← Quay lại trang sách

Chương 9 HẠ MÀN TRONG BÓNG TỐI

Luật sư của Mako từ Tokyo đã đến nên Michihiko lái xe đến Gotemba đón ông.

Sau khi từ cục cảnh sát trở về, Yoshie và Kanehira lần lượt về phòng riêng và nhốt mình trong đó. Họ không được vào gặp Mako mà chỉ có thể giao cảnh sát những món đồ mang đến cho cô. Chuyện đó khiến Yoshie suy sụp trông thấy và phải để Kanehira dìu về nhà. Sau đó bà cứ ở lỳ trong phòng ở tầng một, lúc Michihiko ra ngoài cũng không thấy đâu. Một người luôn thể hiện tình cảm có phần quá mức, khi ở nhà riêng tại Tokyo mỗi khi chồng ra ngoài đều đứng tiễn tận cửa như Yoshie thì dễ thấy lúc này tâm trạng bà đang khủng hoảng đến mức nào.

Sau khi lên tầng hai, Kanehira cũng lặng lẽ ở trong phòng không phát ra bất cứ tiếng động nào và dường như cũng không có ý định xuống tầng một.

Ở phòng khách ngập tràn ánh mặt trời chỉ có một mình Haruo. Cô ngồi trên sofa, thi thoảng lại đứng dậy đi đi lại lại trên mặt thảm. Trời có nắng, từ chiều nhiệt độ cũng tăng nên tuyết trong sân bắt đầu tan nhanh. Những giọt nước từ hiện nhà hay các cành cây rơi xuống phản xạ ánh nắng nhuộm vàng tầm mắt Haruo.

Dưới bóng cây và trụ cổng to lớn, thi thoảng cô lại thấy bóng dáng những người đàn ông mặc áo khoác có mũ trùm đầu cầm camera nhìn vào trong nhà, cũng có một vài người vào tận sân và bấm chuông cửa. Dường như các phóng viên đang rất nóng lòng muốn được hỏi chuyện những người trong gia đình Watsuji, nhưng lúc này Haruo cũng chỉ biết đứng nép sau tấm rèm lặng lẽ thở dài mà không trả lời bất cứ ai.

Sau khi cảm thấy cánh phóng viên cũng vãn dần, Haruo chép miệng một tiếng rồi thả mình ngồi xuống sofa.

“Chà, mình cần phải quyết tâm thôi. Lúc này mình cần có dũng khí đứng lên hành động vì Mako...”

Cô đi dọc qua phòng khách và mở cánh cửa bên trái lò sưởi ra. Sau khi đi qua thư phòng và phòng thảo luận đến hành lang phía Bắc, cô lại gần cánh cửa phòng ngủ của hai vợ chồng Michihiko và Yoshie.

Cô hít vào một hơi rồi nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.

Không có tiếng trả lời nên cô lại gõ thêm hai lần nữa...

“Ai vậy?”

Cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Yoshie.

“Là tôi, Haruo. Tôi có chuyện muốn nói với bà một chút...”

Sau một lúc bà mới lại lên tiếng.

“Để sau được không. Bây giờ tôi mệt lắm”.

“Điều đó tôi biết. Nhưng giờ trong nhà gần như không có ai. Nếu để mất cơ hội này thì tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa”.

Haruo nói một cách rất chân thành, hoàn toàn không có ý đe dọa.

Không có tiếng trả lời. Chẳng biết bao lâu trôi qua, cánh cửa mới hé mở ra. Yoshie đang xõa tóc và mặc một chiếc áo choàng ngủ. Sau khi cho Haruo vào phòng, bà tự tay đóng cửa, cài chốt.

“Xin lỗi vì đã làm phiền bà thế này”.

Không đáp lại lời xin lỗi của Haruo, Yoshie lạnh lùng chỉ vào bộ bàn ghế nhỏ trong phòng.

“Cô ngồi xuống đó đi.”

Khi đối diện với Yoshie, bắt gặp gương mặt của bà, Haruo vô thức tránh ánh mắt đi. Dưới đôi mắt sưng đỏ của bà là quầng thâm sẫm màu, những nếp nhăn dường như mới xuất hiện khiến bà đột nhiên già đi cả chục tuổi. Yoshie tuy năm nay đã bốn mươi lăm nhưng vẫn còn rất xuân sắc, đằng sau làn da láng mịn và cơ thể đầy đặn của bà là tình yêu thương bao la dành cho gia đình. Lẽ ra bà phải được hưởng những ngày hạnh phúc mới phải...

Haruo nhìn thẳng về phía trước, bất chợt không biết phải mở lời ra sao. Ánh mắt nhuốm màu lo sợ của bà đang nhìn về phía cô và nếu cứ lưỡng lự thêm nữa có lẽ cô sẽ chẳng thể nào nói được.

“Xin lỗi tôi có hơi đường đột, nhưng vì Mako, mong bà hãy cho tôi biết sự thật. Mako thực sự đã nhận tội thay cho ai đó đúng không?”

Lồng ngực Yoshie hơi run lên, trong thoáng chốc có cảm giác bà như ngừng thở.

“Có rất nhiều nguyên nhân khiến tôi nghĩ như vậy, nhưng lý do lớn nhất chính là những lời Mako nói với tôi trước khi bị cảnh sát đưa đi. Một cô gái hiền lành đến nhường ấy đã rất đau lòng khi nhận tội thay người khác nhưng lại làm tổn hại đến danh dự của người ông kính yêu”.

Haruo đã thuật lại cho Yoshie nguyên văn những lời Mako đã nói với mình, rằng cô ấy hy vọng Haruo sẽ không trách cứ oán hận Yohei.

“Khoảnh khắc đó, khi nhìn vào mắt Mako, tôi tin rằng cô ấy vô tội. Vậy cô ấy đã nhận tội thay cho ai? Ban đầu tôi đã nghĩ đến Kanehira và bà. Thái độ lạnh nhạt của cô ấy với vị hôn phu tin đồn Takuo hoàn toàn không phải là đóng kịch, vậy còn Kanehira thì sao... Mako thực sự có tình cảm với anh ta đúng không? Thế nhưng anh ta... Tôi không nghĩ người đó lại có thể nhờ Mako nhận thay một tội ác khủng khiếp như thế”.

Haruo cũng tự ý thức được rằng những lời mình nói vô tình hàm chứa cả những tình cảm mới bắt đầu đâm chồi tận sâu trong lòng.

Cô quyết tâm nhìn thẳng Yoshie. Lần này, người tránh ánh mắt đi chỗ khác lại chính là bà.

“Tôi đã nghĩ quả nhiên chỉ có thể là bà. Người Mako yêu thương đến mức sẵn sàng đứng ra nhận tội thay... Không, tất nhiên trong mơ tôi không cũng không dám nghĩ rằng bà vì sự an toàn của riêng mình mà bắt Mako phải hy sinh. Có lẽ... hành động mà mọi người cho rằng chủ tịch đã làm với Mako hôm đó, thực ra là làm với bà đúng không? Và khi vô tình đâm chết ông ta, người đầu tiên bà thú nhận không ai khác chính là Mako. Cũng như cô ấy rất yêu thương bà, cô con gái ruột thịt đó luôn là đồng minh đáng tin cậy hơn bất cứ ai. Sau khi biết được sự thật, Mako còn lo sợ về việc bà bị bắt hơn cả chính bản thân bà. Nếu để bà bị bắt vì tội giết người thì cô ấy thà tự mình gánh tội danh ấy còn hơn. Và bà cũng thấu hiểu rất rõ tâm tư của cô ấy khi đó. Tôi tin chắc rằng, để xoa dịu tâm trạng đau buồn và khổ sở của Mako, cũng là vì cô ấy, bà đã buộc phải lựa chọn bước đường này”.

Yoshie ngây người, đôi môi nhợt nhạt khẽ run lên.

