gì. Không có chuyển động bên trong. Không có âm thanh.
Thôi nào!
Cô chạy trở lại cửa trước và nhắm bắn, hai phát nổ trong đêm yên tĩnh. Hai phát súng làm vỡ toang các mảnh gỗ xung quanh núm và chốt chết. Cô đạp cửa bước vào, ngay lập tức vào vị trí ngắm súng nấp sau khung cửa bên ngoài.
Ngôi nhà vẫn yên tĩnh. Susan cẩn thận bước vào trong cánh tay trái giơ lên, tay phải vẫn ở trong đại đeo. Cô có thể thấy mẹ mình đang nằm úp, một nửa người ở hành lang và một nửa trong bếp. Máu tụ quanh phần bụng của bà. Cô chạy đến chỗ bà và đỡ bà nằm ngửa. Beatrice còn sống, nhưng nhịp tim yếu. Bà mở mắt, cố gắng tập trung. Một dòng máu nhỏ rỉ ra từ khóe miệng.
“Mẹ đã cố gắng ngăn hắn lại. Mẹ đã cố gắng đẩy hắn ra. Hắn đã đâm mẹ.”
Susan xem xét vết dao. “Con không thể nói vết thương có nặng hay không. Hắn đâm mẹ sâu quá.” Cô lấy một chiếc khăn lau bát đĩa trên quầy. “Cố gắng ép chặt vào đây. Mẹ nằm yên đây và đừng di chuyển nhé. Mẹ biết bọn trẻ đâu không?”
“Không.”
“Mẹ có thấy hắn đi đâu không?”
Beatrice bắt đầu khóc. “Không.”
“Được rồi. Mẹ cứ ở yên đây. Hãy cố gắng và bình tĩnh.”
“Mẹ yêu con.”
Susan lùi lại, trượt cánh tay ra khỏi đai đeo và nuốt cơn đau ập đến khi cô mở rộng cánh tay và đặt bàn tay thứ hai của mình lên khẩu Beretta để giữ chặt nó. Adrenaline trong cô đang cố gắng làm thuyên giảm cơn đau. Cô hít hơi, tập trung.
“Randall, giơ tay lên. Tôi có vũ khí và sẽ nổ súng. Đội chi viện đang đến. Mọi việc kết thúc rồi. Đầu hàng đi.”
Không có ai trả lời. Cô lướt qua từng phòng ở tầng dưới. Phòng khách trống không, cũng như phòng ăn, phòng tắm và phòng thay đồ. Ngôi nhà quá mức yên tĩnh. Cô bước vào bếp khi mẹ cô lịm dần và mất ý thức. Cô bật đèn ngoài sân và có thể nhìn thấy dấu chân của mình xung quanh cửa cũng như một loạt các dấu chân lớn hơn in trên tuyết dẫn từ chuồng gà lên đến cửa hiện. Hắn đã theo dõi họ. Hắn biết cô không có nhà.
Cô bước vào tiền sảnh và quay về phía cầu thang.
“Các con ở trên đó à? Casey? Tim? Mẹ đây.”
“Mẹ ơi,” Tim khẽ rên rỉ. Đó không phải là một lời thì thầm, nhưng nó khiến cô sợ hãi. Cô có thể cảm thấy giọng thằng bé run lên như thể vừa khóc. Một lần nữa, bản năng thôi thúc cô lao lên cầu thang nhưng cô đã cố gắng kiềm lại, và chiến đấu với nó bằng mọi sức lực có thể.
“Mẹ đến đây,, con yêu.”
Cô đặt một chân lên bậc thang đầu tiên.
Ơn trời. Mong là chúng ổn. Làm ơn!
“Đứng yên đó!”
