Chương 62
Mưa táp vào cửa sổ bệnh viện một cách nhịp nhàng. Mưa gần như cả ngày và xuất hiện cả mưa tuyết, khiến cho chuyến du lịch vào kỳ nghỉ trở nên hoàn toàn lộn xộn.
“Mẹ ơi, chúng ta có thể đi lấy nước trái cây từ chỗ bà không ạ?”
Susan ngẩng đầu lên khỏi tờ báo của mình và thấy Casey đang đứng trước mặt cô, kéo mạnh phần gấu của chiếc váy nhung màu xanh lá cây mà con bé muốn mặc cho bữa tối đêm Giáng sinh. Hôm nay là ngày 24 tháng 12 và họ đang ở trong phòng bệnh của Beatrice, như một gia đình. Tim ngồi trên một trong những chiếc ghế nhựa để chơi điện tử. Thằng bé đã im lặng kể từ khi xảy ra vụ việc ở nhà nhưng nó thích mọi người quây quần xung quanh. Điều đó khiến nó cảm thấy an toàn. Beatrice ngồi dậy, cố gắng tỉnh táo, nhưng gà gật do liều oxycodone mà y tá đã tiêm cho bà vào lần đi kiểm tra gần nhất. Bà được bố trí một phòng riêng như một phép lịch sự và Susan đã dành hầu hết thời gian để ở bên mẹ. Ca phẫu thuật gan bị đâm thủng, thủng ruột và xẹp phổi đã thành công. Bà đang dần phục hồi, dù sẽ hơi chậm và cần theo dõi sát sao. Nhưng Susan đã chuyển Beatrice đến sống ở nhà cô, và cô sẽ hỗ trợ bà bằng mọi cách có thể.
“Mẹ ơi, con khát,” Casey rên rỉ. Má cô bé ửng đỏ vì không khí nóng phả ra từ máy sưởi trên tường. “Chúng ta có thể lấy nước trái cây không? Làm ơn? Con xin mà, mẹ đồng ý đi.”
“Không được.”
“Làm ơn đi mẹ.”
“Đi lấy ví của mẹ đi.”
Casey đi tới góc phòng và cầm lấy chiếc ví nhỏ của Susan, bên cạnh chồng tạp chí mà họ đã mang đến từ khách sạn. Susan đóng tạp chí lại và xoa xoa vai mình. Hiện cô không còn phải mang đeo tay nữa, nhưng cơn đau và khả năng di chuyển vẫn là một vấn đề. Casey không nói về Randall hay những gì đã xảy ra, và con bé có vẻ vẫn hoạt bát như xưa. Nhà tâm lý học trẻ em đã cảnh báo rằng con bé có thể tái hoảng sợ trong vòng ít nhất một năm tới, vì vậy Susan biết họ vẫn cần phải cố gắng. Nhưng mỗi ngày qua đi là một điều may mắn khi Casey vẫn là Casey của ngày xưa.
“Chà!”
Tim nhìn lên khỏi trò chơi của mình, và khuôn mặt cậu bé ánh lên sự vui vẻ. “Tuyệt!”
Susan quay vào chỗ ngồi của mình. Tommy đang đứng ở ngưỡng cửa, một tay cầm cây thông Noel giả cao khoảng một mét và tay kia xách hai túi màu đen.
“Chào mọi người.” Anh nháy mắt với Susan khi bước vào phòng. “Chú nghe nói các con sẽ trải qua đêm Giáng sinh ở đây với bà của mình, và chú không nghĩ các con có thể làm điều đó nếu không có đồ trang trí để treo. Và các con cần một cái cây, đúng không nào? Các con có muốn giúp chú sắp xếp mọi thứ không?”
Cả hai anh em sinh đôi đều bỏ dở những việc mình đang làm và chạy đến chỗ Tommy, kéo anh vào phòng và lấy túi để xem bên trong có gì. Casey không còn khát nữa. Tim không quan tâm đến điểm cao trong trò chơi điện tử của mình nữa. Đó là thời khắc của đêm Giáng sinh. Ơn giời.