“Hơn nữa, nếu đó là hành động của Mako thì vẫn có hy vọng những người trong gia đình Watsuji sẽ bảo vệ cho cô ấy. Và nếu chẳng may bị cảnh sát bắt thì một người trẻ tuổi như cô ấy sẽ được xem xét giảm nhẹ hình phạt. Sau khi cân nhắc tất cả những yếu tố như vậy, hai người đã quyết định dựng lên màn kịch và đánh lừa mọi người. Mako bình thường vốn nhút nhát và kiệm lời nhưng đã vì bà mà đóng một màn kịch lớn đến như thế. Tuy nhiên, chủ tịch thực sự đã chết trước khi Mako vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng ông ấy đúng không?”

“...”

“Lúc ấy, Mako đã tự cắt cổ tay trái mình. Đó là việc duy nhất nằm ngoài kế hoạch. Bị cuốn theo định mệnh cay nghiệt như thế, chẳng thà cô ấy chết đi...”

“Dừng lại đi!”

Yoshie kích động hét lên. Bà thở hổn hển quay sang nhìn Haruo rồi lại tuyệt vọng cất lời.

“Đừng nói nữa, xin cô... Cô đang nói chuyện gì vậy?”

“Tôi không có ý định dồn ép bà. Nhưng quả thực tôi không thể chấp nhận được màn kịch này. Hơn nữa, nếu bà thực sự nghĩ cho Mako thì xin bà hãy bình tĩnh, hãy nghĩ đến tương lai sau này của cô ấy”.

“Dừng lại đi... Dừng lại đi...”

Phản ứng của Yoshie bỗng dịu lại, bà chỉ liên tục lặp đi lặp lại một từ đó. Rồi như vô thức, bà đứng dậy và chạy về phía giường.

Bà nằm gục mặt xuống giường, tiếng khóc xé lòng vang lên từ tận sâu trong tim.

Khoảng ba, bốn phút trôi qua, sau khi rời khỏi phòng Yoshie, gương mặt Haruo không giấu được sự mệt mỏi, tự trách mình cùng nỗi đau xót mơ hồ.

“Liệu có phải là mình đã sai rồi không?”

Sự quyết tâm và tự tin trước khi cô gõ cửa căn phòng đó đã lần lượt sụp đổ hết. Haruo có thể nhận thấy những lời mình nói đã đả kích Yoshie một cách mạnh mẽ. Cũng có thể nói bà đang vô cùng kích động. Bà gục mặt trên giường khóc quên trời quên đất như muốn trút hết những đau khổ dồn nén trong lòng ra.

Thế nhưng, Yoshie vẫn chưa hề bị đánh gục. Sau khi đã bình tâm lại, bà không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Haruo. Bà chỉ nhắm nghiền mắt, cố kìm nén những thống khổ trong lòng và duy trì sự im lặng đến cùng.

Haruo lại đi qua gian phòng khách không một bóng người để tiến ra sảnh. Để thoát khỏi bầu không khí yên tĩnh đến khó thở của căn nhà, cô mở cửa tiền sảnh. Khí lạnh kéo đến bủa vây, ánh mặt trời phản chiếu lại từ nền tuyết trắng rọi lên mặt nhưng cô hoàn toàn không để ý.

“Liệu mình đã sai lầm ở đâu? Không, dẫu vậy chắc chắn Yoshie có biết điều gì đó...”

Bỗng cảm giác có gì đó đổ bóng trên nền tuyết, Haruo dừng bước. Cô ngẩng đầu lên nhìn, hít vào một hơi rồi vô thức “Ồ” lên.

Trước mặt cô là Nakazato. Ông đang mặc một chiếc áo khoác có mũ và đi giày cao cổ. Dáng người ông khá cao, nhưng cái đầu tròn to lại có vẻ không cân xứng. Tóc ông được cắt ngắn nhìn hơi đáng sợ nhưng dưới hàng lông mày chếch lại là đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ thân thiện. Thấy ông theo thói quen đưa tay xoa bụng, Haruo cất giọng nói: “Vừa đúng lúc tôi cũng đang muốn gặp ngài thanh tra”.

Nakazato cười khiến nếp nhăn xuất hiện trên khóe mắt.

“Tôi cũng rất muốn có cơ hội thong thả nói chuyện với cô. Nhưng trước đó tôi có vài chuyện cần hỏi bà Yoshie trước”.

“À, nhưng… tôi e lúc này không được rồi”.

Nakazato hơi nhướn mày nhìn Haruo, “Tại sao?”

“Thực ra vừa nãy tôi có nói một vài điều hơi thất lễ nên hiện tại bà ấy đang rất kích động”. Nakazato im lặng hướng về phía tấm rèm cửa phòng khách như có thể nhìn xuyên thấu bên trong. Một lúc sau ông mới hướng ánh mắt của mình trở lại Haruo.

“Vậy sao? Nếu thế thì tôi đành đợi một chút vậy”.

Ông rút từ trong túi áo khoác ra bao thuốc lá.

“Mako sao rồi?”

“Cô ấy ổn hơn tôi tưởng. Khi bị hỏi cung cũng trả lời rất bình tĩnh...”

Giọng ông vang lên nhẹ nhàng nhưng dường như còn hàm chứa ẩn tình gì đó.

“Mako là đàn em khóa sau của cô ở khoa Sân khấu trường Đại học nữ sinh nhỉ?”

Haruo hơi giật mình, cô vô thức gật đầu.

“... Giá tôi có thể gặp và làm cô ấy phấn chấn hơn thì tốt quá”.

“Đúng vậy nhỉ. Thực ra nếu chỉ gặp một chút thì cũng không hẳn là không được”. Nakazato trầm ngâm suy nghĩ. Ông châm lửa điếu thuốc rồi rảo bước về phía sân sau.

“... Xe tôi đỗ ở tận dưới kia cơ, để đám phóng viên không để ý đấy mà”. Haruo đi theo ông, băng qua hàng linh sam và bạch dương đến bên dưới ngọn đèn dầu ngoài sân.

“Nếu cô đã nói chuyện với Yoshie thì sớm muộn kẻ địch cũng sẽ có phản ứng thôi”.

Haruo quay lại biệt trang lúc gần năm giờ chiều, núi Phú Sĩ đã bắt đầu được bao phủ bởi một tầng bóng tối lạnh lẽo màu xanh xám từ chân núi trải rộng đến những con dốc đứng phía trên. Chỉ có rừng lạc diệp tùng phía Tây là còn lưu lại chút ánh tà dương đỏ rực, những thân cây trần trụi đơn độc vươn lên tạo nên một bức tranh với những đường kẻ sọc.

Ở sân trước biệt trang chỉ có một chiếc xe Benz kiểu thể thao. Có vẻ như Michihiko vẫn chưa quay lại. Ông đi đón vị luật sư từ Tokyo đến tại ga Gotemba rồi đến thẳng cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ để thăm Mako. Hình như luật sư cũng đã hỏi sự tình cụ thể từ thanh tra Tsurumi.

Haruo được Nakazato đưa đến cục vừa đúng lúc Michihiko cùng vị luật sư trung niên kia đi ra. Nhìn thấy Haruo, ánh mắt Michihiko có vẻ ngờ vực nhưng khi cô nói là mình đến thăm Mako thì ngữ khí của ông cũng dịu lại, “Cô cũng giúp tôi động viên con bé nhé”. Mako có vẻ bình tĩnh ngoài dự kiến nên ông cũng an tâm.

Michihiko nói với cô rằng ông sẽ đưa luật sư đến một khách sạn bên hồ rồi cùng thảo luận hướng giải quyết. Biệt trang hiện tại không đủ điều kiện để tiếp đón luật sư nên ông đã đặt trước phòng khách sạn.

Trong biệt trang lúc này chỉ có sảnh, phòng khách và phòng Kanehira ở trên tầng hai là có ánh đèn. Khi đi qua khoảng sân biệt trang để đến sảnh, Haruo nhận thấy có bóng người bên ô cửa sổ phòng Kanehira.

