Chương 5 THÀNH PHẦN TỘI ÁC
Hai người phụ nữ ôm nhau khóc một lúc lâu.
Mako gục đầu vào lồng ngực Yoshie nên từ vị trí của Nakazato không thể nhìn rõ, nhưng hai cánh tay cô vòng lên ôm chặt cổ Yoshie. Cô mặc một áo choàng lông màu đen, bên dưới cũng là một bộ đồ màu đen. Nakazato chợt nhận ra rằng, tay áo trái của cô hơi cuộn lên để lộ thứ gì đó màu trắng ở cổ tay. Khi vô thức bắt gặp ánh mắt của ông, Yoshie cuối cùng cũng buông Mako ra.
“Con có mệt không? Trước mắt cứ vào đây nghỉ chút đã...”
Vừa nói, bà vừa đặt tay lên vai con và giục cô cởi giày. Bà cũng gọi cả hai nhân viên đứng đằng sau cô và bảo họ đi vào phòng khách. Bàn tay đeo nhẫn mặt đá mắt mèo lớn của bà nhanh chóng đóng cửa xếp lại. Có vẻ như Yoshie muốn bảo vệ cô con gái yếu đuối của mình, không để cho cô phải chịu ánh mắt soi mói của cảnh sát và giới báo chí dù chỉ một giây...
Nakazato đẩy cánh cửa phía sau và bước ra hành lang phía Đông. Ông một lần nữa mở cửa ra sân sau.
Sau khi xỏ giày, ông lại đi ra sân. Ông lấy đôi giày từ trong túi ra và đặt lên dấu chân còn lưu lại. Vừa in. Ngay cả những ký hiệu trên đế giày cao su cũng hoàn toàn trùng khớp.
Nakazato không mấy ngạc nhiên với kết quả này. Ông nhét giày lại vào túi rồi đi lên sảnh.
Khoảng bốn, năm phút sau thì họp báo kết thúc, phóng viên và quay phim lục đục rời khỏi bếp. Nakazato dừng lại ở hành lang để không làm cản đường họ. Sau khi đợi hết hai mươi phóng viên cùng ba người Michihiko, Kanehira và Takuo rời đi hết, ông mới bước vào phòng ăn.
Chánh thanh tra Aiura Katsubei, tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Tsurumi và hai cảnh sát khác đang ngồi bên bàn. Tất cả những người còn lại đã đưa thi thể của Yohei về cục. Tối nay thi thể Yohei sẽ được bảo quản ở cục cảnh sát, rồi sáng mai sẽ được đưa đến bệnh viện gần nhất ở Phú Sĩ Ngũ Hồ để tiến hành giải phẫu.
Thấy Nakazato bước vào, chánh thanh tra ngước mắt lên nhìn như muốn hỏi: “Cậu đã đi đâu vậy?” Ông đang mặc một bộ vest trau chuốt vừa vặn với thân hình, gương mặt vẫn còn vẻ hưng phấn dễ chịu thấy rõ. Ông nheo mắt nhìn Nakazato với vẻ trách móc vì đã không ở lại xem mình thể hiện tài ăn nói trong buổi họp báo – hay nói cách khác chính là sân khấu mà ông tự tin tỏa sáng nhất.
Trước vị chánh thanh tra này, Nakazato chỉ im lặng đưa cái túi ra. Thấy ánh mắt băn khoăn của mọi người, ông mở túi lấy ra đôi giày thể thao dính đầy bột rồi đặt lên mặt bàn đã trải sẵn túi nilon.
“Đây là đôi giày tôi đã tìm thấy trong một thùng để bột dưới hầm trữ đồ ăn ở nhà kho. Dấu giày hoàn toàn trùng khớp với dấu chân để lại trong vườn nên đây chắc chắn chính là đôi giày của hung thủ... À không, phải nói là đôi giày mà hung thủ đã dùng để ngụy tạo dấu chân mới đúng”.
Sau đó, ông trình bày vắn tắt từ việc mình đã phát hiện ra dấu chân chiều vào đè lên dấu chân chiều ra, bên cạnh đó có rơi một chút bụi bông đến việc phát hiện ra nhà kho và tìm thấy đôi giày. Ông cũng lấy từ túi áo ngực ra cái túi để bụi bông lúc nãy và cho bọn họ xem.
“Tức là... Cái này...”
Ngài chánh thanh tra vẫn đang trong tình trạng không nói lên lời.
“Để tôi tóm lược câu chuyện một cách đơn giản. Dấu chân đó là của một kẻ trong ngôi nhà này tạo ra nhằm khiến vụ việc nhìn như có vẻ do người ngoài gây ra. Đầu tiên kẻ đó đã tạo dấu chân đi ra trước, sau đó mới quay lại để tạo dấu đi vào nhưng không may đã giẫm phải dấu chân đầu tiên. Nếu không phải như thế thì không thể nào hai vết dấu chân lại bị ngược nhau về mặt thời gian như thế cả”.
“Tại sao khi khám nghiệm hiện trường lúc nãy chúng ta lại không nhận ra điều này chứ...”
Tsurumi bàng hoàng nói.
“Việc tìm thấy chiếc giày trong thùng bột về cơ bản khiến chúng ta phải thay đổi cách nhìn nhận về vụ việc lần này”.
“Thoạt nhìn thì có vẻ là một vụ cướp của, nhưng thực chất lại do người trong nhà gây ra sao?”
Tsurumi nhanh chóng tiếp lời. Ông là một người có khả năng tư duy nhanh nhạy. Hiện tại chỉ có mình chánh thanh tra Aiura còn đang đưa tay vuốt cằm với vẻ bối rối. Việc điều tra đang tiến triển theo chiều hướng rất tích cực. Thế nhưng, nhất định là ông ta đang nghĩ phải giải thích thế nào khi mà lúc nãy đã mạnh miệng khẳng định với giới phóng viên rằng vụ việc là do “người ngoài” gây ra.
“Nếu hung thủ là người trong nhà thì nhiều khả năng hung khí và những món đồ bị trộm cũng đang được giấu ở đâu đó trong biệt trang phải không?”, Tsurumi tiếp lời.
“Đúng vậy. Chúng ta cần tiến hành lục soát kỹ lại căn nhà thêm một lần nữa”.
Đội điều tra đã khám xét một lượt biệt trang, nhưng lúc đó họ vẫn mang tư tưởng hung thủ là người bên ngoài nên mọi chuyện mới chỉ dừng lại ở xem xét sơ qua.
“Nếu vậy thì trước mắt tạm giấu chuyện tìm thấy đôi giày thể thao đi sẽ có lợi hơn cho việc điều tra. Tất nhiên hung thủ cũng sẽ rất chú ý, nhưng chúng ta vẫn nên giả vờ hướng sự chú ý ra bên ngoài để khiến hắn an tâm. Nếu hung thủ biết mình đã bị nghi ngờ thì chưa biết chừng hắn sẽ còn làm ra nhiều trò nữa”.
Nakazato mơ hồ có cảm giác vụ án lần này sẽ tiến triển theo chiều hướng rất phức tạp chứ không còn đơn giản nữa. Hung thủ chỉ có một người, hay là nhiều người? Tuy chưa rõ động cơ của hắn khi giết Yohei là gì những chắc chắn hiện tại hắn vẫn đang ở trong biệt trang. Nghĩ vậy, bỗng ông thấy trong lòng hừng hực ý chí chiến đấu.
“Tôi đồng ý”, Tsurumi dõng dạc nói.
“Còn một điều nữa. Chúng ta cần cử người đến Tokyo tìm hiểu về những mối quan hệ xoay quanh nhà Watsuji. Không thể nào có chuyện một thành viên trong gia đình lại giết chủ tịch với mục tiêu là lấy trộm cổ phần được”.
Lần này Tsurumi cũng gật đầu đồng tình.
“Chia thành ba nhóm hai người rồi xuất phát bằng ô tô ngay tối nay có được không?”
Khi Nakazato và Tsurumi cùng bàn luận để thống nhất tiến trình của cuộc điều tra, Aiura có vẻ như cũng lấy lại được tinh thần và bắt đầu có phản ứng.
