← Quay lại trang sách

Chương 8 SỰ DẪN DỤ TRONG BÓNG TỐI

Đêm ngày mồng 5 không khí bỗng lạnh lẽo hơn bình thường nhưng đến sáng mồng 6 thì tia nắng ấm của những ngày đầu năm lại đến. Bầu trời xanh trong vắt và những tia nắng vàng rọi xuống trên nền tuyết trắng xóa. Trong sân, tuyết đọng trên những tán cây linh sam hay bạch dương cũng dần tan, từng giọt nước rơi xuống phản chiếu ánh sáng như muốn soi rọi khắp không gian.

Khoảng hơn tám giờ sáng, bốn người là Mine, Shige, Kanehira và Haruo đã xuất hiện ở phòng ăn. Ngày hôm qua Mako bị tạm giữ tại cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ. Yoshie đi theo Mako cũng đã được cảnh sát đưa về từ hai giờ sáng nhưng có vẻ như bà không có tâm trạng để nói chuyện với ai mà chỉ để Michihiko dìu về phòng và từ đó đến giờ chưa hề bước chân ra ngoài. Còn Michihiko sau khi Mako bị đưa đi đã ngay lập tức liên lạc với luật sư riêng ở Tokyo nhưng ông ta vẫn đang đi du lịch chưa về khiến ông vô cùng tức giận. Sáng hôm nay chắc ông cũng sẽ ở lỳ trong phòng và ôm lấy cái điện thoại.

Takuo ban nãy cũng có ở phòng khách nhưng giờ cũng đã đi đâu mất dạng.

Haruo đã tỉnh giấc từ sáu giờ sáng nay. Cô đã rời khỏi giường và chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Sau khi hoàn thành bữa ăn đơn giản có trứng, bánh mỳ nướng và cà phê, cô ngồi xuống góc bàn nhưng không có ai để trò chuyện cùng.

Người đầu tiên đến uống cà phê là Shige, sau khi trả cốc về chỗ cũ ông bất chợt lên tiếng.

“Tội nghiệp Mako, không biết con bé có ngủ được không”.

Giọng nói của ông thể hiện sự quan tâm chân thành từ tận trái tim. Gương mặt nhìn ra ngoài sân của ông lộ rõ vẻ mệt mỏi, những nếp nhăn bên khóe mắt như càng sâu hơn. Có lẽ do lối sống phóng túng từ khi còn trẻ mà gương mặt dưới ánh nắng sớm của ông hiện giờ mới có vẻ ảm đạm đến như thế.

“Tối qua lại lạnh hơn bình thường, không biết cô ấy có bị cảm không…”

Haruo cũng thấp giọng thì thầm một mình. Cứ nghĩ đến việc Mako mong manh đến mức chỉ một cơn gió cũng có thể đánh gục đã phải trải qua buổi tối hôm qua với tâm trạng thế nào là trong lồng ngực cô lại cảm thấy đau nhói.

“Hôm nay tôi sẽ chuẩn bị chăn và quần áo để mang vào thăm cô ấy”, cô lại nói tiếp, không bận tâm xem xung quanh có ai nghe hay không.

“Cô có xem chương trình thời sự trên tivi lúc bảy giờ sáng nay không?”, Shige hỏi.

“Không ạ”.

“Ta cũng có xem qua... Bản tin đó phần nào cũng công bố những thông tin cơ bản rồi. Có vẻ như trên báo sẽ viết cụ thể hơn... Cả đời được biết đến là một người tận tâm vì công việc như chủ tịch, đến cuối cùng lại bị vùi xuống bùn đen. Các phương tiện thông tin đại chúng chắc chắn sẽ thêu dệt ra rất nhiều tin đồn thất thiệt nhưng có lẽ chúng ta chỉ còn cách vờ như không biết thôi”.

Không hiểu sao cô có cảm giác người vừa nói ra câu đó là Mine. Về phía Mine, Haruo hoang mang nhìn khuôn mặt vô số nếp nhăn và nước da xanh xám đặc trưng của bà và tự hỏi đằng sau vẻ ngoài cố tỏ ra thản nhiên đó là tuyệt vọng và thống khổ biết bao nhiêu. Những hành vi bất chính của Yohei bị lộ ra bên ngoài thì người bị tổn thương nhiều nhất chắc chắn chính là Mine.

“Nhưng mà, chủ tịch qua đời như thế này, xét theo một góc độ nào đó thì ông ấy đã sống một cuộc đời đúng nghĩa là một con người đấy chứ. Đàn ông nhà Watsuji ai nấy đều mang máu trăng hoa trong người, với lại đã là con người mà không phạm phải bất cứ một sai lầm nào thì cuộc sống đâu còn hấp dẫn nữa”.

Khi gương mặt Mine lấy lại được thần sắc và cất giọng thì cánh cửa xếp bỗng mở ra. Takuo mặc một bộ vest màu xanh đậm, thắt cà vạt đơn giản không họa tiết bước vào và ngồi xuống bên cạnh Haruo. Anh đặt cuốn sách dày cộp đang cầm trên hai tay xuống bàn.

“Cô cho tôi xin một tách cà phê được không?”

Haruo gật đầu đứng dậy, bưng phần ăn sáng của anh đang đặt trên xe đẩy lên và rót cà phê vào cốc. Trong lúc đó, Takuo vẫn vùi mặt vào cuốn sách đang mở trên bàn khiến những người xung quanh cũng vô thức mà nhìn về phía anh.

“Ra là vậy. Đáng tiếc là ở đây có ghi rõ ràng rồi”, Takuo bất chợt lên tiếng.

“Ngày hôm qua tay thanh tra Nakazato đã nói rồi đấy thôi. Những người biết hung thủ là ai sẽ bị mất quyền thừa kế ấy. Lúc đó tôi đã nghĩ là ông ta chỉ hù dọa thôi, nhưng hóa ra là trong luật dân sự đã quy định rõ ràng như vậy rồi”.

Anh ta chỉ vào nội dung trên trang sách. Khi nhìn thấy dòng chữ mạ vàng lớn “Luật pháp toàn thư”, Haruo bèn nhớ ra rằng đó chính là cuốn sách được đặt trong tủ bên trong phòng thảo luận cùng với những cuốn lịch sử công ty.

“Để tôi đọc nhé. Chắc mọi người cũng đều quan tâm đúng không... Theo mục 1, khoản 191, điều 8 luật dân sự, những đối tượng dưới đây sẽ không có quyền thừa kế tài sản... điểm thứ 2 có liên quan đến việc lần này... 2, Những người biết rõ về cái chết của người sở hữu tài sản nhưng không truy tố hay tố giác. Tuy nhiên, trong trường hợp người đó không có năng lực phân biệt đúng sai hoặc là vợ chồng hay người có quan hệ huyết thống trực tiếp với hung thủ thì sẽ không bị giới hạn như vậy nữa... Chúng ta rơi vào trường hợp này đúng không? Mọi người đều biết chủ tịch đã bị giết nhưng lại không truy tố cũng không tố giác hung thủ là Mako”.

“Truy tố với tố giác thì khác gì nhau?”, Shige hỏi.

“Cái này thì tùy vào mối quan hệ của đối tượng với nạn nhân thôi. Quả thực nếu là vợ chồng hoặc những người có huyết thống trực tiếp, anh chị em trong gia đình thì sẽ có quyền truy tố, còn những người còn lại chỉ đơn thuần có thể tố giác những điều mình biết thôi”.

“Cậu cũng từng học về luật mà nhỉ?”, Shige thì thầm có vẻ buồn bã.

“Nếu vậy thì quả đúng là như vậy rồi... Quả thực, giờ chúng ta không thể thay đổi được việc Mako chính là hung thủ...”

Anh ta bỗng thở dài thườn thượt và lẩm bẩm một mình. Shige đưa tay lên vuốt râu, thấp giọng “Ừm” một tiếng rồi khẽ lắc đầu. Sự thất vọng tột cùng khi đánh mất khối tài sản thừa kế khổng lồ thật khó có thể nào che giấu được.

