Chương 61
Susan ngồi trên ghế dài trong phòng khách, quan sát bạn bè và đồng nghiệp của mình, những người cô đã biết trong nhiều năm, những người cô đã uống cùng đi ăn tối cùng, tổ chức sinh nhật và các ngày kỷ niệm, ngày lễ và đám cưới, xử lý nhà cô như một hiện trường vụ án. Mọi chuyện giống như một giấc mơ. Giống như cô bị loại bỏ khỏi thực tế mới này. Họ làm việc xung quanh cô, từ chối giao tiếp bằng mắt để tránh bắt đầu một cuộc trò chuyện có thể bị đưa vào hồ sơ. Họ gật đầu lia lịa, sau đó bắt tay ngay vào công việc, chụp ảnh, trích xuất các mẫu thảm và đất, đo đạc và quét bụi để lấy dấu vân tay để xem lại các bước đi của Randall sau khi hắn vào nhà cô. Cô đã chứng kiến chuyện này cả nghìn lần, nhưng cô chưa bao giờ ở phía bị hại. Cô chưa bao giờ là người mà cả nhóm không nói chuyện. Nhân chứng. Nạn nhân.
Cặp song sinh ở trên lầu chơi với Miranda, một trong những thiếu niên hàng xóm thỉnh thoảng trông trẻ khi Beatrice bận, và một nhân viên xã hội mà văn phòng đã cử đến để theo dõi trạng thái tâm lý và cảm xúc của bọn trẻ. Susan đã không gặp Casey hay Tim kể từ khi một số đơn vị đầu tiên phản hồi và đưa chúng đi để EMT [20] kiểm tra. Cô rất muốn nhìn thấy chúng. Cô muốn ôm hôn và ngửi tóc chúng. Cô cần chính mình tự nói với chúng rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô cần nghe chúng trả lời bằng sự tin tưởng mù quáng mà chỉ một đứa trẻ mới có thể có ở mẹ của mình. Cô cần cảm nhận được tình yêu của chúng và đáp lại tình yêu của chúng.
Đợt EMT đầu tiên đã đưa mẹ cô đến Bệnh viện Khu vực Mid-Hudson. Đánh giá tại hiện trường cho thấy Beatrice có những vết thương liên quan đến phòng vệ ở bàn tay và cẳng tay khi bà cố gắng đẩy Randall ra khỏi cửa. Nhưng hắn đã thắng bà, đâm vào sườn bà, có thể xuyên qua gan và đâm thủng phổi. Bà đã mất rất nhiều máu và chỉ bất tỉnh khi đội hỗ trợ đến. Susan đã không nghe thấy bất kỳ thông tin cập nhật nào kể từ khi bà được đưa đi.
Có tiếng bước chân vào phòng khách. Cô nhìn lên và thấy Tommy đang đi về phía cô.
“Này,” cô nói.
“Xin chào.”
“Ngồi đi.”
Tommy thả mình xuống ghế và quan sát sự hỗn loạn cùng với người cộng sự của mình. “Cô ổn chứ?”
“Tôi nghĩ vậy. Tuy nhiên, mẹ tôi đang ở trong tình trạng khá tệ.”
“Bọn trẻ đâu?”
“Ở tầng trên.”
Tommy thở phào.
“Tôi không nghĩ anh được nói chuyện với tôi đâu,” Susan nói. “Luật đấy.”
“Giao thức đồng đội,” anh đáp. “Tôi cần đảm bảo rằng cô vẫn ổn. Tôi nên ở đây với cô. Chúng ta nên biết rằng anh ta sẽ có động thái đối với cô. Hắn đã theo dõi cô. Làm sao chúng ta không thấy điều đó?”
“Chúng ta đã nhìn ra vấn đề. Đó là lý do tại sao chúng ta cử đơn vị cảnh vệ và tôi đã gọi về nhà trước khi về đồn. Chúng ta không thể nghĩ điều này sẽ xảy ra.”
“Chúng ta nên hoàn thành công việc ở đây. Chúng ta không cần quay về đồn.”
Susan nhìn xuống đôi bàn tay đang đặt trên đùi mình, vẫn còn run rẩy. “Đừng tự suy đoán nữa, Tommy. Mọi chuyện đã rồi.”
“Nhưng sĩ quan nọ. Và mẹ của cô.”
“Tôi biết.”
Cô quan sát những người đàn ông và phụ nữ đi qua lại khắp nhà mình. “Nghe này, tôi muốn xin lỗi vì đã buộc tội cậu liên quan đến chuyện này. Và theo đuôi cậu. Và cố gắng mọi thông tin từ bố cậu. Mọi thứ thật lộn xộn. Thật khó để nhận ra đâu là thật và đâu là dối trá. Khi tôi xem hồ sơ của cậu và sau khi tôi nói chuyện với bố cậu, tôi đã nghĩ cậu là Sam. Có quá nhiều chi tiết ăn khớp.”
“Cô không cần phải xin lỗi,” Tommy trả lời. “Tôi thật ngu ngốc vì đã không nói bất cứ điều gì ngay khi chúng ta phát hiện ra Randall thực sự là ai. Tôi nên khiến mình và Lily trong sạch ngay khi biết những dấu vân tay đó là của ai. Tôi không bao giờ tưởng tượng tất cả những điều này có thể xảy ra. Và chuyện hồ sơ, nếu tôi phát hiện ra mối liên hệ của với Randall như cô thấy, tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Cô không biết tôi. Tôi hiểu điều đó. Tôi xin lỗi.”
