← Quay lại trang sách

Chương 6 TIẾNG BƯỚC CHÂN LẶNG LẼ

Ba giờ chiều ngày 5 tháng Một.

Sau hơn một ngày rưỡi tuyết lại bắt đầu rơi, con đường nhiều người qua lại xung quanh biệt trang lại được phủ một lớp tuyết trắng như bánh bọc đường.

Bên trong biệt trang, bầu không khí yên tĩnh hiếm hoi cũng quay trở lại. Tổ điều tra của Nakazato tiến hành khám xét khu vực xung quanh và các phòng trong biệt trang từ sáng cũng không tìm thêm được chứng cứ gì mới nên đã phải rút khỏi đây. Hai nhân viên Tập đoàn Watsuji chiều qua đưa Mako từ Tokyo về cũng đã rời đi sau bữa trưa. Thi thể của Yohei đã được đưa đến bệnh viện ở Phú Sĩ Ngũ Hồ và chuẩn bị tiến hành giải phẫu nhưng hiện đang trong kỳ nghỉ, các bác sĩ có chuyên môn đều đang ở xa nên việc tiến hành được dự kiến sẽ bắt đầu lúc ba giờ. Ngày mai, thi thể sẽ được đưa về Tokyo, tối mai sẽ bắt đầu lễ viếng. Lúc đó Mine và Shige sẽ về cùng nhưng tại thời điểm hiện tại, tất cả bọn họ đều bị giữ tại đây.

Yoshie và Haruo chuẩn bị trà mang vào phòng khách đã đủ mặt cả tám người trong gia đình. Mine, Shige, Michihiko, Yoshie, Mako, Kanehira, Takuo và cuối cùng là Ichijou Haruo. Trong số những người có mặt ở đây vào tối mồng ba hiện chỉ thiếu một mình Yohei.

Ráng chiều dần buông xuống ngoài căn phòng tĩnh lặng, hiện tại trong phòng không còn tiếng nhạc nữa mà chỉ có tiếng tách trà và đĩa thỉnh thoảng va chạm vào nhau. Gương mặt cả tám người đều có vẻ buồn bã hoặc đang chìm sâu vào dòng suy nghĩ. Tất cả đều đang có cảm giác rằng, đây là cơ hội hiếm hoi họ ngồi lại trong căn phòng từng bàn bạc hành động sau vụ án nên có điều quan trọng để nói thì cần phải được nói gấp.

“Phải thừa nhận rằng lớp ngụy trang của chúng ta đã bị phá bỏ lớp đầu tiên rồi”.

Michihiko đặt tách trà xuống, hơi vươn người nói. Ông tự ý thức được rằng mình không có khả năng đưa ra đường đi nước bước mới, nhưng ít ra cũng nên hoàn thành nhiệm vụ của một người tổng hợp ý kiến của mọi người.

“Theo thông tin nhận được từ các hãng báo chí thì tại buổi họp báo lúc mười hai giờ trưa nay, bọn họ đã đưa ra kết luận hung thủ là người trong nhà. Việc chúng ta ngụy trang thành một vụ cướp của giết người cũng đã bị lộ rồi...”

Bọn họ không được cảnh sát thông báo về nội dung của buổi họp báo nhưng ngay sau đó, điện thoại của biệt trang liên tục đổ chuông. Các phóng viên ai nấy đều muốn hỏi về bình luận của những người trong cuộc trước kết luận của cảnh sát. Michihiko và Takuo đứng ở tiền tuyến liên tục nhắc đi nhắc lại rằng: “Chúng tôi không thể tin việc hung thủ là người trong nhà. Chắc chắn cảnh sát đã có hiểu lầm gì đó.” Không cần chờ đến thông tin chính thức trên các phương tiện thông tin đại chúng, những người trong nhà Watsuji đã nhanh chóng biết kết quả của cuộc họp báo theo cách như vậy.

“Hình như cục trưởng đã nói rằng, lý do lớn nhất khiến họ kết luận hung thủ là người trong nhà chính là việc tìm thấy đôi giày thể thao trong thùng bột dưới nhà kho... Chuyện này là thế nào đây?”

Michihiko nhíu mày nhìn về phía Takuo. Sáng mồng bốn, tại thời điểm Michihiko và Kanehira lên chiếc xe của quán Konantei đến cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ báo án, bọn họ chưa từng được nghe chuyện này.

“Chuyện này mọi người đã cùng thống nhất mà. Cần phải dọn dẹp đôi giày mà tôi đã dùng để tạo dấu chân tối hôm trước chứ”. Takuo đáp trả như để khẳng định người phải chịu trách nhiệm về việc này không chỉ có một mình mình. Ngày hôm đó, khi nhìn Takuo hoàn thành hai đường dấu chân, cắt dây điện thoại và quay lại, tất cả mọi người đều mang tâm trạng nhẹ nhõm. Takuo đi nguyên đôi giày đó vào hành lang sau đó mới cởi ra, những người còn lại vì đã an tâm nên cũng quên mất việc phải xử lý vật chứng quan trọng này như thế nào.

“Ngay sau khi hai vị lên đường đến đồn cảnh sát, cô Haruo đã phát hiện ra điều này”.

Takuo vẫn luôn gọi giảng viên đại học Michihiko và bác sĩ Kanehira [26] bằng tên, lần này anh dùng từ “hai vị” mang nhiều hàm ý mỉa mai.

“Lúc đó chúng tôi mới hốt hoảng bàn bạc xem phải xử lý đôi giày ra sao thì cô Yoshie hỏi là giấu trong thùng bột có được không”.

Takuo cũng đã nói với Michihiko và Kanehira về việc giấu đôi giày ở đó rồi, nhưng do tình cảnh hỗn loạn của cuộc điều tra, anh chưa thể giải thích rõ ràng.

“Dẫu vậy thì tại sao bọn họ lại phát hiện ra được cơ chứ? Có khi nào là do bột rơi bừa bãi bên cạnh cái thùng không?”

“Không, chắc chắn không thể có chuyện đó được”, Takuo phản bác.

“Tôi cho rằng một là như vậy, hai là trong số bọn họ có một thanh tra cực kỳ nhạy bén”.