Chắc chắn trong lòng Mine cũng ôm một nỗi hối hận và nuối tiếc như thế. Không, phần thừa kế của Mine còn là ba phần tư nên chắc hẳn cú sốc mà bà phải chịu lớn hơn những người còn lại rất nhiều. Tuy nhiên, phong thái của bà vẫn rất khác biệt. Bà chỉ hơi mím môi một chút nhưng không bình luận gì về vấn đề này cả. Bà cũng kiềm chế sự tức giận với phát ngôn vô trách nhiệm vừa rồi của Shige và lạnh lùng hỏi bốn người còn lại trong phòng.

“Thế từ giờ mọi người định thế nào? Đến chín giờ sẽ có xe tới đón, ông Shige và tôi sẽ rời khỏi đây...”

Thi thể của Yohei sau cuộc giải phẫu ngày hôm qua đến sáng nay đã được trả về cho gia đình. Mine và Shige sẽ đến bệnh viện, nhân viên từ trụ sở chính của Tập đoàn Dược phẩm Watsuji ở Tokyo cũng sẽ đến để đưa thi thể ông về Tokyo bằng xe đưa linh cữu. Ngoài Mako thì bảy người bọn họ cũng sẽ tiếp tục bị thẩm vấn nhưng vì cân nhắc đến hoàn cảnh tang gia của nhà Watsuji nên cảnh sát đã không hạn chế hoạt động của họ.

Takuo không chần chừ nói: “Tôi vừa là cháu của chủ tịch vừa là nhân viên của bộ phận thư ký. Chắc chắn tôi cũng sẽ đi theo xe đưa linh cữu chủ tịch về và ngồi trông thi thể trong đêm nay rồi”.

Vốn đã có ý định như thế nên anh ta đã nhanh chóng mặc sẵn một bộ vest sẫm màu. Khi Yohei còn sống ông có ý định chọn anh ta là đối tượng kết hôn cho Mako, nhưng giờ người giết hại ông lại chính là cô nên có lẽ anh đang có ý tạo khoảng cách giữa mình với cô để có thể tự bảo vệ vị trí của bản thân trong công ty.

“Hôm qua tôi đã gọi điện cho trưởng khoa tại bệnh viện, trước mắt đã xin nghỉ một thời gian nên nếu không phiền...”, Kanehira nặng nề nói.

“Tôi cũng xin phép làm phiền mọi người thêm chút nữa. Ít nhất tôi cũng muốn xác nhận xem tình trạng hiện tại của Mako thế nào...”

Nghe Haruo nói vậy, Mine gật đầu nhìn hai người.

“Chúng tôi cũng xin phép được nhờ hai người. Michihiko với Yoshie luôn túc trực bên cạnh là lẽ đương nhiên rồi, nhưng mong hai người hãy ở bên và tiếp thêm sức mạnh cho Mako”.

Nói xong, Mine ngồi thẳng lại nhìn bốn người.

“Dù có đi đâu đi chăng nữa thì chắc chắn sau này chúng ta cũng sẽ bị cảnh sát thẩm vấn, các phương tiện thông tin đại chúng cũng sẽ tìm đến nhiều. Tuy nhiên, dù trong hoàn cảnh nào cũng mong mọi người đừng quên mong mỏi ban đầu của tôi. Xin đừng nói bất cứ điều gì gây ảnh hưởng đến người khác hay xúc phạm đến chủ tịch. Tôi tin rằng giờ vẫn chưa quá muộn để chúng ta bảo vệ danh dự cho nhà Watsuji khỏi ánh mắt người đời. Về vụ việc lần này, một sai lầm của chủ tịch đã dẫn đến hậu quả vô cùng lớn nhưng có lẽ vẫn còn ở mức chấp nhận được. Nhưng nếu bất cứ ai trong số mọi người để lộ ra những hành vi bất chính của ông ấy thì sẽ không còn đường để quay đầu nữa. Dù thế nào đi nữa xin mọi người hãy bảo vệ danh dự cho chủ tịch... À không, cho hai vợ chồng tôi”.

Khi nói đến “hai vợ chồng tôi”, Mine cúi đầu thật thấp, trong đôi mắt tròn to trên gương mặt giống búp bê kewpie lần đầu thấy lấp lánh những giọt nước. Haruo bỗng thấy giọng nói lanh lảnh như hát của bà vừa rồi trở nên trầm thấp hơn rất nhiều.

“Nếu vậy thì tôi cũng có một điều rất mong được mọi người lắng nghe”, Takuo hơi vươn người, nhìn anh như đang chuẩn bị nói điều đã dồn nén trong lòng bấy lâu.

“Hôm qua khi Mako đang thay quần áo, tôi đã kéo thanh tra Nakazato ra một góc và hỏi vì sao bọn họ lại tìm ra đôi giày thể thao nhanh như thế. Theo lời ông ấy kể thì trong khoảng thời gian diễn ra buổi họp báo hôm mồng bốn, ông ấy đã một mình ra sân sau xem xét lại một lần. Từ đó, ông ấy đã phát hiện ra một điểm hai vệt dấu chân đè lên nhau và dấu chân chiều vào ở trên dấu chân chiều ra. Hình như đó là vết chân ở hòn đá kê chân ngay dưới cánh cửa và trên khoảng tuyết gần đó có rơi một chút bụi bông. Sau đó ngài thanh tra đã liên tưởng đến những món đồ phủ bụi ở trong nhà kho nên đã vào đó tìm kiếm. Như được ai đó chỉ lối, ông tìm thấy cầu thang dẫn xuống hầm và thấy trên sàn nhà rơi vãi rất nhiều bột. Lúc đó thì ông ấy đã có thể đoán ngay đó chính là bột mỳ. Nhưng, có một điều tôi muốn nhất định mọi người phải tin là tôi chắc chắn không mắc phải sai lầm sơ đẳng là để hai dấu chân đè lên nhau”.

Anh ta đấm mạnh xuống bàn, nhấn mạnh hai chữ “nhất định”.

“Bác sĩ cũng nhớ mà đúng không?”, anh ta khẩn thiết ngước mắt nhìn Kanehira.

“Khi tôi tạo dấu chân trên tuyết, chính bác sĩ đã dặn là ‘Cẩn thận... Đừng để hai dấu chân đè lên nhau đấy’ rồi tôi đã đáp lại là ‘Không sao. Chuyện đơn giản như thế tôi hiểu mà’...”

“À...”, Kanehira lơ đãng nhìn xa xăm rồi khẽ gật đầu.

“Và tôi cũng đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi nhớ rằng mình không hề làm vãi bột ra ngoài. Điểm này cô Haruo cũng có thể làm chứng mà”.

“Phải... Điều này tôi cũng nghĩ mãi không thông”.

“Nhưng chẳng phải chính vì có những chuyện như thế mà đôi giày mới bị tìm ra và việc hung thủ là người trong nhà đã bại lộ đấy sao?”, Kanehira trầm tư hỏi ngược lại.

“Biết đâu là cảnh sát đã nói dối thì sao. Hẳn kẻ địch đã có ý đồ gì đó và cố tình giăng bẫy... Nhưng mà, tôi chỉ muốn mọi người hiểu rằng việc kế hoạch của chúng ta bị bại lộ không hoàn toàn do lỗi của tôi. Tôi cũng muốn Mako tin điều đó...”, Takuo cắn chặt môi dưới với vẻ hối hận.

“Ý đồ của kẻ địch ư?”, Haruo lặp lại lời nói của Takuo trong đầu.

Cô chợt nghĩ rằng, dường như cách nói ấy có hàm ý ám chỉ một điều gì đó.

“Nhưng bây giờ kẻ địch là ai mới được chứ?”

Trong một khoảnh khắc, tuyết đọng trên sân như lóe sáng rọi thẳng vào mắt Haruo.

❀ 2 ❀

Cửa sổ hướng Tây Nam của cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ nằm trên quốc lộ ở giữa hồ Yamanaka và hồ Kawaguchi, từ đây có thể nhìn chính diện thấy núi Phú Sĩ. Sáng nay bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, đỉnh núi Phú Sĩ trắng xóa như tỏa sáng lấp lánh. Rừng lạc diệp tùng dưới chân núi cũng phản chiếu lại ánh nắng trong vắt, trải dài xa xôi như không có điểm dừng.