Tầng một vẫn yên ắng không một bóng người. Hiện tại ở nhà ngoài Haruo thì chỉ còn hai người là Yoshie và Kanehira.

Haruo đặt chân lên tấm thảm rồi rảo bước lên tầng hai. Cô bật đèn phòng mình lên rồi ngồi xuống giường. Sau một hồi đi bộ trong tuyết không mặc áo khoác, lúc này cơ thể cô cũng được thả lỏng phần nào nhưng không hiểu sao cảm giác bồn chồn khẩn trương trong lòng vẫn không hề tan biến. Một cảm giác lạ lẫm và bất an bắt đầu lan tỏa trong lòng cô...

Haruo nín thở nghe ngóng xung quanh. Phòng cô ở giữa phòng Takuo và Mako, chắc chắn không thể nào nghe thấy tiếng động phòng Kanehira tận bên cuối hành lang phía Tây. Nhưng trong bầu không khí kỳ lạ thế này, trong lòng cô bỗng nảy lên cảm xúc khó hiểu nhất định muốn biết động tĩnh phòng bên đó khiến thần kinh như căng lên.

Không biết bao lâu trôi qua, cánh cửa phòng bên đó vang lên một tiếng động lớn. Haruo bất giác đứng bật dậy.

Tiếng bước chân trên hành lang chìm vào trong tấm thảm.

Cô đến gần phòng Kanehira và áp tai vào cửa.

Bên trong vang lên tiếng thở kỳ lạ cùng giọng phụ nữ khẩn khoản.

“... Xin anh, bác sĩ... Chỉ còn lúc này thôi... Hiện tại ở nhà chẳng còn ai khác ngoài chúng ta...”

Đó đích thị là giọng Yoshie.

“Xin anh đấy. Thả lỏng ra và ôm tôi đi. Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi... Thần kinh tôi căng như dây đàn, cứ thế này chỉ sợ đứt mất”.

“Yoshie...”

Giọng nói nặng nề này là của Kanehira.

“Nào, bác sĩ, ôm tôi chặt vào... Tôi đang sợ lắm”. Có tiếng quần áo sột soạt vang lên, trong đầu Haruo bỗng hiện lên thân hình đầy đặn của Yoshie bên dưới bộ váy.

“Bác sĩ, mong anh đừng quên tất cả đều là vì anh. Tôi đã vứt bỏ mọi thứ, làm tất cả đều là vì anh...”

“Yoshie, bà...”

“Đừng nói gì hết... Lúc này, hãy chỉ ôm tôi thôi... Như thế này này... Nhưng mà, nếu anh phản bội, tôi sẽ không bao giờ tha thứ đâu... Tôi đã làm ra đến mức này, nếu anh có ý định chà đạp lên tấm chân tình của tôi, tôi sẽ...”

“Thôi nào, bà có biết lúc này mình đang nói ra điều nguy hiểm đến mức nào không…”

“Không sao mà, làm gì có ai nghe đâu... Tôi chỉ cần có bác sĩ ở bên thôi... Nào, ôm tôi chặt vào... Xin anh đấy, bác sĩ, đừng vứt bỏ tôi...”

Giọng nói ngọt ngào của Yoshie bỗng trở thành tiếng khóc thổn thức.

Haruo đứng bất động, cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hình ảnh khờ dại của Yoshie hiện lên trong tâm trí cô lúc này khác hoàn toàn với một Yoshie yêu thương gia đình và hết lòng vì người chồng kém tuổi mà Haruo vẫn hằng tin tưởng.

“Sớm muộn gì kẻ địch cũng sẽ có phản ứng thôi”.

Lời nói của thanh tra Nakazato bỗng vang lên trong đầu cô.

❀ 2 ❀

Đã năm, sáu ngày trôi qua kể từ kỳ nghỉ Tết, những người hiếm hoi ở lại khu biệt trang ngoài mùa du lịch cũng lần lượt chuẩn bị rời đi khiến bầu không khí yên tĩnh ảm đạm của mùa đông lại quay về với nơi này.

Chín giờ rưỡi tối ngày 6 tháng Một.

Haruo mặc một chiếc áo khoác lông Burberry và một đôi bốt kiểu Ấn Độ đi xuống con đường dốc ở khu biệt trang. Những biệt trang hay trạm điều dưỡng hôm mồng ba còn sáng ánh đèn và thi thoảng còn văng vẳng âm thanh giờ cũng chìm trong bóng tối lặng im. Ban ngày tuyết đã bắt đầu tan nhưng giờ nước lại bắt đầu đóng băng trở lại, cô có thể nghe thấy tiếng chân mình bước trên một lớp băng mỏng khi đi trên đường. Dưới bầu trời trong trẻo đầy sao, không khí lạnh như cắt da cắt thịt.

Khách sạn bên hồ cũng chỉ có một vài ô cửa sổ sáng đèn.

Haruo dựng cổ áo khoác lên, gồng hết sức để bước đi thật vững không trượt ngã và băng qua cây cầu ở ngã tư Asahigaoka. Con đường vắng lặng không bóng người hơi nghiêng một cách tự nhiên về phía bờ hồ.

Dọc ven hồ có những gian lán nhỏ cho thuê thuyền, mấp mé nơi dòng nước cũng có một vài chiếc thuyền câu cá ốt me. Đó là kiểu thuyền có bánh xe có thể trượt trên mặt nước đóng băng nhưng vào một đêm lạnh lẽo thế này thì chẳng ai muốn đi câu cá cả.

Haruo bước trên cát đến gần lán thuyền. Hiện trời không có gió nhưng vì nước trong hồ đã đóng băng nên vùng ven hồ vẫn rất lạnh. Đầu ngón chân bên trong đôi bốt đã mất cảm giác.

Cô dừng bước bên cạnh chiếc lán nằm ở tận cùng phía Đông. Nương theo ánh sáng le lói hắt từ mặt đường, cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Chín giờ bốn mươi ba phút. Cô đã đến quá sớm. Dù đã tự nhắc nhở bản thân không được cuống, nhưng trong lòng cô không tránh được cảm giác sốt ruột.

Cô khẽ tựa lưng vào vách ngôi lán nhỏ.

Không gian xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ. Mặt nước đã đóng băng nên chẳng có tiếng sóng, ngoài ra cũng không hề có một âm thanh nào khác. Chỉ thi thoảng có tiếng động cơ ô tô từ xa vọng lại.

Haruo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao. Để bình ổn lại tâm trạng, cô hít một hơi thật sâu nhưng lại vô tình để bầu không khí lạnh lẽo tràn vào buồng phổi khiến toàn thân khẽ rùng mình.

Cái lạnh cùng sự căng thẳng thần kinh khiến cơ thể cô như mất cảm giác, não bộ dường như đã tê liệt. Trong bóng tối thăm thẳm, khi ngước mắt lên nhìn những vì sao, bỗng dưng cô không hiểu nổi mình ở đang ở đây để làm gì, hay mình vì đâu mà tồn tại.

Thế nhưng không hiểu sao tận sâu trong lòng cô lại len lỏi một nỗi buồn khó gọi tên.

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Không, mạnh mẽ lên... Không được sợ hãi.

Đúng vậy, phải mười phút nữa mới có người xuất hiện. Từ giờ đến lúc đó mình phải bình tĩnh lại”.

Bỗng nhiên, từ con đường dốc mà Haruo vừa bước đi xuất hiện một chiếc xe cỡ nhỏ. Chiếc xe ngoặt xuống bờ hồ và bất ngờ tăng tốc. Cảm thấy nguy hiểm, Haruo vội né sang một bên nhưng chiếc xe đã đột ngột dừng lại.

Cửa xe bên phía ghế lái mở ra và một người đàn ông cao lớn bước xuống. Người đó đi vòng ra đầu xe và tiến về phía cô. Haruo nhanh chóng di chuyển khi bị tập kích không phòng bị nhưng trước khi đối phương lại gần, cô không thể nhận ra đó là ai.