Haruo ngần ngại lên tiếng. Người giấu chiếc giày vào thùng bột là Takuo, nhưng chính Haruo cũng đi cùng xuống hầm và quan sát anh làm việc. Đúng như những gì Takuo nói, tuyệt đối không có chuyện họ mắc phải sai lầm sơ đẳng như để vãi bột ra xung quanh...

“Kẽ móng tay Takuo vẫn còn dính bột trắng kìa”.

Câu nói của Mine hoàn toàn không có ý chỉ trích hay đổ lỗi.

“Lẽ ra tôi nên nhận ra điều này sớm hơn. Có thể một viên cảnh sát đã nhìn thấy rồi liên hệ đến thùng bột trong kho chăng”.

“Chẳng có lẽ... Thế chẳng phải là quá sắc bén rồi sao?”

Takuo đưa mắt nhìn xuống đầu ngón tay lúc này đã được rửa sạch sẽ của mình. Hôm qua, sau khi bị thẩm vấn xong, anh đã được Mine nhắc nhở và lấy bàn chải cọ ngay. Nói mới nhớ, hình như sáng nay khi khám phòng, anh lờ mờ có cảm giác Nakazato đưa mắt nhìn tay mình...

“Mọi người đều chắc mẩm đã làm hết mọi điều cần thiết, đến lúc này bị phát hiện cũng đâu còn cách nào khác”.

Shige đưa mắt xoa dịu những người xung quanh.

“Thực ra thì tôi còn thắc mắc một vấn đề nữa”.

Kanehira lên tiếng, trong mắt anh thấp thoáng nỗi lo lắng hiếm hoi.

“Chúng ta đã sử dụng ống thông dạ dày để cho chủ tịch ăn gratin. Bình thường, khi tiến hành rửa ruột hay truyền dung dịch thì chất lỏng hay thuốc sẽ được đưa từ uống tiêm trên cao vào, ống thông không cần thiết phải quá dài nên tôi nhớ mình đã dùng kéo cắt đi. Nhưng đoạn ống thừa bị cắt ra thì thế nào rồi...”

“Anh không tìm thấy sao?”, Takuo giật mình hỏi.

“Đoạn ống sử dụng tôi đã cố gắng rửa sạch nhất có thể rồi cất vào cặp rồi. Sáng nay khi bị khám tư trang cá nhân, cảnh sát đã chú ý đến cái đó đầu tiên... Dù tôi có cố gắng bình tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không tránh được chút lo sợ”.

“Nếu chúng ta quên phần bị cắt đi thì chắc nó bị rơi đâu đó quanh đây thôi”, Michihiko nói.

“Nếu sau khi bị cắt ra nó ở nguyên trên thảm thì chắc chắn đã bị nhân viên điều tra phát hiện và giờ cảnh sát đang giữ rồi. Hoặc nó cũng có thể bị vướng chung với quần áo của chủ tịch rồi bị mang ra ban công. Lúc nãy tôi có lên tìm thử nhưng không thấy”.

Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng. Có lẽ tất cả mọi người đang mải đánh giá xem mất đoạn ống đó nghiêm trọng đến như thế nào.

“Kể cả thứ đó có rơi vào tay cảnh sát thì tôi cũng nghĩ rằng bọn họ khó có thể phát hiện chúng ta đã sử dụng mánh này”.

Michihiko vốn quen với nhiệm vụ tổng hợp thông tin cũng đưa ra đánh giá đầu tiên. Trong giọng ông dường như có cả sự bất an trái ngược hẳn với những gì ông vừa nói.

“Suy cho cùng thì đến tận tối hôm qua bọn họ mới có kết luận hung thủ là người trong nhà mà”.

Yoshie vừa cắt miếng bánh hoa quả vị brandy cho Shige vừa nhỏ giọng nói.

“Cậu đã nói cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ là một đối thủ rất sừng sỏ, quả đúng là như vậy”, Shige quay sang nhìn Kanehira, “Cảnh sát Nhật Bản ai nấy đều xuất chúng đến vậy sao?”

Takuo nhìn chú mình như muốn hỏi giờ là lúc để ông cảm thán về điều đó sao.

“Bọn họ lấy cớ nghi ngờ ngoài phòng chủ tịch tên trộm có lục lọi cả những chỗ khác nữa để tiến hành lục soát quanh nhà, nhưng có lẽ mục đích thực sự chính là để tìm xem liệu có những món đồ bị đánh cắp và hung khí hay không”.

“Nhưng vì tìm đâu cũng không ra, không có đủ căn cứ nên đến cuối cùng bọn họ sẽ phải để giả thuyết hung thủ là người trong nhà tan vào mây khói thôi”.

Duy chỉ có một mình Takuo đến giờ vẫn duy trì được sự lạc quan. Tuy nhiên, câu nói đó làm ánh mắt của tất cả mọi người chuyển sang Mako. Lúc này cô đang ngồi ở cái ghế khuất sau bóng Yoshie bên lò sưởi. Cô vẫn cúi đầu với vẻ u sầu, thi thoảng đưa tách trà lên nhấp môi.

“Mako. Con đã xử lý con dao gọt hoa quả và cặp tài liệu theo đúng những gì ta dặn chứ?”

Michihiko nhẹ nhàng hỏi, Mako chỉ im lặng gật đầu.

“Không bị ai nhìn thấy chứ?”

“Lúc con ra khỏi nhà Elf có quấn lấy nên con phải xích lại... Nhưng từ lúc ra ngoài thì không gặp ai nữa”.

“Ừm, nếu thế thì có lẽ không cần phải lo lắng nữa”.

Michihiko gật đầu. Ông thực sự rất quan tâm đến cô con gái riêng của vợ.

“Chỉ cần giấu kỹ được hung khí, những món đồ bị đánh cắp cùng bộ quần áo dính máu thì chúng ta sẽ an toàn. Bọn họ sẽ không điều tra thêm được gì nữa đâu”, Takuo nhắc lại một lần nữa để trấn an mọi người.

“Đúng vậy. Nhưng từ giờ tình hình có vẻ sẽ gay go hơn đấy”.

Dù trong bất cứ thời điểm nào, giọng Mine vẫn lanh lảnh như tiếng hát. Gương mặt xanh xám vô số nếp nhăn nhưng vẫn có nét trẻ con kỳ lạ của bà nhìn quanh tất cả mọi người.