Giọng hắn khiến cô sững sờ. Susan chĩa súng về phía cầu thang và nhìn Randall xuất hiện từ trong bóng tối ở tầng hai. Hắn đi về phía cô với Casey ở một tay và Tim trong tay còn lại, chỉ dừng lại khi đến đầu cầu thang. Vẫn là nụ cười ám ảnh đó. Con dao nằm ở tay phải, nhưng đó cũng là bàn tay ôm Casey vào ngực, vì vậy vũ khí của hắn ở sau lưng con bé. Hắn ôm Tim bằng bàn tay trái được băng bó của mình. Cả hai đứa đều rơm rớm nước mắt. Chúng sợ. Tim run lên.
“Mẹ ơi,” Tim nói một lần nữa.
“Mẹ đây, con yêu.”
“Con muốn xuống” Casey thút thít, nhìn Randall đầy rồi nhìn mẹ mình.
Khẩu súng trong tay cô nặng trĩu. Vai cô bỏng rát. Susan giữ nó chắc nhất có thể. “Randall, hạ dao xuống. Mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Randall không có ở đây.”
“Bỏ dao xuống. Chúng ta có thể nói chuyện sau khi tôi biết bọn trẻ đã an toàn.”
“Không.”
"Randall-”
“Randall không có ở đây!”
Cặp song sinh bắt đầu khóc khi giọng nói oang oang của Randall bùng nổ, đầy giận dữ và khinh miệt, vang vọng khắp nhà.
Susan vẫn bình tĩnh, những suy nghĩ bùng cháy trong tâm trí cô, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác. Đội chi viện đâu rồi? “Sam?”
Anh ta gật đầu.
“Sam, để các con tôi đi.”
“Tôi không thể làm điều đó.”
“Anh muốn gì?”
Randall bước xuống một bước và dừng lại. “Tôi yêu cầu cô quay trở lại phòng khách, nếu không tôi sẽ ném hai đứa bé xinh đẹp này xuống cầu thang. Cả cô và tôi đều biết cú ngã sẽ làm nứt sọ hoặc gãy cổ chúng. Cầu thang này dốc đấy. Chúng sẽ chết trước khi ngừng lăn.”
Susan cố gắng hết sức để tập trung, phớt lờ cơn đau đang gào thét ở vai mình. Cô có thể cảm thấy khớp vai đang phồng lên như thể sắp trật lần nữa.
“Vào phòng khách.”
Cô bước cùng nhịp với Randall, lùi vào phòng khách khi hắn đi xuống cầu thang. Khẩu súng run rẩy trong tay cô. Cô không chắc mình có thể giữ nó được bao lâu nữa.
“Tại sao anh lại làm thế?” Cô hỏi.
Randall quay lại khi đi hết cầu thang và bước vào hành lang. Hắn đối mặt với cô, cặp song sinh ở trước hắn, chỉ có mắt và mũi của hắn lộ ra giữa thân hình nhỏ bé của chúng. “Tôi đang đòi lại cuộc sống của mình. Tôi đang lấy lại danh tính của mình.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Giờ tôi đã biết mình là ai. Tôi biết tôi là ai. Tôi có thể sống với bạn bè của mình, nhưng chỉ sau khi tôi giữ bí mật được sự thật của mình. Và tôi không thể giữ sự thật của mình cho đến khi tôi bịt miệng tất cả những người biết sự thật của tôi.” Hắn nhìn cô, ánh mắt cương quyết, mãnh liệt. “Sự thật của tôi là của tôi. Không ai khác. Tôi phải giữ bí mật.”
“Bỏ bọn trẻ xuống. Chúng không liên quan gì đến chuyện này. Chúng không biết anh là ai hay sự thật của anh là gì. Để chúng đi.”
“Tôi không thể làm điều đó,” hắn nói. “Nếu tôi đặt chúng xuống, cô sẽ bắn tôi. Tôi nghĩ thay vào đó tôi sẽ giữ lấy chúng. Tôi sẽ giữ chúng cho đến khi cô đưa khẩu súng đó vào miệng và bóp cò. Khi cô chết, tôi hứa sẽ để chúng đi. Nhưng cô cần làm việc đó trước. Vì lợi ích của những đứa trẻ xinh đẹp, tuyệt vời, dễ bị tổn thương này của cô.”
