← Quay lại trang sách

Chương 7 LỚP PHÒNG NGỰ BỊ PHÁ VỠ

Buổi tối hôm đó trong phòng khách đã có chín người tập trung lại với nhau. Gia đình Watsuji gồm có Mine, Shige, Michihiko, Yoshie, Mako, Takuo. Ngoài ra còn có Mazaki Kanehira và Ichijou Haruo. Đối diện với họ là tổ trưởng tổ hình sự cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ Nakazato Ukyo. Ông có dáng người bệ vệ, cái đầu lớn và hiện đang ngồi trầm tư ở chiếc ghế tựa cách họ một đoạn.

Sau một ngày rưỡi, từ trưa tuyết đã rơi trở lại và đến tối có tạnh nhưng chừng đó cũng đủ để biệt trang được phủ một lớp áo trắng xóa, cùng với màn đêm tạo thành một không gian tĩnh lặng thần bí. Trong phòng khách có bật điều hòa nhiệt độ, bên trong lò sưởi là một thiết bị làm nóng bằng điện được thiết kế giống như củi đang cháy tỏa ánh sáng vui mắt. Mọi thứ đều giống như buổi tối hai ngày trước, hình bóng Yohei vẫn ở đây vào ngày 3 tháng Một đã không còn nữa, thay vào đó là thanh tra Nakazato. Ngoài ra, không hiểu có phải do tình trạng bế tắc trong hai ngày qua không mà gương mặt tất cả mọi người đều có vẻ mệt mỏi, đồng thời còn phảng phất một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Đôi mắt có vẻ thân thiện dưới hàng lông mày xuôi của ông lướt qua một lượt tất cả mọi người trong phòng.

“Xin lỗi đã bắt mọi người phải tập trung trong lúc mệt mỏi thế này. Chắc mọi người cũng biết vụ việc xảy ra đã được hai ngày hai đêm, tổ điều tra cũng đã phần nào xác định được phương hướng giải quyết nên tôi tới đây để thông báo cũng như nhờ mọi người hợp tác làm sáng tỏ những điểm nghi vấn để có thể phá án càng sớm càng tốt”.

Nakazato nói một cách điềm tĩnh và chân thành, nhưng vừa nghe những lời ông nói, gương mặt mọi người đồng loạt chuyển sang trạng thái sẵn sàng nghênh chiến. Ban đầu, ông chỉ nói rằng muốn thông báo kết quả giải phẫu thi thể Yohei để tập trung mọi người tại phòng khách này.

“Khoảng chín giờ rưỡi ngày 4 tháng Một, sau khi được báo án tổ điều tra của chúng tôi đã đến đây. Ở giai đoạn điều tra ban đầu chúng tôi đã kết luận rằng hung thủ là người từ bên ngoài lẻn vào. Dây điện thoại bị cắt, trên nền tuyết trong sân sau cũng có dấu chân vào và ra. Tuy nhiên, sau đó chắc mọi người cũng biết những dấu vết đó thực ra là giả nhằm mục đích khiến mọi người tin rằng hung thủ là người bên ngoài, trong khi hung thủ thực sự chính là một trong những người có mặt ở biệt trang”.

Bằng giọng nói đều đều không ngắt quãng, Nakazato đi thẳng vào trọng tâm.

“Lý do lớn nhất khiến chúng tôi tin rằng hung thủ là người trong nhà chính là việc tìm thấy đôi giày trùng khớp với vết chân hung thủ trong thùng bột ở nhà kho dưới tầng hầm. Tuy nhiên, thực ra trước đó tôi đã tìm thấy tại một điểm dấu chân chiều vào và dấu chân chiều ra có đè lên nhau nhưng lại ngược về mặt thời gian. Chỉ cần có thế là đủ để kết luận dấu chân đó hoàn toàn là ngụy tạo. Dù hung thủ có hoảng loạn đến mấy thì chỉ cần là từ bên ngoài lẻn vào thì tuyệt đối không thể có chuyện vết chân chiều vào đè lên trên vết chân chiều ra”.

Sau một thoáng nín thở, ánh mắt của bảy người vô thức hướng về phía Takuo.

Takuo đeo một cặp kính gọng vàng, bình thường vốn là một người sắc sảo nhưng lúc này đây gương mặt cũng mất hết sinh khí, chỉ có thể thảng thốt lẩm bẩm.

“Chuyện ngu xuẩn như vậy...”

Phản ứng của anh ta và mọi người khiến Nakazato đoán rằng người tạo dấu chân có lẽ là Takuo.

“Vì vậy, những người nhạy cảm chắc cũng đã có thể lờ mờ nhận ra rằng mục đích thực sự khi chúng tôi lục soát xung quanh biệt trang từ chiều từ chiều qua đến hôm nay chính là để tìm con dao đã giết chết Yohei và những món đồ bị đánh cắp bao gồm cổ phiếu và trang sức...”

“Nhưng chẳng phải là các ông không tìm thấy gì sao?”

Takuo buột miệng nói. Dường như anh ta đang phản ứng với những áp lực không lời đang hướng về phía mình.

“Đúng như cậu nói, chúng tôi không tìm thấy gì cả”.

“Nếu thế thì thủ phạm không thể là người trong nhà được”.

“Đúng vậy. Nếu sau khi xảy ra vụ án không có bất cứ ai rời khỏi khu vực xung quanh biệt trang thì chúng tôi sẽ lâm vào bế tắc thực sự và mất hoàn toàn phương hướng điều tra. Nhưng may mắn là, tối hôm đó có một cô gái đã về Tokyo...”

“Nhưng... Nhưng Mako rời khỏi đây...”

Michihiko vội vàng lắp bắp. Nakazato không để ý đến ông mà nhìn thẳng về phía Mako.

Tối hôm nay, tấm thân mỏng manh của Mako cũng khoác lên mình bộ đồ đen. Cô nép mình giữa Michihiko và Yoshie, khi bắt gặp ánh mắt của viên thanh tra thì càng co người lại.