“Nếu cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta thì chắc chắn bọn họ sẽ dò hỏi rất nhiều điều liên quan đến những mối quan hệ trong nhà Watsuji. Tuy nhiên, dù trong bất cứ hoàn cảnh gì mong mọi người tuyệt đối không nói những điều gây ảnh hưởng đến người khác hoặc làm tổn hại thanh danh của chủ tịch. Xin đừng quên mong mỏi của ta ngay từ đầu chính là bảo vệ danh dự của nhà Watsuji. Ta tin rằng nếu cứ kiên trì làm theo mục tiêu đó thì sẽ bảo vệ được tất cả mọi người”.

“Từ giờ mọi người hãy cứ tiếp tục làm như mình không biết gì. Nếu chúng ta cố gắng hết sức thì đối phương chắc chắn không thể làm gì hơn”, Michihiko cũng lên tiếng động viên.

“Nhưng nếu một ai đó trong chúng ta yếu lòng hay hành động thiếu cẩn trọng thì có thể sẽ bị bọn họ khai thác. Trong trường hợp đó mọi chuyện sẽ hỏng hết. Sự việc mà Mako gây ra đã khiến mọi người gặp nhiều rắc rối, tôi vô cùng xin lỗi. Tuy nhiên, mong mọi người đừng quên rằng đây là kế hoạch chúng ta cùng bàn bạc và tiến hành, là vấn đề liên quan trực tiếp đến mỗi người”, Michihiko đứng thẳng người rồi cúi đầu thật sâu.

“Trước mắt Mako cần bình tĩnh lại đã”, Yoshie đặt tay lên đầu gối Mako và siết chặt.

“Dù có chuyện gì thì chứng cứ ngoại phạm của con cũng rất hoàn hảo. Mọi người sẽ bảo vệ cho con nên chắc chắn con sẽ an toàn. Con cứ bình tĩnh, nhé...”

Chưa nói hết câu, Yoshie đã bật khóc. Mako cũng hơi run lên, thoáng gật đầu như có như không. Haruo cho rằng lúc này hẳn Mako đang cảm thấy rất đau lòng. Giả sử như việc ngụy tạo hiện trường rằng thủ phạm là người ngoài thành công thì còn đỡ, đằng này sự an toàn của Mako lại được tạo nên từ sự hi sinh của bảy người còn lại.

“Liệu Mako có chịu đựng nổi không?”

Một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong đầu Haruo.

“Thôi chúng ta cứ làm ly rượu cái đã”.

Shige vừa vuốt râu vừa vô tư cất giọng.

❀ 2 ❀

Nhóm điều tra của Nakazato về cục, đội thu thập thông tin từ biệt trang đến Asahigaoka khoảng hai mươi người cũng rút về hết. Đến khoảng bốn giờ rưỡi, bọn họ tổ chức một cuộc họp.

Đáng tiếc là việc điều tra ngày hôm nay chưa thu được kết quả như mong đợi. Cả bên trong và bên ngoài biệt trang và tư trang của tất cả mọi người đều không thấy vật chứng bao gồm con dao gây án, cặp tài liệu và trang sức bị đánh cắp hay bộ quần áo dính máu. Việc thu thập thông tin ở Asahigaoka cũng không gặp bất cứ điều gì khả nghi. Tuy vụ việc xảy ra vào một đêm đầu năm mới tuyết rơi dày nhưng không có bất cứ một người nào chứng kiến hay ra làm chứng như thế này cũng thật hiếm hoi. Điều này càng củng cố thêm cho việc phủ định giả thuyết hung thủ từ bên ngoài lẻn vào biệt trang.

Tuy nhiên, hung khí và những món đồ bị đánh cắp đã biến đi đâu mới được chứ...

“Tôi đang băn khoăn không biết liệu có phải là có đồng phạm ở bên ngoài hay không?”, sau khi nghe báo cáo một lượt, Tsurumi phụ trách chủ trì cuộc họp lên tiếng.

“Liệu có phải khi hung thủ là người trong biệt thự ngụy tạo dấu chân đã mang chứng cứ ra ngoài để tòng phạm của mình cầm đi không?”

Tuy nhiên, hoàn toàn không thấy dấu chân của kẻ đồng phạm ở bên ngoài nên giả thuyết này cũng không thể phát triển thêm.

“Nhưng chúng ta đã tìm biết bao lâu rồi mà vẫn không thấy bất cứ thứ gì. Không thể tiếp tục tìm kiếm thêm được nữa. Tôi cho rằng lúc này đã có thể kết luận ở trong biệt trang không có giấu bất cứ thứ gì”, Nakazato gằn giọng.

“Nếu vậy thì đúng là chỉ còn hướng nghĩ rằng có ai đó đã mang chúng đi thôi...”, Tsurumi tiếp lời.

“Người rời khỏi biệt trang tối hôm đó chỉ có một mình Watsuji Mako. Suy luận theo hướng Mako là người mang đi có lẽ là hợp lý nhất”, như đã suy nghĩ kỹ từ trước nên Nakazato bình tĩnh đáp.

“Nhưng mà cô ấy rời khỏi biệt trang vào lúc mười một giờ tối. Người lái xe cũng đã chứng nhận việc này. Trong khi đó Yohei đã ăn gratin mà quán Konantei giao đến vào lúc mười một giờ rưỡi rồi sau đó mới về phòng riêng. Nhân viên của quán đã xác nhận thời điểm giao hàng là mười một giờ rưỡi...”

Phòng họp của tổ điều tra im lặng như tờ, bọn họ chăm chú nghe Tsurumi và Nakazato phân tích.

“Quả đúng là người giao hàng của Konantei đã xác nhận rõ ràng là anh ta đã mang tám phần gratin đến biệt trang vào lúc mười một giờ rưỡi. Tuy nhiên anh ta không tận mắt nhìn thấy Yohei đã ăn. Lời khai của anh ta là tại thời điểm giao hàng, cả gia đình đang chơi poker ở phòng khách và có người đã nói rằng Yohei đang đi tắm”.

“Nhưng... Nếu thế thì...”

“Shige cũng đã nói đến việc Yohei đi tắm trước khi ngủ đúng không? Bình thường sau khi tắm người ta thường thay pyjama, nhưng ông ấy vẫn mặc áo sơ mi chẳng phải là quá bất thường ư?”, quả đúng là Tsurumi, chỉ cần có thể đã đọc được suy nghĩ của Nakazato.

