← Quay lại trang sách

❀ 3 ❀ Bí ẩn đỏ và đen

Không lâu sau đó, một điều tra viên mang danh sách những người liên quan và đồ đạc của nạn nhân tới. Số lượng không nhiều, toàn các món nhỏ nhỏ được đặt trên khay. Đồng thời, Shirato cũng trịnh trọng ôm ba chiếc ghế gấp quay trở lại.

Đầu tiên, Sendou nhìn lướt qua danh sách người liên quan. Hakamada muốn nhòm vào nhưng đáng tiếc, đội trưởng Hình sự đã nhanh chóng gập tờ giấy làm tư rồi cất vào túi.

“Nhờ anh gọi nhân chứng, bắt đầu từ người đầu tiên phát hiện nạn nhân là giáo viên Masumura được không?”

Sau khi đưa ra chỉ thị đơn giản, Sendou nhìn sang di vật của nạn nhân trên khay. Dù đang ngứa ngáy, tò mò vì không đọc được danh sách nhưng Hakamada vẫn ghi chép lại thông tin từng món đồ.

Gói khăn giấy dính máu. Sổ tay học sinh cũng vậy. Ví, điện thoại di động, chùm chìa khóa. Đĩa DVD đựng bằng túi nhựa trong. Mặt trên đĩa màu xanh lá cây, không ghi tựa đề gì cả.

“Ngoại trừ cuốn sổ tay, các đồ vật còn lại đều nằm trong túi quần. Gói khăn giấy ở túi trái, ví và điện thoại di động ở túi phải, đĩa DVD ở túi sau bên phải. Cuốn sổ tay chúng tôi tìm thấy ở trong túi ngực trái của áo sơ-mi trắng.”

Shirato vừa vỗ vỗ lên túi trên ngực áo mình vừa giải thích. Ra vậy, máu chảy xuống nửa trái thân thể nạn nhân, dính lên gói khăn giấy và cuốn sổ tay.

“Chùm chìa khóa này là thế nào?”

Sendou đưa bàn tay đeo găng lanh lẹ cầm chùm chìa khóa lên. Ba chiếc chìa treo móc khóa hình ba chú khỉ không nhìn – không nói – không nghe ở Nikko⦾, kiểu dáng khá lỗi thời. Bên trên không ghi chìa khóa phòng nào.

“Ừm, đây là chìa khóa mấy phòng phát thanh. Khỉ không nhìn là của phòng phát thanh ở tòa nhà học chính. Khỉ không nói là phòng phát thanh ở nhà thể chất mới đối diện tòa nhà học. Khỉ không nghe là phòng phát thanh nhà thể chất cũ, tức là ở đây.”

“À, anh nói cậu bé là đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh. Phòng phát thanh ở kia phải không?”

Sendou chỉ căn phòng nhỏ ở tầng hai, phía bên trái sân khấu – bên shimote. Shirato gật đầu “Đúng vậy.”

“Chúng tôi đã kiểm tra phòng phát thanh nhưng không tìm được thứ gì đặc biệt.”

“Vậy đĩa DVD này thì sao? Đĩa này cũng liên quan đến câu lạc bộ Phát thanh ạ?”

“Đúng thế. Ban nãy chúng tôi đã kiểm tra, đĩa này là một đoạn phim quảng cáo tên Giới thiệu về trường Trung học phổ thông Kazegaoka. Chắc mấy đứa nhóc ở câu lạc bộ Phát thanh đã làm.”

“Vì vậy đội trưởng mới mang chiếc đĩa này bên mình nhỉ… Thế còn cái này?”

Thứ tiếp theo Sendou cầm lên là cuốn sổ tay đã biến thành màu đen.

“Sổ bị máu thấm bê bết rồi.”

“Cuốn sổ này nằm ngay cạnh miệng vết thương mà. Nghe nói nạn nhân thường xuyên viết lịch trình của mình vào cuốn sổ này, chúng tôi đã mong tìm được ghi chép liên quan tới ngày hôm nay, tuy nhiên…”

Sendou mở túi nhựa, lấy cuốn sổ tay ra rồi lật giở mấy trang. Những dòng chữ đã bị máu của chủ nhân nhuốm đẫm, rất khó nhận ra mặt chữ. Thậm chí còn chẳng hiểu đâu là ghi chép về lịch trình ngày hôm nay nữa.