“Cô Mako, bản thân tôi hoàn toàn không muốn phải dồn ép cô như thế này. Tuy nhiên, khi thẩm vấn cô vào sáng nay, tôi phát hiện cô đã có một vài lời nói dối nghiêm trọng. Lúc một giờ rưỡi ngày 4 tháng Một cô đã về đến nhà mình ở Tokyo, rồi một giờ rưỡi chiều cùng ngày lại lên ô tô của công ty đến đón để về Yamanaka và cô đã khai rằng trong khoảng mười hai tiếng đó cô không hề đi đâu cả. Tuy nhiên đó không phải là sự thật. Khoảng sáu giờ sáng mồng bốn, cô đã mặc một chiếc áo khoác và quần ống rộng màu đen lẫn vào màn đêm để ra ngoài bằng cửa sau đến hơn bảy giờ mới về rồi ngay lập tức lên tầng hai. Người giúp việc đã chứng kiến và khai ra điều này. Buổi sáng hôm đó cô đã đi đâu?”

Mako chỉ thoáng rùng mình mà không nói gì.

“Đấy là, con bé ra ngoài đi dạo một chút thôi”.

Michihiko lại vội vã đáp lời.

“Đúng vậy, con gái tôi vẫn thường dẫn Elf đi dạo những lúc như vậy…”

“Nhưng cô ấy lại cất công xích chó lại rồi mới rời đi. Bà giúp việc đã nhớ đúng âm thanh ấy... Tức là chỉ có hôm đó cô đi dạo một mình thôi sao?”

Nghe Nakazato hỏi, Mako thoáng gật đầu như có như không. Ông chỉ cười nhẹ rồi nói.

“Cô chắc cũng hiểu rằng lời nói dối đó không lừa được tôi chứ nhỉ? Tại sao khi đó cô lại ôm một cái bọc nặng trên tay? Trong cái bọc đó có gì? Và cô đã vứt cái đó ở đâu? Chúng tôi đã nghe được rằng khi về đến nhà trên tay cô không còn gì cả”.

“Chuyện đó đâu liên quan gì đến vụ án?”

Michihiko giận dữ gắt lên. Gương mặt nghiêm nghị của ông đã đỏ bừng.

“Đúng vậy. Các ông hãy dừng việc hỏi những điều không cần thiết đi”, đến Yoshie cũng lên tiếng kháng nghị. Lồng ngực nở nang của bà cũng rung lên dữ dội.

“Tối hôm đó, trước khi vụ việc xảy ra Mako đã lên xe về Tokyo rồi. Tài xế lái xe hôm đó chắc chắn cũng biết điều này”.

“Quả đúng là tài xế đã xác nhận rằng mười một giờ tối mồng ba cô Mako đã lên xe và rời khỏi biệt trang. Tuy nhiên, hiện vẫn chưa xác nhận được đó có đúng là trước khi ngài Yohei bị giết không”.

“Làm gì có chuyện đó. Sau khi Mako đi chủ tịch còn ăn gratin mà”.

Shige cố làm ra vẻ như đang thuật lại một chuyện hiển nhiên nhưng ngón tay đưa lên vuốt hàng ria mép lại run lên cho thấy nội tâm ông đang nổi giông tố.

“Đến mười một giờ rưỡi gratin mới được giao đến. Điều đó nhân viên quán Konantei cũng đã xác nhận. Tuy nhiên, người giao hàng không tận mắt chứng kiến chủ tịch ăn gratin”.

“Lúc giao hàng đến chủ tịch đang đi tắm. Sau khi tắm xong ông ấy đã ăn ngay”.

“Nếu có bằng chứng cụ thể chứng minh điều đó thì chúng tôi sẽ công nhận”.

“Tất cả chúng tôi cùng làm chứng không được sao?”

“Rất tiếc nhưng lời khai của người trong gia đình không có độ xác thực cao. Có khả năng mọi người hợp sức bao che cho cô Mako”.

Mine vốn vẫn im lặng từ đầu đến giờ bất chợt cất giọng như hát.

“Tại sao ta lại phải bao che cho Mako? Nếu như Mako giết hại chồng ta thì ta sẽ là người đầu tiên báo cảnh sát”. Giọng nói lảnh lót của bà vang lên đanh thép như thể muốn nói rằng cách suy nghĩ của Nakazato hoàn toàn không hợp với lẽ thông thường. Mine chắc chắn nhập vai hơn bất cứ ai ở đây.

“Đầu tiên, để tôi thử hỏi ngài thanh tra đây một câu là, ngài thấy một cô gái mảnh mai yếu đuối như Mako có thể làm được điều đó không?”, Takuo cũng nhân cơ hội nói thêm vào.

“Giả sử vì lý do nào đó không rõ mà Mako giết chủ tịch đi chăng nữa thì sao cô ấy có thể một mình xuống sân sau cắt dây điện thoại, ngụy tạo dấu chân rồi giấu đôi giày xuống hầm, đồng thời mang hung khí cùng những món đồ bị đánh cắp về Tokyo được”.

“Không, tôi chưa từng nói rằng cô Mako hành động một mình. Nếu không có ai đó trong số những người ở đây ra tay hỗ trợ và những người còn lại thống nhất lời khai thì sự việc không thể thành ra thế này”.

“Thống nhất lời khai... Ngài thanh tra có bằng chứng gì chứng minh điều đó không?”

“Sự thật đã nói lên điều đó đấy thôi”, Nakazato vẫn giữ cách nói chuyện đủng đỉnh dễ khiến người khác nổi điên.