“Hung thủ là người trong nhà, tức là nằm trong số bảy người tối qua đã ở lại đây đúng không? Watsuji Mine, Shige, Michihiko, Yoshie, với cả Mazaki Kanehira và Ichijou Haruo. Thế này có khác gì cá nằm trong rọ đâu”.
Có vẻ như ông đã lấy lại được sự tự tin giống như lúc trước.
“Dù sao đi nữa thì việc xảy ra một vụ án nghiêm trọng trong địa phận cục của chúng ta là một điều đáng mừng. Trước khi hé lộ sự thực cuối cùng mà rút lại những suy luận trước đó thì chẳng phải càng kịch tính hơn sao”.
Nhìn vẻ mặt phấn chấn và những suy nghĩ của ông không ai có thể đoán là chỉ còn một năm nữa ông sẽ về hưu.
Nakazato nhấc máy điện thoại đã được sửa chữa xong gọi về cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ yêu cầu bốn điều tra viên đến đây ngay lập tức. Ở chiều ngược lại, cục trưởng về cục, chọn sáu người chia thành ba tốp âm thầm lên xe đi Tokyo.
Ở lại biệt trang là một nhóm bốn người trong đó có Nakazato, cộng thêm bốn người từ cục đến hỗ trợ là tám người. Bọn họ chia nhau ra làm bốn nhóm hai người để bắt đầu điều tra trong biệt trang. Lẽ ra họ cũng nên xem xét khu vực xung quanh ngôi nhà, nhưng trời cũng đã tối, vả lại ban ngày khi khám nghiệm hiện trường, đội điều tra cũng đã chú ý kiểm tra bên ngoài kỹ lưỡng hơn bên trong biệt trang. Việc tìm được chỗ giấu cặp tài liệu và con dao mà không để lại dấu vết trên tuyết gần như là không thể.
Ngược lại, trong biệt trang rộng lớn này có vẻ như có nhiều chỗ giấu hơn.
Họ dự định khoảng sáu giờ bắt đầu công tác khám nghiệm nhưng Michihiko lại tiến về phía Nakazato với vẻ không vui.
“Vẫn còn cần phải khám xét bên trong nhà nữa sao?”
Ông là giảng viên của một trường tư thục, gương mặt lúc nào cũng có vẻ nghiêm khắc với đôi lông mày nhíu chặt và chiếc mũi khoằm lớn, lại rất dễ để lộ cảm xúc.
“À, chúng tôi cho rằng tên trộm từ ngoài lẻn vào rất có thể cũng đã lấy trộm đồ ở cả những nơi khác chứ không riêng gì phòng của chủ tịch. Chúng ta cần phải tính toán tất cả các tình huống có thể xảy ra”.
“Nhưng nếu bị hắn lục lọi phòng thì chúng tôi phải nhận ra chứ?”
Yoshie đứng bên cạnh chêm vào.
“Nhưng vẫn còn có những phòng trống không ai dùng mà”.
Trước mắt ông xin phép được lục soát những căn phòng không có người ở và nhận được sự đồng ý của gia chủ. Trời bắt đầu tối, gia đình Watsuji cũng có vẻ mệt mỏi nên họ không giấu vẻ khó chịu nữa. Về phía Nakazato, ông cũng không có lệnh khám nhà nên bọn họ hoàn toàn có thể từ chối nếu ông cố tình cưỡng ép.
“Trước tiên chúng ta dùng bữa tối đã nhé. Các anh cảnh sát có vẻ cũng mệt rồi. Em có chuẩn bị cho họ cùng với phần của chúng ta rồi”.
Ánh mắt điềm tĩnh của Yoshie vẫn hướng về phía Michihiko.
Khi người giao hàng của một nhà hàng đồ Nhật ở Asahigaoka mang cơm hộp đến, cả Kanehira cùng Takuo cũng ra phụ Yoshie và Haruo bày lên bàn trong phòng khách và phòng ăn. Các thành viên của nhà Watsuji cũng như đội điều tra hôm nay đều bỏ bữa trưa.
Người nhà Watsuji cùng với hai nhân viên Tập đoàn Dược phẩm Watsuji ban nãy đưa Mako về đã bắt đầu ăn tối ở phòng khách. Tuy nhiên, Mine và Mako ở trên tầng hai, không cùng tham gia với mọi người.
Phòng ăn được chuẩn bị cho đội điều tra, đồ ăn cũng đã được bày biện lên bàn nhưng bọn họ vẫn bắt đầu công cuộc điều tra theo đúng kế hoạch. Một nhóm chịu trách nhiệm kiểm tra lại bếp và nhà kho thêm một lần nữa, một nhóm xem xét khu vực hành lang phía Đông xung quanh phòng ngủ của Yohei, một nhóm lên tầng hai kiểm tra kho chứa đồ và những phòng không có người dùng...
Phía sau phòng khách, ngoài phòng ngủ của hai vợ chồng Michihiko và Yoshie ra còn có thư phòng và một căn phòng nhỏ nhìn giống nơi họp hành, thảo luận, bên trong có rất nhiều tài liệu cũ được bọc bìa vải, có vẻ như là lịch sử hình thành và phát triển của Tập đoàn Watsuji được xếp trên tủ. Nếu hung thủ có ý định giấu bằng chứng thì nhiều khả năng hắn sẽ chia làm hai, một là cặp tài liệu bên trong có tiền mặt cùng năm mươi tờ cổ phiếu có giá trị một nghìn yên, hai là những món nữ trang như ghim cài cà vạt cùng khuy măng sét bằng kim cương và ngọc lục bảo cùng với con dao gây án. Ngoài ra có thể còn có cả quần áo dính máu. Tuy nhiên, cũng cần phải tính đến khả năng rằng hắn đã đốt tiền và cổ phiếu, chỉ giấu lại những thứ không thể xử lý được. Nếu họ không tìm kiếm cẩn thận từ trong ra ngoài thì chưa biết chừng cuộc điều tra sẽ đi vào ngõ cụt mất.
Nakazato cùng với một người nữa phụ trách khu vực xung quanh thư phòng, sau cả tiếng đồng hồ không có thu hoạch gì thì viên cảnh sát trẻ tuổi chịu trách nhiệm khu vực phòng Yohei tiến đến với khuôn mặt mệt mỏi.
“Sao rồi, tìm thấy chưa?”
Nakazato đang đứng lên bàn kiểm tra thật kỹ tủ tài liệu. Ông lên tiếng hỏi với vẻ chờ mong. Trước khi trả lời, cậu cảnh sát trẻ nhìn chiếc bàn một chân đang phải chịu sức nặng lên đến tám mươi kilogam với vẻ cảm thán. Sau đó, cậu mới ngước lên nhìn Nakazato và đáp.
“Dạ không... Tôi không tìm thấy gì cả. Nhưng mà... Ở góc ban công bị rơi thứ này”, anh đưa vật đang kẹp giữa những ngón tay trái về phía Nakazato.
“Thanh tra Tsurumi có nói rằng ban ngày khi khám nghiệm hiện trường đã không phát hiện ra...”
Lúc mới nhìn thoáng qua, Nakazato tưởng rằng anh chàng này đang cầm một con giun đất. Ông còn nghĩ thanh tra Tsurumi tính tình nóng nảy nhưng cũng rất vui vẻ này lại nghĩ ra trò gì đó để trêu chọc mình.
Nhưng khi nhìn kỹ thì thứ đó dài hơn giun đất một chút.
Nakazato quan sát cẩn thận dưới chân rồi nhảy xuống.
Khi nhận lấy vật đó từ tay viên cảnh sát ông mới nhận ra đó là một đoạn dây cao su sọc nâu cam... Ồ không, bên trong rỗng ruột nên phải gọi là ống mới đúng. Cái ống có đường kính khoảng năm milimet, chiều dài cỡ hơn năm mươi centimet, một đầu có dấu hiệu bị cắt bằng kéo. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên đó có những vạch chia từng đoạn năm centimet.
“Cái này là gì vậy?”
Khi nghe ông hỏi, cậu ta nghiêng đầu.
“Chúng tôi tìm thấy nó ở ngoài ban công phòng nạn nhân, ở góc bị khuất sau khi mở cửa”.