Người đàn ông cao lớn đó mặc một chiếc áo khoác da dày màu đen, ánh đèn ô tô chạy qua trên đường lờ mờ rọi trên gương mặt.

“Gương mặt người này có vẻ không phù hợp với áo khoác da...”

Haruo bất chợt có suy nghĩ không mấy phù hợp với hoàn cảnh lúc này.

“Nghe nói cô đã nói chuyện với Yoshie?”

Người đó lên tiếng với vẻ đề phòng, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn thẳng về phía Haruo. Haruo vốn định trả lời nhưng không hiểu sao cô không thể thốt lên bất cứ điều gì.

“Mà bên ngoài lạnh quá. Chúng ta vào trong xe nói chuyện nhé”.

“Không... Tôi nghĩ ở ngoài tốt hơn...”

“Lên xe ngay đi”. Người đó mở cửa xe phía ghế phụ lái rồi ấn vai Haruo xuống. Tuy không mạnh đến mức bị xem là bạo lực nhưng cũng có ít nhiều dùng lực.

“Bình tĩnh... Mình phải buộc đối phương nói ra sự thật”.

Haruo ngồi lên ghế phụ lái, cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn nhảy xuống khỏi xe.

Người đàn ông nhanh chân quay về ghế lái.

“Nói chuyện trong xe cũng không sao. Chỉ cần mình kéo dài thời gian...”

Thế nhưng trước khi Haruo kịp lên tiếng, người đàn ông đó đã bất ngờ phóng xe đi. Chiếc xe đi lên đoạn đường dốc vừa nãy và đột ngột tăng tốc đi về hướng Đông. Haruo không còn có thời gian nghĩ đến việc quay đầu và cũng không thể quay đầu.

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Ở bờ hồ bên kia có một khoảng đất cao, phong cảnh nhìn từ đó rất đẹp”.

Người đó trả lời với giọng đều đều. Hiện tại toàn bộ sự chú ý của người đó đều tập trung vào việc lái xe, mắt nhìn thẳng về ô kính trước. Mục đích của hành động này chính là nhanh chóng rời khỏi nơi mà Haruo chỉ định. Haruo bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, tim cô đập dồn dập.

“Tôi muốn nói chuyện với bà Yoshie. Tại sao ông lại ở đây?”

“Bà ấy hơi mệt nên đang nằm nghỉ. Yoshie đã nhận được thư của cô Haruo nhưng không hiểu những điều cô viết trong thư có ý gì nên đã nhờ tôi đến nói chuyện thay...”

Khi chiếc xe ngoặt vào bờ hồ phía Đông, ngữ khí ông ta có vẻ bình tĩnh hẳn.

“Không đúng, bà Yoshie chắc chắn đã đến chỗ cảnh sát để gặp Mako. Trước khi đi bà ấy đã cho ông xem bức thư của tôi và bàn xem nên làm thế nào...”

Tối hôm nay, Haruo đã viết một bức thư cho Yoshie.

“... Rạng sáng hôm xảy ra vụ việc tôi đã tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng mở cửa ban công phát ra từ phía phòng của chủ tịch. Lúc đó, vì cảm thấy kỳ lạ nên tôi đã ra cầu thang nhìn xuống thì thấy có một bóng người từ phòng ông ấy bước ra. Tuy nhiên cho đến ngày hôm nay tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa của điều đó. Có thể âm thanh đó chỉ là trong giấc mơ của tôi chứ không phải là sự thật.

Nhưng chiều hôm nay, khi nhìn thấy bộ dạng đau khổ của bà, cuối cùng tôi cũng đã biết được sự thật. Bà quả nhiên không vì sự an nguy của mình mà bắt Mako phải nhận tội thay. Chính bản thân bà cũng đã nhận tội thay cho người khác phải không? Bà đã nói dối rằng mình đã giết chủ tịch để thao túng Mako, nhưng chính bà cũng là người bị thao túng. Chính người mà tôi nhìn thấy khi đó là kẻ đã giết chủ tịch, xúi giục bà dụ dỗ Mako nhận tội thay.

Tôi vẫn chưa nói chuyện này với bất cứ ai. Tôi muốn trao đổi tường tận với một mình bà thêm một lần nữa về việc sau này nên làm thế nào...”

Và cô đã đề nghị bọn họ gặp mặt ở lán cho thuê thuyền ở ven hồ. Đó là nơi mà bọn họ không cần phải lo lắng sẽ có người nghe thấy...

“Tôi không nghĩ rằng bà Yoshie có thể một mình chịu đựng đến mức này. Chắc chắn sau lưng bà ấy còn có sự giúp đỡ của một người khác. Và quả nhiên người đó chính là ông”.

“...”

“Chiều hôm nay, khi nghe cuộc nói chuyện của bà Yoshie và Kanehira sau cánh cửa, tôi đã có chút dao động nhưng đó quả nhiên chỉ là màn kịch cố tình cho tôi nghe thấy. Đó là sàn diễn cuối cùng của các người. Bà Yoshie đã làm đến như thế chỉ để che đậy cho sự tồn tại của ông. Mako đã tin rằng hành vi phạm tội đó là của bà Yoshie nên đã đồng ý nhận tội thay. Ông đã thao túng bọn họ một cách tinh vi như thế chỉ để đạt được mục đích của mình”. Watsuji Michihiko không trả lời. Chiếc xe tiếp tục chạy từ phía Đông sang phía Bắc của hồ. Sau ô kính trước chỉ là những dãy núi đen nối tiếp nhau thi thoảng có ánh đèn xe rọi đến. Haruo cố gắng kìm nén cảm giác muốn hét lên vì giận dữ mà tiếp tục điềm tĩnh nói.

“Có lần Mako đã từng nói ông xem trọng nghiên cứu của mình hơn bất cứ thứ gì, nhưng điều đó dường như chưa đủ để diễn tả sự thật đáng sợ này nhỉ? Ông luôn ôm dã tâm hoàn thành nghiên cứu về công nghệ gen bằng cách nắm Tập đoàn Dược phẩm Watsuji trong tay để rót vốn cho nghiên cứu của mình. Để làm được điều đó thì chủ tịch, người vốn luôn phản đối nghiên cứu đó, cần phải chết để ông chiếm được tài sản của ông ấy. Tuy vậy, dẫu chủ tịch có chết thì Mine cũng là người được thừa kế ba phần tư, phần còn lại sẽ được chia đều cho những người khác nên khoản mà bà Yoshie nhận được thực chất chỉ khoảng một phần mười hai, hoàn toàn không có khả năng điều hành công ty theo ý mình. Chính vì thế ông đã mang chuyện đó đi thảo luận với chuyên gia pháp luật, giả vờ như đó là việc của người khác và sau đó đã nảy ra một kế hoạch tàn độc và vô cùng công phu. Ông đã lợi dụng dịp tất cả những người thừa kế tập trung lại và giết chủ tịch. Để máu không dây ra người, có lẽ ông đã để nguyên con dao cắm trên người ông ấy. Sau đó ông đã gọi Yoshie đến nhờ bà ấy giúp. Nếu cứ để nguyên như vậy, chắc chắn ông sẽ bị bắt vì tội giết người và không tránh khỏi hình phạt nặng nề. Nhưng nếu nhờ Mako xem như đó là do mình làm mà tự thú thì chắc chắn mọi người sẽ đồng cảm và tìm cách che giấu cho cô ấy. Mọi người cùng đoàn kết thống nhất lời khai và dàn dựng hiện trường sao cho giống hung thủ từ bên ngoài đột nhập vào thì cảnh sát sẽ không tài nào phát hiện ra và cũng không có chuyện Mako bị bắt. Tuy nhiên, để mọi người đồng lòng hiệp sức thì buộc phải khiến họ tin rằng Mako chính là hung thủ. Thế là để Mako đồng ý nhận tội thay thì không còn cách nào khác ngoài việc khiến cô ấy nghĩ rằng đó là tội ác mà mẹ mình gây ra. Nếu là lời ông nói thì có lẽ Mako đã không đồng ý.

