← Quay lại trang sách

❀ 4 ❀ Cô gái chạy mất

“Tên cậu là gì?”

“Tôi là Masumura Shintarou. Tôi đang dạy môn Vật lý và Hóa học ở trường này. Tôi còn làm cố vấn và huấn luyện viên cho đội bóng bàn nữ nữa ạ.”

“Đội, đội Bóng bàn nữ…”

Mới bắt đầu được mấy giây, sự tự tin vô căn cứ không sao đâu của Hakamada đã chao đảo. Đúng như anh đã lo sợ, đội Bóng bàn nữ có liên quan đến vụ án.

“Hakamada? Sao thế?”

“Không… không ạ, không có gì đâu. Mọi người tiếp tục đi ạ.”

“… Vậy, cậu Masumura này, cậu là người đầu tiên phát hiện ra thi thể Asajima phải không?”

“Vâng… Vì lúc đó tôi đang ở đây.”

“Cậu có thể kể tường tận quá trình từ khi bước vào nhà thể chất tới lúc phát hiện ra thi thể được không? Chắc cậu đã nói hết với cảnh sát địa phương rồi nhưng nhờ cậu nói lại cho chúng tôi lần nữa nhé.”

“Vâng… Ừm, hôm nay, đúng 3 giờ, tôi tới nhà thể chất. Lúc đó giờ học vừa kết thúc.”

“Lúc nào cậu cũng đến vào giờ này à?”

“Không ạ, bình thường tôi đến muộn hơn nhưng hôm nay, hiếm lắm mới có tiết sáu trống giờ nên tôi tới sớm.”

Trái ngược với ánh mắt sắc bén, thái độ lịch thiệp của Sendou tạo cảm giác an tâm khiến Masumura dần thả lỏng hơn.

“Cậu chắc chắn thời điểm đó là 3 giờ, không sai chứ?”

“Vâng. Tôi nhớ lúc đó nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, một thành viên câu lạc bộ Bóng bàn nữ là Sagawa vào nhà thể chất cùng với tôi còn xem đồng hồ rồi bảo ‘Đúng 3 giờ thầy ạ.’”

“Cậu đến đây cùng học sinh à?”

“Vâng. Tôi gặp Sagawa trên đường từ văn phòng giáo viên sang đây. Lúc đó chưa đến giờ hết tiết, tôi nghĩ sao em học sinh này tới sớm thế, thì ra Sagawa nói lớp được nghỉ sớm mười phút.”

“Việc này là thật. Chúng tôi đã xác minh với văn phòng giáo viên, lớp D khối mười một được tan học sớm.”

Shirato đứng bên cạnh thì thầm vào tai Sendou.

“Lớp nghỉ sớm, học sinh có thể rời phòng học ngay à?”

“Vì ở trường chúng tôi, học sinh không phải chờ họp với giáo viên chủ nhiệm rồi mới được về anh ạ.”

“Thì ra thế… Chúng ta quay lại câu chuyện nào. Lúc cậu vào nhà thể chất, bên trong có ai không?”

“Trong phạm vi tôi nhìn thấy thì không có ai. Tiết sáu hôm nay không có lớp nào sử dụng nhà thể chất.”

“Cậu vào từ cửa nối với lối thông à?”

Sendou chỉ cánh cửa mà ban nãy bọn họ đi vào. Masumura đáp tất nhiên rồi.

“Trời mưa nên tôi với em Sagawa vào từ lối đó.”

“Vậy à… Nãy cậu vừa nói trong nhà thể chất không có ai, thế lúc đó cửa không khóa à?”

“Không khóa ạ. Trong giờ học và khi có hoạt động ngoại khóa, cửa nối với lối thông hầu như đều để mở sẵn. Nhưng các cửa khác thì đóng hết.”

“Lúc đó cửa không khóa. 3 giờ cậu vào đây, sau đó thì sao?”

“Tôi và em Sagawa cùng khởi động giãn cơ cạnh tường. Khoảng ba phút sau… Em Asajima đi qua cửa nối với lối thông vào nhà thể chất.”

Nhắc tới tên người đã mất, Masumura thoáng nhíu mày.

“Vậy là khoảng 3 giờ 03 phút nhỉ? Cậu ấy đã làm gì?”

“Chà… Em ấy đi qua trước nhà kho ở trong góc rồi vào cửa ở đó luôn nên tôi không biết em ấy đến đây làm gì… Tôi cứ nghĩ em ấy có việc trong phòng phát thanh.”