“… Trông cậy vào tổ pháp y vậy.”

Sendou đặt lại cuốn sổ tay học sinh lên khay.

“Các anh chỉ tìm được những thứ này thôi ạ?”

“Thật ra, trong cánh gà còn một số thứ khiến chúng tôi chú ý… Có một dải ruy băng và một cái ô.”

“Ruy băng với ô?”

“Tôi vừa chỉ cho hai anh xem vừa giải thích nhé. Mời hai anh sang bên này.”

Đã quen với vai trò hướng dẫn viên nên Shirato vẫy vẫy tay, dẫn hai người sang bên kamite. Mở rèm, bước qua vũng máu, xuống bốn bậc thang ngắn để vào khu vực cánh gà mờ mờ tối.

Gọi là khu vực cánh gà những chỗ này vẫn nằm trong nhà thể chất nên không gian khá nhỏ. Bên trái có cầu thang dài dẫn lên hành lang tầng hai, ở bức tường chính diện và bên phải có hai cánh cửa sắt trông khá nặng nề. Trước cánh cửa ở hướng chính diện có trải thảm màu xanh lá cây.

Hakamada thầm nghĩ, xét về vị trí, có lẽ cánh cửa bên phải nối với một căn phòng khác, cửa hướng chính diện thông ra ngoài. Suy đoán này trùng khớp với lời nói của Shirato.

“Đây là cửa dẫn ra ngoài. Cánh cửa này luôn được khóa từ bên trong.”

“Hừm…”

Giữa khung cảnh hơi tối, mọi người nheo mắt xem xét ổ khóa. Ổ khóa hình trụ loại phổ thông, chốt khóa từ bên trong. Sendou thử nắm cửa mở ra. Quả thật cánh cửa này dẫn ra bên ngoài nhà thể chất. Có lẽ đây là khu vực xa nhất của ngôi trường, dãy hàng rào cao cao chạy dài, chẳng có bóng dáng ai. Đi theo hàng rào về phía bên trái, sẽ bắt gặp một cái cổng nhỏ.

“Cổng gì đây ạ?”

“Nhà trường gọi đây là cổng sau. Trường này có ba lối ra vào là cổng chính, cổng phía bắc và cổng sau, riêng cổng sau nhỏ nên không được lắp đặt camera.”

Vừa nghe Shirato giải thích, Sendou vừa bước ra khỏi nhà thể chất, tiến về phía cánh cổng. Không có người cắt tỉa chăm sóc nên cỏ dại mọc um tùm, riêng khu vực gần sát cổng sau lộ ra một khoảnh đất trống. Mặt đất ẩm ướt sau trận mưa, có in hai dấu giày của ai đó. Tuy nhiên, dấu vết nhòe nhoẹt, khó mà nhìn rõ được.

“Có dấu giày, cổng này có nhiều người ra vào không?”

“Ngược lại anh ạ. Đây là cổng sau, học sinh và giáo viên hầu như không sử dụng.”

“Vậy nghĩa là người bên ngoài có thể sử dụng cổng này để vào trường.”

Quay vào trong nhà thể chất, đội trưởng Hình sự đóng cửa, cẩn thận bấm chốt. Sau đó, Sendou chùi bùn đất dính dưới gót giày lên thảm. Như chợt nhớ ra gì đó, chú liền hỏi:

“Vậy thời điểm xảy ra vụ án, khóa cửa này lúc đó thế nào?”

“À… cửa đang khóa. Đây cũng là một điểm khó hiểu.”

Shirato cười xuề xòa, hất cằm về phía bức tường trên sân khấu.

“Vào chủ đề chính thôi, dải ruy băng ở kia.”

Trong bóng tối, dưới cầu thang dẫn lên tầng hai, có một tấm poster giấy viết tay được trải ra. Lại gần có thể nhìn được dòng chữ Lễ hội văn hóa lần thứ 59 viết bằng sơn. Có lẽ nó từng được dùng trong hoạt động nào đó của trường rồi bị bỏ luôn ở đây.