Bà Yoshie dành cho cả Mako và ông một tình yêu rất to lớn. Tuy nhiên, nếu cứ như thế thì chắc chắn ông sẽ bị bắt, ngược lại nếu chuyển tội danh đó sang cho Mako thì có thể ngăn được sự thật bị bại lộ. Mà kể cả nếu có lộ thì nếu là Mako tội ác sẽ được xem xét giảm nhẹ hơn và cũng ảnh hưởng ít nhất đến gia đình các người. Chính vì thế bà ấy đã đồng ý lời nhờ vả của ông. Ông đã đánh trúng tâm lý hết lòng yêu chồng và ra sức bảo vệ gia đình, dùng lời lẽ ngon ngọt để thuyết phục bà ấy.

Sau đó, ông làm như bản thân không biết gì mà rời khỏi hiện trường. Rồi Yoshie gọi Mako đến phòng ngủ của chủ tịch. Bà ấy đã tự thú với Mako rằng mình bị chủ tịch ve vãn nên đã vô tình đâm chết ông. Mako tin điều đó là sự thật và đã tự đề nghị đứng ra gánh tội thay cho mẹ. Cô ấy rút con dao ra lấy máu bôi lên quần áo mình giả như mình bị máu bắn lên.

Đó cũng chính là lúc màn kịch bắt đầu được vén lên trước mặt các quan khách. Tối hôm đó, Mako và bà Yoshie đã chạy ra từ phòng chủ tịch, Mako đã gục xuống sàn khóc nức nở rồi tự thú rằng: “Con đã giết ông trẻ rồi.” Chúng tôi vẫn tin rằng đó mới là lúc vở kịch bắt đầu. Thế nhưng trước đó ông đã thuyết phục bà Yoshie, rồi bà ấy đã thuyết phục Mako nên thực chất đây là một vở kịch có hai lớp”. Michihiko không nói gì mà chỉ tập trung lái xe. Haruo không có tâm trạng để quay sang nhìn mặt ông ta, từ đôi mắt thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc và thành thực dưới hàng lông mày cương nghị đó thấp thoáng nét tàn độc. Con đường dẫn đến bờ phía Bắc của hồ Yamanaka và bắt đầu leo lên dốc. Trước và sau bọn họ hoàn toàn không có ánh đèn xe mà chỉ là bóng tối thăm thẳm của những ngọn núi. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng nhưng Haruo bỗng bị thôi thúc bởi một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.

“Việc chúng tôi đồng tâm hiệp lực dàn dựng hiện trường sau khi nghe Mako tự thú hoàn toàn nằm trong kế hoạch của ông. Tuy nhiên ông vẫn còn một kế hoạch bí mật khác, phải chứ? Ông đóng vai trò tổng hợp ý kiến của mọi người nhưng sau lưng lại âm thầm vạch trần tất cả những mánh dàn dựng. Ông tạo hai vết chân bị ngược, khiến bột vãi trên sàn để cảnh sát có thể tìm thấy đôi giày thể thao. Việc đánh cắp đoạn ống thông dạ dày khiến mánh khóe đó bị lộ cũng là tác phẩm của ông. Mục đích cuối cùng của ông chính là từ từ dồn ép Mako khiến cho cô ấy phải ra đầu thú. Ngoài cách đó ra không còn con đường nào khác để ông có thể chiếm được toàn bộ tài sản của chủ tịch”. Michihiko bỗng dưng buông một tiếng thở dài kỳ quái. Ông không giấu được sự kinh ngạc khi đã bị phát hiện đến mức này.

“Thanh tra Nakazato đã giải thích quy định của luật dân sự về việc bị tước quyền thừa kế nhằm khuyến khích mọi người ra đầu thú nên sáng hôm sau anh Takuo đã mang sách luật ra đọc cho chúng tôi nghe rồi. Nếu lúc đó chú ý đến câu chữ hơn một chút thì có lẽ tôi đã sớm nhận ra sự tình. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ lắm. Điều 891 của luật dân sự quy định “Những người dưới đây sẽ không có quyền thừa kế.” Trong đó có mục thứ 2 là “Những người biết rõ về cái chết của người sở hữu tài sản nhưng không truy tố hay tố giác. Tuy nhiên, trong trường hợp người đó không có năng lực phân biệt đúng sai hoặc là vợ chồng hay người có quan hệ huyết thống trực tiếp với hung thủ thì sẽ không bị giới hạn như vậy nữa.” Trong số bảy người đồng lòng dàn dựng hiện trường ngày hôm đó có ba người trong danh sách thừa kế theo quy định là bà Mine, ông Shige và anh Takuo sẽ mất quyền thừa kế theo mục 2 này nếu mọi chuyện thất bại và Mako bị bắt. Bọn họ đã biết người sở hữu tài sản bị giết, đồng thời biết cả hung thủ nhưng lại không đứng ra tố giác hay truy tố. Tuy nhiên... Đúng vậy, trong số bốn người thừa kế thì chỉ có một mình bà Yoshie là trường hợp áp dụng được vế sau của quy định này. Chỉ có một mình bà ấy là người có quan hệ huyết thống trực tiếp với Mako, việc bao che cho cô ấy được công nhận là hành động bất khả kháng nên không bị tước quyền thừa kế. Đó chính là trọng tâm mà ông nhắm đến. Ông cũng đã tiên liệu chắc chắn rằng, nếu biết được Mako vô tình giết chết chủ tịch thì mọi người trong gia đình sẽ đồng cảm mà hợp sức bao che cho cô ấy. Ông đã tạo ra tình cảnh ấy để rồi sau đó cố tình để lộ “tội ác của Mako” và loại bỏ hết tất cả những người thừa kế ngoại trừ bà Yoshie. Kết quả dĩ nhiên là bà Yoshie sẽ một mình hưởng hết tài sản mà chủ tịch để lại. Mà tài sản của bà Yoshie thì đương nhiên cũng là tài sản của ông.

Khi nảy ra kế hoạch này, chắc chắn ông chỉ định tiến hành với nội bộ gia đình vì ông luôn tin tưởng chắc chắn vào tình yêu mà tất cả mọi người dành cho Mako. Tuy nhiên sự xuất hiện ngoài dự kiến của tôi chắc hẳn đã khiến ông lo lắng. Khi đón tôi ở sảnh biệt trang vào ngày mồng ba, gương mặt ông không giấu được vẻ phiền toái. Có lẽ ông có ý định xây dựng hình tượng của mình là một học giả tính tình đơn giản, dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng cũng có thể đó là một phần tính cách của ông…”

Đột nhiên giọng nói của Haruo ngừng bặt.

Bên trong xe tối đen như mực, một sự im lặng chết chóc bao trùm khắp không gian.

❀ 3 ❀

Hai thanh chắn bùn trước xe hơi long ra. Khi cô quay đầu ra nhìn vừa vặn thấy ánh đèn thấp thoáng phía xa xa. Có thể đó là khu nhà dân ở bên kia hồ. Ánh sáng lấp ló đằng sau những thân cây nên cô chỉ có thể đoán.

Ngay bên cạnh ô cửa kính là vô số thân cây to. Bên dưới đó chính là mặt hồ chăng. Chiếc xe đã rời khỏi đường lớn và dừng lại ở một con ngách nhỏ. Đèn xe cũng đã tắt nên xung quanh được bao trùm bởi bóng tối đen đặc. Mắt cô bắt đầu quen dần với bóng đêm và lờ mờ nhận ra hình dáng của những thứ xung quanh.

“Xuống xe đi”.

Michihiko thấp giọng ra lệnh nhưng Haruo không phản ứng ngay.

“Đi ra ngoài ngay”.

Trong giọng nói của ông hàm chứa ý đe dọa.

Haruo chầm chậm mở cửa xe. Tim cô lại bắt đầu đập liên hồi.