Khi phát hiện ra cái xác, cửa kính dẫn ra ban công và rèm đều đóng kín. Ban đầu bọn họ đều nghĩ hung thủ đã đột nhập và rời đi theo cánh cửa cuối hành lang phía Đông nên việc kiểm tra ban công đã được tiến hành một cách qua loa, dẫn đến việc để sót thứ này...
Nakazato mang máng nhớ lại rằng, chốt cửa bằng kim loại của cánh cửa ban công đó bị gỉ và phát ra âm thanh hết sức chói tai.
Tuy nhiên, cái ống nhựa nhìn giống con giun đất này có liên quan gì đến vụ án...
Cái đầu to quá khổ so với chiều cao của ông nghiêng về một bên và ông chìm trong dòng suy nghĩ.
❀ 2 ❀Hôm sau, thứ Hai ngày 5 tháng Một là một buổi sáng yên tĩnh, những đám mây tuyết bắt đầu tan, cũng không còn những cơn gió lạnh khắc nghiệt nữa.
Lúc chín giờ mười lăm phút sáng, nhóm điều tra của Nakazato gồm tám người đã lên hai chiếc xe để rời khỏi nhà Watsuji. Nakazato vốn định bắt đầu hành động ngay từ chín giờ nhưng lại không thể bỏ qua bài phát biểu năm mới thường niên của cục trưởng Aiura. Sáng hôm nay tuy phần diễn thuyết có ngắn hơn thường lệ nhưng vẫn không kém phần nhiệt huyết. Tối hôm qua, cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ đã chính thức thành lập “Tổ chuyên án sát hại chủ tịch Tập đoàn dược phẩm Watsuji”. Những phóng viên trọ ở gần cũng nhanh chóng đến kín cục cảnh sát. Nhận thức được sự có mặt của bọn họ, bài phát biểu của Aiura dường như cũng trở nên trôi chảy hơn.
Phía kính trước của xe là rừng lạc diệp tùng bạt ngàn được tô điểm trắng xóa một màu tuyết, thấp thoáng là đỉnh Phú Sĩ sừng sững cũng độc một màu trắng. Hôm nay là một ngày hiếm hoi họ có thể nhìn thấy rõ đỉnh núi mà không bị mây che khuất. Chiếc xe càng lại gần hồ Yamanaka, ngước lên nhìn núi Phú Sĩ từ phía Đông càng thấy đỉnh núi lớn hơn, ngọn núi càng có vẻ hùng vĩ hơn khi quan sát từ những chỗ khác. Nakazato vừa nheo mắt ngắm nhìn ngọn núi vừa lấy ra một điếu hi-lite, rồi lại chợt nhớ ra rằng mình lại quên mang theo ống nhỏ bằng nhựa để giảm thiểu lượng tiêu thụ hắc ín theo lời dặn dò của vợ.
Mặt hồ là một màu xanh lạnh lẽo, thấp thoáng là những đụn sóng trắng nhấp nhô bị đóng băng.
Khi hai chiếc xe đến trước sân nhà Watsuji, hai viên cảnh sát mặc thường phục ra mở cửa đón. Hai người bọn họ đã ở lại biệt trang từ tối qua.
Tối hôm qua – đến khoảng chín giờ rưỡi tối, bọn họ đã hoàn thành việc khám xét biệt trang, ngoại trừ phòng khách và những phòng ngủ đang có người sử dụng. Tám người bọn họ đã lục soát không sót một chỗ nào nhưng vẫn không thấy dấu vết của những món đồ bị đánh cắp và con dao hung khí đâu. Trong trường hợp này, nhiều khả năng là chúng đang được giấu ở một trong những căn phòng còn lại.
Tối hôm qua, Nakazato đã hỏi những người trong nhà Watsuji một lần nữa về vụ việc và xin Michihiko cho phép lục soát phòng của những người trong nhà nhưng lần này ông đã từ chối. Kanehira và Takuo cũng đã lên tiếng phản đối vì cho rằng hôm nay mọi người đều đã rất mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi. Hiện tại Mine và Shige đã về phòng nghỉ trước.
Tuy ông hoàn toàn có thể hiểu được việc họ kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần sau khi tiếp nhận cú sốc lớn, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải là quá khuya. Tuy sáng sớm nay bọn họ đã ngủ khoảng bảy tiếng rưỡi nhưng từ lúc đó đến giờ mắt ai cũng hằn những vệt máu, lại còn không ngăn được những cái ngáp. Nghĩ đến việc đó, Nakazato lại thấy hoài nghi. Nhưng nếu họ nhất định từ chối thì ông cũng không thể miễn cưỡng. Nếu bây giờ công khai việc nghi ngờ hung thủ là người trong nhà thì có lẽ bọn họ sẽ không phản kháng nữa mà hợp tác với cuộc điều tra.
Cuối cùng, việc điều tra cũng phải dời sang ngày hôm sau và Nakazato quay về cục. Thay vào đó, ông cử hai điều tra viên ở lại biệt trang để đề phòng việc hung thủ lén mang vật chứng vứt ra bên ngoài trong đêm... “Từ tối qua đến giờ tình hình không có gì thay đổi. Đến mười một giờ tất cả mọi người đã về phòng hết và sau đó chỉ ngủ thôi ạ. Chúng tôi thay phiên nhau thức canh nhưng không có ai thức dậy hay có hành động khả nghi gì”, một trong hai cảnh sát ở lại báo cáo.
“Mọi người đã dậy cả chưa?”
“Khoảng tám giờ là mọi người đã dậy và vừa ăn sáng xong rồi ạ”.
“Cô con gái Mako cũng dậy rồi ạ?”
“Vâng”.
Mako đã đến đây lúc năm giờ chiều qua rồi sau đó ở lì trong phòng riêng trên tầng hai, đến giờ ăn tối cũng không thấy xuống.
Nakazato cử một nửa đội điều tra khám xét khu vực xung quanh biệt trang. Hôm qua vì trời tối nên họ chưa thể kiểm tra lại thêm một lần nữa. Cũng không ngoại trừ khả năng dưới tuyết có chôn chứng cứ, hay còn sót lại dấu vết khi hung thủ đốt chứng cứ thủ tiêu.
Nakazato cùng trợ lý thanh tra Narumi chia nhau ra lục soát phòng của những người trong gia đình. Thanh tra Tsurumi hôm nay ở lại cục để chỉ đạo toàn bộ quá trình điều tra.
Vừa vào sảnh thì họ gặp ba người Mine, Shige và Takuo cùng với hai nhân viên của Tập đoàn Watsuji đang ngồi nói chuyện ở phòng khách. Có lẽ họ đang bàn về việc tổ chức đám tang. Thi thể của Yohei sẽ được tiến hành giải phẫu vào chiều nay, sau đó sẽ được đưa về nhà riêng ở Tokyo bằng tàu. Có vẻ như họ dự định tổ chức lễ tang theo công ty nên tập đoàn đang bắt đầu tiến hành chuẩn bị, nhưng tối qua Nakazato đã yêu cầu Mine và mọi người ở lại đây thêm ngày hôm nay.
Yoshie và Haruo đang dọn bàn trong phòng ăn. Nhìn thấy Nakazato, họ lên tiếng chào hỏi. Ông vẫn chưa thấy Mako đâu. Cô ấy lại về phòng riêng của mình rồi chăng.
Nakazato bèn hỏi hai cảnh sát tối qua nghỉ lại đây.
“Phòng ngủ của Mako ở đâu?”
“Đi lên cầu thang rẽ tay trái sẽ thấy, là căn phòng thứ hai ạ”.
Nakazato lệnh cho cấp dưới nhanh chóng bắt tay vào việc rồi vội vã lên cầu thang. Trọng tâm của buổi điều tra hôm nay là khám phòng của những người ở lại biệt trang vào tối xảy ra vụ việc, tuy nhiên trước đó ông muốn gặp thử Mako một chút và cần phải tranh thủ lúc Yoshie không chú ý. Ngày hôm qua, ông mới chỉ đề cập đến Mako một chút mà Yoshie đã như thủ thế sẵn sàng chiến đấu đến nơi, “Xin ông hãy để yên cho Mako. Con bé rất dễ bị tổn thương... Tôi e rằng tinh thần con bé không thể trụ vững được mất.” Lúc đó bà đã khẩn khoản van nài ông như vậy.