“Việc hai dấu chân đè ngược lên nhau và trùng khớp với đôi giày được tìm thấy trong tầng hầm đã nói lên rằng hung thủ là người trong nhà. Tuy nhiên, chúng tôi tìm đâu cũng không ra hung khí cùng những món đồ bị đánh cắp và ai cũng lắc đầu nói rằng mình không biết. Tôi xin lỗi nếu nói điều này khiến mọi người phật lòng, có lẽ mọi người cho rằng chỉ cần không tìm ra được gì thì sẽ an toàn nhưng thực chất chính những mâu thuẫn như thế lại dẫn đến sự thật. Nếu không thể tìm thấy trong biệt trang và cũng không có ai giấu thì chỉ có duy nhất một khả năng là cô Mako đã mang những vật chứng đó đi... Nói cách khác, không rõ vì lý do gì nhưng cô Mako đã giết ngài Yohei và sau khi biết chuyện mọi người đã để cô ấy mang theo vật chứng đến Tokyo. Sau đó mọi người đã ngụy trang sao cho đây giống như vụ án do hung thủ từ bên ngoài lẻn vào gây ra. Những điều tôi vừa nói có đúng không?”

“Nhưng sau đó chồng tôi vẫn ăn bữa khuya mà”, Mine nói.

“Điều đó không có bằng chứng. Tôi đã nói rồi, đó chỉ là điều mọi người đã thống nhất lời khai với nhau thôi”.

“Không có chuyện đó”, giọng Kanehira bất chợt vang lên. Nãy giờ anh vẫn khoanh tay đứng cạnh Haruo và không nói gì, giờ đột nhiên lên tiếng khiến những người xung quanh bỗng im bặt.

“Không thể có chuyện không có bằng chứng được”.

Ánh mắt kiên định của anh nhìn thẳng Nakazato và nhấn mạnh lại một lần nữa.

“Ngài thanh tra từng nói ông đến đây hôm nay là để thông báo kết quả của cuộc phẫu thuật. Các ông đã biết kết quả rồi đúng không? Nếu thế thì các ông phải công nhận bằng chứng xác thực không thể chối cãi đó chứ”. Nakazato bỗng nở một nụ cười không rõ nguyên nhân. Ngữ khí của Kanehira mỗi lúc một mạnh hơn.

“Ngài thanh tra, nếu đã phẫu thuật thi thể của chủ tịch thì chắc chắn sẽ tìm thấy trong dạ dày của ông ấy còn gratin. Chắc chắn là như thế. Ấy vậy mà ông vẫn nói là chưa đủ chứng cứ sao?”

Hai người nín thở nhìn nhau chằm chằm. Trong mắt Kanehira là một sự tự tin tuyệt đối. Ngược lại, Nakazato đang trong trạng thái thần kinh tập trung cực độ, quan sát mọi diễn biến trên gương mặt đối phương.

Cuối cùng, người buông tiếng thở dài trước là Nakazato.

“Những lời anh vừa nói giúp tôi chắc chắn được một trăm phần trăm sự thật rồi”.

Nụ cười thân thiện lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt ông.

❀ 2 ❀

Nakazato lấy từ túi trong của chiếc áo vest ra một phong bì làm bằng giấy thủ công và lôi từ trong đó ra một đoạn ống sọc nâu cam.

“Khi khám nghiệm hiện trường tối qua, chúng tôi đã tìm thấy thứ này ngoài ban công phòng ngủ của ngài Yohei. Ban đầu tôi cứ tưởng là giun đất nhưng nhìn kĩ mới thấy đây là một ống cao su có chia vạch từng đoạn năm centimet. Dẫu vậy tôi vẫn không biết đây là gì và không tài nào hình dung nổi nó có liên quan gì đến vụ án. Nhưng sáng nay, tôi tình cờ bắt gặp một thứ hệt như vậy ở một chỗ khác, đó là bên trong cặp đựng dụng cụ khám bệnh của bác sĩ Kanehira”.

Nakazato lại hướng ánh mắt về phía Kanehira.

“Lúc đó tôi đã hỏi anh là thứ này dùng để làm gì, đúng không nhỉ? Anh đã giải thích rằng nó được sử dụng để hút dị vật ra khỏi dạ dày, đưa dạ dày về trạng thái rỗng trước khi dùng thuốc giảm đau khẩn cấp. Tuy nhiên, các bác sĩ ở cục còn bổ sung thêm một chức năng nữa là ống thông dạ dày này còn dùng để đưa nước và chất dinh dưỡng vào dạ dày bệnh nhân nữa. Nói cách khác, không chỉ hút thức ăn ra ngoài mà nó còn có thể được dùng để đưa thức ăn vào nữa. Tôi chợt nghĩ rằng nếu thế thì mọi người hoàn toàn có thể đưa gratin vào dạ dày ngài Yohei khi ông ấy đã chết, nhưng đó chỉ là phán đoán nhất thời, không có căn cứ cụ thể. Thế nhưng khi nghe những lời khẳng định của anh Mazaki, tôi đã hiểu rõ rồi. Chỉ có bác sĩ trực tiếp thực hiện việc đó thì mới có thể có được sự tự tin tuyệt đối để phản biện như vậy”.

Nét mặt Kanehira bỗng trở nên trống rỗng.

“Ngoài ra, đoạn ống cao su trong cặp anh Mazaki còn dính chút chất bẩn màu trắng phải không nhỉ. Làm sao có thể rửa sạch gratin trong cái ống có đường kính khoảng năm milimet như thế được. Tối nay phiền anh cho chúng tôi mượn cái ống đó để tiến hành kiểm tra, nếu thực sự đó là phương pháp đưa gratin vào dạ dày ngài Yohei thì kết quả phẫu thuật không thể là bằng chứng xác nhận thời điểm tử vong của ông ấy được”.

Lần này, không còn ai lên tiếng kháng nghị nữa. Ngoài Nakazato, tám người còn lại từ lúc ông lôi đoạn ống cao su ra đã lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Họ buộc phải chấp nhận rằng bức tường phòng ngự cuối cùng của mình cũng đã bị phá vỡ. Bầu không khí trong phòng nặng nề những tiếng thở dài khi tất cả đều cúi mặt, đưa tay ôm đầu.

“Còn một điều nữa tôi muốn nhắc nhở mọi người”.

Nakazato được đà hưng phấn hít vào một hơi và rút từ trong túi ra bao hi-lite. Tuy nhiên, ông chỉ nhìn đầu điếu thuốc một chút rồi lại cất vào. Lúc này ông muốn nắm rõ thất bại của đối phương để chắc chắn nắm được phần thắng đã.