“Lúc này mình cần phải bình tĩnh...”

Khi bước xuống mặt đất, cô nhận ra ngay dưới chân mình là một cái vách, cây cối mọc thưa thớt. Tuy không nhìn thấy mặt hồ nhưng từ độ cao chênh lệch, mức nghiêng và hướng mọc của cây cô có thể lờ mờ đoán được phần nào.

Cái bóng của Michihiko một lần nữa đi vòng về phía đầu xe rồi tiến lại gần Haruo. Chiếc xe đang đỗ ngang bờ hồ.

Michihiko dừng lại cách Haruo khoảng hai mét. Họ không nhìn thấy mặt nhau mà chỉ thoáng thấy bóng và cảm nhận được hơi thở dồn dập của đối phương.

“Chuyện cô muốn nói chỉ có thế thôi à?”

“Ông hãy ra đầu thú đi”.

Haruo như muốn hét lên. Nếu không tiếp tục nói thì mối nguy sẽ bất chợt ập đến mất.

“Tôi đã biết hết những tội ác mà ông gây ra rồi. Giờ ông không còn đường lui nữa đâu. Bây giờ chỉ còn cách tự thú...”

Michihiko cười nhạt.

“Vẫn còn cách mà”.

Cái bóng cao lớn của ông ta áp sát Haruo.

“Kể cả... Kể cả ông có giết tôi cũng vô ích thôi. Thanh tra Nakazato đã biết việc tối nay tôi sẽ đến đây rồi”.

“Phải rồi. Điều mà ngài thanh tra đó biết là cô sẽ đến lán thuyền ở bờ bên kia cơ. Vì sớm đoán ra điều đó nên tôi đã đến sớm và nhanh chóng đưa cô rời khỏi đó. Lúc tôi đến xung quanh đó hoàn toàn không có bóng dáng cảnh sát hay xe cộ gì cả. Cô đã hứa hẹn gì với ông thanh tra vậy?”

“Mục đích của chúng tôi chính là dùng bà Yoshie làm mồi nhử để dụ kẻ trong bóng tối đó ra”, Haruo căng giọng nói. Lúc này cô không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng kéo dài thời gian.

“Thần kinh của bà Yoshie không đủ vững để chịu đựng đến thế. Chắc chắn sau lưng bà ấy còn có sự giúp đỡ của một người khác. Tuy nhiên, để đề phòng trường hợp kẻ đó vì sự an nguy của bản thân mà ra tay sát hại cả bà ấy, ngay sau khi tôi đưa bức thư, cảnh sát đã đến đón bà ấy. Chắc chắn bà Yoshie rất muốn gặp Mako...”

Sau khi Haruo đặt bức thư gửi cho Yoshie lên bàn được một lúc thì Michihiko về. Tất nhiên là trước đó Yoshie cũng đã trở về từ phòng của Kanehira.

Sau đó, khoảng chín giờ rưỡi, cấp dưới của thanh tra Nakazato đã đến đón Yoshie và đưa bà đến cục cảnh sát. Chắc chắn bà không thể đến lán thuyền theo lời hẹn của Haruo. Khả năng cao là bà ấy đã cho hung thủ thực sự xem bức thư và kẻ đó sẽ đến chỗ hẹn. Haruo sẽ một mình gặp kẻ đó và thông báo rằng đã biết toàn bộ quá trình phạm tội và khuyên hắn ra đầu thú. Nếu đối phương có ý định gây nguy hiểm đến Haruo thì Nakazato đang quan sát ở xa sẽ xông ra ứng cứu và bắt giữ hung thủ. Tuy nhiên Haruo lại đến sớm hơn mười phút nên đã rơi vào tay của Michihiko...

“Tức là các người đã giăng lưới đúng không? Các người cho rằng nếu dồn ép Yoshie thì chắc chắn kẻ thao túng bà ấy sẽ xuất hiện chứ gì?”

“Đúng vậy. Và ông đã rơi vào lưới đó thôi”. Lần này, khi cô vừa dứt lời Michihiko đã phá lên cười.

“Cô không nhận ra rằng mình đã nói hớ sao? Trong bức thư cô đã nói vào rạng sáng đêm xảy ra vụ việc cô thấy một người đi ra từ phòng chủ tịch. Nếu thế thì chắc chắn cô phải biết người đó là ai rồi chứ. Đâu cần mất công giăng lưới, chỉ cần bắt kẻ đó là được rồi. Tối hôm đó có lẽ đúng là cô đã nghe thấy tiếng đóng mở cửa ra ban công nhưng chắc chắn chưa biết được đó là ai”.

“...”

“Nếu cô không biết thì cảnh sát cũng không biết. Chính vì để làm sáng tỏ chuyện đó nên cô mới phải cất công sắp đặt cuộc hẹn này. Vì thế nên tôi rất yên tâm”.

Michihiko ngày càng tiến lại gần Haruo. Phía sau Haruo chỉ có thân cây mọc dốc nghiêng. Phía đường xe chạy cũng tối đen như mực.

“Muộn... Muộn quá rồi. Nếu ông giết tôi thì mọi chuyện sẽ bại lộ hết”.

“Không, dưới cái vách này là dòng nước chảy xiết. Hồ vẫn chưa đóng băng đâu. Nếu rơi xuống đó lúc này thì không chỉ chết đuối mà còn bị chìm dưới lớp băng, không bao giờ được tìm thấy đâu”.

“Mà kể cả có tìm thấy đi chăng nữa thì chẳng có bằng chứng gì cho thấy cô đã bị giết cả”.

“Không... Chắc chắn... chắc chắn sự thật sẽ bại lộ”.

“Nếu không thử thì làm sao biết được. Với cả ngoài cách này ra tôi cũng đâu còn cách nào khác”. Michihiko hơi cúi người. Giọng nói ông ta vang lên ngay bên tai Haruo.

“Con người ấy mà, có những việc bắt buộc phải làm. Mà đã làm thì phải làm cho trót. Đó chính là sứ mệnh của người được chọn”.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên từ phía xa. Giữa những thân cây đan vào nhau san sát, một chiếc xe ô tô phóng vút qua và lao đến phía hai người. Chiếc Benz thể thao màu bạc nổi bật cả trong bóng tối đỗ bên cạnh xe của Michihiko và rọi ánh đèn pha màu xanh lên người ông ta.

Michihiko đưa cả hai tay nhào về phía Haruo như một con dã thú nhưng Kanehira từ ghế lái nhanh chóng lao ra. Haruo bị đẩy mạnh loạng choạng ngã xuống vách nghiêng. Cô rơi xuống trúng một cây tùng phía dưới và kẹt lại ở đó. Michihiko và Kanehira nhanh chóng tách nhau ra. Giữa hai người chính là cái vách dựng đứng đó.

“Tôi đã ép bà Yoshie kể hết về màn kịch cuối cùng của ông rồi. Hai người định diễn để bà ấy phản bội chồng với hy vọng tạo chứng cứ và khi cảnh sát tìm đến bà ấy sẽ đổ mọi tội lỗi là do tôi xúi giục. Trong khi bà Yoshie sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ chồng thì ông lại lấy bà ấy ra làm lá chắn để bảo vệ bản thân. Nhưng chính từ chuyện đó tôi đã bắt đầu nhìn thấu được vụ việc”.

Michihiko định nói gì đó đáp lại Kanehira nhưng lập tức quay đầu nhìn ra phía đường. Bên cạnh chiếc xe của Kanehira còn một chiếc xe màu đen khác. Nakazato và Yoshie đã im lặng chứng kiến hết mọi việc giữa Michihiko, Haruo và Kanehira.

“Bà Yoshie, đến giờ bà đã hiểu chưa?”

Giọng nói u sầu của Nakazato phá vỡ bầu không khí yên lặng.

“Đây chính là bộ mặt thật của gã đàn ông mà bà luôn tin tưởng và sẵn sàng làm theo mọi điều hắn nói...”