Ông bước lên hành lang trải thảm trên tầng hai rồi rẽ trái, gõ nhẹ lên cánh cửa thứ hai. Một lúc sau có tiếng trả lời “Dạ?” khe khẽ vang lên phía sau cánh cửa. Nakazato im lặng chờ đợi, được một lúc thì tiếng chốt cửa kim lại vang lên. Mako đã khóa kín cửa.
Khi cánh cửa hé hé mở ra từ bên trong, Nakazato nhanh chóng đưa tay kéo ra. Cô không dùng xích cài cửa nên ông có thể tạo được một khoảng trống vừa đủ để lách người qua rồi dùng tay đóng cửa lại. Mako giật mình lùi vài bước, nín thở. Cô mặc một áo nỉ và một chiếc váy dài màu đen, dáng người mảnh khảnh lúc này nhìn càng mảnh mai dễ vỡ hơn bao giờ hết. Cô có một gương mặt khả ái với đôi mắt nhỏ và sống mũi đúng tiêu chuẩn nét đẹp kiểu Nhật.
Trong đôi mắt đỏ quạch của cô vẫn không giấu nổi sự hoảng loạn khi Nakazato đột ngột xông vào phòng. Ông vội vàng rút sổ cảnh sát ra và tự giới thiệu về bản thân.
“Cứ bình tĩnh... Cô hãy ngồi xuống đó đi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi”.
Nakazato buông thõng cả hai tay tỏ vẻ điềm tĩnh tiến lại gần, còn Mako vẫn tiếp tục lùi về phía sau rồi ngồi xuống chiếc ghế bên bàn cạnh cửa sổ. Trên mặt bàn có giấy viết báo cáo, từ điển, bút chì và gọt bút chì bằng nhựa...
Nakazato ngồi xuống chiếc ghế thấp gần đó.
“Cô là Watsuji Mako phải không?”
“...”
“Vị chủ tịch vừa mất là ông trẻ của cô nhỉ?”
Mako không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Bàn tay cô nắm chặt trên đầu gối và ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào đó. Vai cô co lại, toàn thân cứng đờ, nhìn giống Yoshie hôm qua lúc nghe ông nhắc đến cô. Chỉ có điều, dường như Mako có vẻ hoảng sợ hơn.
Nakazato nhẹ nhàng nói.
“Nhưng lúc xảy ra vụ việc, cô không có mặt ở biệt trang phải không?”
“Vâng…”
“Mười một giờ tối qua chiếc xe cô thuê đã đến đây... Khoảng mấy giờ cô về đến nhà mình ở Tokyo vậy?”
“Gần một giờ rưỡi ạ...”
Cô trả lời bằng giọng nói hơi run.
“Vậy còn chiếc xe thì sao?”
“Bác tài chỉ vào uống trà một chút rồi quay về ngay ạ”.
“À...”
Tối qua ông đã hỏi chuyện nhân viên của cơ sở cho thuê xe ở Asahigaoka. Người tài xế khoảng hơn bốn mươi tuổi đã làm chứng giống hệt những gì Mako vừa nói.
“Nhà cô ở Tokyo có ai trông khi cô đi vắng không?”
“Bình thường vẫn có bà giúp việc, nhưng ngày mồng một và mồng hai bà nghỉ ạ”.
“Thế mồng ba bà ấy đến à?”
“Vâng, bà ở lại đó cùng với con gái...”
“Ra vậy... Thế còn cô, dù không xảy ra chuyện này thì ngày mồng bốn cô cũng sẽ lấy tài liệu tham khảo rồi quay về đây đúng không?”
“Vâng”.
“Lại thuê xe à?”
“Không, tôi định đi tàu Odakyu [23] ...”
“Cô định mấy giờ lên tàu?”
“Tôi định rời khỏi nhà trước giờ trưa... Nhưng lại bị muộn mất...”
Giọng nói của cô như nghẹn lại. Mako cắn môi dưới, đầu cúi gằm xuống.
“Cô đã đi làm gì sao?”, Nakazato tiếp tục hỏi với thái độ hơi hối thúc.
“Không, tôi chỉ ở nhà thôi”, Mako nghẹn ngào đáp, “Vì tôi cũng hơi mệt mà”.
“Cũng tại tối hôm trước cô thức khuya quá nhỉ. Trước khi rời khỏi nhà thì cô được công ty thông báo về vụ việc đúng không?”
“Vâng, khoảng một giờ nhân viên phòng thư ký có gọi điện cho tôi và đến một giờ rưỡi thì có xe đến đón...”
Nhà cô ở Kakinokizaka, trên đường đến hồ Yamanaka này đã bị kẹt xe nên mất hơn ba tiếng, khoảng bốn giờ bốn mươi phút chiều qua mới về đến nơi.
Những điểm mâu thuẫn và khả nghi trong câu chuyện của Mako nhiều không đếm xuể nhưng điều khiến Nakazato để tâm hơn cả chính là thái độ sợ hãi bất thường của cô. Từ khi về biệt trang đến giờ, phần lớn thời gian Mako đều khóa chặt cửa nhốt mình trong phòng, Yoshie cũng bao bọc cho cô một cách cực đoan. Ngoài ra, khi gặp nhau ở sảnh hôm qua, thứ màu trắng trên cổ tay cô đã khiến ông bị ấn tượng một cách kỳ lạ mà không tài nào gạt đi được...
Nakazato hướng ánh mắt nhìn ra cửa sổ và bất giác đứng dậy, đi về hướng đó. Ông bước qua Mako đang nín thở như thể có quái vật bước đến gần mình và áp mặt vào cửa kính.
“Tuyết lại bắt đầu rơi nhẹ rồi...”, ông thì thầm một mình rồi quay sang nhìn Mako.
“Chủ tịch qua đời một cách đột ngột thế này, cô có suy đoán gì không?”
Sau một lúc, cô mới lên tiếng.
“Ông bị trộm đột nhập vào giết thế này, đâu có gì phải suy đoán…”
“Thế giả sử đây không phải là một vụ trộm thì sao... À, tất nhiên chỉ là giả sử thôi. Nếu có kẻ nào đó âm mưu giết hại chủ tịch thì cô cháu gái thường ngày vẫn được yêu thương như cô có suy đoán gì không?”
Nakazato thấy như cô đang rùng mình, thậm chí ông có cảm giác mình có thể nghe thấy cả những run rẩy từ trái tim cô. Tay phải Mako nắm chặt lấy cổ tay trái và trả lời.
“Không... Tôi... Tôi không biết gì hết”, giọng nói của cô hòa chung với tiếng nấc.
Lần này Nakazato dừng một chút. Sau đó ông hít vào một hơi và hỏi.
“À, chỗ đó của cô bị làm sao vậy?”
Mako ngơ ngác nhìn về phía ông. Theo phản xạ, tay phải cô buông ra và chuyển xuống nắm đầu ngón tay trái.
Nakazato nhẹ nhàng nắm cổ tay trái cô nâng lên. Bên dưới tay áo rộng bằng len mềm có cảm giác dày rất thiếu tự nhiên. Bàn tay còn lại của ông xắn tay áo lên thì thấy bên dưới đó là một miếng gạc trắng.
“À, tại tối qua tôi thoáng nhìn qua thấy hình như cô có băng cổ tay trái”.
Ông lập tức buông tay Mako ra. Cô lại theo thói quen lấy tay phải che cổ tay trái lại.
“Tôi bị bỏng”.
“Đúng là không may quá nhỉ. Cô bị ở đây à?”
“À không, tôi bị buổi sáng hôm qua lúc pha cà phê ở nhà”.
“Vậy sao? Có nhiều lúc bị bỏng ta cứ nghĩ là không sao nhưng cuối cùng lại thành ra nghiêm trọng đấy. Cô cũng cần cẩn thận”.
Nakazato định nắm lấy cổ tay Mako một lần nữa, gỡ miếng gạc ra để xem miệng vết thương. Tuy nhiên quả thực ông không thể làm đến mức đó. Hành động đó quá lỗ mãng và Mako cũng đang thực sự hoảng loạn. Bên dưới lớp áo đen, hai bàn tay trắng trẻo của cô vẫn không ngừng run rẩy.