“Xin phép được thất lễ, nhưng tôi nghe nói tài sản cá nhân của ngài Yohei quá cố lên đến hai tỷ yên phải không. Nhiều biệt trang và tác phẩm nghệ thuật được đặt dưới danh nghĩa là của công ty nhưng ông ấy lại sở hữu hơn nửa cổ phần của Tập đoàn Dược phẩm Watsuji nên chắc chắn phải để lại một khối tài sản khổng lồ. Thật ngẫu nhiên là tất cả những người thừa kế đều tập trung ở đây...”

Ông đưa mắt nhìn mọi người lần lượt, bắt đầu từ Mine.

“Có vẻ như ngài Yohei không để lại di chúc, cũng không có con ruột nên theo quy định thì người thừa kế hợp pháp sẽ là vợ và anh chị em. Nếu anh chị em của ông ấy đã qua đời thì con cái họ sẽ đứng ra nhận thay, chắc mọi người cũng biết điều đó. Nếu vậy thì trong vụ việc lần này, bốn người là bà Mine là vợ, ông Shige là em trai, bà Yoshie là con gái của cô em gái đã quá cố, cậu Takuo là con trai của người em trai đã mất của nạn nhân sẽ là những người có quyền thừa kế. Theo quy định của pháp luật thì người vợ sẽ được hưởng ba phần tư, phần còn lại sẽ được chia đều cho ba người. Vì tài sản của ông ấy rất lớn nên phần của mọi người cũng là một khoản đáng kể đấy”.

Nakazato lại ngẩng đầu quan sát họ như muốn nói gì đó.

“Tuy nhiên, trong luật cũng có quy định những trường hợp mất tư cách thừa kế. Cụ thể thì có một điều là những người có hành vi bất chính sẽ bị tước quyền. Theo mục 1, khoản 191, điều 8 luật dân sự thì người liên quan trực tiếp đến cái chết của người sở hữu tài sản sẽ không được phép thừa kế. Theo lẽ thông thường cũng như quy định từ hai điều trên thì những người biết về việc sát hại nạn nhân mà không truy tố và tố giác cũng không được phép thừa hưởng tài sản”.

Cảm nhận được sự căng thẳng từ phía đối phương, Nakazato tiếp tục nói.

“Chắc hẳn mọi người đã biết việc cô Mako giết hại ngài Yohei. Tuy biết rõ nhưng không ai truy tố hay tố giác mà lại tìm cách che giấu cho cô ấy, ngụy tạo bằng chứng gây cản trở việc điều tra. Nếu sau này, cảnh sát tiếp tục điều tra và xác minh được rằng cô ấy chính là hung thủ thì có thể tất cả những người ở đây sẽ không có quyền thừa kế nữa. Điều tôi muốn nhắc nhở mọi người chỉ có thế thôi”.

Shige nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên và vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, trong đôi mắt vầng trăng lưỡi liềm giống hệt Yohei của ông ta là sự hoang mang cực độ nhưng vẫn cố lắc đầu và chớp mắt để không thể hiện quá lộ liễu. Mine và Takuo đồng thời đưa mắt nhìn nhau như muốn đọc biểu hiện của đối phương. Không chỉ riêng bốn người thừa kế mà trên mặt tất cả mọi người có mặt trong phòng lúc đó đều thể hiện sự dao động phức tạp.

Bầu không khí trong phòng vẫn yên lặng đến khó thở và ẩn chứa một sự nguy hiểm vô hình. Michihiko ngẩng đầu muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Nakazato nghĩ có thể ông muốn kêu gọi tinh thần đoàn kết của mọi người thêm một lần nữa.

Cuối cùng Nakazato cũng châm điếu thuốc và ngả lưng vào chiếc ghế tựa thả lỏng một chút.

“Tất nhiên tôi không nghĩ là mọi người sẽ bận tâm đến việc thừa kế. Nếu cứ như thế này, khi bắt được thủ phạm thì tất cả sẽ bị quy vào tội che giấu tội phạm và ngụy tạo chứng cứ. Không phải là tôi không thể hiểu được tâm trạng của mọi người khi muốn bảo vệ cho cô Mako, dẫu vậy chúng tôi vẫn phải hoàn thành mục đích điều tra của mình. Từ giờ, hy vọng chúng ta không giữ thái độ hằn học nữa mà hãy hợp tác với nhau để nhanh chóng làm sáng tỏ vụ việc. Đó chẳng phải cũng là cách thể hiện sự tiếc thương lớn nhất với ngài Yohei hay sao?”

Cùng với Nakazato, hai, ba người đàn ông cũng bắt đầu châm thuốc lá. Họ hít một hơi thuốc rồi đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn xa xăm.

Bầu không khí hiện tại đang thôi thúc ai đó lên tiếng. Chỉ cần một người bị đánh gục thì tất cả những người xung quanh sẽ lần lượt thú nhận.

Nakazato dập tàn lửa điếu thuốc, kiên nhẫn chờ đợi.

Đến khi rút ra điếu thứ hai ông mới nhớ ra rằng mình lại quên ống tẩu để giảm lượng tiêu thụ hắc ín theo lời cằn nhằn của vợ. Đúng là ông hay nhớ ra những điều kỳ quặc vào những thời điểm cũng kỳ quặc nốt.

Ông nhét điếu thuốc vào lại trong bao rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Sắp mười giờ rồi.

Sau khi hít một hơi thật sâu, ông đứng dậy và sải chân thật nhanh về phía Mako.

Khi nhìn thấy khuôn mặt Mako đang ngồi nép mình giữa bố và mẹ, trong lồng ngực ông bỗng đau nhói và không nói lên lời. Tối nay cô mặc một chiếc váy đen cổ cao phần nào che bớt gương mặt, nhưng ở góc nghiêng ông vẫn có thể nhìn thấy gò má cô hóp lại, nước da trắng nhợt, bợt bạt như trát một lớp bột phấn và không có độ bóng. Gương mặt xinh xắn mang những nét đẹp thuần Nhật giờ cũng không còn chút sức sống, đôi mắt đỏ hoe. Đó hẳn là gương mặt của một người đã phải ôm bao suy nghĩ phiền não trong lòng.