“Nếu thế, có thể việc Yohei đi tắm và ăn gratin là giả, bảy người còn lại đã bàn bạc để thống nhất lời khai với nhau. Có lẽ nào tại thời điểm đó, Yohei thực sự đã chết rồi...”

“Suy luận đó cũng rất hợp lý. Theo kết quả giám định pháp y, Yohei tử vong vào khoảng từ chín giờ đến mười hai giờ đêm qua”.

“Thế tức là tất cả những người còn lại đều là tòng phạm ư?”

“Không, chưa thể kết luận như vậy được. Hung thủ nằm trong số bảy người đó... Chưa rõ là một người hay nhiều người, những người còn lại nhiều khả năng không rõ nội tình mà chỉ đơn thuần được nhờ để khớp lời khai thôi...”

Nakazato đưa tay xoa bụng theo thói quen rồi lại rút một điếu hi-lite. Tập trung suy nghĩ trong thời gian dài khiến thần kinh ông có chút căng thẳng, cần phải nghỉ ngơi một chút.

“Nói tóm lại, thế có nghĩa là...”, trợ lý thanh tra Narumi ngần ngại lên tiếng hỏi.

“... Yohei đã bị giết trước khi Mako lên xe rời khỏi biệt trang, hung khí cùng những món đồ bị đánh cắp đã được Mako mang đến Tokyo ư?”, sau khi im lặng lắng nghe với gương mặt ngạc nhiên, cục trưởng Aiura bất chợt cao giọng nói.

“Chúng ta chưa thể kết luận như vậy được. Giờ vẫn chưa biết Mako có thực sự mang chứng cứ rời khỏi đó hay không. Ngoài ra, nếu chưa có bằng chứng rõ ràng làm sáng tỏ những hành động của cô ấy sau khi tới Tokyo, chẳng hạn như mang chứng cứ đi vứt...”

Trong buổi họp báo ông đã khẳng định chắc nịch là không thể có chuyện hung thủ nằm ngoài bảy người ở lại biệt trang tối hôm đó. Nếu Mako thực sự có góp vai trong vụ việc này thì ông sẽ phải đính chính thêm một lần nữa.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn đổ chuông. Viên cảnh sát trẻ tuổi gần đó nhanh nhẹn nhấc máy, trả lời hai, ba câu rồi chuyển máy cho Tsurumi.

“Điện thoại từ Tokyo ạ. Có vẻ như bọn họ đã điều tra những hành động của Mako trong khoảng thời gian từ tối mồng ba đến chiều mồng bốn...”

Tất cả mọi người đều chăm chú hướng sự chú ý về phía Tsurumi đang nhận điện thoại.

“... Ừ... Ừ... Cái gì cơ?”

Tsurumi bỗng lớn tiếng.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại kéo dài khoảng vài phút, Tsurumi nhìn Aiura với ánh mắt không cảm xúc. Trước khi lên tiếng, ông quay sang nhìn Nakazato.

“Bên đó báo rằng từ khi trở về Tokyo cho tới khi quay lại đây, Mako không hề đi bất cứ đâu”.

“Quả đúng như vậy mà”.

“Tôi chỉ ở nhà thôi”, không hiểu sao câu trả lời bằng giọng nói run rẩy của Mako khi đó lại gây ấn tượng sâu sắc cho Nakazato đến thế.

“Tuy nhiên sáng hôm đó Mako có lén rời khỏi nhà một chút. Hơn thế nữa cô ta còn mang theo một bọc nhìn có kích cỡ như một cặp tài liệu...”

Sau khi nhận chỉ thị của Tsurumi, viên cảnh sát điều tra về hành vi của Mako đã báo cáo như sau.

Khoảng một giờ rưỡi sáng ngày 4 tháng Một, chiếc xe chở Mako đã đến nhà cô ở Kakinokizaka, quận Mekuro. Ở nhà lúc đó có một người giúp việc năm mươi tuổi và cô con gái tầm tuổi Mako.

Mako mệt mỏi về phòng ngủ ngay lập tức, cô nói muốn nghỉ ngơi nên dặn người giúp việc đừng đánh thức mình.

Tuy nhiên, khoảng sáu giờ ngày mồng bốn, người giúp việc nghe thấy tiếng dây xích chó lịch kịch bên ngoài cửa sổ nên đã tỉnh giấc. Bên ngoài trời vẫn còn tối, nhưng khi nhìn ra bà thấy Mako đang xích con chó lại bên cạnh cửa sau vẫn luôn sáng đèn. Con chó tên Elf thuộc giống chó Akita, buổi tối vẫn luôn được thả trong sân. Sau khi xích chó, Mako mở cánh cửa gỗ rồi đi ra ngoài. Cô mặc áo khoác và quần ống rộng màu đen như hòa vào màn đêm, hai tay ôm thật chặt một cái bọc hình chữ nhật.

Bà giúp việc không thể ngủ lại được nữa. Một lúc sau bà lại nghe thấy tiếng mở cửa và tháo xích chó. Mako quay về lúc hơn bảy giờ một chút. Cô đi thật nhẹ nhàng rồi trở lại phòng ngủ ở tầng hai.

Sáng mồng bốn, Mako xuống phòng ăn lúc mười giờ bốn mươi lăm phút. Cô không hề nhắc đến việc đã ra ngoài vào sáng sớm nên bà giúp việc cũng làm như không biết gì. Tuy nhiên, vì không thể giữ mãi trong lòng nên bà đã kể với cô con gái.

Khoảng một giờ chiều hôm đó cô nhận được điện thoại của công ty báo về cái chết của Yohei, đến một giờ rưỡi Mako đã lên chiếc xe đến đón để quay về biệt trang.

Vào buổi tối và sáng hôm sau, cảnh sát có đến lấy thông tin, rồi chiều hôm đó có quay lại một lần nữa để hỏi về những việc Mako đã làm thì bà giúp việc không hề hé răng bất cứ điều gì. Có lẽ linh tính mách bảo với bà rằng nếu nói ra điều đó Mako sẽ gặp rắc rối. Tiếp đó, cảnh sát hỏi đến cô con gái. Sau một hồi kiên nhẫn gặng hỏi thì cô cũng khai ra việc mẹ mình đã chứng kiến... “Vẫn chưa rõ trong vòng một tiếng ra ngoài đó Mako đã đi đâu, nhưng chắc hẳn bất cứ ai cũng có thể đoán được. Cô ấy chắc chắn đã mang cái bọc có chứa cặp tài liệu, bên trong ngoài tiền mặt và cổ phiếu còn nhét thêm cả trang sức cùng con dao gây án mang từ biệt trang đến đây để giấu ở đâu đó”.