❀ 3 ❀Trợ lý thanh tra Narumi và cấp dưới bắt đầu công tác điều tra từ phòng của hai vợ chồng Michihiko ở dưới tầng một.
Được sự cho phép của Mako, Nakazato đã khám phòng cô một lượt, sau đó ông gọi những người ở tầng dưới lên rồi đến gõ cửa phòng Mazaki Kanehira. Đó là cánh cửa thứ hai bên tay trái từ phòng của Mako.
Sau khi đáp với giọng nói khàn khàn không cảm xúc, Kanehira ra mở cửa. Anh có thân hình rắn chắc, lúc này đang mặc áo len màu xanh lá đậm và quần bò màu xám. Tại biệt trang lúc này, hầu hết tất cả mọi người đều mặc đồ đen hoặc gần như vậy để tang Yohei, duy chỉ có mình Kanehira vẫn ăn mặc bình thường.
Gương mặt nam tính góc cạnh với lông mày rậm và môi dày của anh ta cũng không hề bộc lộ cảm xúc. Anh nhìn Nakazato và cấp dưới của ông.
“Như đã nói hôm qua thì hôm nay chúng tôi xin phép lục soát phòng mọi người kiểm tra một lần cho chắc chắn. Buổi tối hôm xảy ra vụ việc, trong lúc mọi người chơi poker ở phòng khách thì nhiều khả năng hung thủ còn lấy trộm đồ ở những chỗ khác chứ không riêng gì phòng ngủ của chủ tịch”.
“Xin mời”, Kanehira khẽ gật đầu rồi cứ để cửa đó và quay vào phòng. Nakazato cùng nhân viên bước vào sau anh ta. Kết cấu căn phòng về cơ bản giống hệt phòng của Mako. Trước mặt họ là phòng tắm cùng tủ để đồ, bên trong cũng có một chiếc giường bán đôi đầy đủ chăn ga gối đệm, bên cạnh cửa sổ có một bàn viết. Trên bàn có một vài cuốn sách in ngang [24] và tạp chí y khoa, dưới chân ghế có một cái cặp màu đen. Trên giường có chiếc áo khoác anh ta vừa cởi ra, bật lửa cùng bao thuốc lá.
Những nhân viên điều tra đi theo Nakazato nói xin phép rồi bắt đầu lục soát từ phòng tắm. Kanehira dường như chẳng hề quan tâm. Anh cầm bao thuốc rồi tiến về phía cửa sổ châm một điếu.
“Tối hôm đó, sau khi hết ván poker, anh về phòng ngủ có nhận thấy điều gì bất thường hay mất cái gì không?”
Nakazato ngẩng lên nhìn bóng lưng mạnh mẽ của anh và hỏi.
“Nếu có thì tôi đã báo ngay rồi”.
“Anh không biết bất cứ điều gì về hung thủ sao?”
“...”
Theo đúng chỉ thị, đội điều tra tiếp tục khám xét bên trong căn phòng. Họ tháo nóc tủ đựng đồ và nhìn cả dưới gầm giường. Nakazato vô tư hỏi tiếp.
“Anh Kanehira hiện đang làm bác sĩ tại bệnh viện trực thuộc một trường y khoa công lập ở Tokyo phải không? Anh có quan hệ thế nào với chủ tịch vậy?”
“Quan hệ bác sĩ với bệnh nhân thôi”.
“Mấy ngày nay anh ở đây với tư cách bác sĩ riêng à?”
“Cũng có thể nói như vậy. Mỗi khi chủ tịch đi du lịch dài ngày, nếu có thể tôi đều đi cùng”.
“Chủ tịch bị bệnh gì vậy?”
“À, thực ra cũng không hẳn là có bệnh gì. Tuy ông ấy đã sáu mươi tuổi nhưng vẫn chưa hề có dấu hiệu lão hóa, vẫn còn khỏe mạnh đến đáng ngạc nhiên”.
“Nếu vậy thì tại sao một bác sĩ ngoại khoa như anh... À, tất nhiên tôi hiểu những người thuộc tầng lớp quan trọng đều quan tâm đến sức khỏe, cụ thể là việc luôn có bác sĩ riêng kề bên, nhưng bình thường người ta vẫn hay chọn bác sĩ nội khoa chứ nhỉ?”
“À, vì năm năm trước tôi đã tham gia tiến hành phẫu thuật sỏi túi mật cho chủ tịch. Người phụ trách chính buổi phẫu thuật hôm đó là giáo sư của tôi, còn tôi chỉ đứng trong phòng quan sát thôi nhưng hình như khi đó tôi đã được chủ tịch để mắt đến và giữ lại làm bác sĩ riêng. Ngược lại, cũng may là chủ tịch gần như không có vấn đề gì nên một người non kinh nghiệm như tôi cũng có thể hoàn thành công việc này”.
Kanehira trả lời nhưng vẫn hướng mắt ra phía ngoài cửa sổ. Hôm qua Nakazato đã hỏi thăm được rằng, năm nay anh ta ba mươi bốn tuổi, còn độc thân. Năm năm trước, tức là anh mới hai mươi chín tuổi, nếu xét theo cương vị một bác sĩ thì đúng là mới chập chững bước vào nghề. Ở thời điểm đó mà đã trở thành bác sĩ riêng cho một nhân vật như Watsuji Yohei, không hiểu anh ta đã được để mắt đến thế nào...
Căn phòng khá hẹp nên việc lục soát chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy ba mươi phút. Bằng trực quan, Nakazato linh cảm căn phòng này không hề có giấu chứng cứ. Đáng tiếc dự đoán lần này của ông là đúng. Tuy nhiên, dù đã lục soát căn phòng nhưng bọn họ vẫn chưa hề động đến đồ đạc cá nhân của Kanehira.
“Xin lỗi nhưng chúng tôi có thể xem qua hành lý mà anh mang đến đây không?”
Nakazato vốn chỉ định hỏi vu vơ nhưng Kanehira ngay lập tức quay đầu lại. Anh ta mím chặt môi, đôi mắt nheo lại sắc như vầng trăng lưỡi liềm nhìn về phía Nakazato. Trong giây phút đó, Nakazato bất chợt cảm thấy anh thật giống với một ai đó.
“Kiểm tra đồ đạc cá nhân của tôi ư? Tại sao lại cần phải làm như vậy?”
“Thì tuy ít nhưng vẫn có khả năng hung thủ đã lục lọi cả tư trang của mọi người”.
“Chuyện đó thì tự nhìn chúng tôi cũng có thể biết”.
“Cũng có thể sót những chứng cứ nhỏ mà chỉ nhìn một lần không thể nhận ra được mà”.
“Cách nói lòng vòng quá”, Kanehira méo mặt cười khổ.
“Như thể ông đang muốn nói là thủ phạm lấy tiền và trang sức từ chỗ chủ tịch rồi mang nhét vào hành lý của tôi vậy”.
“Cũng không biết được là trong lúc hoảng loạn hung thủ sẽ phạm những sai lầm gì mà”.
“Không, không phải vậy. Không phải là cảnh sát các ông đang nghi ngờ một trong số chúng tôi là hung thủ đấy chứ?”
Nakazato thầm thở dài trong lòng. Ông vốn định chơi bài mặt lạnh với Kanehira, nhưng với một người sắc sảo như anh thì chiêu này đúng là không dùng được. Không còn cách nào khác, dù sao thì sớm hay muộn cũng phải đề cập đến vấn đề này.
“Cũng không thể nói rằng không có ai trong số chúng tôi nghi ngờ điều đó”, Nakazato điềm tĩnh đáp.
“Từ hôm qua đến nay chúng tôi đã lập những trạm gác, hỏi cung và thu thập thông tin một cách triệt để nhưng vẫn không thấy tung tích hung thủ. Nếu chạy trốn ra bên ngoài thì chắc chắn hắn phải để lại dấu vết ở đâu đó. Mà, tất nhiên nếu hung thủ là ma thì lại khác, nhưng để lại dấu chân trên tuyết rõ ràng thế này thì chắc chắn không thể có chuyện đó rồi. Nếu vậy thì có có một khả năng khác là vết chân đó được tạo ra với mục đích khiến người ta tin rằng hung thủ từ bên ngoài lẻn vào. Trên thực tế thì chứng cứ chỉ ra hung thủ là người bên ngoài đến thời điểm hiện tại mới chỉ có dấu chân đó cùng việc dây điện thoại bị cắt thôi”.