“Cô Mako, nếu mọi người không định hợp tác thì tôi đành hỏi đích thân cô vậy”.

Nakazato cũng tự thấy ngạc nhiên khi lời ông nói ra lại mang ngữ điệu nhẹ nhàng, hiền hòa đến như thế.

“Người giết ngài Yohei chính là cô phải không? Chắc chắn chuyện này phải có ẩn tình chứ không tự dưng mà xảy ra như thế được. Và cả gia đình vì quá thương cô đã đồng lòng che giấu, có đúng vậy không?”

“...”

“Nhưng mà này, như những gì tôi vừa nói thì nếu tình trạng này cứ tiếp tục cô sẽ làm liên lụy đến mọi người rất nhiều đấy. Những người trong gia đình sẽ mất quyền thừa kế, thậm chí những người không liên quan cũng có thể bị kết án bao che tội phạm. Cô thực sự muốn thoát tội đến mức hi sinh thanh danh và tài sản của bảy người còn lại sao?”

Michihiko và Yoshie đồng thời ôm lấy Mako từ cả hai phía.

“Dừng lại đi... Thanh tra, ông hèn hạ quá rồi đấy! Tấn công người yếu đuối nhất thế này...”

“Chúng tôi đã nói Mako không liên quan gì đến việc này rồi mà.”

“Thật vậy sao?”

Nakazato đột ngột nắm lấy cổ tay trái Mako. Sau khi lật tay áo lên có thể thấy cổ tay được quấn băng trắng. Ông nhanh tay tháo băng ra. Dưới lớp băng, phần phía trong cổ tay là những vết thương còn mới.

“Cô Mako, cô nói mình đã bị bỏng khi pha cà phê ở Tokyo vào sáng hôm qua. Đây là vết thương do bị thứ gì cắt phải đã có từ trước khi cô về nhà rồi. Mẹ con bà giúp việc đã làm chứng điều đó. Vết thương này cô bị khi nào, và do đâu?”

“Cô ấy bị dao rọc giấy cắt phải... À, là khi đang gọt bút chì...”

Ichijou Haruo bất chợt lên tiếng, “Vì giúp cô ấy hoàn thành luận văn nên tôi mới biết điều này. Tối mồng ba, ngay sau bữa tối, Mako đã gọt bút chì...”

“Đó cũng là một lời nói dối”, Nakazato lạnh lùng phản bác.

“Sáng nay tôi cũng đã xem qua một lượt đồ đạc trong phòng cô Mako. Trên bàn viết gần cửa sổ có gọt bút chì bằng nhựa, ngoài ra không có con dao rọc giấy nào cả... Chà, cô Mako, đến nước này rồi mà cô còn định ngoan cố sao?”

“Không, không phải là Mako... Con gái tôi không hề...”

Yoshie vẫn tiếp tục khăng khăng. Bà định giằng tay Mako ra khỏi tay Nakazato khiến cô chợt rên khẽ vì đau đớn. Takuo và Kanehira đồng loạt đứng dậy lao tới gần, tất cả bọn họ đều vô thức hét lên. Đó là đòn tâm lý để đẩy lùi những đợt công kích của thanh tra cũng như ngăn không cho Mako nói ra điều gì đó.

Tuy nhiên, thắng bại đã rõ. Mako chịu đựng được đến tận lúc này có lẽ đã được xem là một phép màu.

Khi Nakazato buông tay Mako ra, cô gục vào lòng mẹ mà khóc nức nở, tiếng khóc đau đến xé lòng. Trong tiếng khóc, ông có thể nghe thấy câu nói ngắt quãng nhưng vô cùng rõ ràng.

“Chính tôi... Tôi đã giết ông trẻ...”

❀ 3 ❀

Nakazato Ukyo im lặng gật đầu. Khi ra khỏi phòng khách, ông hạ lệnh cho cấp dưới đang đứng đợi ngoài sảnh gọi điện thông báo lên trên cục. Ở cục hiện tại, cục trưởng Aiura và tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt được điều từ tổng cục trên tỉnh là Tsurumi vẫn đang chờ thông tin.

“Tôi có thể hỏi chuyện cô ở một phòng khác được không?”

Ông hỏi rồi mời Mako đứng dậy vào căn phòng nhỏ được dùng để thảo luận phía sau phòng khách. Việc lấy lời khai chính thức sẽ được tiến hành ở cục nhưng ông cho rằng lúc này mình nên nghe lời tự thú của cô một lần trước.

Mako vẫn còn đang nức nở nhưng cô đã bắt đầu trả lời những câu hỏi liên quan từ lúc sự việc bắt đầu. Có vẻ như cô không còn ý định phản kháng.

... Sau bữa tối ngày 3 tháng Một, Yohei bảo Mako chút nữa lên phòng riêng của mình. Đến khoảng tám giờ mười hay hai mươi phút, trong hơi men, Yohei đã chốt cửa và có ý định chiếm đoạt Mako. Mako trong lúc phản kháng vớ lấy con dao trên bàn, hoảng loạn định tự sát. Lúc này, Yohei đã hoàn toàn mất đi ý chí. Ông vẫn tiếp tục tấn công Mako và trong lúc giằng co, con dao đã đâm thẳng vào ngực trái của ông.

Lúc đó, Mako đã định tự sát ngay lập tức nên cô dùng chính con dao ấy cắt cổ tay trái của mình nhưng chưa kịp làm được điều gì thì cô nghe thấy giọng nói của Yoshie. Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Mako liền mở cửa và lao ra khỏi phòng.

Bảy người còn lại sau khi nghe xong câu chuyện này, để bảo vệ thanh danh của Yohei trước ánh mắt người đời đã quyết định để Mako lên xe về Tokyo và dàn dựng vụ việc sao cho giống một vụ cướp của giết người. Mako thay bộ quần áo dính máu ra và nhét chung với hung khí, cặp tài liệu có đựng tiền mặt và cổ phiếu, ghim cài cà vạt cùng khuy măng sét bằng kim cương và ngọc lục bảo vào túi du lịch của mình.