Nakazato đang đứng bên cửa sổ tầng hai rời mắt khỏi cảnh sắc bên ngoài. Ông mông lung suy nghĩ, tay rút từ trong túi ra bao thuốc hi-lite. Cùng với bao thuốc còn có hộp đựng ống tẩu nhựa mà vợ ông đã bắt phải nhét vào nhưng Nakazato để nguyên thứ đó trên bàn rồi đưa trực tiếp đầu lọc lên miệng như mọi khi. Người đang trong trạng thái tập trung suy nghĩ như ông hoàn toàn không có thời gian chú ý đến sự tồn tại của ống tẩu đó.

Sáng nay ông đã rời cục sớm hơn mọi khi và đi thẳng đến khu tạm giam.

Trong góc phòng tạm giam có ánh nắng rọi vào từ ô cửa sổ cao, Mako đang nằm đắp chăn nghỉ ngơi. Hiện tại không còn người nào khác bị tạm giam nên trong phòng chỉ có mình cô. Cô nằm lặng lẽ đến mức không nghe thấy cả tiếng thở, chỉ khi nhìn thấy tấm chăn hơi cộm lên ông mới cảm thấy gánh nặng trong lồng ngực được gỡ xuống. Khi ông hỏi cán bộ quản lý thì được nghe rằng tối qua Mako có vẻ mệt mỏi nên đã ngả lưng xuống giường ngay nhưng lần nào họ đi kiểm tra cũng thấy cô trở mình nên có lẽ là không ngủ được nhiều. Sáng nay lúc bảy giờ khi được gọi dậy ăn sáng cô cũng có trả lời nhưng sau khi ăn xong cô không ngồi lâu mà lại nằm ra tiếp.

Tối hôm qua, khoảng mười hai giờ thì buổi hỏi cung kết thúc và cô được cho nghỉ. Ở cục Mako cũng chỉ trả lời ngắn gọn những điều được hỏi và thể hiện thái độ rằng cô sẽ không im lặng như trước nữa.

“Mọi người đã đồng lòng muốn che giấu cho tôi. Tuy nhiên, chỉ vì tôi không đủ ý chí mà mọi chuyện đổ bể hết cả. Dù hình phạt có thế nào tôi cũng xin chấp nhận”.

Những lời Mako nói một cách vô cùng kiên quyết dẫu mắt vẫn còn đẫm lệ cứ vang mãi bên tai Nakazato.

Tuy nhiên... Mako không hề biết rằng bảy người còn lại chắc chắn không hề “đồng lòng”.

Đúng vậy, nhìn thì có vẻ như tất cả đã cùng động não suy nghĩ và thống nhất lời khai để bảo vệ Mako nhưng trên thực tế, đằng sau tấm màn đó có một người đã âm thầm cung cấp chứng cứ cho cảnh sát dẫn đến việc cô bị bắt.

Nakazato dập tàn thuốc lá, đưa tay xoa cằm rồi lại hướng tầm nhìn về phía núi Phú Sĩ.

Có rất nhiều dấu vết được cố tình dựng lên. Đầu tiên chính là hai vết dấu chân đè ngược lên nhau. Tối qua Takuo có nói với ông rằng anh ta tuyệt đối không bao giờ mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy. Nghe thì có vẻ hoang đường nhưng cái cách anh ta nói dường như là thật. Ông có tin Takuo hay không lại là chuyện khác, nhưng nếu hai vết chân bị ngược nhau có ở đó ngay từ đầu thì chẳng nhẽ hai lần khám nghiệm hiện trường đầu tiên đều để sót sao. Sau khi được thông báo về vụ việc tổ điều tra đã ngay lập tức đến hiện trường. Trợ lý thanh tra Narumi cùng một chuyên viên khám nghiệm đã xem xét dấu chân ở hiện trường. Khoảng một tiếng sau, tổ điều tra đặc biệt từ tổng cục tỉnh Kofu cũng đến và sau khi hội ý với cục, cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ đã quyết định khám nghiệm hiện trường một cách triệt để thêm một lần nữa. Nakazato cho rằng thật khó có thể có chuyện cả trợ lý thanh tra Narumi tính tình cẩn trọng và tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Tsurumi đều bỏ lỡ chi tiết này.

Nghĩ lại thì, liệu có khả năng có kẻ nào đó đã tranh thủ đi đôi giày thể thao và tạo dấu chân đó khi việc khám nghiệm hiện trường kết thúc, tổ điều tra rút về cục, hoặc là khi cục trưởng Aiura tổ chức buổi họp báo đầu tiên và sự chú ý của tổ điều tra cùng phóng viên báo chí và người nhà Watsuji đều hướng cả về phòng ăn. Vì dấu vết đó ở ngay hòn đá kê chân nên chỉ cần đứng ở hành lang thò tay ra ngoài là có thể tạo được. Ngoài ra, nếu hiện trường nằm ở trong thành phố thì còn có nhiều ánh mắt người ngoài, nhưng đây lại là một vùng biệt trang ngoài mùa du lịch nên trong buổi họp báo, khi Nakazato ra ngoài thì sân sau hoàn toàn vắng lặng không một bóng người. Nakazato đã một mình xem xét xung quanh và chẳng mấy chốc đã phát hiện ra dấu chân bất thường đó.

Tất nhiên, nếu ông không nhận ra điều đó thì chắc chắn kẻ trong bóng tối kia sẽ tạo ra thêm những dấu vết khác.

Bên cạnh hai vết chân bị ngược kia có rơi một chút bụi bông. Đó hẳn là để dẫn dụ Nakazato vào trong kho. Nếu ông đã vào kho thì chắc chắn mọi chuyện sẽ kết thúc. Chỗ bột rơi vãi trên sàn nhà đã giúp ông tìm được đôi giày...

Nhìn núi Phú Sĩ hồi lâu, Nakazato thấy mỏi và đưa tay lên dụi mắt. Ông tiến về phía bàn làm việc và ngồi xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra đoạn ống nhựa màu nâu đựng trong túi nilon. Đây là một phần của ống thông dạ dày có chiều dài khoảng năm mươi centimet được tìm thấy ở ban công phòng ngủ của Yohei vào sáng hôm qua. Ông đã thu giữ phần còn lại của đoạn ống này trong hộp chứa dụng cụ khám bệnh của Kanehira vào tối hôm trước và giao cho bên giám định. Không cần đợi đến khi tổ giám định đưa ra kết luận là chất bẩn màu trắng dính bên trong ống có thành phần trùng với gratin trong dạ dày Yohei, tự bản thân ông cũng đã đoán được phần nào.

Dù vậy, nếu không tìm ra đoạn ống thừa này thì có lẽ không ai có thể đoán ra được mánh khóe đòi hỏi kiến thức và tay nghề chuyên môn như đưa thức ăn vào dạ dày sau khi nạn nhân đã chết. Và nếu không vạch trần được sự thật về việc Yohei đã ăn gratin thì chứng cứ ngoại phạm của Mako là bất khả xâm phạm.

Đây cũng là sự giúp đỡ “tận tình” của kẻ đứng trong bóng tối kia. Ông không nghĩ rằng một bác sĩ ngoại khoa điềm tĩnh và cẩn trọng như Kanehira lại có thể để quên chứng cứ quan trọng ngay gần hiện trường sau khi đã dày công dựng lên kế hoạch như thế. Hơn nữa, anh ta cũng đã nói sau khi nghĩ lại thì anh nhớ chắc chắn mình đã mang đoạn ống đó về phòng khách. Hẳn là sau đó, trong lúc mọi người mải suy tính đến việc dàn dựng hiện trường, có kẻ đã tận dụng lúc không ai để ý lén lấy đoạn ống rồi làm rơi ở ban công trước buổi khám nhà vào sáng mồng năm.

“Nhưng mà...”

Nakazato vô thức bật ra thành tiếng. Nếu kẻ trong bóng tối là Takuo hay Kanehira thì bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng vai trò của mình trong kế hoạch mà để lại dấu vết một cách đơn giản hơn nhiều.

“Kẻ giả vờ bao che cho Mako nhưng lại âm thầm cài bẫy đó là ai nhỉ...”

“Thưa sếp, bà Watsuji Yoshie...”

Cái tên đó bất chợt vang lên khiến Nakazato giật mình. Tuy nhiên, ông nhanh chóng phủ định giả thuyết này.

“Tuy nhiên thì kẻ đó không nhất thiết phải là đàn ông...”

Gương mặt trắng trẻo nhìn giống một cậu ấm hơn là thanh tra cảnh sát của Narumi xuất hiện trước mắt ông.