Kanehira choáng váng, nét mặt cũng dịu hẳn lại. Sự nóng giận khi nãy dường như cũng hoàn toàn biến mất. Có vẻ như anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã vặc lại cảnh sát.
“Ra vậy. Đúng là cảnh sát đã vạch ra tất cả những tình huống có thể cho cuộc điều tra nhỉ. Cũng giống như bác sĩ yêu cầu bệnh nhân phải tiến hành nhiều loại xét nghiệm khác nhau vậy. Thế thì nếu không tìm thấy những món đồ bị đánh cắp cũng như hung khí trong nhà thì xem như chúng tôi “âm tính” [25] đúng không?”
“Tôi đã nói rồi, đây chỉ là kiểm tra một trong vô vàn khả năng thôi”.
“Tôi hiểu rồi. Vậy mọi người cứ tự nhiên lục soát đi”.
Kanehira quay đi và rút thêm một điếu thuốc mới.
Hành lý anh ta mang theo không có nhiều. Trong tủ chỉ có áo khoác và vest, ngoài ra thì có túi du lịch cùng một cái cặp đen phục vụ cho việc khám bệnh tại nhà. Anh ta đi một chiếc xe Benz thể thao đến đây nên Nakazato định mượn chìa khóa để kiểm tra bên trong xe.
Nakazato trực tiếp tiến hành việc khám xét tư trang của Kanehira. Ông lần từng túi quần, túi áo, tìm cả bên trong túi du lịch. Chiếc kẹp cà vạt duy nhất mà Kanehira mang theo là bằng bạc đơn thuần, anh cũng không có cái khuy măng sét nào. Ngoài ra anh còn có thẻ tín dụng và chưa đến năm mươi nghìn yên.
Cuối cùng, Nakazato chỉ vào cái cặp đen đặt dưới chân ghế.
“Tôi xem qua cái đó có được không?”
Kanehira chỉ hơi nhíu mày.
Nakazato đặt cái cặp nặng nề lên giường rồi mở ra. Bên trong có rất nhiều dụng cụ y khoa như ống nghe, máy đo huyết áp, dụng cụ tiêm, dao và kéo... Hai lưỡi dao phẫu thuật sáng loáng, hoàn toàn không có dấu hiệu dính máu.
“Ông đừng chạm tay vào đó nhé”.
Kanehira thấp giọng nói. Nakazato gật đầu, chăm chú quan sát. Trong cái túi nilon có một ống cao su nhỏ sọc cam nâu được cuộn tròn lại. Khi đưa lại gần quan sát, ông nhận thấy trên đó có vạch chia thành từng đoạn năm centimet, chiều dài khoảng bảy mươi, tám mươi centimet và một đầu có vẻ như bị cắt bằng kéo. Ông mở bao bì cái túi nilon có đề “ống thông dạ dày” ra.
“Cái này được dùng để làm gì vậy?”
“Đó là công cụ dùng để làm sạch dạ dày, chẳng hạn như hút chất độc hay những thành phần có hại ra khỏi dạ dày khi bệnh nhân chẳng may nuốt phải, đưa dạ dày về trạng thái hoàn toàn không có gì khi phải dùng thuốc giảm đau khẩn cấp. Nếu dùng thuốc giảm đau khi trong dạ dày vẫn còn thức ăn thì sẽ khiến bệnh nhân gặp nguy hiểm do nôn mửa hay hấp thụ nhầm”.
“Gần đây anh dùng thứ này với chủ tịch à?”
“Không hề”.
Kanehira đột ngột lớn tiếng. Anh bất giác hoảng loạn hít vào một hơi rồi cố lấy lại ngữ khí như bình thường.
“Chủ tịch hoàn toàn không cần dùng đến thứ này”.
“Nếu thế thì anh đã sử dụng với những bệnh nhân khác sao?”
“...”
“À, tôi hỏi vì thấy trong ống có dính thứ gì đó màu trắng thôi mà”.
Cái ống có vẻ như đã được sử dụng một lần nhưng đã được rửa sạch sẽ. Chính vì thế nếu không phải là Nakazato có hứng thú quan sát thật kỹ thì chắc sẽ không thể nhận ra những vết bẩn nhỏ như thế.
“À, nói mới nhớ lúc tối nơi tôi đến khám bệnh có bệnh nhân gặp tình trạng khẩn cấp. Tôi sơ suất quá, quên chưa kịp chuẩn bị cái mới để thay vào. Tại bình thường có bao giờ phải dùng đến thứ này đâu...”
Kanehira trả lời. Giọng anh hình như hơi nhanh hơn bình thường, rồi lại đưa tay xoa miệng. Nakazato im lặng quan sát chàng bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi từ lúc báo án đến giờ luôn tỏ ra bình tĩnh hơn bất cứ ai giờ mới bắt đầu thể hiện sự dao động và lo lắng.
❀ 4 ❀Mười một giờ năm phút sáng.
Thanh tra Tsurumi Saburo, tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt được cử từ tổng cục của tỉnh xuống đang ngồi trong một căn phòng của cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ, mắt nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại màu đen trên bàn. Từ hôm qua, bọn họ vẫn tiến hành thu thập thông tin dọc theo đoạn đường từ biệt trang nhà Watsuji đến Asahigaoka nhưng hy vọng tìm được chút manh mối từ thời điểm xảy ra vụ việc có vẻ rất mong manh. Sáng nay, tám người trong đó có Nakazato đã tiến hành kiểm tra bên trong và ngoài biệt trang. Trước mười một giờ đã có một cuộc điện thoại báo cáo, có vẻ như bọn họ vẫn chưa tìm thấy những món đồ bị đánh cắp cùng hung khí.
Hiện tại Tsurumi đang đợi thông tin từ Tokyo. Chiều tối hôm qua bọn họ đã cử sáu điều tra viên dày dạn kinh nghiệm lên hai chiếc ô tô để đến Tokyo. Mục đích của chuyến đi đó là để tìm hiểu những mối quan hệ trong nội bộ tập đoàn và gia đình Watsuji xoay quanh Yohei. Việc chiếc giày trùng khớp với dấu chân trong vườn được giấu trong thùng bột ở biệt trang là chứng cứ quyết định cho thấy hung thủ là người trong nhà. Chính vì vậy, trọng tâm của cuộc điều tra tập trung vào bảy người đã ở lại biệt trang trong đêm hôm đó. Cử tới tận sáu điều tra viên đến Tokyo cho thấy tổng cục thực sự để tâm đến vụ án ngụy trang tinh vi này nên đã ra tay quyết liệt ngay từ bước đầu tiên.
Đội điều tra được chia làm ba nhóm đó chắc đã phải bắt đầu dò la thông tin và điều tra bí mật từ hôm qua. Hơn nữa, cục trưởng cũng đã ra yêu cầu họ phải báo cáo trước mười một giờ sáng.
Vẻ mặt của cục trưởng Aiura ngồi cách Tsurumi một đoạn sau cái bàn chữ U tương đối trầm tư. Ông mặc bộ vest màu xám nhạt, lúc này đang ngồi xỉa răng sau bữa trưa, thi thoảng lại liếc xuống nhìn đồng hồ đeo tay. Ông đang suy nghĩ nội dung mà mình sẽ nói trong buổi họp báo dự kiến sẽ bắt đầu vào lúc mười hai giờ mười lăm phút. Thường thường hạn bản thảo để kịp đăng bài buổi tối của các tờ báo đều là khoảng một giờ đến một giờ rưỡi chiều nên hôm qua ông đã hứa với các phóng viên là có muộn thì mười hai giờ ba mươi phút hôm nay sẽ tổ chức buổi họp báo tiếp theo.
Điện thoại đổ chuông. Tsurumi đang ngồi gần đó nhanh chóng bắt máy và phía bên kia vang lên giọng nói của một điều tra viên kỳ cựu. Nhóm của anh ta phụ trách điều tra về tình hình trong gia đình và cuộc sống hàng ngày của Yohei quanh khu dân cư ở Ogikubo nơi ông đang sống.