Họ liên lạc với công ty cho thuê xe ở Asahigaoka, xe đến và Mako rời khỏi biệt trang đến Tokyo vào lúc mười một giờ đêm.

Mako đã khai trình tự của vụ án xảy ra tại biệt trang như vậy. Với câu hỏi là về đến nhà ở Kakinokizata, Tokyo, sáng mồng bốn cô đã đi đâu, Mako trả lời rằng:

“Cách nhà khoảng hai mươi phút đi bộ có một nghĩa trang. Tôi đã ngồi bên cạnh mộ cha. Đó là nghĩa trang lớn của nhiều thế hệ tổ tiên, bên dưới lòng đất còn có một hầm chứa hài cốt. Tôi đã mang những món đồ từ biệt trang đến giấu ở đó. Một mình vào trong đó quả thực rất khó khăn, nhưng dượng tôi đã dặn đó là nơi an toàn vì chắc chắn sẽ không có người lai vãng tới...”

Nghĩ đến nỗi sợ hãi khi đó, Mako vẫn rùng mình, nước mắt rơi lã chã. Nakazato từng nghe rằng cha ruột của Mako là người chồng thứ hai của Yoshie, mất do một vụ tai nạn máy bay ở nước ngoài.

Sau khi Mako đã khai hết, Nakazato dẫn cô trở lại phòng khách, bảo cô ngồi xuống chiếc ghế trong góc và nghỉ ngơi một chút. Tuy ít nhưng không phải không có khả năng cô sẽ tự tử hay bỏ trốn nên tuyệt đối không được để cô một mình.

Tiếp đó, ông hỏi bảy người còn lại về những mánh dàn dựng họ đã thực hiện sau khi vụ việc xảy ra. Đúng lúc đó, thanh tra Tsurumi cùng cấp dưới cũng đến và tham gia vào việc hỏi cung.

Trong số những người còn lại, Yoshie cũng nức nở khóc như Mako, đôi vai Mine sụp hẳn xuống, còn những người đàn ông có người đã xác định tư tưởng nhưng vẫn có người trả lời với thái độ chống đối.

... Sau khi chiếc xe bọn họ thuê đến chở Mako rời khỏi đây, khoảng mười một giờ rưỡi thì quán Konantei giao đồ ăn đến. Kanehira đã dùng ống thông dạ dày để đưa gratin vào bụng Yohei và mang thi thể ra đặt ngoài ban công. Khi được đưa từ căn phòng có bật điều hòa nhiệt độ ra bầu không khí dưới âm độ bên ngoài, các hiện tượng sau tử vong sẽ xảy ra chậm hơn khiến thời gian tử vong dự đoán chậm hơn so với thực tế. Tóm lại, Mako đã giết Yohei vào khoảng chín giờ tối ngày 3 tháng Một, nhưng để loại cô ra khỏi vòng nghi vấn, bọn họ buộc phải để người khác tin rằng ông chết sau khi gratin được giao đến, tức là Mako đã rời khỏi biệt trang.

Tiếp đó họ đã dàn dựng hiện trường cho giống một vụ đột nhập từ bên ngoài. Takuo đã đi đôi giày thể thao cũ và tạo hai chiều vết chân trong sân sau, đồng thời cắt dây điện thoại.

Hai giờ sau đó, bảy người đã chơi poker ở phòng khách. Ý định của bọn họ là khi bị cảnh sát thẩm vấn, tất cả sẽ khai rằng vào thời điểm tên trộm đột nhập lúc nửa đêm hôm ấy, mọi người đang tập trung vào ván bài nên không một ai nghe thấy âm thanh khả nghi cả.

Đến ba giờ bốn mươi phút ngày mồng bốn, ván poker kết thúc. Sau khi phân định thắng thua và chia tiền thì khoảng bốn giờ bọn họ đã đưa thi thể Yohei đang được đặt ngoài ban công về giường và khóa cánh cửa kính dẫn ra ban công lại.

Đến khoảng bốn giờ, bảy người mới về phòng ngủ của mình.

Sáng ngày mồng bốn, bọn họ thức dậy vào lúc chín giờ. Theo tính toán, sau khi dậy Mine sẽ phát hiện ra thi thể của Yohei rồi Michihiko và Kanehira sẽ đi xe đến cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ. Tuy nhiên, vừa đúng lúc đó thì xe giao hàng của Konantei đến nhận lại bát đĩa nên họ đã đi nhờ luôn. Bọn họ xem đó là một điều may mắn vì nhờ vậy có thể chứng minh rõ ràng là sau khi xảy ra vụ việc, không có ai trong số họ rời khỏi biệt trang.

Sau khi chiếc xe rời đi, Haruo mới phát hiện ra bọn họ đã quên xử lý đôi giày dùng để ngụy tạo dấu chân. Yoshie cho ý kiến là giấu đôi giày vào thùng bột nên Takuo và Haruo đã đi xuống tầng hầm.

Câu chuyện của bảy người đều thống nhất như vậy, hầu như không có điểm mâu thuẫn nào.

Giờ nghĩ lại, quả thực Nakazato hết sức khâm phục khả năng động não cùng sự đoàn kết của bảy người bọn họ trong vụ việc lần này.

“Thực sự bọn họ đã chơi poker tận hai tiếng sao. Nếu thế thì dù có hỏi bất cứ ai cũng không có mâu thuẫn lời khai nào”.

Tsurumi ban đầu vẫn cho rằng vì bọn họ thẩm vấn lần lượt từng người một nên chắc chắn sẽ nắm được phần thắng trong tay, nhưng đến lúc này ông cũng phải kinh ngạc.

“Nhưng cũng chính vì vậy mà đến hơn bốn giờ sáng họ mới được đi ngủ. Cũng có những người không thể ngủ ngay nên sáng hôm sau tất cả mới mệt mỏi như thế”.