“Vậy có nghĩa Mako là đồng phạm sao?”

Aiura nhíu mày, môi khẽ mấp máy. Gương mặt ông lộ rõ vẻ nhợt nhạt.

“Đồng phạm ư? Phải rồi, tôi ngờ rằng khả năng cao cô ấy chính là hung thủ…”

Ánh mắt sắc bén của Tsurumi lại nhìn về phía Nakazato.

“Còn một điều cậu nhờ tôi xác nhận về Mako ở Tokyo, phải không?”

Nakazato im lặng gật đầu. Tsurumi bỗng nở một nụ cười có vẻ thỏa mãn.

“Khi về nhà vào lúc một giờ rưỡi bằng chiếc xe đi thuê, cổ tay trái của Mako đã quấn băng rồi. Cô ấy luôn cố che giấu nhưng ngược lại càng khiến cho nó nổi bật hơn. Bà giúp việc cùng cô con gái đã cùng xác nhận việc này”.

“Tức là không phải cô ấy bị bỏng do pha cà phê vào sáng mồng bốn đúng không?”

“Đúng vậy. Từ lúc ở biệt trang vào tối mồng ba cô ấy đã bị thương rồi. Lúc này còn nảy sinh nghi vấn đó có lẽ không phải là vết bỏng”.

“Nếu không phải là vết bỏng thì là cái quái gì chứ?”

Aiura lớn tiếng hỏi với vẻ bực bội.

“Vết dao cắt chẳng hạn. Ta có thể suy luận rằng cô ấy đã bị thương trong lúc giằng co với Yohei. Ngược lại, nếu không có liên quan đến vụ việc thì làm gì có lý do để nói dối về việc bị thương”.

Sau một thoáng cả căn phòng trầm mặc, Tsurumi phấn chấn lên tiếng.

“Nếu xét theo hướng cực đoan thì cũng có khả năng hung thủ chỉ có mình Mako cũng nên”.

“Không thể nào. Một cô gái yếu đuối như thế... Giả sử cô ấy có thể đâm Yohei thật thì việc tạo dấu chân trên tuyết và cắt dây điện thoại cũng sẽ mất rất nhiều thời gian, với cả nếu không đợi đến khi cả nhà ngủ hết thì...”

Một vài người cũng lên tiếng đồng tình với ý kiến phản bác của cục trưởng. Như được động viên tinh thần, ông lấy lại gương mặt tự tin và nhìn về phía Tsurumi.

“Dù thế nào đi chăng nữa thì lời khai của cả bảy người ở biệt trang đều thống nhất rằng chủ tịch đã ăn gratin. Theo lẽ thường, chẳng phải khi điều tra chúng ta sẽ tin vào lời khai của tất cả mọi người sao. Nếu ông ấy có ăn gratin thì Mako hoàn toàn không liên quan đến vụ này”.

Giờ họ chỉ còn cách chờ kết quả giải phẫu.

Khoảng năm giờ bốn mươi phút, viên cảnh sát tham gia cuộc giải phẫu ở bệnh viện Phú Sĩ Ngũ Hồ gọi điện về báo cáo. Văn bản chính thức sẽ phải mất vài ngày, nhưng các bác sĩ cũng đã quen với việc cảnh sát cùng tham gia và báo cáo lại những thông tin sơ bộ trước.

Trợ lý thanh tra Narumi là người nhận điện thoại. Anh truyền đạt lại nội dung cơ bản cho tổ điều tra như sau.

“Theo kết quả giải phẫu thì nguyên nhân của cái chết là do hiện tượng chèn ép tim cấp khi có vật nhọn đâm vào tim. Thời gian tử vong được cho là khoảng từ chín giờ đến mười hai giờ đêm, trùng khớp với kết luận của bên khám nghiệm tử thi. Tuy nhiên, trong dạ dày nạn nhân vẫn còn sốt trắng có trộn lẫn nui, hành tây, sữa và bơ cùng với một chút tôm gần như chưa tiêu hóa. Từ đó có thể suy ra rằng nạn nhân bị giết ngay sau khi ăn thứ gì đó đại loại như gratin nui...”

Cục trưởng Aiura vô thức nở nụ cười, Tsurumi cắn môi thở ra một hơi. Nakazato khoanh tay, hướng mắt nhìn ra bầu trời tối tăm không biết tuyết đã bắt đầu rơi từ bao giờ.

❀ 3 ❀

Tại biệt trang, bữa tối kết thúc vào lúc bảy giờ. Mine và Mako vẫn ở trên phòng nên bữa ăn không đủ mặt mọi người. Không ai nói với ai tiếng nào, mọi người dường như ai nấy đều theo đuổi những suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình. Đã hai ngày từ khi vụ việc được công khai, bọn họ vẫn bị giữ chân ở biệt trang và bị bao quanh bởi cảnh sát hết hỏi cung lại đến lục soát. Sự căng thẳng và bất an khó kìm nén khiến ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi. Ngoài ra, cảm giác bí bách như bị giam lỏng khó chịu đến mức khiến họ bồn chồn. Sau khi uống trà, Shige liên tục nốc rượu. Takuo đặt dao và dĩa như ném lên bàn rồi rời khỏi phòng ăn.

Haruo phụ Yoshie dọn dẹp sau bữa ăn. Yoshie bình thường vẫn hay thích chuyện trò giờ cũng trầm tư, hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của Haruo mà chỉ rửa bát đĩa như một cái máy.

Hơn bảy giờ, Haruo lên phòng mình ở tầng hai. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy thấp thoáng giữa những đám mây tuyết là ánh sao lấp lánh.

Ánh sáng le lói lâu lắm mới xuất hiện trên bầu trời mùa đông cao vời vợi như hớp hồn Haruo. Đất ở biệt trang hướng về phía hồ, hơi nghiêng về phương bắc. Giữa bóng đen thăm thẳm của hàng cây keyaki [27] xen lẫn linh sam, cô có thể nhìn thấy cả ánh sáng của những ngọn đèn phía hồ.