“Từ hôm qua chúng tôi đã bắt đầu nghe ngóng thông tin từ họ hàng và người quen. Bà Mine bị giữ chân tại biệt trang khiến công cuộc điều tra trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Đặc biệt là chúng tôi đã thu hoạch được khá nhiều điều thú vị từ bà giúp việc đã sống chung với gia đình họ bốn mươi năm và cô con gái nuôi của Mine. À, ban đầu khi bị hỏi họ cũng kín miệng lắm, nhưng đến lúc đã nói ra thì tuôn hết chuyện này đến chuyện khác...”
Viên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi này là một chuyên gia thẩm vấn hết sức kiên trì.
“Câu chuyện thú vị đó là thế nào?”
“Có vẻ như từ thời trẻ Watsuji Yohei đã có thói trăng hoa. Đến khi đã có tuổi bản tính đó vẫn không thay đổi, ông ta thường xuyên để mắt đến những cô gái trẻ và số đối tượng được quan tâm là không có giới hạn...”
“Chà... Hẳn bà Mine cũng buồn phiền về chuyện này nhiều lắm.”
“Hình như hồi xưa cũng có một vài lần bà ấy bỏ nhà ra đi và định tự sát, nhưng từ sau năm mươi tuổi, khi hai người bắt đầu ở phòng ngủ riêng thì bỗng dưng chuyện đó dừng lại... Hiện vẫn chưa rõ là do bà ấy đã tự giác ngộ, hay đã tập quen với cảm giác ghen tuông và oán hận để duy trì danh nghĩa người vợ hợp pháp vì địa vị và gia sản”.
Vào tối xảy ra vụ việc, hai vợ chồng cũng ngủ ở hai phòng riêng kề nhau. Tsurumi bỗng nhớ lại cái nhún vai cùng gương mặt của Mine khi trả lời rằng: “À, thì những lúc đến biệt trang, chúng tôi muốn thư thả tận hưởng thời gian một mình...”
“Có vẻ như là thời gian gần đây, Mine đã nhắm mắt cho qua những chuyện ong bướm của Yohei, đồng thời tìm cách xoa dịu dư luận”.
“Ra vậy”.
Hôm qua khi bị thẩm vấn, khuôn mặt giống búp bê kewpie của bà cũng đanh lại, giọng nói lanh lảnh đặc trưng vô cùng dứt khoát.
“Không thể nào có chuyện chồng tôi bị người khác oán hận... Ông ấy là một người nghiêm túc và tận tâm với công việc... Tất cả mọi người đều rất kính trọng chồng tôi, không có bất cứ ai đem lòng thù oán gì ông ấy cả”.
Mine đã che giấu những hành vi bất chính, lý tưởng hóa hình tượng để bảo vệ danh dự cho ông ta cũng như gia đình mình. Đó có lẽ cũng là cách bà tự bảo vệ sự tôn nghiêm của riêng mình...
“... Mà dù sao thì chỉ với lời khai của bà giúp việc và cô con gái nuôi cũng chưa đủ căn cứ lắm nên chúng tôi đã hỏi thăm thêm họ hàng cũng như những người trong công ty thì có người xác nhận, có người không dám nói ra nhưng nhìn nét mặt thì có vẻ như không hề phủ định”.
“Thế có nghĩa là có khả năng ông ta có phụ nữ ở bên ngoài sao?”
“Có thể có đến vài người đấy. Hiện tại thì chưa rõ danh tính nhưng tôi sẽ cố tìm ra trong hôm nay”.
“Yohei và Mine không có con. Cậu thử tìm hiểu xem ông ta có con riêng bên ngoài không...”
“Chà, tôi nghĩ khả năng đó lớn lắm”.
Anh ta là kiểu người sự việc càng phức tạp thì càng có hứng thú sâu sắc.
“À, chuyện này tôi cũng chỉ nghe được thôi, nhưng hình như người em trai Shige cũng nối gót anh trai mình. Tuy vậy, người anh Yohei có năng lực trong công việc thì còn đỡ, còn Shige từ khi còn trẻ đã không chịu khó làm ăn, lúc nào cũng sống bám vào anh trai rồi trăng hoa ong bướm. Họ hàng với người trong công ty dường như chướng mắt lắm”.
“Tôi có nghe nói hồi trẻ ông ta đã kết hôn với một phụ nữ Pháp, còn có cả con...”
“Nhưng bọn họ đã nhanh chóng ly hôn và từ đó đến nay ông ta vẫn sống độc thân. Bề ngoài thì độc thân như thế nhưng chắc chắn là có che giấu một hai người phụ nữ. Thậm chí có người bạn thân lâu năm của Yohei còn bông đùa rằng hình như trong huyết thống của dòng họ Watsuji có bản chất trăng hoa...”
Viên cảnh sát hứa sẽ tìm hiểu thêm về vấn đề này rồi kết thúc phần báo cáo đầu tiên của mình.
Tiếp sau đó, điều tra viên phụ trách tìm hiểu tình hình công ty cũng gọi điện thông báo.
“Tối hôm qua tôi đã đến nhà chuyên viên tư vấn pháp lý của tập đoàn. Ông ta là bạn từ thời cấp 2 của Yohei, ngoài việc tư vấn pháp lý thì họ còn trao đổi với nhau khá nhiều vấn đề cá nhân nữa. Hiện ông ta giữ chức vụ khá cao trong một công ty luật, là một người khá thân thiện. Tôi nghĩ lời ông ta nói có độ tin cậy cao...”
Anh nói với giọng dứt khoát, có vẻ như rất tự tin vào những thông tin mình thu thập được.
“Yohei chưa chuẩn bị di chúc. Vì đã sáu mươi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh nên dường như ông ta chưa nghĩ đến việc sau khi mình qua đời. Vấn đề người thừa kế công ty hiện cũng vẫn chưa đi đến đâu”.
“Ừm... Tài sản của Yohei ước tính khoảng bao nhiêu?”
“Yohei sở hữu khá nhiều biệt trang cùng các tác phẩm nghệ thuật, đồng thời có nhiều công ty danh nghĩa nên tài sản ước chừng khoảng hai tỷ yên. Ngoài ra, ông ta còn sở hữu hơn nửa cổ phiếu của tập đoàn Watsuji”.
“Vì ông ta chưa có di chúc nên tất cả sẽ được để lại cho người thừa kế theo quy định của pháp luật đúng không”.
Người thừa kế theo quy định pháp luật của Yohei, đầu tiên phải nói đến người vợ là Mine. Ông ta không còn cha mẹ, cũng không có con nên tiếp theo đó sẽ là anh chị em ruột. Tsurumi thầm tính toán, trong trường hợp này, Mine sẽ được hưởng ba phần tư, phần còn lại sẽ được chia cho anh chị em của ông. Trong số các anh chị em cũng có những người đã mất nên chắc phần đó sẽ được chuyển cho con cái họ...
“Theo những thông tin mà tôi nghe ngóng được cho đến thời điểm này thì trong nội bộ tập đoàn Watsuji gần như không có mâu thuẫn nào lớn. Từ sau khi Yohei lên làm chủ tịch thì ghế giám đốc vẫn để trống, ban điều hành công ty ngoài ông ta ra thì còn có hai người khác nhưng gần như không có thực quyền. Quyền quyết định hoàn toàn tập trung vào chủ tịch”.
“Hình như Shige cũng là cổ đông ở đó đúng không?”
“À, về việc đó thì tôi cũng có nghe được rằng trước đây Shige đã lợi dụng vị trí trong ban điều hành của mình để ngụy biện lý do bòn rút tiền của công ty, cuối cùng không thể quyết toán được nên trưởng phòng kế toán đã phải giải quyết khoản chi đó theo một danh nghĩa khác... Hình như là mua các tác phẩm thư pháp cho công ty, vì bọn họ cũng có “Bộ sưu tập Watsuji”... Thực ra các tác phẩm thư pháp đó có giá trị chưa đến một nửa như vậy do Shige được chiết khấu từ cửa hàng. Vì thường xuyên gây ra những sự việc liên quan đến tiền nong như vậy nên Yohei đã định gạt Shige ra khỏi ban điều hành sau khi hết nhiệm kỳ”.
“Shige có biết về điều này không?”