Nakazato nở nụ cười chua chát. Sáng hôm đó ông đã không nghi ngờ gì đôi mắt hằn những vệt đỏ và những tiếng ngáp bất thường của những người ở biệt trang.

“Kế hoạch lẽ ra đã tiến triển thuận lợi rồi”, Michihiko trút một tiếng thở dài và nói với gương mặt đăm chiêu.

“Chỉ vì để vãi bột ra ngoài mà đôi giày bị phát hiện, rồi từ đó hỏng bét hết cả...”

Khi nói những từ cuối cùng, hai hàng răng ông nghiến lại, đôi tay nắm chặt để lên đầu gối.

“Nhưng tôi nhớ rằng mình không hề để vãi bột ra ngoài mà... Đúng không, cô Haruo?”, Takuo quay sang Haruo với vẻ hơi tức giận.

“Phải...” Haruo u ám gật đầu. Bây giờ thì có đổ lỗi lẫn nhau cũng không thể xoay chuyển tình hình. Giờ họ không còn cách nào để cướp lại Mako từ tay cảnh sát nữa rồi...

Nghĩ vậy, trong lòng Haruo ngoài nỗi tuyệt vọng còn dâng lên một cảm giác bồn chồn khó tả.

“Hình như có điều gì đó không đúng.”

Takuo có vẻ bức xúc khi bị đổ hoàn toàn trách nhiệm. Anh ta đẩy gọng kính rồi nhìn về phía Kanehira.

“Nói thế thì việc để rơi đoạn ống thông dạ dày ở ban công cũng là không thể chấp nhận được đúng không. Chỉ vì điều đó mà chứng cứ ngoại phạm cuối cùng của Mako cũng bị phá bỏ”.

“Không… Lúc sau nghĩ lại thì tôi nhớ chắc chắn mình đã mang về phòng này rồi...”

Nói được nửa chừng, Kanehira cũng nhận ra bây giờ mọi điều đều là vô nghĩa.

“Để tìm cách khiến thời gian tử vong dự đoán của ngài Yohei muộn hơn so với thực tế, các anh đã thực hiện đủ mọi cách. Tuy nhiên, việc đưa thi thể ra hành lang đúng là có tác dụng làm chậm các hiện tượng sau tử vong thật, nhưng đồng thời cũng làm cho nhiệt độ bên trong trực tràng của nạn nhân xuống rất thấp. Cảnh sát phụ trách khám nghiệm tử thi cũng đã phát hiện ra điểm mâu thuẫn này, nhưng đến chuyên gia cũng khó lòng xác định chính xác được khi để ngoài trời bốn tiếng thì thời gian tử vong dự đoán sẽ lệch đi bao nhiêu”.

Giọng nói lạc quan của Tsurumi thể hiện rất rõ sự tự hào về đội điều tra của mình.

“Sự thay đổi của tử thi cũng như phán đoán của người phụ trách khám nghiệm ít nhiều đều mang cảm tính cá nhân tương đối phức tạp. Chính vì vậy nên lần này thời gian tử vong được dự đoán là khoảng từ chín giờ đến mười hai giờ ngày mồng ba. Tuy có kéo dài đến tận mười hai giờ đúng như mong đợi của mọi người nhưng cũng bao gồm cả thời gian tử vong thực tế là chín giờ nữa. Ngoài ra, nhân viên điều tra tại hiện trường của chúng tôi cũng sẽ du di đi khoảng một tiếng đồng hồ nữa. Nói cho cùng, điều tra chính là công việc phải biết linh hoạt theo từng điều kiện”.

Bọn họ đã ra lệnh bắt giữ khẩn cấp với Mako và đưa về cục. Michihiko và Yoshie đưa cô lên tầng hai thay quần áo. Tsurumi thông báo rằng có thể bảy người còn lại cũng sẽ bị thẩm vấn riêng.

Mako mặc áo khoác dài màu đen bước xuống, dừng chân trước cửa phòng khách và cúi đầu thật sâu trước năm người đang có mặt ở đó. Đó hẳn là cách cô thể hiện lòng biết ơn bọn họ trong suốt hai ngày nay đã ra sức cố gắng để bảo vệ cho mình. Gương mặt hốc hác của cô vẫn nhòe lệ và chưa hề trang điểm lại, làn da nhợt nhạt không chút sức sống của tuổi trẻ. Mako lúc này đã trở lại vẻ bình thản và dịu dàng vốn có. Yoshie đi phía sau cô vẫn không kìm được những tiếng nấc, khuôn mặt bà giấu sau chiếc khăn tay và đôi bờ vai vẫn run rẩy.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Mako như một câu từ biệt không lời. Mine, Shige, Takuo... Khi bắt gặp ánh mắt Kanehira, vẻ điềm nhiên trên gương mặt Mako biến mất. Cô mím chặt môi, nước mắt lại như sắp trào ra. Từ khi biết Mako đến nay, Haruo chưa bao giờ thấy cô đau buồn thế này. Gương mặt lạnh lùng của Kanehira cũng lộ rõ vẻ đau lòng không nói nên lời.

Cuối cùng, Mako ngẩng lên nhìn Haruo đang đứng bên cạnh. Hai mắt Haruo cũng đã đẫm lệ nhưng cô không nói gì. Dù muốn an ủi Mako nhưng ngay lúc này đây cô không biết phải nói thế nào...

Cuối cùng, Mako là người lên tiếng. Cô thấp giọng nói thật nhanh, như muốn tận dụng cơ hội nhỏ nhoi cuối cùng của mình.

“Cô ơi, cô đừng trách ông trẻ... Với Mako ông trẻ luôn là người rất tuyệt vời. Cô đừng hận ông nhé...”

❀ 4 ❀

Khoảng ba mươi phóng viên và quay phim đã tập trung ngồi kín phòng họp lớn nhất của cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ sốt ruột chờ đến giờ họp báo. Đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ mười lăm phút, nhưng vừa mới nãy cục trưởng Aiura đã nói rằng có điều quan trọng muốn thông báo với những phóng viên đang có mặt ở cục. Tuy hạn chót bản thảo cho báo số ra buổi sáng trên toàn quốc và từng địa phương có chênh lệch với nhau, nhưng Aiura đúng theo phong cách thường thấy của mình, nói rằng ông sẽ cố để kịp cho bản thảo gửi về Tokyo.