“Bà Watsuji Yoshie đang ở tầng dưới. Bà ấy đến thăm và muốn mang đồ vào cho Mako...”

“Giờ chưa thể cho vào thăm được. Vẫn đang trong giai đoạn hỏi cung. Nếu đồ bà ấy mang vào là cơm thì báo là chúng ta sẽ lấy từ cửa hàng đã được chỉ định. Còn những thứ khác thì kiểm tra một lượt rồi mang vào cho cô ấy”.

Narumi gật đầu rồi nhìn Nakazato với vẻ dò xét.

“Này, Narumi. Giả sử nhé, nếu trong số bảy người ở biệt thự có một người muốn Mako bị bắt thì cậu nghĩ đó là ai?”

Narumi vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi của ông. Anh cắn môi suy nghĩ.

“Tôi thấy tất cả mọi người đều rất yêu quý và muốn bảo vệ cho Mako. Ngoài ra những người trong danh sách thừa kế tài sản của Yohei nếu làm thế sẽ mất quyền thừa kế, vậy mà họ vẫn bất chấp để lên kế hoạch dàn dựng. Chuyện đó bại lộ họ thậm chí còn có nguy cơ bị truy tố hình sự nữa...”

“Thật sự không có kẻ nào muốn hành vi của Mako bị bại lộ bất chấp những điều đó sao?”

“Chà... Nếu buộc phải đoán thì tôi cho là Mine”.

“Mine ư?”, Nakazato ngạc nhiên hỏi lại.

“Vâng. Thì bởi Mine đâu có máu mủ gì với Mako, lại còn là người vợ đã chung sống với nạn nhân suốt bốn mươi năm trời nữa chứ. Dù có thể bà ấy đã nhiều lần khóc thầm vì thói trăng hoa của ông ta nhưng biết đâu giữa hai người họ vẫn tồn tại thứ tình cảm mà chỉ vợ chồng họ mới có thể hiểu được. Chính vì thế ban đầu bà ấy hùa theo ý kiến của mọi người muốn bảo vệ Mako, nhưng rồi lòng căm hận cứ lớn dần lên và muốn cô bị bắt, một phần cũng để trả thù cho chồng”.

“Ra vậy... Cách nghĩ ấy cũng có khả năng lắm”.

Trong đầu Nakazato lờ mờ hiện ra gương mặt nhìn giống trẻ con nhưng lại nghèo nàn biểu đạt như thể bản thân đã vượt xa những cảm xúc thông thường của con người.

❀ 3 ❀

Từ cửa sổ tầng hai của tòa biệt trang nhà Watsuji ở Asahigaoka cũng có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ và rừng lạc diệp tùng xanh ngút ngàn chìm trong tuyết. Biệt trang nằm ở vị trí cao, mái nhà vươn lên hơn hẳn biệt trang khác nằm giữa những cây cổ thụ nên có tầm nhìn toàn cảnh đợt dốc nối từ chân lên đỉnh núi. Ở phía Nam của hồ, ngọn đèo cao nhất trên đường đến đây là đèo Kagosaka, nằm hơi chếch về phía Đông so với biệt trang.

“Biệt trang ở Asahigaoka đều xây về hướng Tây Nam và ở đây cũng vậy. Vì núi Phú Sĩ nằm ở hướng đó mà”.

Giọng nói của Mako mơ hồ vang lên bên tai khiến Haruo thấy trong lòng đau nhói. Sau khi đón Haruo ở bến xe bus và đưa về đây, Mako đã giới thiệu với cô như vậy. Cảm giác kích động mới mẻ và ấn tượng về vẻ xa hoa khi đứng trước tòa biệt trang hôm đó với cô như một quá khứ đã rất xa xôi. Tuy vậy, khi nghĩ rằng sau bao nhiêu chuyện xảy ra mới chỉ có ba ngày trôi qua, cô bỗng thấy mình có thể chạy trốn thực tại...

Haruo khẽ lắc đầu và ngước lên nhìn về phía trước. Điều đó không mang lại lợi ích gì cho cô lúc này hết. Bây giờ điều cô cần làm chẳng phải là dồn hết tâm trí để nghĩ về Mako và tìm cách hành động vì cô ấy hay sao...

Theo dự kiến, đúng chín giờ, chiếc xe mà bọn họ thuê đã đến đưa Mine, Shige và Takuo rời khỏi biệt trang. Bọn họ sẽ đến bệnh viện Phú Sĩ Ngũ Hồ nhận thi thể Yohei và cùng nhân viên tập đoàn đưa ông về nhà riêng ở Ogikubo, Tokyo để tiến hành khâm liệm.

Sau khi tiễn bọn họ, Haruo cùng với Michihiko và Kanehira đã nghĩ đến việc chuẩn bị quần áo mang vào cho Mako. Hôm qua bọn họ chưa chuẩn bị được đầy đủ.

Tuy nhiên, trước khi Haruo bắt đầu chuẩn bị thì Yoshie đã nhanh chóng thu vén những thứ cần thiết rồi nhờ Kanehira đưa đến cục cảnh sát. Gương mặt bà nhợt nhạt không trang điểm, mái tóc lúc nào cũng búi cao trang nhã giờ cũng chỉ buộc gọn phía sau. Duy chỉ có đôi mắt bà vẫn rực sáng, ngoài Mako ra thì không hề để tâm đến bất cứ ai.

Nếu được, Haruo cũng muốn đi cùng Yoshie để có thể gặp được Mako dù chỉ một chút, nhưng trong lúc cô còn e ngại chưa nói nên lời thì chiếc xe đã rời đi mất rồi.

Michihiko vào phòng khách nhấc điện thoại lên. Cuối cùng ông cũng đã liên lạc được với vị luật sư ở Tokyo và trong ngày hôm nay ông ta sẽ đến đây. Nhưng Michihiko có vẻ như vẫn còn lo lắng nên ông đã gọi cho một giáo sư chuyên ngành pháp luật cùng trường Đại học với mình để hỏi thăm thêm.

Haruo đi về phòng mình ở trên tầng hai.

Cô tiến về phía bàn, định sửa nốt bài luận văn. Vừa xem bài luận bằng tiếng Anh mà Mako đã viết, Haruo bỗng nhớ lại chuyện náo loạn hôm đó.

Hôm đó sau bữa tối, trước khi Haruo giục Mako tiếp tục hoàn thành luận văn thì cô đã nghe thấy tiếng Takuo đang định cưỡng ép Mako phía sau cánh cửa, cuối cùng cô chẳng kịp làm gì.

Giờ có hoàn thành luận văn thì có lẽ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hạn nộp chỉ còn bốn ngày, hơn thế nữa Mako còn chưa biết sẽ ra sao...

Dẫu vậy Haruo vẫn cúi xuống nhìn bài luận văn trên bàn và tiếp tục đọc những con chữ latinh mảnh mai trên giấy... Nhưng dù cô có cố gắng đọc đến đâu đi chăng nữa thì những con chữ vẫn trượt đi khỏi tầm mắt và tâm trí vẫn miệt mài đuổi theo những suy nghĩ riêng. Có lẽ trực giác đã mách bảo với Haruo rằng, lúc này đọc những câu văn tiếng Anh mà Mako đã viết chính là cách tốt nhất để tập trung nghĩ về cô ấy.

Trong đầu Haruo lại một lần nữa vang lên giọng nói của Mako.

“Cô ơi, cô đừng trách ông trẻ... Với Mako ông trẻ luôn là người rất tuyệt vời. Cô đừng hận ông nhé...”

Tối hôm đó, trước khi bị cảnh sát đưa đi, Mako đã đưa mắt nhìn từng người ở phòng khách thay cho lời tiễn biệt. Khi ngẩng đầu lên nhìn Haruo đang đứng bên cạnh mình, Mako đã vô tình thốt ra câu đó. Giọng nói trầm thấp của cô như muốn tuôn hết tất cả những tình cảm đã dồn nén trong lòng bấy lâu nay.

Những lời cuối cùng đó của Mako tự nhiên khiến Haruo liên tưởng đến một câu nói khác. Hôm đó, trước khi thanh tra Nakazato xuất hiện ở biệt trang, Haruo đã chạy trốn khỏi bầu không khí ngột ngạt bên trong biệt trang và đi dạo trong khoảng sân tuyết đã ngừng rơi. Khi đó, cô đã bắt gặp Kanehira đứng một mình bên dưới ban công phòng ngủ của Yohei nhưng trước khi cô kịp lên tiếng gọi thì dáng người mảnh mai của Mako đã tiến đến bên cạnh anh.