Trên tấm poster có một dải ruy băng màu đỏ.

“Ruy băng… Trông giống ruy băng trên đồng phục học sinh.”

“Đúng thế. Ở trường này, học sinh nam thắt cà vạt, học sinh nữ đeo ruy băng.”

“Vậy dải ruy băng rơi xuống đây là từ đồng phục học sinh nữ?”

“Chắc vậy. Tôi đoán ruy băng này của một em học sinh nào đó.”

Hakamada nhớ đến đám học sinh trường Kazegaoka xúm đông xúm đỏ trước nhà thể chất. Đúng là đồng phục nữ sinh có thắt ruy băng thành nơ bướm ở cổ áo sơ-mi.

Sendou ngồi xổm xuống, cầm lấy sợi ruy băng. Nó không bị dây bẩn, không sờn cũ. Rõ ràng là mới rơi cách đây không lâu.

Dải ruy băng màu đỏ, không có gì đặc biệt.

“Ảnh chụp khi phát hiện ra dải ruy băng này, thì… đây. Tôi có đây.”

Shirato lấy tấm ảnh từ túi áo ngực ra. Bức ảnh giống hệt quang cảnh trước mắt họ, dải ruy băng nằm trên tấm poster khô ráo, hoàn toàn không có điểm nào đáng chú ý.

“Dải ruy băng này có liên quan gì đến vụ án sao?”

Nghĩ sao cũng không ra nên Hakamada hỏi một câu hơi ngớ ngẩn. Shirato nhún vai.

“Chà… Nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp nhà thể chất sau giờ nghỉ trưa nói lúc đó sợi ruy băng này không có ở đây. Những người có liên quan đều nói không biết. Kiểu kiểu như có người khai đã trông thấy một nữ sinh đi vào phía sau sân khấu, có lẽ có liên quan.”

Hakamada ghi nhớ việc Shirato lại dùng từ kiểu kiểu lần nữa.

“Vậy chiếc ô ở đâu?”

“Ở bên phải sân khấu.”

Nhóm Hakamada quay về sân khấu. Shirato đưa hai người đi ngang qua bục diễn thuyết, sang bên shimote đối diện. Khu vực sau cánh gà bên này không khác bên kamite mấy. Tầng hai có phòng phát thanh nên trần bên này khá thấp.

Không, vẫn còn một điểm khác biệt nữa. Bên kia có cửa ở hướng chính diện là cửa sắt nhưng bên này là cửa gỗ. Cánh cửa gỗ giản dị xước xát khắp nơi. Tay nắm không có chốt khóa, cũng không cắm chìa.

Họ biết ngay lý do của việc này. Shirato đẩy cánh cửa ra, trước mắt bọn họ không phải quang cảnh bên ngoài mà là hành lang khá tốt. Bên phải có cửa nhà vệ sinh nam, nữ gắn kính mờ.

“Như các anh thấy, cánh gà bên này có nhà vệ sinh, khá rộng rãi.”

Theo sau Shirato, Sendou và Hakamada bước qua cánh cửa gỗ. Hành lang kéo dài về phía bên trái khoảng ba mét rồi rẽ phải. Đi thêm một chút, họ bắt gặp cửa dẫn ra bên ngoài. Cửa này cũng không phải cửa sắt, có hai cánh kiểu đẩy mở, gắn kính, thiết kế khá đẹp mắt. Nhìn qua mặt kính có thể trông thấy tòa nhà học màu trắng.

Ngoài cửa là một khoảng sân lát bê tông nhỏ, có bốn chiếc ô tựa vào tường.

“Lúc nãy anh nói đến ô là mấy chiếc kia phải…”

“A, không phải. Mấy cái ô này với đôi giày trên sân bê tông là của thành viên đội Kịch đã phát hiện thi thể đầu tiên.”

Hakamada chưa kịp nói xong “Mấy chiếc kia phải không?” thì Shirato đã đáp.

“Chúng tôi để tâm tới chiếc ô tìm thấy trong nhà vệ sinh nam… Mời hai anh qua bên này.”