Susan khuỵu một bên đầu gối xuống và tì tay lên đùi để lấy sức. Vai cô lại sắp trật. Tay cô run lên dữ dội. “Tôi sẽ không tự sát vì anh.”
“Cô không tự sát. Tôi sẽ giết cô, nhưng cô đang giúp tôi. Đó là cách duy nhất tôi để các con cô đi. Tôi cần biết cô đã chết. Tôi không thể để sự thật của mình được nhiều người biết đến. Chúng là của tôi.”
“Tôi phải—”
“Đừng nói nữa và đưa súng vào miệng!” Randall hét lên. “Sau khi cô bóp cò, tôi sẽ đặt chúng xuống và tôi sẽ rời đi.” Hắn liếc nhìn về phía nhà bếp. “Bà già đó chết rồi. Bây giờ chỉ còn cô thôi.”
Susan nghĩ về bệnh án của Randall và một số ghi chú mà Peter đã viết về các tác nhân kích thích. “Hãy nói cho tôi biết anh giết vợ mình như thế nào.”
“Cô biết mà.”
“Tôi muốn nghe chi tiết từ anh.”
Randall suy nghĩ một chút, mắt đảo qua lại. Lông mày hắn nhăn lại khi liếc nhìn về phía cửa. “Tôi không thể nhớ,” hắn lẩm bẩm.
“Hãy cho tôi biết làm thế nào anh đưa được Hooper Landsky đến tầng hầm nhà Gary.”
Hắn lắc đầu và nhắm mắt lại. Hắn ép cặp song sinh sát vào người hơn, nghiến răng nghiến lợi. “Tôi... không thể nhớ.”
Khẩu súng được đưa từ bên này qua bên kia.
“Hãy kể cho tôi nghe về Peter. Có phải anh ấy đã chết trước khi anh phóng hỏa không?”
“Đúng thế.”
“Anh đã phóng hỏa giết chết anh ấy như Lily.”
“Không! Anh ấy đã chết rồi. Tôi sẽ không làm thế nữa.”
“Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Lily khi cô ấy bị thiêu sống trước mặt anh chứ? Anh có thể ngửi thấy mùi da và tóc của cô ấy không?”
“Câm miệng!”
“Anh có thể nghe thấy Gary cười khi con gái anh ấy chết không?”
“Dừng lại!”
“Anh có thể cảm thấy máu của Rose trên khắp bàn tay và cánh tay của anh không?”
“Dừng lại!”
“Anh có nghe thấy tiếng la hét của Lily khi anh giết mẹ cô ấy không?”
Những đứa trẻ bắt đầu khóc.
“Đưa khẩu súng chết tiệt đó vào miệng cô đi, nếu không tôi thề rằng tôi sẽ giết bọn trẻ. Tôi sẽ làm đấy!”
Susan dừng lại, khẩu súng gần như tuột khỏi tay cô. Cơn đau ở vai khiến cô chếnh choáng, và cô sợ mình có thể ngất đi. “Chính xác thì, anh sẽ giết các con tôi như thế nào?” Cô hỏi.
Randall nhìn cô, đầu nghiêng sang một bên. “Tôi sẽ cắt cổ chúng giống như tôi đã làm với tên cảnh sát ngoài kia. Giống như tôi đã làm với Rose và Peter.”
“Đúng vậy, nhưng ngay sau khi anh làm thế, tôi sẽ giết anh. Tôi nghĩ mục đích của tất cả những việc này là để anh giữ bí mật các sự thật của mình và bỏ trốn.”
“Nếu cô không bỏ khẩu súng đó vào miệng, tôi sẽ từ từ giết chúng.”