Yoshie choàng một chiếc khăn đen quanh đầu và khoác một chiếc áo măng tô dài. Gương mặt hằn sâu nếp nhăn của bà nhìn thẳng về phía chồng, đôi mắt tròn to mở lớn nhìn ông không chớp mắt.

Bằng những bước chân yên lặng đến đáng ngạc nhiên, bà tiến về phía ông ta.

“Anh”. Tiếng gọi của bà chẳng hề thay đổi, vẫn tràn ngập yêu thương như thế.

“Anh... Tối mồng ba lúc khoảng tám giờ anh đã âm thầm gọi em đến phòng bác. Lúc ấy con dao còn cắm trên lồng ngực và bác đã ngừng thở rồi. Anh đã nói với em thế nào. Anh bảo trong lúc đang thuyết phục bác đầu tư cho đề tài nghiên cứu của mình thì bác đột nhiên lao đến dùng dao định đâm anh, khi anh tránh đi thì con dao vô tình đâm vào ngực bác. Nhưng anh nói chắc chắn là mọi người sẽ không tin đâu... Chính vì thế anh đã nhờ em nhận tội thay. Này, cho em biết một sự thật nữa được không. Anh đâm bác thực sự là do vô tình sao? Hay đó là hành vi phạm tội đã có kế hoạch từ trước?”

Michihiko nhìn vợ mình đăm đăm. Gương mặt to lớn với lông mày rậm và cái mũi khoằm quả có nét nghiêm nghị và thành thật. Ánh mắt ông ta tỏ ra ngạc nhiên như thể không hiểu bà đang nói điều gì. Ông hắng giọng vài lần rồi bật cười.

“Tất nhiên là vậy rồi”. Giọng nói nghe như than thở oán trách của ông ta còn lẫn cả tiếng cười.

“Một kế hoạch tinh vi như thế không thể chỉ là ứng phó với hoàn cảnh được”.

“Đúng... đúng vậy. Em đã hiểu rồi”. Yoshie khẽ gật đầu. Lời cuối cùng của bà có lẽ là để trả lời Nakazato.

Nhưng bà vẫn tiến lại gần Michihiko. Với tất cả tình yêu thương, muốn chở che cho chồng khỏi cái lạnh, bà dang rộng tấm áo măng tô ra để ôm ông vào lòng.

Cái ôm bất ngờ đó kéo dài một lúc lâu. Đến khi hai người buông ra, Michihiko bỗng dưng khuỵu xuống. Ông gục xuống mặt đất đóng băng, máu tươi từ vết thương ở ngực chảy ra. Tay phải Yoshie nắm chặt con dao lưỡi mỏng.

❀ 4 ❀

Buổi hỏi cung và lấy lời khai hôm đó kết thúc vào lúc một giờ rưỡi sáng ngày mồng 7 tháng Một.

Trớ trêu thay, Michihiko cũng chết do một vết thương đâm vào ngực giống hệt với Yohei. Yoshie bị bắt vì tội giết người. Bà và thi thể Michihiko cùng được đưa về cục cảnh sát Phú Sĩ Ngũ Hồ. Kanehira và Haruo cũng được yêu cầu đi cùng để lấy lời khai.

Haruo khai báo chi tiết cho hai thanh tra Nakazato và Tsurumi biết những việc đã xảy ra sau khi cô bị ép lên xe của Michihiko ở lán thuyền.

“Chỉ một thoáng lơ là mà chúng tôi đã để mất dấu, cũng may là cô đã cố gắng góp sức”. Khi đang thẩm vấn, Nakazato cúi đầu cảm ơn Haruo.

“Tôi đã sai lầm khi sợ nếu xuất hiện quá sớm sẽ bị hắn phát hiện và đề phòng”.

“Không, cũng tại tôi đến sớm quá”.

“Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi đã được Kanehira cứu...”

Ngay sau khi màn kịch kết thúc, người đầu tiên lao về phía Haruo đang bám trên thân cây ở lưng chừng vách đứng chính là anh. Hơi ấm mạnh mẽ từ đôi bàn tay anh khi đỡ tay cô kéo lên chạm đến mọi giác quan và không rõ vì sao lại khiến lồng ngực cô hơi nhói lên.

Những suy luận mà Haruo nói với Michihiko khi ở trong xe chính là những gì cô và Nakazato đã bàn bạc hồi lâu và đi đến kết luận từ trước. Sự thực đó còn có lời khai của Yoshie xác nhận.

“Tối hôm nay chắc hai người mệt mỏi lắm. Trước mắt cứ về biệt trang nghỉ ngơi đi”, sau khi thẩm vấn xong Nakazato nói với Kanehira và Haruo như vậy.

“Giờ chúng tôi còn phải giải thích với cục trưởng và làm thủ tục thả Mako ra nữa”. Nói như vậy có nghĩa là ông vẫn chưa nói gì với cục trưởng Aiura.

“Khi hoàn thành mọi thủ tục tôi sẽ gọi điện để hai người đến đón Mako về. Biết được sự thật có lẽ cô ấy sẽ rất sốc, hy vọng hai người sẽ có cách gì để an ủi cô ấy”. Sau khi Haruo leo lên ghế phụ chiếc xe của Kanehira, Nakazato nhìn theo cho đến khi ánh đèn sau xe khuất hẳn. Khi quay lại, ông bắt gặp ánh mắt của Tsurumi sau lưng mình. Hai người nhìn nhau cười khổ không nói lên lời.

“Nào, giờ chúng ta còn một vấn đề khó nhằn nhất đấy”.

“Thật tình. Giờ phải giải thích với cục trưởng sao đây?”

“Việc ông ấy phải rút lại kết luận của mình trong lúc họp báo, tới lần này đã là lần thứ tư rồi nhỉ?”

Nakazato đưa tay xoa vòng bụng chẳng có vẻ gì là giảm bớt sau mấy ngày làm việc liên tục. Ông chép miệng một tiếng rồi nhanh chân đi vào bên trong.

Chiếc xe Benz Hardtop màu bạc chạy lướt trên đường quốc lộ, vòng qua bờ Tây của hồ Yamanaka để tiến vào Asahigaoka. Họ xoay lưng về phía hồ và dần leo lên đoạn đường dốc dẫn đến khu biệt trang. Tuyết chưa kịp tan còn đọng lại trên những cành cây phản chiếu ánh đèn xe rọi vào tầm mắt của Haruo.

Có thể Kanehira đang suy nghĩ điều gì đó, cũng có thể trong đầu anh chẳng hề vướng bận mà chỉ hơi nhíu mày, mím môi tập trung lái xe. Trong lòng Haruo cũng chất chứa bao nhiêu điều muốn nói nhưng lúc này cô cảm thấy mình không cần thiết phải mở lời. Chỉ là, cô bỗng khao khát bọn họ cứ lặng im lái xe như thế này mãi và không bao giờ dừng lại.

Khi nhìn thấy ngọn đèn dầu bên ngoài sân sau của biệt trang, Kanehira bắt đầu giảm tốc. Anh cẩn thận rẽ vào con đường giữa những hàng cây và tiến lại gần cánh cổng biệt trang đã mở sẵn.

Trên trụ cổng đá một tấm bảng đồng có khắc chữ “Watsuji”. Chữ W được khắc to hơn bình thường lấp lánh ánh sáng xanh.

Haruo chợt nghĩ, chữ đó là để chỉ “women”, những người phụ nữ như Mine, Yoshie hay Mako. Một Mine liên tục bị Yohei phản bội trong nhiều năm trời nhưng vẫn cắn răng chịu đựng và khao khát muốn bảo vệ danh dự của dòng họ đến mức hy sinh cả bản thân mình. Một Yoshie hai lần thất bại trong hôn nhân, dành hết tất cả tình yêu thương cho người chồng thứ ba mà đẩy bản thân vào nguy hiểm. Và một Mako rời khỏi vòng tay của gia đình, những nỗi bất hạnh của cô ấy có lẽ giờ mới bắt đầu.