Susan đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cùng họ vào góc. Casey đang lấy đồ trang trí tường rẻ tiền và vòng hoa bạc từ một chiếc túi trong khi Tim mở túi còn lại, lục lọi đồ trang trí để treo lên cây. Những nụ cười bị đánh mất hoặc bỏ lỡ trong vài ngày qua trở lại ngay lập tức, rạng rỡ và đẹp đẽ.
“Tất cả những thứ này là gì?” Susan hỏi.
Tommy nhún vai và đặt cây thông vào góc. “Như tôi đã nói, cô và bọn trẻ không thể có một đêm Giáng sinh trọn vẹn nếu không có chút không khí Giáng sinh nào. Nơi này thật buồn tẻ.”
“Đúng thế.”
Anh nghiêng người thì thầm. “Tôi để quà cho chúng ở trong xe. Đã gói rồi. Màu hồng cho Casey và màu xanh cho Tim. Tôi hy vọng như thế không quá phân biệt giới tính.”
“Tuyệt quá!”
“Khi tôi gọi cho Eric để báo những gì đã xảy ra, anh ta cho tôi biết chỗ để chìa khóa dự phòng. Tôi đã nhận những món quà từ nhà anh ấy và tìm thấy quà của cô ở đồn. Và một vài người trong chúng tôi cũng góp chút gọi là.
“Cậu không cần phải làm thế,” Susan nói.
“Đúng thế,” Tommy trả lời. “Cô đã quá bận với vụ Randall, vì vậy tôi muốn bọn trẻ được quan tâm. Tất cả chúng tôi đều muốn thế.”
“Chà, nói với mọi người rằng tôi cảm ơn nhé. Thật quá tuyệt vời và bất ngờ.”
“Cô đã nói chuyện với Eric chưa?”
“Rồi. Mai anh ấy mới đáp chuyến bay về. Anh ấy sẽ gặp chúng tôi ở đây.”
Susan nhìn bọn trẻ xé các gói đồ và bắt đầu treo bóng đèn và những quả cầu nhỏ lên cây. Chúng cười đùa và tranh cãi nhau om sòm, từ việc trang trí cây cho đến việc treo các món đồ lên tường. Hai đứa trông thật hạnh phúc. Và lúc này, Susan tin rằng tất cả họ đều có thể vượt qua chuyện này. Cô tin vào một tương lai mới.
“Họ đã tìm thấy áo khoác hay mũ trùm đầu chưa?”
“Chưa. Chúng tôi sẽ tìm thấy chúng.”
“Tốt hơn là chúng ta nên tìm thấy.”
Tommy vỗ tay để thu hút sự chú ý của bọn trẻ. “Nghe này, chú có mang quà cho các con và để trên xe. Các con có muốn chú đi lấy không?”
“Có ạ!” Cặp song sinh đồng thanh hét lên.
“Được rồi, chú sẽ quay lại ngay. Tiếp tục trang trí đi nhé.”
Susan nắm lấy áo khoác của Tommy và nghiêng người thì thầm. “Đừng lấy tất cả những món quà. Còn quà của ông già Noel nữa, nhớ không?”
“Đúng.”
Cô nhìn anh rời đi và bắt đầu dỡ đồ trang trí ra khỏi túi. Cô liếc nhìn ra cửa và thấy những dấu chân ướt dính đầy bùn đất mà Tommy đã để lại. Cô nhìn chằm chằm vào chúng và suy nghĩ. Cô biết.
Không có gì được gọi là trùng hợp.
Cô bước đến chỗ treo túi và lục bên trong, cuối cùng cô rút thước dây ra. Điều này phải được thực hiện một cách nhanh chóng. Cô cúi xuống và lấy điện thoại từ túi sau, quan sát để chắc chắn rằng Tommy vẫn đang khuất tầm nhìn.