Không biết đã đứng lại bên cửa sổ bao lâu, Haruo mới trở về phòng. Cửa sổ trong phòng cô quay về hướng tây, đưa mắt ra nhìn sẽ thấy núi Phú Sĩ sừng sững trong bóng tối.

Trên bàn cô vẫn để bản thảo bài luận văn của Mako. Tối ngày mồng ba, khi Haruo đang xem dở thì Yoshie đã gọi cô xuống uống trà, rồi sau đó đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô chẳng có thời gian mà quay về bàn nữa.

Cô có nghe nói hạn nộp luận văn là 10 tháng Một, nhưng chắc là không kịp rồi.

Nhưng dù sao thì vẫn phải hoàn thành, vì vậy Haruo nghĩ có lẽ mình nên tiếp tục bắt tay vào công việc.

Có lẽ nếu Mako cũng tiếp tục hoàn thành luận văn thì sẽ không còn mang tâm trạng rối bời như thế này nữa.

Trong đầu bất chợt nảy ra ý nghĩ như vậy, Haruo vội vàng bước ra hành lang. Cô đến gõ cửa phòng Mako để khuyên cô tiếp tục bắt tay vào sửa phần bản thảo còn lại. Đúng lúc đó...

“Không!”

Cô nghe thấy giọng nói của Mako phát ra từ bên trong phòng. Cùng lúc đó, âm thanh trầm thấp của thứ gì đó vừa đạp vào cửa vang lên.

“Tại sao? Tại sao lại làm vậy?”, đó là giọng của một người đàn ông như đang nghẹn lời.

“Tôi vì Mako mà chuyện gì cũng dám làm. Chẳng phải lúc này tôi đang đối đầu với cảnh sát để che chở cho em sao. Vì thế em hãy...”

“Không…”

“Tại sao? Em không tin tôi đến vậy sao?”

Giọng nói dần trở nên ngắt quãng, có thể cảm nhận thấy dấu hiệu rõ rệt của một cuộc tranh cãi quyết liệt. Haruo không thể im lặng thêm được nữa, nhưng trước khi cô đưa tay lên gõ thì cánh cửa bật mở từ bên trong và Mako vội vàng lao ra. Mái tóc cô rối bù, phần ngực chiếc áo đen bị phanh ra khiến cô phải dùng cả hai tay che lại. Sau khi bước qua cánh cửa, Mako không nhìn thấy Haruo mà chỉ hổn hển thở gấp rồi lao đầu ra hành lang.

Phía sau cô, Takuo có chạy theo hai, ba bước nhưng rồi sớm bỏ cuộc. Anh ta đứng lại thở hổn hển rồi quay vào trong phòng. Takuo châm một điếu thuốc như để xoa dịu tâm trạng một chút.

Haruo nhìn bóng lưng Takuo rồi nhẹ nhàng bước qua trước cửa phòng. Tiếng bước chân trên thảm như có như không khiến Takuo cũng không nhận ra sự có mặt của Haruo.

Trong lòng Haruo cũng bị xáo trộn rất lớn. Cô bước qua cửa phòng mình rồi đi xuống tầng dưới. Không biết Mako đi đâu rồi...

Takuo đúng là một gã đàn ông thất bại. Mako không tự nguyện mà anh ta dám cưỡng ép định biến cô thành người của mình. Chắc chắn Mako đã bị tổn thương và giờ đang hoảng loạn lắm...

Phòng khách yên ắng không một bóng người. Phòng ăn và bếp không sáng đèn. Haruo bước vào phòng khách. Bên trong vẫn còn thắp một ngọn đèn đứng tỏa ra bầu không khí ấm áp. Cô mở cánh cửa bên tay trái lò sưởi ra. Phía bên phải hành lang là thư phòng, bên trái là một căn phòng nhỏ có vẻ như được sử dụng khi bàn luận những công việc hệ trọng. Trong cả hai căn phòng đó đều không thấy bóng dáng Mako đâu.

Cuối hành lang phía Bắc là phòng ngủ mà hai vợ chồng Michihiko đang sử dụng. Cô nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra từ đó.

Ban đầu cô nghĩ đó là tiếng Mako. Có lẽ sau khi suýt bị Takuo cưỡng đoạt, cô đã chạy đến với bố mẹ. Nhưng không, tiếng nức nở đó có vẻ lo lắng và tuyệt vọng hơn rất nhiều.

“Không được rồi... Mọi chuyện sẽ vỡ lở mất. Chúng ta chẳng thể bảo vệ Mako được rồi...”, tiếng thì thầm của người mẹ hòa chung với tiếng nấc nghẹn ngào. Haruo vô thức đến bên cánh cửa.

“Không có chuyện đó đâu. Chúng ta đã đi đến bước đường này rồi, không còn con đường nào khác có thể cứu được Mako đâu”, Michihiko dịu dàng an ủi Yoshie.

“Không, đã quá muộn rồi. Cảnh sát đã phát hiện ra tất cả rồi. Em nghe thấy tiếng bước chân... Có phải Mako bị bọn họ mang đi rồi không?”

“Em nói gì vậy? Bọn họ chưa phát hiện ra gì hết. À, đúng là để bị tìm thấy đôi giày là thất bại lớn của chúng ta. Thật tình... Tại sao lại giấu ở chỗ dễ bị tìm thấy như thế cơ chứ. Nhưng từ giờ bọn họ sẽ không thể tìm thấy gì nữa đâu. Chỉ vì một đôi giày thì họ sao có thể bắt được Mako chứ”.

“Nhưng cảnh sát đã nói rõ ràng hung thủ là người trong nhà rồi. Nếu không tìm thấy những món đồ bị đánh cắp trong nhà thì người bị nghi ngờ tiếp theo sẽ là Mako. Chắc chắn bọn họ sẽ tìm ra chỗ Mako giấu đồ mất...”

“Em đừng nghĩ mọi chuyện theo hướng tệ hại thế. Mako có chứng cứ ngoại phạm mà. Kết quả giải phẫu sẽ là minh chứng hoàn hảo cho điều đó...”