Ngay sau khi ông nói rằng có việc muốn thông báo thì các phóng viên cũng đã bắt gặp một cô gái trẻ người nhà Watsuji được cảnh sát dẫn vào phòng thẩm vấn, tiếp đó là một người phụ nữ mắt đỏ hoe, dường như là mẹ cô. Bọn họ cũng đã lờ mờ đoán ra rằng điều này có liên quan đến vụ án.

Cánh cửa kính dán tờ giấy có in hàng chữ lớn “TỔ ĐIỀU TRA VỤ SÁT HẠI CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN DƯỢC PHẨM WATSUJI” mở ra và thanh tra Aiura Katsubei xuất hiện. Cục trưởng của cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ vốn được đánh giá cao ở tỉnh Yamanashi, đồng thời là tổ trưởng tổ trọng án Aiura đến tháng Hai năm nay sẽ tròn năm mươi bốn tuổi, chỉ còn một năm nữa sẽ về hưu. Tuy nhiên, vì khoác lên mình những bộ vest thẳng thớm trau chuốt, dáng đi vươn thẳng vai khiến ông nhìn giống một nhân viên văn phòng ưu tú hay một công chức hơn. Thông tin sau khi về hưu ông sẽ là ứng cử viên nặng ký cho vị trí thị trưởng thành phố vốn đã là một bí mật được công khai nên lúc này nhất cử nhất động của ông đều như ý thức được rõ và tập luyện sẵn cho lúc đó.

Ông đứng trước các phóng viên với vẻ bình tĩnh, khuôn mặt đầy vẻ quyền lực đảo quanh nhìn một lượt những người trong phòng. Tiếp đó, ông nhanh chóng lên tiếng.

“Chào mọi người. Nhờ sự nỗ lực của tất cả chúng ta thì vụ án đã được giải quyết. Tối hôm nay, chúng tôi đã bắt được hung thủ sát hại chủ tịch Watsuji”.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên náo loạn, có người đã đứng bật dậy. Ánh đèn flash và tiếng chụp ảnh liên tục vang lên.

Lần này, sau khi đợi một lúc để mọi người ổn định Aiura mới lên tiếng.

“Thủ phạm là Watsuji Mako, năm nay hai mươi hai tuổi, hiện đang là sinh viên năm cuối một trường Đại học nữ sinh tư thục ở Tokyo. Cô là con gái của cháu ruột gọi chủ tịch Watsuji là bác. Tối hôm xảy ra sự việc, sau khi say rượu, chủ tịch đã gọi Mako vào phòng riêng với mục đích chiếm đoạt. Trong lúc chống cự cô ấy đã vớ được con dao gọt hoa quả và vô tình đâm vào ngực khiến ông ấy tử vong”.

Việc thông báo đã bắt được hung thủ hoàn toàn không thể làm khó được khả năng diễn thuyết đã được trau dồi lâu ngày của Aiura. Nhìn ông đang vô cùng thoải mái.

“Nhưng cô Watsuji Mako trước khi sự việc xảy ra đã lên xe về Tokyo rồi mà?”, một phóng viên hỏi.

“Không. Đó là do mánh khóe dàn dựng hết sức tinh vi của bảy người còn lại. Bọn họ đã cho Mako mang hung khí và những vật chứng khác về Tokyo, sau đó dàn dựng để thời gian tử vong được dự báo của chủ tịch bị xê dịch đi so với thực tế đồng thời tạo dấu vết khiến người khác tin rằng hung thủ từ bên ngoài đột nhập vào. Tổ điều tra của chúng tôi đã bóc trần từng lớp phòng bị của đối phương để tìm thấy sự thật cuối cùng”.

Tiếp đó, ông giải thích tuần tự và chi tiết từng mánh khóe mà bọn họ đã sử dụng.

“Nếu vậy thì vụ việc là do một mình cô Mako gây ra phải không?”

“Đúng vậy, khi sự việc xảy ra thì hoàn toàn chỉ có một mình cô ấy, chúng tôi cũng xác nhận được rằng cô ấy đã mang con dao gây án, bộ đồ dính máu cùng cặp tài liệu và các món trang sức lấy từ phòng chủ tịch về Tokyo đem giấu ở nghĩa trang gần nhà. Tôi đã liên hệ và nhờ cục cảnh sát gần đó nhất điều tra, họ cũng vừa gọi điện thông báo đã tìm thấy chứng cứ”.

“Trong số bảy người còn lại không có đồng phạm sao?”

“Bọn họ chỉ bị kết tội che giấu hung thủ và xâm phạm tử thi sau khi Mako rời khỏi biệt trang thôi”.

Aiura đã nói nhầm “ngụy tạo chứng cứ” thành “xâm phạm tử thi”. Khi nghĩ đến việc bọn họ đã đưa gratin vào dạ dày sau khi Yohei đã chết, ông đã vô tình dùng từ đó.

“Vậy có nghĩa là cuối cùng hung thủ lại không phải là một trong bảy người đã ở lại biệt trang buổi tối hôm đó sao?”

“Đúng vậy. Hung thủ thực sự chính là Watsuji Mako. Chúng tôi đã tiến hành điều tra bí mật dựa trên những phán đoán ban đầu”. Vào buổi họp báo lúc trưa nay Aiura đã hùng hồn tuyên bố không thể có chuyện hung thủ nằm ngoài bảy người có mặt ở biệt trang tối hôm đó nên lúc này ông ăn nói cũng có phần khép nép hơn. Ông làm ra vẻ như đã quên rằng ban đầu mình đã tuyên bố hung thủ là người ngoài nhưng sau đó lại rút lại. Tất cả là nhờ thành quả chỉ sau hai ngày đã tìm ra hung thủ. Giờ họ có thể quên đi quá trình mà chỉ tận hưởng những kịch tính mà hiện thực đem đến lúc này.