Susan gượng cười. “Nếu tôi không cần xin lỗi, thì cậu cũng vậy. Chốt nhé?”
“Chốt.”
Crosby bước qua cửa trước và vào phòng khách. Ông đứng trước mặt hai người họ. “Cô đã đưa ra tuyên bố chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Thế sao Corolla lại nói chuyện với cô?”
Cô nhìn Tommy. “Tôi đã bảo cậu ấy rồi.”
“Ừ, giao thức. Hiểu rồi.” Tommy đứng dậy khỏi ghế và bước về phía trước để nói chuyện với một số sĩ quan khác. Khi anh đi khỏi, Crosby ngồi xuống cạnh Susan và nhẹ nhàng choàng tay qua người cô để kéo cô lại gần.
“Làm thế nào mà cô có thể chịu đựng như thế?”
“Được rồi, tôi ổn mà.”
“ME có xác của Randall. Chúng tôi sắp hoàn thành mọi việc ở đây rồi. Các đơn vị đã tìm thấy chiếc Subaru của Hooper Landsky đậu cách đây vài dãy nhà. Chúng tôi đang xử lý nó.”
“Hooper thế nào rồi?”
“Anh ấy sẽ sớm được trả tự do. Chúng tôi đã đưa ra tuyên bố, nhưng không có nhiều thứ cần nói. Anh ta đã bị đánh gục trên đường đến xe của mình sau giờ làm việc. Tỉnh dậy thì thấy đã bị xích vào tường. Không thể biết anh ta đã ở đó bao lâu, nhưng anh ta không được cung cấp bất kỳ chút thức ăn hay nước uống nào. Rồi cô tìm thấy anh ta. Không biết ai đã làm tất cả những việc đó.”
Susan nhìn vũng máu trên hành lang, chảy vào phòng khách, làm loang lổ mép thảm.
“Vai cô thế nào rồi?” Crosby hỏi.
“Họ đã cố định nó lại rồi. Đau muốn chết đi sống lại.”
“Bọn trẻ đâu?”
“Đang ở trên tầng. Tôi chưa có cơ hội ở bên chúng, vì vậy tôi không chắc chúng hiểu được bao nhiêu về chuyện này. Chúng vô cùng sợ hãi.”
“Có tin tức gì về mẹ cô chưa?”
“Chưa. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình nên ở đó thay vì ngồi trong phòng khách, nơi không ai có thể nói chuyện với tôi. Ở đây tôi thật vô dụng. Thực sự đấy. Tôi cần phải đến bệnh viện. Mẹ tôi cần tôi.”
“Vậy cô đi đi. Kết thúc tuyên bố của mình, mang theo bọn trẻ và đến với mẹ cô đi. Hãy nói với bà ấy rằng chúng tôi rất lo cho bà ấy.”
“Tôi sẽ chuyển lời.”
“Gọi cho tôi nếu cô cần bất cứ điều gì. Đó là mệnh lệnh.”
“Vâng, thưa sếp.”
Susan đứng dậy khỏi chiếc ghế dài và bắt đầu lên lầu để gặp Casey và Tim. Khi đặt chân lên bậc thang đầu tiên, cô dừng lại. “Tôi vẫn suy nghĩ vài điều,” cô nói.
Crosby quay về phía cô. “Gì thế?”
“Khi tôi hỏi hắn về việc giết Amanda và bắt cóc Hooper, hắn đã bối rối. Giống như hắn không chắc tôi đang nói về điều gì. Hắn biết chung chung cả hai việc nhưng không thể cho tôi biết chi tiết. Khi tôi hỏi hắn về việc giết Lily, Rose và Tiến sĩ Reems, hắn nói trúng phóc. Và Sam thậm chí không phải là nhân cách đã chiếm ưu thế khi hắn làm hại Lily và Rose.”
“Có lẽ đầu óc hắn rối tung cả lên. Không biết việc nào ra việc nào.”
“Thế chuyện còn lại là gì?”
“Hắn đến nhà tôi với tư cách là Sam, nhưng không có áo khoác. Không có mũ. Tương tự như trong đoạn video chúng ta đã thấy hắn bước ra khỏi xe của mình tại Quarim khi đuổi theo Tiến sĩ Reems. Bất cứ khi nào Randall nói về Sam, hắn luôn nhắc đến áo khoác và mũ trùm đầu. Và trong tất cả các cuộc gặp gỡ của tôi với hắn, luôn luôn có một chiếc mũ trùm đầu lớn che kín mặt hắn. Nhưng bây giờ thì không có gì cả. Để nghe Randall nói chuyện, trang phục đó là đặc trưng của Sam. Đó là những gì đã phân biệt hai tính cách.”
“Có lẽ hắn không cần áo khoác và mũ trùm đầu nữa vì trong tâm trí hắn, Randall đã chết.”
“Tôi đoán vậy. Có ai tìm thấy chiếc áo khoác không?”
“Vẫn chưa,” Crosby trả lời. “Chúng ta đã cử một đội đến nhà hắn và cả trường đại học, và như tôi đã nói, chúng ta đang xử lý chiếc Subaru. Chúng ta sẽ tìm thấy nó. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi. Cô làm tốt lắm. Vẫn luôn như thế.”