Đúng vậy. Cuộc giải phẫu bắt đầu từ lúc ba giờ rưỡi hẳn đã kết thúc. Kết quả lẽ ra cũng phải được thông báo đến đây, nhưng hình như bọn họ vẫn chưa nhận được...

Dù Michihiko có an ủi đến mấy tâm trạng của Yoshie cũng không hề khá hơn. Tiếng khóc nghẹn ngào cứ vang lên mãi bỗng ngưng bặt. Haruo giật mình. Liệu có phải Yoshie phát bệnh tim do kích động không...

Sau một thoáng im lặng, giọng Yoshie lại vang lên, trầm thấp và nghiêm nghị nghe như một người khác.

“Em sẽ ra tự thứ”.

“Tự thú? Em đang nói cái gì vậy?”

“Em sẽ khai với cảnh sát rằng chính mình đã làm chuyện đó. Bây giờ vẫn còn kịp. Để đến khi Mako bị đưa vào danh sách nghi ngờ thì đã quá muộn rồi”.

“Này, Yoshie, em bình tĩnh lại đi. Nếu em mà làm điều đó...”

Giọng nói dần trở nên xa xôi. Cô có thể hình dung ra cảnh Michihiko ôm lấy Yoshie đang run rẩy vào lòng.

Haruo hít vào một hơi thật sâu rồi quay lại hành lang. Thực sự nỗi bất an và hoang mang đang len lỏi trong tòa biệt trang này sắp chạm đến giới hạn chịu đựng của mỗi người rồi...

Phòng khách vẫn không có người.

Haruo mở cửa sảnh trước như muốn chạy trốn khỏi bầu không khí ngột ngạt bên trong nhà.

Bên ngoài cánh cửa là không gian tĩnh lặng tuyệt đối.

Cái lạnh sắc như lưỡi dao cắt vào da thịt.

Tuyết đã bắt đầu rơi từ trước giờ trưa nên giờ cả khoảng không trước mặt từ bậc cầu thang và sân trước đến những chiếc xe đỗ gần cánh cổng sắt đều mênh mông một màu trắng.

Trên tuyết có in dấu chân, có lẽ là của một đôi giày cao cổ. Haruo vô thức xỏ đôi bốt của mình vào rồi lần theo dấu vết đó bước xuống sân. Thấp thoáng giữa những đám mây vẫn có ánh sao nhưng chừng đó là không đủ chiếu sáng mặt đất. Ánh sáng xanh trắng lờ mờ tỏa xuống không gian tràn ngập tuyết và bóng tối này là của ngọn đèn hình ngôi sao trên cột thu lôi ở chính giữa tòa nhà. Ngọn đèn đó càng tô điểm thêm vẻ xa hoa cho tòa nhà xây dựng theo phong cách Bắc Âu này. Ngay cả khi chủ nhân không còn thì ánh đèn vẫn tỏa sáng lung linh như không có chuyện gì xảy ra...

Khi bước chân trên nền tuyết trắng xóa, Haruo thực sự có cảm giác mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ.

Tuy nhiên, cô không thể chối bỏ sự thực, cũng không còn cách nào để quay đầu nữa rồi.

Thậm chí, mọi chuyện dường như còn đang tiến triển theo chiều hướng xấu đi.

“Thật tình... Tại sao lại giấu ở chỗ dễ bị tìm thấy như thế cơ chứ?”

Câu nói có phần bực tức của Michihiko dường như vẫn vang lên bên tai cô.

Người đưa ra ý tưởng giấu đôi giày vào thùng bột dưới hầm là Yoshie, người thực hiện là Takuo. Tuy nhiên, Haruo cũng đã ở ngay bên cạnh đó. Takuo vẫn luôn ý thức rằng Haruo là người ngoài, cần phải đề phòng nên dẫu có làm việc gì anh cũng muốn cô phải có liên quan trực tiếp.

Ở dưới tầng hầm, Haruo đã mở nắp thùng bột để Takuo nhét đôi giày vào. Họ đã rất cẩn thận để không một hạt bột nhỏ nào rơi ra ngoài. Nhất định không thể nhầm được.

Thế mà không hiểu sao lại bị phát hiện ra một cách đơn giản đến thế...

Trong lòng Haruo trào dâng một nghi vấn mãnh liệt. Cô vẫn cứ thế vô thức lần theo dấu bước chân.

Sau khi đi qua trước phòng ăn, cô đến phía Nam phòng ngủ của Yohei. Rẽ ở lối đó sẽ thấy dấu chân dẫn đến sân sau.

Phía Đông của căn phòng có ban công và mái vòm cao được xây dựng theo kiểu Trung Cổ. Ánh sáng từ ngọn đèn hình ngôi sao không rọi được đến đây nên phần phía Đông của ngôi nhà tối hơn hẳn. Thay vào đó, trong góc vườn có một ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng hiu hắt.

Haruo bỗng giật mình khi nhận thấy một bóng đen đang đứng trước ban công. Đó là một người khá cao, thân hình vững chãi. Nếu nhìn kỹ có thể thấy rằng vết chân trên tuyết dẫn đến chỗ người đó đang đứng.

Haruo nín thở, căng mắt ra nhìn. Khi đôi mắt bắt đầu quen dần với bóng tối, dáng người và gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông đó dần trở nên rõ ràng hơn. Kanehira đang đặt cả hai tay lên mái vòm ban công và quay mặt về phía cửa sổ kính đã kéo rèm. Anh ta cứ đứng im như thế.

Sự im lặng vẫn tiếp tục bao trùm. Cô có cảm giác mình nghe thấy cả tiếng thở của anh ta...

Anh ta đang làm gì vậy?

À không, đúng ra phải hỏi là anh ta đang nghĩ gì vậy?

Trên ban công chỗ anh ta đang nhìn là nơi họ đã đặt xác của Yohei. Đó là nơi mà thi thể dần co cứng trong cái lạnh, đồng thời linh hồn Yohei cũng nói lời từ biệt nhân thế để đi về cõi vĩnh hằng...

Như có một luồng điện xẹt qua trong đầu, Haruo chợt nghĩ có lẽ lúc này Kanehira cũng đang nghĩ về cái chết của Yohei. Có lẽ anh ta đang gắng gượng chịu đựng buồn đau. Mà không, cũng có thể là anh ta không thể nào chịu đựng được nữa. Cả bờ vai vững chãi, đôi tay và gương mặt nhìn nghiêng của anh đều như đang run lên.