“Được rồi,” Susan trả lời. Cô phải liên tục chớp mắt để giữ tập trung. “Được đấy, ý tôi là, nếu anh bắt đầu cắt cổ chúng, tôi có thể sẽ làm theo những gì anh nói.”
“Vậy thì làm đi!”
“Nhưng để cắt cổ chúng, anh cần con dao đó. Và để lấy được con dao đó, anh phải đặt con gái tôi xuống. Anh đang giữ con bé bằng tay mà anh cầm con dao, và nó vô dụng khi được ghim vào người con bé và hướng xuống sàn. Ngay khi anh thả con bé xuống, tôi sẽ nổ súng và kết thúc điều này. Vì vậy, hãy nói với tôi một lần nữa: Anh giết các con tôi bằng cách nào? Không thể sử dụng dao. Không thể bóp cổ chúng. Anh cần tay rảnh để làm việc đó. Và anh thậm chí không có hai bàn tay khỏe mạnh vào lúc này. Băng tay kia thật vướng víu. Anh thậm chí không thể co duỗi các ngón. Bây giờ anh đã xuống tầng một rồi, anh không thể ném chúng xuống cầu thang. Bước tiếp theo của anh là gì, Randall?”
“Tôi đã nói rồi,” Randall gầm gừ qua hàm răng nghiến chặt. “Randall không có ở đây.”
“Đúng vậy. Tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy.”
Nồi và chảo rơi trong bếp, và Randall theo bản năng quay về phía có tiếng ồn. Ngay khi hắn làm vậy, Susan trượt về phía trước để đến gần mục tiêu, giữ vững khẩu Beretta trên đùi và bắn. Phát súng nổ tung trong căn nhà yên tĩnh, khói lập tức bốc lên. Viên đạn trúng vào ngay trên đầu gối của Randall. Hắn hét lên khiến cặp song sinh cũng hét lên.
“Đặt bọn trẻ xuống và thả con dao xuống!”
“Tao sẽ giết chúng!” Randall hét lên, nỗi đau len lỏi qua từng từ trong lời nói.
Susan bắn phát súng thứ hai vào chân còn lại của hắn. Randall lại hét lên và khuỵu xuống. Hắn buông Casey ra và ngay lập tức đưa con dao đến gần Tim, để lộ toàn bộ phần thân trên bên phải của mình.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như chậm lại đối với Susan. Cô bắn thêm ba phát nữa, một phát trúng ngực Randall, một phát vào cổ, và một phát vào đầu, ngay dưới mắt phải. Cơ thể hắn lắc lư ngửa ra sau và vật ra cầu thang. Tim rơi xuống sàn, bối rối khóc toáng lên, kêu gào gọi mẹ. Susan chân tay luống cuống, túm lấy các con và kéo chúng vào phòng khách.
“Mẹ ơi!” Casey khóc lóc.
“Con sợ!” Tim nức nở.
Susan ôm chúng vào lòng, cơn đau quặt thắt trên vai. “Mẹ biết, mẹ biết,” cô thì thầm, hôn và ghì chúng vào lòng. “Kết thúc rồi. Mẹ hứa. Bây giờ kết thúc rồi.”
Đèn xe cảnh sát đang tiến đến từ xa. Cô đứng dậy và dắt cặp song sinh vào bếp. Beatrice đã cố gắng bò về phía đảo bếp và kéo một rổ nồi và chảo mà bà định lau khô ra sàn để nhằm đánh lạc hướng. Giờ bà nằm trên vũng máu, xanh xao và yếu ớt.
Susan quỳ xuống bên cạnh bà. “Mẹ.”
Beatrice gật đầu rồi nhắm mắt lại.
“Cố lên. Đội chi viện đang đến. Con nghe thấy họ rồi.” Cô nhìn về phía sau và thấy cơ thể vô hồn của Randall đang nằm trên sàn. “Mọi chuyện kết thúc rồi, kết thúc thật rồi.”