Ba người vào nhà vệ sinh nam. Đúng theo cái tên nhà thể chất cũ, gạch lát sàn lấm lem, cũ kỹ.

Shirato chỉ vào một trong hai buồng vệ sinh riêng biệt. Bồn cầu kiểu cũ⦾, cần giật và ống nước ánh kim lộ ra ngoài, trên tường có móc treo giấy vệ sinh. Kiểu bồn vệ sinh thế này rất phổ biến. Không biết do nước tràn hay lý do gì mà mặt sàn lênh láng nước.

Một chiếc ô màu đen kiểu dáng cho nam giới nằm chỏng chơ trên sàn gạch.

Chiếc ô dài, loại khá cao cấp mà nhân viên văn phòng hay sử dụng. Đội trưởng Hình sự cầm chiếc ô lên, xem xét trên dưới một lần rồi mở dây buộc, bấm nút bật ở cán để mở tán ô. Trên mặt vải in logo thương hiệu nhà sản xuất mà ngay cả Hakamada cũng biết. Mặt ô không thủng lỗ, khung kim loại không bị hư hại gì, trông hệt như sản phẩm mới tinh. Nhìn kỹ mới phát hiện cán ô có một vết xước khoảng hai xăng-ti-mét.

“Do nước tràn nên ngay từ đầu chiếc ô này đã ướt rồi.”

Shirato lại lấy một tấm ảnh nữa ra từ trong túi áo ngực. Ảnh y hệt với hiện thực.

“Đây là ô mà nạn nhân mang theo à?”

“Không, không phải. Ô và túi của cậu bé vẫn đang trong phòng học, nhân chứng cũng xác nhận cậu bé đi tay không.”

“Vậy chủ nhân chiếc ô này…”

“Chúng tôi chưa rõ. Ô ướt hết, cán cầm cũng ướt nên không thấy dấu vân tay nào. Ruy băng cũng vậy. Chúng tôi đã hỏi những người có liên quan nhưng không ai nhận là của mình. Tuy nhiên, nhân viên dọn vệ sinh có khai, thời điểm giờ nghỉ trưa kết thúc, chiếc ô này chưa xuất hiện ở đây. A, người đó có chứng cứ ngoại phạm nhé.”

“… Ô bị ướt, lại không có dấu vân tay à.”

Sendou khoanh tay nghĩ ngợi rồi nhìn sang Hakamada. Hakamada đưa cho Sendou xem cuốn sổ tay ghi chép đầy đủ mọi thông tin, cả về những món đồ chưa tìm ra manh mối. Đội trưởng Hình sự hài lòng gật đầu.

“Thôi, chúng ta quay lại đi. Chắc thầy giáo Masumura cũng sắp đến rồi đấy!”

Thái độ của Sendou nhẹ nhàng hơn hẳn.

Hakamada cảm thấy cấp trên rất đáng tin cậy. Họ vẫn chưa nắm bắt được toàn cảnh vụ án nhưng dữ liệu đang dần được tập hợp.

Không sao.

Cả vụ án, cả vấn đề cá nhân của anh cũng vậy.

Masumura đang chờ ở cửa nhà thể chất cùng điều tra viên. Masumura là một chàng trai trẻ trung, tráng kiện, mặc bộ đồ thể thao trắng viền đen, tóc cắt húi cua. Gương mặt vốn hợp với nụ cười xán lạn giờ cứng nhắc vì căng thẳng.

Ghế đặt trước sân khấu, hai thám tử từ cục Cảnh sát tỉnh và thầy giáo trường cấp ba ngồi đối diện nhau.

Rồi giữa căn phòng thẩm vấn đặc biệt, họ bắt đầu lấy lời khai.

← Tượng ba chủ khỉ thông thái tại đền Toushou-gun ở Nikko, Nhật Bản. Một chú khỉ dùng hai tay bịt mắt (không nhìn), một bịt miệng (không nói), một bịt tai (không nghe), ý chỉ người tu hành nên giữ tâm trí tĩnh tại, trong sạch, tránh bị ảnh bưởng bởi các yếu tố xấu xa.

← Loại bồn cầu ngồi xổm.