“Ông luật sư nói rằng có vẻ như ông ta cũng lờ mờ cảm thấy điều đó”.
“Ừm. Thế còn Takuo thì sao?”
Watsuji Takuo, năm nay hai mươi tám tuổi, là con của người em trai đã mất của Yohei và hiện đang làm việc tại bộ phận thư ký của tập đoàn.
“Sáng nay tôi cũng có đến tập đoàn để dò la thêm. Takuo đầu óc cũng tương đối nhanh nhạy, lại thêm việc là cháu ruột của chủ tịch nên có phần hơi tự mãn, vì thế xung quanh cũng có nhiều người không vừa mắt lắm. Gần đây cũng râm ran có tin đồn anh ta được chọn làm đối tượng kết hôn của Mako. Chủ tịch yêu thương Mako như cháu ruột, được kết hôn với Mako thì có thể xem như đã trở thành người thừa kế của tập đoàn Watsuji”.
“Thực chất Yohei có định tác thành hôn nhân cho Takuo và Mako không?”
“Thực ra thì chưa có ai thực sự nghe được những lời đó từ chính miệng chủ tịch. À, ngoài ra tôi còn có một câu chuyện thú vị hơn nhiều”.
Giọng nói của viên cảnh sát trẻ tuổi lẫn cả tiếng cười nghe có phần mỉa mai.
“Tôi nghe được câu chuyện này từ một nữ nhân viên của phòng thư ký... Cô ta từng có một dạo theo đuổi Takuo nhưng bị cậu ta chơi đùa rồi đá. Không biết có phải định trả thù hay không mà cô ta đã nhìn chằm chằm tôi rồi cười nhạt kể rằng... Hình như Takuo có quan hệ lâu năm với một phụ nữ hơn tuổi làm nhân viên tiếp rượu ở quán bar. Cậu ta vốn định giải quyết gọn gàng trước khi hôn ước với Mako được công bố chính thức, nhưng nếu trước đó mà để chủ tịch biết được thì chắc chắn chẳng còn cưới xin gì hết. Khi tôi ướm lời hỏi thử sao chủ tịch có thể biết được thì hình như là do cô ta đã âm thầm mật báo”.
Ngày hôm qua, khi thẩm vấn từng người trong gia đình Watsuji ở biệt trang, ông chỉ toàn được nghe những điều tốt đẹp. Hầu như tất cả bọn họ đều đã trả lời rằng Yohei được tất cả những người xung quanh kính yêu, không thể tưởng tượng ra việc có người mang hiềm khích hay oán hận gì với ông cả. Thế nhưng chỉ sau một đêm điều tra, họ thu được không biết bao nhiêu ẩn tình, nghi vấn cùng những mối quan hệ rắc rối khả nghi.
Hiện tại còn một nhóm phụ trách điều tra gia đình vợ chồng Michihiko và Mako, nhưng thông tin thu hoạch được cho đến thời điểm này cũng rất đáng kể.
“Michihiko và Yoshie đã kết hôn bốn năm trước. Michihiko năm nay bốn mươi hai tuổi, còn Yoshie thì bốn mươi bốn. Sau khi vợ trước qua đời thì ông ta đã tái hôn, còn Yoshie lần này kết hôn đã là lần thứ ba”.
Trong điện thoại, viên cảnh sát trung niên mẫn cán nhắc lại toàn những điều mà bọn họ đã biết.
“Hình như cơ duyên của Yoshie với đàn ông không được tốt cho lắm, người chồng đầu tiên có bồ bên ngoài rồi ly hôn với bà, người chồng thứ hai mất vì tai nạn máy bay nên lần này có vẻ như bà ấy đang rất hy vọng có được một gia đình hạnh phúc. Bà ấy thực sự vun vén rất nhiều cho Michihiko. Năm ngoái, khi Michihiko bị viêm gan nhẹ phải nhập viện, Yoshie vì lo lắng quá độ mà đến khi xuất viện, Michihiko đã tăng đến hai cân, còn Yoshie cũng sụt chừng đó. Từ khi sinh ra bà đã là một phụ nữ giàu tình yêu thương nên dường như đã trút hết ruột gan cho người chồng kém tuổi này”.
Nhóm của ông đã đến nhà Michihiko hỏi chuyện người giúp việc và cô con gái lâu lâu ở lại đó cùng bà với một vài bà nội trợ xung quanh. Khu vực Kakinokizaka ở quận Meguro mà vợ chồng Michihiko đang sống cũng là một khu dân cư cao cấp, Yoshie có quan hệ rất tốt với những người xung quanh. Ông còn tìm được ba người cùng tuổi đặc biệt thân thiết với bà.
“Mako là con của bà với người chồng thứ hai, đối với Michihiko thì cô ấy là con riêng của vợ nhưng Michihiko cũng rất yêu thương Mako và mọi người đều đánh giá đó là một gia đình hạnh phúc viên mãn”.
Việc Yohei yêu thương Yoshie vốn là con gái của người em quá cố cùng với con gái của bà là Mako và Yoshie với Mako cũng hết mực tự hào, tôn kính ông trùng khớp với những điều họ đã được nghe.
“Nhưng không một ai biết rõ rằng quan hệ giữa Yohei và Michihiko có tốt đẹp hay không...”
“Thế Michihiko và Yoshie đã quen nhau như thế nào?”
“Chồng một người bạn của Yoshie đang dạy ở cùng trường Đại học với Michihiko nên hai người đã có cơ hội gặp nhau”.
Michihiko là giảng viên của một trường đại học tư thục không mấy tên tuổi ở Saitama.
“Chuyên ngành mà Michihiko dạy là Sinh vật học đúng không nhỉ?”
“Ông ta là giảng viên Sinh vật học trong lĩnh vực y khoa”.
“Ngành đó chủ yếu học những gì?”
“Theo như câu chuyện có phần hơi khoa trương của những bà nội trợ thân thiết với Yoshie thì có vẻ như đó là lĩnh vực tiên phong đang được toàn thế giới chú trọng có liên quan đến nghiên cứu gen. Michihiko dồn hết cả máu và nước mắt theo đúng nghĩa vào việc nghiên cứu khả năng sáng chế những loại thuốc mới hay sản xuất lương thực với quy mô lớn trong tương lai... Nói tóm lại, theo lời kể của Yoshie, Michihiko là một học giả nghiêm túc và rất có triển vọng... Nhưng cũng có nghi vấn là Michihiko có cặp kè với phụ nữ bên ngoài...”
“Cái gì?”
Tsurumi sửng sốt hỏi. Ông không ngờ một Michihiko nghiêm túc lại có thể như vậy.
“Những bà nội trợ sống gần đó có rỉ tai nhau rằng đã tình cờ bắt gặp Michihiko đứng nói chuyện với một phụ nữ mặc đồ truyền thống có vẻ là phường buôn hương bán phấn ở sảnh khách sạn. Nhìn họ hoàn toàn không có vẻ là chỉ nói chuyện xã giao thông thường. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, bọn họ quyết định không nói với Yoshie và bản thân mình cũng quên chuyện đó đi...”
Tsurumi rùng mình, lại chuyện trăng hoa nữa sao? Không biết ông đã từng nghe ai nói rằng, máu háo sắc luôn tồn tại trong gia đình nhà Watsuji, bất kể có huyết thống hay không...
Họ vẫn chưa điều tra được nhiều về Mazaki Kanehira và Ichijou Haruo.
Tsurumi ra chỉ thị thêm hai mục điều tra mới. Cùng lúc đó, ông nhận được điện thoại của Nakazato hiện đang có mặt ở biệt trang.
“Việc Mazaki Kanehira trở thành bác sĩ riêng cho Watsuji có vẻ như có ẩn tình gì đó, ông hãy điều tra giúp tôi. Còn một chuyện nữa, là về Mako. Ngày 4 tháng Một, khoảng một giờ sáng chiếc xe thuê đã chở cô ta về đến nhà riêng rồi đến một giờ chiều cùng ngày cô được nhân viên công ty thông báo về vụ việc và một giờ rưỡi thì có xe của phòng thư ký đến đón và đưa về đây. Cô ta đã ở nhà riêng tại Kakinokizaka khoảng mười hai tiếng và có khai là không hề ra ngoài. T