“Ông tôi là một nhân vật xuất chúng. Ông tôi thực sự là một người rất vĩ đại và ấm áp. Ông lúc nào cũng yêu thương Mako hơn bất cứ ai. Với Mako ông là một người không có gì đáng chê trách cả... Từ tận đáy lòng Mako cũng rất kính yêu ông”.

Cô ấy đã nhắc đi nhắc lại cụm từ “với Mako”.

Tại sao...

Vì sao một kẻ trong lúc say rượu đã muốn cưỡng bức cả con gái của cháu ruột mình như Yohei lại “không có gì đáng chê trách” và được cô “kính yêu từ tận đáy lòng” cơ chứ?

Tuy nhiên, giọng nói của Mako khi đó như thể lần đầu tiên cô cho phép mình được nói ra điều này và muốn Kanehira phải khắc ghi mãi.

Liệu có phải khi đó Mako đã ngầm có ý muốn nói rằng Yohei không hề có bất cứ hành động hèn hạ nào với mình hay không? Người khác nghĩ thế nào thì cô không biết, nhưng với cô, ông vẫn luôn là một người ông tốt không có gì đáng chê trách cả...

Tuy nhiên, khi nghĩ như vậy, trong lòng cô lại nhen lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ.

Rằng kẻ mà Yohei muốn xâm hại không phải Mako và người giết ông cũng không phải là cô. Cô đã đứng ra nhận tội thay cho ai đó...

Không, cũng có thể nguyên nhân cái chết của Yohei không nhất thiết phải là hành vi dâm ô nào đó. Lỡ có kẻ vì một động cơ nào đó mà giết hại Yohei rồi đổ tội cho Mako và thuyết phục được cô nhận tội thay...

Nếu vậy thì việc Yohei gọi Mako lên phòng riêng có lẽ cũng là một câu chuyện bịa đặt để chứng minh cho việc phạm tội của cô. Mako đã đồng ý với lời nhờ vả của người đó mà đứng ra nhận tội giết người, nhưng việc làm ô nhục Yohei với cái mác háo sắc đã khiến cô cảm thấy ăn năn và muốn nói cho Kanehira hay vô tình là cả Haruo biết sự thật?

Thế nhưng... Chẳng có lẽ... mọi chuyện lại kinh khủng đến vậy sao?

Trong lòng Haruo cảm thấy rúng động. Cô vô thức đưa mắt nhìn lên bầu trời rồi lại cúi xuống nhìn mái nhà tầng một được xây theo dạng chữ L bên dưới. Ở đó cô có thể thấy dãy nhà phía Đông không nối liền lên tầng hai, dưới mái nhà nơi tuyết bắt đầu tan đó chính là phòng ăn cùng phòng ngủ của Yohei và Mine cách nhau một đoạn hành lang.

“Âm thanh đó” chắc chắn phát ra từ dãy nhà phía Đông. Tiếng kim loại bị gỉ sét va chạm với nhau xuyên thẳng vào màng nhĩ. Lần đầu tiên Haruo nghe thấy âm thanh này chính là tại phòng Yohei lúc khoảng hơn mười hai giờ đêm, thời gian đã chuyển sang ngày mồng bốn. Sau khi đưa gratin vào bụng Yohei, Michihiko và Takuo đã gạt thanh chốt kim loại của cánh cửa kính có thể mở về cả hai phía để đưa thi thể ông ra ban công. Cánh cửa không mấy khi được mở, chốt bị gỉ sét phát ra âm thanh thật kinh khủng. Đến khi đã đặt cái xác xong xuôi lên tấm khăn trải bàn, lúc đóng cửa cánh đàn ông đã hết sức cẩn thận nhưng quả nhiên vẫn không tránh được tiếng ma sát rợn người ấy.

Sau khi ván poker kết thúc, Mine và Shige đi nghỉ trước, năm người còn lại đưa Yohei trở về phòng ngủ. Lúc đó là gần bốn giờ, họ mang thi thể gần như đã đông đá bên ngoài ban công đặt lên giường. Lúc đó họ cũng không thể nào tránh được việc phải mở cửa kính. Tức là tính tới thời điểm hoàn thành công việc, Haruo đã nghe âm thanh đó tổng cộng bốn lần, đôi tai cũng đã quen dần với nó.

Tuy nhiên, lẽ ra mọi chuyện phải dừng lại ở đó. Lẽ ra cánh cửa đó phải được đóng nguyên như vậy đến khi cảnh sát bắt đầu khám nghiệm hiện trường vào sáng mồng bốn, vì vậy không thể có chuyện cô nghe thấy âm thanh đó thêm một lần nào nữa trước khi cảnh sát mở cửa.

Nhưng... Lần thứ năm mà Haruo nghe thấy âm thanh đó, có lẽ là vào khoảng năm giờ, năm giờ rưỡi sáng ngày mồng bốn. Khi đã hoàn thành tất cả những bước dàn dựng có thể nghĩ ra, năm người còn thức đến cuối cùng cũng lần lượt về phòng riêng của mình vào khoảng bốn giờ mười lăm phút sáng. Lúc đó trong đầu Haruo trắng xóa, đôi chân bủn rủn đứng không vững. Cô chỉ kịp rửa mặt rồi mặc nguyên cả đồ lót gục xuống giường. Trong giấc ngủ chập chờn, không biết bao lâu trôi qua sâu trong tiềm thức của Haruo lại nghe thấy âm thanh đó thêm một lần nữa. Có lẽ lúc đó cô đã quá mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng nhưng lại không sâu. Tiếng kim loại gỉ sét chói tai đó bất chợt khiến Haruo tỉnh giấc.

Trong đầu vừa ôm nỗi ám ảnh với việc tìm hiểu nguyên nhân của âm thanh đó, Haruo vừa lờ mờ cảm thấy buồn ngủ...

Lúc này, theo hướng suy nghĩ có vẻ đúng đắn đó thì cô đã tìm được một câu trả lời.

Có kẻ đã lợi dụng lúc mọi người đi ngủ hết mở cánh cửa kính đó ra thêm một lần nữa. Mục đích của hắn ngoài việc khiến cho nhiệt độ trong phòng Yohei bằng với nhiệt độ ngoài trời để các hiện tượng tử thi diễn ra chậm lại thì còn là gì được chứ?

Hãy giả sử có một kẻ đứng trong bóng tối. Người này với động cơ chưa rõ nào đó đã giết chết Yohei và nhờ Mako gánh tội hộ. Mako đồng ý nên khoảng chín giờ ngày mồng ba cô đã diễn trước mặt bảy người còn lại và tự thú rằng mình vừa đâm chết ông.

Sau thoáng bối rối ban đầu, bảy người còn lại đã gấp rút để Mako về Tokyo và dàn dựng hiện trường sao cho có vẻ như Yohei bị sát hại sau đó. Nói cách khác, ngoài kẻ trong bóng tối đó và Mako ra thì ai cũng tin rằng án mạng xảy ra vào lúc chín giờ tối nên đã đề ra kế hoạch để kết quả khám nghiệm tử thi đưa ra thời gian tử vong dự đoán chậm hơn thực tế khoảng ba tiếng, tức là cho đến không giờ ngày mồng bốn.

Tất nhiên Haruo cũng là một trong số những người tin vào câu chuyện của Mako. Tối hôm đó, khi bọn họ ngồi uống trà ở phòng khách, từ hành lang phía Đông phát ra tiếng thét khủng khiếp, rồi Yoshie qua gọi Yohei rồi cùng Mako dắt díu nhau chạy về phía sảnh. Mako gục xuống sàn khóc nấc lên, máu từ cổ tay cô chảy xuống, trên tay và ngực áo cũng có dính máu.

Haruo đã tin tưởng và không hề hoài nghi rằng đó chính là điểm bắt đầu của tất cả mọi việc. Khung cảnh lúc đó hệt như tấm màn của một vở bi kịch vừa mới được vén lên.