Haruo có cảm giác, cuộc sống của mình cũng vẫn đang chờ đợi trong bóng tối bàng bạc này.

“Trong toán học, W là biến số chưa xác định thứ tư”.

Kanehira thì thầm. Dường như anh cũng đang nghĩ về chữ W.

“Người ta quy ước nếu các biến số XYZ là chưa đủ thì sẽ chọn một trong ba chữ cái UVW để biểu thị tiếp”.

“Nói vậy, trong vụ việc lần này thì hung thủ cũng chính là kẻ tình nghi thứ tư nhỉ?”

Trong cuộc điều tra của cảnh sát, ban đầu thủ phạm được nhận định là người từ bên ngoài lẻn vào. Không lâu sau đó Mako bị bắt, rồi cuộc họp báo tiếp theo thủ phạm được ngầm ám chỉ là Yoshie. Haruo cũng đã nghi ngờ Yoshie, nhưng rồi kẻ thứ tư đứng đằng sau thao túng tất cả cũng lộ diện...

“Chúng ta phải thông báo về Tokyo thôi”.

Haruo vô thức bật ra thành tiếng.

“Lúc nãy tôi đã mượn điện thoại của cảnh sát và gọi rồi”, Kanehira đáp.

“Tôi đã báo tin cho Mine và Shige, nhưng có vẻ sau phút choáng váng ban đầu thì bọn họ khá nhẹ nhõm”.

“Dù gì thì vụ việc cũng đã được giải quyết rồi mà”.

“Với cả, mọi người lại được khôi phục quyền thừa kế nữa”.

“À phải, vì Mako không phải hung thủ thực sự mà nhỉ”.

Hai người nói chuyện bâng quơ. Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.

Ngọn đèn màu xanh hình ngôi sao trên mái nhà được xây theo phong cách Bắc Âu dịu dàng chào đón họ trở về. Trong nhà có một vài phòng vẫn sáng đèn, điều hòa nhiệt độ vẫn bật. Thế nhưng chín người ở biệt trang đêm mồng ba giờ chỉ còn Kanehira và Haruo.

Khi đặt chân lên tấm thảm ở sảnh, hai người bất giác đồng loạt buông một tiếng thở dài.

Họ nặng nề bước lên cầu thang. Lồng ngực Haruo chợt nhói lên, có cảm giác rạng sáng mồng bốn, sau khi hoàn thành hết những mánh khóe dàn dựng, bọn họ cũng về phòng với cùng cảm giác như lúc này.

Hai người dừng lại trước cửa phòng cô. Haruo mở cửa và bước vào bên trong.

“Chúc anh ngủ ngon”.

“Cô cũng vậy nhé”. Lời đã dứt nhưng hai người vẫn không hề cử động. Bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa của Kanehira bỗng đặt lên vai Haruo, tay còn lại của anh vòng ra sau lưng cô. Giây tiếp theo, anh ôm gọn Haruo vào lòng và môi anh phủ xuống đặt lên đôi môi cô.

Sáng hôm sau khoảng hơn bảy giờ, chuông điện thoại ở sảnh vang lên.

Nghe thấy tiếng chuông, Haruo chạy vội xuống tầng một và nhấc ống nghe lên thì bắt gặp giọng nói thân thiện của thanh tra Nakazato.

“Tối hôm qua vất vả cho cô nhiều rồi. Cô ngủ có ngon không?”

“À... Cũng bình thường…”

“Thực ra thì thủ tục để trả tự do cho Mako đã sớm hoàn thành rồi nhưng vì tối hôm trước không ngủ được mấy nên cô ấy đã đi ngủ sớm, với lại tôi cũng không muốn phá giấc ngủ của hai người nên mới đợi đến sáng nay. Giờ cô ấy cũng dậy rồi, tôi sẽ thông báo qua tình hình... Nhưng mà hai người đến đón sớm được không?”

Họ định giao cho hai người nhiệm vụ động viên Mako sau khi biết về việc dượng đã chết và mẹ bị bắt.

Trong điện thoại, Nakazato vẫn tiếp tục nói.

“Trong buổi hỏi cung tối qua, Yoshie đã tự thú... Ban đầu khi thuyết phục bà để Mako đứng ra nhận tội thay, Michihiko đã nói rằng nếu chẳng may Mako bị bắt thì cô cũng sẽ không bị kết bất cứ tội danh nào. Nói cách khác, Mako sẽ khai rằng: “Để tự vệ cô đã dùng con dao và đe dọa nếu Yohei có hành động bạo lực sẽ tự sát. Nhưng Yohei lại cố tình muốn đoạt lấy con dao nên cô mới vô tình đâm ông.” Nếu như vậy, hành động của Mako sẽ được xem là tự vệ chính đáng, không được coi là cố tình gây thương tích và tất nhiên không bị kết tội giết người. Điều đó có nghĩa là Mako vô tội. Yoshie tin vào điều đó nên mới quyết ý nhờ Mako nhận tội thay”.

“Tuy nhiên ông ta lại không hé răng với những người khác về điều này. Nếu biết điều đó mọi người có lẽ sẽ không bằng mọi giá nghĩ cách để bảo vệ Mako như thế nữa”.

“Sau khi Mako bị bắt và Yoshie định ra thú nhận thì Michihiko mới cố chứng minh rằng cô ấy vô tội”. Đến bây giờ Haruo mới càng thêm thấm thía rằng Michihiko đã dày công lập lên kế hoạch cả hai, ba lớp.

“Tiếp đó, việc Mako định cắt cổ tay tự sát cũng nằm ngoài dự kiến của Yoshie. Nếu lúc đó Mako chết thì có lẽ bà ấy cũng sẽ đi theo. Với cả hôm qua, Yoshie cũng đã nói rằng bà ấy quyết tâm giết Michihiko là để thay lời tạ tội với Mako”.

Câu cuối cùng của Nakazato chất chứa sự cảm thương sâu sắc.

“Đứng giữa trách nhiệm của một người vợ và một người mẹ, chắc bà ấy cũng khổ tâm lắm”. Haruo nghĩ rằng, chắc chắn Mako sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bà thôi.

Cô bước lên cầu thang rồi dừng chân ở chiếu nghỉ. Bên ngoài ô cửa sổ vẫn là cảnh sắc núi Phú Sĩ như trong tranh vẽ. Giữa bầu trời xanh trong nhàn nhạt với những giọt sương sớm mai, ngọn núi trắng xóa đứng sừng sững...

Haruo nín thở đứng nhìn, nước mắt vô thức lã chã rơi.

Bảy giờ rưỡi cô và Kanehira rời khỏi biệt trang. Haruo mặc chiếc áo khoác Burberry giống như lúc mới đến và khoác trên vai chiếc túi du lịch.

Khi chiếc xe xuống dốc, họ có thể thấy mặt hồ thấp thoáng sau những tán cây. Mặt nước xanh ngọc lạnh lẽo với những ngọn sóng trắng đã bị đóng băng...

“Để tôi xuống ở ngã tư Asahigaoka đi”.

Đến con đường ven hồ, Haruo thì thầm. Khi Kanehira dừng xe, cô quay sang nói với anh.

“Nhờ bác sĩ đi đón Mako một mình nhé. Với cả bác sĩ hãy nói với cô ấy rằng tối qua tôi đã xem xong luận văn rồi. Chắc chắn là sẽ kịp hạn nộp thôi...”

Kanehira không nói gì chỉ nhìn Haruo chằm chằm rồi quay về phía hồ. Anh nhíu mày, trong đôi mắt như đang kìm nén điều gì đó. Rồi anh nhẹ giọng lên tiếng.

“Vậy để tôi đưa cô đến Gotemba nhé?”

“Cảm ơn... Nhưng chắc là tôi đi xe bus thôi”. Haruo xuống xe ở trước cầu sang đường. Cô rảo bước trên mặt đường trơn trượt vì tuyết tan để đến bến xe bus.