Bỗng sâu trong trái tim Haruo trào lên một cảm giác mãnh liệt. Tình cảm ấm nóng khó gọi tên đó mang lại sinh khí và vỗ về tâm hồn cô. Trong lúc kích động, bỗng Haruo muốn lên tiếng gọi anh.

Nhưng một cái bóng khác đã từ sân sau tiến về phía Kanehira nhanh hơn cô chỉ trong một tích tắc. Cái bóng mảnh mai đứng cách Kanehira mấy bước chân khe khẽ cất tiếng gọi.

Kanehira sửng sốt quay đầu.

“À... Mako đấy à...”

Anh ngây ra như người mất hồn mới tìm lại được ý thức, khẽ thì thầm.

“Có chuyện gì thế? Muộn thế này rồi...”

“Giờ này mà bác sĩ cũng làm gì ở đây thế?”

Kanehira rời khỏi ban công và tiến về phía Mako. Anh vốn định yên lặng bước lại gần nhưng lại bị câu hỏi nghiêm túc của cô ngăn lại.

“Bác sĩ... Bác sĩ nghĩ thế nào về ông tôi?”

Anh giật mình ngẩng đầu lên nhưng không trả lời. Bầu không khí trầm mặc nói lên rằng anh không thể trả lời câu hỏi ấy.

“Anh có kính trọng ông tôi không?”

“Chà…”

“Vậy là căm hận sao?”

“Không…”

Tại sao Mako lại hỏi thế này?

Haruo vừa ngờ vực vừa kinh ngạc. Cô bỗng cảm thấy rằng thay vì chờ đợi câu trả lời từ Kanehira, Mako đang ngầm có ý trách móc anh. Dường như Mako đang quyết tâm đánh vào tâm lý, khiến anh ta xao động…

“Thế Mako thì sao? Em nghĩ thế nào về...”

Bị dồn ép, Kanehira ngay lập tức hỏi ngược lại, nhưng dường như anh cũng nhận ra lúc này hỏi câu đó quá tàn nhẫn nên đã dừng lại.

“Ông tôi là một nhân vật rất xuất chúng”.

Giọng nói nhẹ nhàng của Mako lại một lần nữa khiến Haruo cảm thấy hỗn loạn. Mako hít vào một hơi thật sâu rồi nhắc lại một lần nữa như nhấn mạnh.

“Ông tôi thực sự là một người rất vĩ đại và ấm áp. Ông lúc nào cũng yêu thương Mako hơn bất cứ ai. Với Mako ông là một người không có gì đáng chê trách cả... Từ tận đáy lòng Mako cũng rất kính yêu ông”.

Giọng nói của Mako rất chân thành, như thể lần đầu tiên cô cho phép mình được nói ra điều này.

“Với Mako ông là một người không có gì đáng chê trách cả... Từ tận đáy lòng Mako cũng rất kính yêu ông”.

Những lời Mako vừa nói cứ vang mãi trong đầu Haruo. Cảm giác mất phương hướng khó diễn tả thành lời cùng nỗi lo lắng khiến những lời đó khắc sâu bên tai dần xâm chiếm tâm trí cô.

Kanehira do quá bất ngờ nên cũng chỉ biết im lặng.

Đúng lúc đó, một tia sáng lóe lên từ dưới con dốc ngoài biệt trang, họ cũng nghe cả tiếng động cơ. Chiếc xe tăng tốc leo lên rồi chẳng mấy chốc tiến lại gần ngôi nhà và rẽ vào sân sau. Ánh đèn pha chiếu đến Kanehira và Mako rồi bị phản chiếu lại từ ô cửa kính.

Chiếc xe vòng ra phía Bắc đến sân trước rồi dừng lại trước sảnh.

Từ dáng người bệ vệ và cái đầu tròn, bọn họ nhanh chóng nhận ra người bước xuống từ ghế phụ lái là Nakazato.

Nhận thấy người đang tiến lại gần là Haruo, ánh mắt thân thiện dưới hàng lông mày nhíu lại của Nakazato cũng hơi có vẻ bất ngờ.

“Xin lỗi cô chuyện lúc nãy nhé”, ông lên tiếng.

“Mọi người vẫn chưa ngủ chứ?”

Ông nói với giọng khá mỉa mai khi tối hôm qua tất cả bọn họ đã bỏ về phòng riêng từ rất sớm.

“Vâng, tôi nghĩ mọi người vẫn còn thức”.

“Vậy tôi xin phép, nhờ cô chuyển lời tới mọi người tập trung ở phòng khách được không?”

“Đã có kết quả giải phẫu rồi sao?”

“Đúng vậy”.

Nakazato gật đầu, không hiểu sao cô có cảm giác ông hơi gằn giọng. Haruo nhìn thẳng vào mắt ông một lúc.

Thanh tra Nakazato đến để thông báo kết quả giải phẫu. Tuy nhiên, dường như không chỉ đơn giản như vậy. Có lẽ ông ta đã đoán trước được rằng những thành viên trong gia đình Watsuji sẽ tìm cách để tự bảo vệ bản thân nên đến đây để ngăn chặn điều đó...

Haruo bỗng dưng dừng bước ngay trước mặt ông, trong lòng cô tràn ngập cảm giác muốn ngăn không cho ông làm điều đó. Điều đó tất nhiên xuất phát từ mong muốn bảo vệ Mako và dường như linh tính cũng đang gửi đến Haruo một hồi chuông cảnh báo theo bản năng.

Hình như có gì đó không đúng...

Thế nhưng Haruo không thể diễn tả điều đó thành lời mà chỉ nhìn thẳng vào mắt Nakazato. Đột nhiên trong đầu cô chợt vang lên một âm thanh chói tai. Tiếng kim loại gỉ sét cọ xát vào nhau. Âm thanh như xuyên thẳng vào trái tim đó đã vang lên khi bọn họ mở cánh cửa kính để đưa xác Yohei ra ban công. Đêm hôm đó, sau khi hoàn thành tất cả mọi việc và cô đang kiệt sức nằm trên giường, lúc tờ mờ sáng âm thanh xé tan lặng im đó lại vang lên một lần nữa. Âm thanh lẽ ra không thể xuất hiện vào thời điểm đó...