Tuy nhiên, liệu có khả năng trước đó còn có riêng một màn kịch không khán giả trong bóng tối, với diễn viên chính là kẻ thủ ác thực sự, Mako và Yohei hay không?

Liệu có khi nào Yohei thực sự đã chết trước lúc chín giờ theo như lời kể của Mako về việc ông có hành vi bất chính với mình hay không? Nếu hung thủ thực sự biết điều đó thì hẳn sẽ nghĩ nếu không làm chậm các hiện tượng tử vong hơn nữa thì thời gian dự đoán không thể đúng vào lúc không giờ ngày mồng bốn như bọn họ dự kiến được. Chính vì thế, khi mọi người đi ngủ hết, hắn đã vào phòng Yohei và mở cửa ban công thêm một lần nữa để làm lạnh phòng. Cái âm thanh mà Haruo cứ ngỡ là trong mơ kia có lẽ chính là lúc này.

Sáng mồng bốn, khi mọi người thức dậy thì cửa ban công đã đóng như cũ nên chắc chắn trước đó hung thủ đã đóng lại. Khi đó hiển nhiên âm thanh kia lại vang lên thêm một lần nữa nhưng Haruo đã ngủ sâu và những người còn lại cũng không nghe thấy gì.

Haruo khẽ gật đầu một mình. Cô kết luận chắc chắn không còn cách giải thích nào khác.

Thế nhưng, kẻ trong bóng tối đó là ai?

Kẻ đó đã nói gì để thuyết phục được Mako nhận tội giết người...

Khi nhận ra rằng mình đang phải đối mặt với kế hoạch của một kẻ mà bản thân không thể nhìn thấy, Haruo bỗng thấy toàn thân nóng bừng lên vì tức giận và bức bối.

Kẻ đó là ai?

Đó chắc chắn phải mà một người mà Mako vô cùng yêu thương. Mako thà hi sinh bản thân nhận tội chứ không muốn người đó bị cảnh sát bắt...

Từng cái tên lần lượt hiện lên trong đầu, cuối cùng Haruo dừng lại ở hai người một nam một nữ.

❀ 4 ❀

Hơn mười một giờ sáng ngày mồng sáu, chiếc điện thoại của cục cảnh sát sau một khoảng thời gian im lặng bắt đầu đổ chuông. Ba nhóm hiện đang công tác ở Tokyo gọi điện về báo cáo kết quả điều tra lần thứ hai. Sáu nhân viên điều tra đến Tokyo từ đêm mồng bốn để tìm hiểu về những mối quan hệ bên trong tập đoàn và gia đình Watsuji tất nhiên cũng đã biết về việc Mako bị bắt. Dẫu vậy, tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Tsurumi Saburo vẫn yêu cầu bọn họ tiếp tục việc điều tra. Hành động phạm tội của Mako hẳn có phản ánh nội tình trong gia đình, ngoài ra thì bọn họ cũng chưa dám chắc liệu Mako có đúng là hung thủ duy nhất hay không... Cùng với Nakazato, Tsurumi cũng lờ mờ cảm giác rằng vụ việc lần này có điều gì đó còn phức tạp hơn thế.

Thanh tra cảnh sát phụ trách điều tra về cuộc sống thường ngày của Yohei giờ đang đứng tại nhà ông ở Ogikubo và báo cáo tình hình.

“Đúng như dự đoán, Yohei có ba tình nhân ở bên ngoài. Hai trong số đó không có nghề nghiệp ổn định, người còn lại là góa phụ của một nhân viên trong công ty. Ông ta đã mua nhà cũng như chung cư cho bọn họ ở... À việc điều tra cũng không mấy khó khăn, tại tất cả bọn họ đều cố tình loan tin về mối quan hệ lâu năm của mình với Yohei nhằm kiếm một danh phận. Những ngôi nhà và chung cư đều được đăng ký dưới danh nghĩa của các cô bồ, nhưng tất nhiên là bọn họ còn muốn nhiều hơn thế”.

Viên cảnh sát điều tra kỳ cựu nói bằng giọng có phần hơi chán nản.

“Hơn nữa, cả ba người đều không có con. Có vẻ như Yohei không được ông trời ưu ái về đường con cái. Tuy nhiên, tôi có nghe được từ bà giúp việc đã sống chung với gia đình họ hơn bốn mươi năm kể một câu chuyện tương đối thú vị... Cỡ khoảng ba mươi năm trước, khi chủ tịch đời trước còn sống và Yohei vẫn chưa thừa kế ghế chủ tịch từ ông, đã có một người phụ nữ ôm một đứa trẻ sơ sinh đến gõ cửa...”

Đó là một cô gái nhà quê tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thoạt nhìn có vẻ giống geisha hay hầu bàn quán rượu. Khi bà giúp việc ra mở cửa thì cô nói muốn gặp Yohei. Lúc đó ông vừa mới về nhà, ban đầu toan đuổi cô gái đó đi thì bất chợt cô đứng trước sảnh hét lớn. Không còn cách nào khác, ông ta đành phải tự ra và đón cô gái đó vào phòng khách. Họ nói chuyện khoảng hơn một tiếng nhưng sau đó cô gái đành phải khóc lóc rời khỏi nhà.

“Tất nhiên Mine cũng đứng bên trong nghe ngóng, nhưng hình như cô gái kia kiên quyết khẳng định đứa bé là con của Yohei còn ông ta thì một mực phủ nhận rằng mình không nhớ gì hết”.

“Ồ... Vậy sau đó thì sao?”, Tsurumi hỏi.

“À, chuyện sau đó ra sao thì bà giúp việc cũng không biết rõ. Cô gái kia chỉ đến một lần duy nhất ấy thôi”.

“Khoảng hơn ba mươi năm trước sao...”

Tsurumi thầm tính, đứa trẻ chưa đến một tuổi khi đó giờ đã lớn thì cũng cỡ ngoài ba mươi.

Viên cảnh sát tiếp tục báo cáo rằng Shige bề ngoài tưởng như đang sống độc thân cũng có hai cô nhân tình.

Đội điều tra về gia đình vợ chồng Michihiko và cô con gái Mako hôm qua chưa có nhiều điều để báo cáo nhưng hôm nay cũng thu hoạch đáng kể.

“Dù hỏi bất cứ ai thì họ đều cho rằng đây là một gia đình rất hạnh phúc, không có gì đáng nói cả. Tuy nhiên rất nhiều ý kiến cho rằng mối quan hệ giữa Michihiko và Yohei lại không được tốt đẹp như thế”.

Người ở đầu dây bên kia là một cảnh sát trung niên có thói quen đi lại chậm rãi xung quanh khi suy nghĩ hay điều tra.

“Tôi đã hỏi thăm qua chồng giảng viên dạy cùng trường Đại học đã mai mối Michihiko và Yoshie... Theo như mọi người cũng biết thì Michihiko là giảng viên chuyên ngành ứng dụng của sinh vật phân tử trong y học. Ngành đó cụ thể nghiên cứu về cái gì thì…”

Bên kia đầu dây có tiếng lật trang giấy sột soạt.

“Chuyên đề nghiên cứu của Michihiko là việc sản sinh các hoạt chất sinh học do di truyền. Nói cách khác, dựa vào việc tái tổ hợp gen mà lượng hoạt chất sinh học cũng có thể thay đổi và nếu có thể nắm được quy luật đó thì y học có thể phát triển được thuốc chữa ung thư cùng nhiều căn bệnh khác một cách có hiệu quả hơn...”

“Là ngành khoa học di truyền đang nhận được nhiều sự chú ý gần đây sao?”

“Đúng vậy. Chắc ngài cũng biết, ngành khoa học di truyền hiện nay đã thu về những thành tựu đáng kể trong việc sản xuất hàng loạt những loại thuốc, đồng thời tìm ra nguồn năng lượng thay thế cho năng lượng hóa thạch và sản xuất nông nghiệp không cần phân bón. Đây được kỳ vọng là lĩnh vực mũi nhọn dẫn đến cách mạng công nghiệp lần thứ hai. Tuy nhiên cũng có nhiều người cho rằng ngành khoa học này chính là ma đạo đưa con người đến bờ vực của sự khủng hoảng bằng những việc như nhân bản con người, tạo ra những sinh vật không tồn tại trong tự nhiên hay những vi khuẩn gây bệnh không thể chữa trị. Chính vì thế, đây chính là lĩnh vực đang thu hút sự chú ý hơn bao giờ hết”.

Ông đọc lại những thông tin mà mình đã ghi chép sau khi trao đổi với những giảng viên Đại học.

“Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến mối quan hệ giữa Yohei và Michihiko...”

“À, có vẻ như Yohei phản đối việc nghiên cứu của Michihiko. Hiện nay tại Nhật, nhiều doanh nghiệp cũng có cơ sở nghiên cứu riêng, cũng có những nơi đơn thuần chỉ để lên kế hoạch cho sản phẩm kinh doanh nhưng với Tập đoàn Watsuji thì Yohei hoàn toàn phản đối điều đó. Ông ta không muốn chi tiền…”

“Tiền?”

“Có vẻ như nghiên cứu của Michihiko cần một khoản kinh phí khá lớn. Như tôi đã nói từ trước thì tái tổ hợp gen là một việc vô cùng nguy hiểm, tại Nhật thì Thủ tướng cũng đã đưa ra quyết định về phương pháp nghiên cứu theo đúng tiêu chuẩn của Mỹ để ngăn ngừa việc vi khuẩn xâm nhập từ bên ngoài. Có các quy định từ P1 đến P4 tùy vào nội dung nghiên cứu và chủ đề của Michihiko cần đến những trang thiết bị đặc biệt của nhóm P3, điều này đòi hỏi một khoản chi phí khổng lồ. Trường Đại học không thể nào bỏ ra một khoản như vậy nên người nghiên cứu chỉ còn cách tự bỏ phí...”

“Tức là Michihiko đã nhờ nhưng Yohei từ chối sao?”

“Không, các giảng viên mà tôi có nói chuyện qua không nắm rõ đến như thế. Tuy nhiên, bọn họ cho rằng việc đó cũng ít nhiều ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Họ nói rằng Yoshie đứng ở giữa luôn tìm cách xoa dịu Yohei... À, còn một điều nữa, đúng là Michihiko có quan hệ thân thiết với một phụ nữ quản lý quán bar ở Roppongi, nghe nói cô ta có sở hữu cả một quán riêng. Đó là nơi Michihiko thường dẫn trợ lý hay học sinh đến ăn uống. Tôi cũng đã hỏi thăm về chỗ đó. Tất nhiên chuyện này được giữ bí mật hoàn toàn với Yoshie...”

Một người bề ngoài nghiêm túc và thành thật như Michihiko mà cũng có cuộc sống chơi bời phóng túng đến vậy. Điều này quả thực khiến cho Tsurumi mở rộng tầm mắt. Nhưng chuyện trai gái như vậy cũng chứng minh ông ta đích thực là một người trong gia đình Watsuji. Ông đã nghe nói là sự háo sắc luôn nằm trong máu đàn ông nhà Watsuji, bất kể là cùng hay không cùng huyết thống.

Hôm qua Tsurumi đã giao cho một nhóm khác điều tra về Mazaki Kanehira và Ichijou Haruo.

Sau khoảng hai mươi phút, nhóm cuối cùng cũng gọi điện về. Hai cảnh sát trẻ thông báo bọn họ đã đến gặp luật sư cố vấn cho Yohei.

“Mazaki Kanehira tuy còn rất trẻ đã trở thành bác sĩ riêng của Yohei. Chúng tôi đã ngờ ngợ rằng điều này có ẩn tình, nhưng sự thật thì còn lớn hơn tưởng tượng”.

Viên cảnh sát trẻ dõng dạc báo cáo.

“Kanehira sinh ra ở vùng suối nước nóng thuộc tỉnh Fukushima và được nuôi lớn dưới bàn tay của một bà mẹ đơn thân. Bà mẹ là geisha ở khu suối nước nóng nhưng đã bị bệnh qua đời khi anh ta học cấp 2. Anh ta được chị của mẹ đón về nuôi nấng. Tuy nhiên sau này, để tìm lại người chồng đã lên Tokyo không về, người bác đó đã dẫn theo hai đứa con của mình cùng Kanehira chuyển đến Tokyo. Tuy nhiên hình như bà ấy không tìm được chồng mà vất vả nuôi ba đứa trẻ một mình và đã mất khi chưa đến sáu mươi tuổi...”

Viên cảnh sát đã ghé qua hỏi thăm con trai lớn của bà, anh ta hơn Kanehira hai tuổi.

“Khi được bác nhận nuôi Kanehira đã biết cha ruột của mình là ai và vô cùng oán hận ông ta”.

“Cha ruột của Kanehira là...”

“Chính là Watsuji Yohei... Trong những chuyến du lịch ông ta đã có quan hệ với một geisha và khiến người đó có bầu. Người phụ nữ tin vào tình yêu của ông ta nên đã sinh con một mình nhưng ngay sau đó Yohei liền trở mặt lạnh nhạt. Khi đó chủ tịch đời trước vẫn còn đang tại vị, nếu để cha mình biết được việc này thì có thể ông ta sẽ không được thừa kế vị trí đó nữa. Có một lần bà mẹ đã ôm Kanehira đến tận nhà Yohei ở Tokyo nhưng ông ta đã phủ nhận rằng mình không nhớ đã làm bà ta mang thai và đuổi bà về. Sau lần đó, bà đã một tay nuôi lớn Kanehira nhưng có lẽ cũng không ít lần buông lời oán hận khiến anh ta khắc sâu trong lòng…”

Tsurumi cũng đã sớm lờ mờ linh cảm được rằng cậu bé một tuổi hơn ba mươi năm về trước chính là Kanehira.

“Dẫu vậy, Kanehira từ khi còn nhỏ thành tích học tập đã rất tốt, anh ta đỗ vào một Đại học y ở Tokyo rồi trở thành bác sĩ. Có lẽ trong lòng anh ta luôn nung nấu ý định muốn Yohei một ngày nào đó sẽ phải hối hận. Sáu năm trước, trước khi mất người mẹ nuôi của cậu đã thú nhận một chuyện bất ngờ...”

Khi Kanehira học lớp Mười Hai, bà đã rất muốn để anh có thể nhập học trường y theo đúng nguyện vọng của mình. Tuy nhiên khi đó, với việc con trai cả cũng đang học Đại học, bà không tài nào lo được học phí. Sau khi suy nghĩ rất lâu bà đã quyết định thử nói chuyện với Yohei. Đầu tiên, bà viết thư nói với ông ta về xuất thân của Kanehira. Bà đã viết rằng: “Tuy cậu lạnh nhạt với em gái tôi nhưng Kanehira càng lớn càng giống cậu như đúc. Nếu cậu muốn tôi có thể cho cậu gặp thằng bé, nhưng vì từ nhỏ nó đã chứng kiến những cực nhọc của mẹ mà lớn lên nên trong lòng oán hận cậu không ít. Tôi không thể ép nó phải ngoan ngoãn gặp cậu được, nhưng nếu cậu chỉ cần có thể nhìn mặt nó từ xa thì chúng ta hãy làm thế này đi...”

Yohei đã nhanh chóng trả lời rằng nhất định muốn gặp con. Khi đó ông ta đã trở thành chủ tịch của Tập đoàn Watsuji nhưng lại không thể có con. Nghe tin đứa con trai mang dòng máu của mình giờ đã học đến cấp 3, trong lòng ông bỗng rạo rực khôn tả.

Bà mẹ nuôi đã bịa ra một lý do đưa Kanehira đến khách sạn được chỉ định từ trước để cho cậu gặp Yohei. Vừa nhìn qua ông đã chắc chắn đó chính là con trai của mình.

Sau đó, ông đã âm thầm gửi toàn bộ tiền học và sinh hoạt phí của Kanehira cho người bác kia...

“Đến khi sắp chết người bác mới cho Kanehira biết sự thật sao?”

“Người đã kể cho tôi nghe câu chuyện này lúc đó cũng có mặt. Anh ta nói rằng Kanehira đã rất sốc. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Từ nhỏ Kanehira đã rất căm hận cha mình và muốn một ngày nào đó khiến ông phải hối hận, ấy vậy mà việc mình có thể trở thành bác sĩ lại là nhờ ông ta. Nhưng hẳn bác anh ta nói ra điều này là vì muốn một ngày nào đó anh và Yohei có thể có được một mối quan hệ cha con tốt đẹp hơn...”

Khi bác mất Kanehira đã hai mươi tám tuổi và đang là bác sĩ tại bệnh viện một trường Đại học. Năm sau, Yohei tiến hành phẫu thuật cắt túi mật ở chính bệnh viện này và Kanehira đã phụ trách phòng bệnh của ông. Ngay cả sau khi xuất viện ông vẫn thường gọi anh đến nhà để trao đổi về vấn đề sức khỏe và dần dần cậu trở thành bác sĩ riêng của ông một cách rất tự nhiên.

“Thế có nghĩa là hai người đã biết mình là cha con nhưng lại không đả động gì đến vấn đề đó mà tiếp tục mối quan hệ kỳ lạ đó sao?”

“Có thể họ đang thăm dò thái độ của đối phương cũng nên”.

“Ra vậy...”

Yohei không có con ruột, sau khi quan sát, đánh giá con người và tính cách của Kanehira, có lẽ ông cũng muốn nhận anh vào gia đình mình. Nhưng còn thái độ của Kanehira với Yohei thì sao?

Thật khó để biết được rằng liệu anh ta có oán hận người cha đã vứt bỏ mình và mẹ nhưng lại âm thầm hỗ trợ trong bóng tối hay không...

Nghĩ đến gương mặt cương ngạnh đầy vẻ nam tính, lạnh lùng lại có đôi phần giễu cợt của Kanehira, Tsurumi không tài nào đoán được nội tâm của anh.

Khi thanh tra Tsurumi nghe thông báo từ Tokyo, Nakazato cũng đang nói chuyện điện thoại rất lâu với cảnh sát mà ông phân công phụ trách điều tra vụ án ở tỉnh Kofu. Trước mặt Nakazato là cuốn “Luật pháp toàn thư” và ông đang muốn trao đổi về vụ án dựa trên quy định về việc mất quyền thừa kế theo mục 891 luật dân sự.

Sau khi cúp máy, Tsurumi đã nói với Nakazato về kết quả điều tra ở Tokyo.

“Vậy nghĩa là Kanehira chính là người con trai giấu mặt của Yohei sao?”

“Sự việc lần này tình tiết có hơi khác những trường hợp thông thường khác”.

Nakazato chợt nhớ lại rằng mình từng có cảm giác nhìn gương mặt góc cạnh của Kanehira giống với ai đó. Có lẽ đôi mắt dài, cong như vầng trăng khuyết cũng là một nét đặc trưng của anh giống với Yohei và Shige chăng...

“Tổng hợp với thông tin thu được từ hôm qua, có thể thấy rằng gần như bất cứ ai trong số họ cũng có động cơ sát hại Yohei”.

Tsurumi viết lại tên của chín người đã có mặt ở biệt trang vào tối ngày 3 tháng Một và dùng bút đen khoanh tròn tên Yohei.

“Mine sau bao năm sống chung có lẽ cũng ôm trong lòng không ít oán niệm, Shige thì bị đá ra khỏi ban điều hành tập đoàn vì dùng tiền bất chính. Takuo có thể muốn giết Yohei và đoạt lấy Mako khi ông còn chưa biết về mối quan hệ của anh ta và người phụ nữ hơn tuổi kia. Michihiko do cần tiền nghiên cứu cũng phát sinh mâu thuẫn với Yohei còn Kanehira thì như chúng ta vừa nói. Những người mà hiện tại tôi chưa thể nghĩ nổi động cơ là Yoshie, Mako và Ichijou Haruo. Việc Mako là hung thủ thực sự khiến tôi cảm thấy rất không tự nhiên...”

“Nhưng chắc chắn có kẻ bề ngoài thì ra vẻ bao che cho Mako nhưng thực ra lại cố tình khiến hành vi của cô bị bại lộ”.

Nakazato chỉ nói với duy nhất Tsurumi về việc ông nghi ngờ Mako bị bắt giữ là do một kẻ nào đó đã dẫn dụ họ trong bóng tối.

“Có rất nhiều kẻ muốn giết Yohei, nhưng kẻ muốn Mako bị bắt thì...”

Tsurumi khoanh tay, mông lung suy nghĩ.

“Cũng không khó để hình dung việc Mine vì trả thù cho chồng nên muốn hành vi của Mako bị bại lộ. Tuy nhiên, nếu việc đó mà lộ ra ngoài thì người mất đi thanh danh không ai khác chính là bà ta. Với một người lấy việc bảo vệ danh dự cho gia tộc Watsuji làm lẽ sống như bà thì đây là một thiệt hại quá lớn... À, điều này tôi nghĩ có thể chúng ta đã trao đổi với nhau khi điều tra rồi, nhưng tôi nghĩ vụ việc lần này có liên quan mật thiết đến việc xác định quyền thừa kế... Anh có để ý rằng tất cả những người thừa kế của Yohei đều tập trung ở biệt trang hôm đó không...”

“Mục 891 luật dân sự quả thực có thể áp dụng trong vụ việc lần này”, Tsurumi chỉ vào điều 2 và nói.

“Đúng là có khả năng đó. Ở đây có quy định rõ ràng rằng phán quyết của tòa án tối cao sẽ được quyết định dựa trên “hành vi làm cản trở việc tìm ra hung thủ và làm chậm quá trình phá án.” Xét trong trường hợp lần này, việc tố tụng và tố cáo tội phạm có nghĩa là thông báo với cơ quan điều tra về hành vi phạm tội. Việc tố cáo đó cần bao gồm những thông tin cụ thể là ai, đã làm gì và làm ở đâu. Những người ở biệt trang đã báo cảnh sát về việc Yohei bị giết nhưng lại bỏ qua yếu tố quan trọng “ai” là người giết, và nếu điều này là cố ý thì hành động thông báo đó không được xem là tố giác tội phạm. Ngoài ra lần này bọn họ còn cố tình ngụy trang hiện trường cho giống hung thủ là người từ bên ngoài đột nhập vào, đánh lạc hướng cuộc điều tra, cố tình cản trở việc tìm ra hung thủ nên tôi cho rằng chắc chắn họ sẽ mất quyền thừa kế theo quy định tại điểm số 2 này”.

“Tuy nhiên, nếu hung thủ là vợ hoặc chồng hoặc có quan hệ huyết thống gần gũi thì sẽ không thuộc phạm vi giới hạn này”.

“Đúng vậy. Xét theo góc độ tâm lý con người thì cũng có những trường hợp nhân chứng không thể tố giác... Dẫu vậy, quy định này có phần dựa trên tâm lý muốn trả thù, không phù hợp với luật pháp hiện đại nên nhiều ý kiến cho rằng không cần thiết phải tiếp nhận nó từ những điều luật cũ. Vì vậy, dù đúng ra phải được áp dụng triệt để nhưng tùy vào quyết định của tòa án mà điều này có thể được bỏ đi”.

“Nếu áp dụng quy định này thì...”

“Chúng ta thử suy nghĩ theo hướng giả sử điều luật này được áp dụng và việc điều tra phá án tiến triển theo hướng ban đầu tất cả đều cố tình bao che cho hành động phạm tội của Mako nhưng đến cuối cùng mọi thứ vẫn bại lộ thì người được hưởng lợi nhất sẽ là ai...?”

“Ừm...”

Tsurumi nhìn vào danh sách những thành viên trong gia đình mà mình vừa ghi ra.

“Nếu thế thì đầu tiên sẽ là người này”, ông chỉ tay vào một cái tên.

“Nhưng nếu người đó chỉ vì lợi ích của bản thân mà khiến hành vi phạm tội của Mako bị vạch trần thì chắc phải quá mâu thuẫn với tâm lý tình cảm thông thường của con người hay sao?”

“Vậy nếu có kẻ đứng trong bóng tối có sức ảnh hưởng rất lớn đến người này thì sao?”

“Ừm”, Nakazato gật đầu đồng tình.

“Còn một điểm nữa tôi đã nghĩ suốt từ tối hôm qua là nếu kẻ trong bóng tối đó cố tình sắp đặt tất cả những việc này để đạt được mục đích cuối cùng của mình thì chẳng phải đây là một kế hoạch quá tinh vi sao? Giả sử như Mako trong lúc bộc phát đâm chết Yohei thì thật khó có thể tin rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau đó kẻ kia lại lên được kế hoạch như vậy”.

Tsurumi ngước mắ