Masumura chỉ vào cánh cửa dẫn tới cánh gà bên shimote ở bên trái sân khấu.

“A, ngay sau đó, rèm sân khấu hạ xuống. Lần đầu tiên tôi thấy Asajima ở câu lạc bộ Phát thanh điều chỉnh rèm sân khấu nên có cảm giác hơi lạ.”

“Rèm được hạ xuống. Asajima đã hạ rèm à?”

“Tôi không tận mắt chứng kiến em ấy thao tác máy điều khiển rèm nên không thể nói chắc chắn được… Nhưng rèm hạ xuống ngay sau khi em ấy vào cánh gà.”

“Hừm.”

Sendou chống tay lên cằm, trầm tư suy nghĩ. Hakamada chăm chú ghi chép lời khai vào sổ.

“Trước khi rèm hạ, cậu có thấy gì trên sân khấu không?”

“Tôi không nhìn kỹ, nhưng tôi nghĩ không có gì khác thường cả.”

“Ví dụ như hệ thống chiếu sáng chẳng hạn? Lúc chúng tôi tới đây, đèn sân khấu đang bật.”

“À, lúc đầu đèn tắt đấy ạ. Lúc tôi thấy em Asajima thì đèn đang tắt nên chắc sau khi hạ rèm xuống, em ấy đã tự bật đèn lên. Có thể điều khiển dàn đèn ở bảng công tắc bên shimote mà.”

“Vậy đúng là cậu ấy có việc cần làm trên sân khấu rồi.”

Sendou nói như tự hỏi.

“Ngoài ra, lúc đó cậu có thấy tình trạng Asajima không ổn chỗ nào không?”

“Không, tôi không thấy gì đặc biệt cả. Em ấy chỉ đi thoáng qua tầm mắt tôi chút xíu… Nhưng tôi chắc chắn em ấy đi tay không. Không cầm theo đồ đạc gì cả.”

“Tôi hiểu rồi. Sau đó Asajima đi khuất tầm nhìn của cậu. Ý tôi là… đến khi cậu phát hiện ra thi thể.”

“Vâng. Mà khoảng từ 3 giờ 05 đến 3 giờ 10 phút, tôi đã về văn phòng giáo viên…”

“Cậu về văn phòng giáo viên à? Để làm gì vậy?”

“Tôi để quên mất bảng nội dung tập luyện của câu lạc bộ Bóng bàn nữ nên quay về lấy.”

“Việc này chúng tôi cũng đã xác minh với văn phòng giáo viên rồi. Khoảng 3 giờ 08 phút, cậu này quay lại văn phòng sau đó đi ngay.”

Shirato lại nói nhỏ bên tai Sendou.

“Vậy vào khoảng thời gian đó, trong nhà thể chất…”

“Tôi nghĩ lúc đó chỉ có Sagawa ở đây thôi ạ. À không, còn Asajima trong cánh gà nữa.”

“Lúc cậu từ văn phòng giáo viên quay lại, trong nhà thể chất thế nào?”

“Không có gì thay đổi hết ạ. Em Sagawa vẫn đang giãn cơ. Tôi đứng cạnh em ấy, bắt đầu khởi động. Ngay sau đó có thêm hai thành viên câu lạc bộ Bóng bàn đến.”

Masumura nhàn nhạt tường thuật lại sự việc sau đó.

Như thường lệ, các thành viên câu lạc bộ bắt đầu chuẩn bị cho buổi tập. Giữa chừng, mấy học sinh câu lạc bộ Cầu lông cũng vào nhà thể chất và bắt đầu chuẩn bị. Khoảng 3 giờ 15 phút, có âm thanh như tiếng trống vang lên.

“Âm thanh như tiếng trống à?”

“Vâng. Tôi không biết tiếng gì nhưng nghe thấy thùng thùng. Rồi từ phía cửa mà Asajima vào lúc trước, một em học sinh tên Kajiwara ở câu lạc bộ Kịch ló ra, hỏi ai hạ rèm sân khấu xuống.”

“Ừm, cậu chờ chút. Học sinh này vào nhà thể chất từ lối nào?”

“Câu lạc bộ Kịch thường vào từ cửa ở khu cánh gà bên shimote ạ.”

“Cánh gà bên shimote là khu có nhà vệ sinh phải không? À, vì thế nên mới có mấy chiếc ô để ở đó từ trước?”

“Vâng. Lối đó gần sân khấu, dễ chuyển dụng cụ dùng cho các vở kịch… Rồi em Sagawa đáp người hạ rèm là anh Asajima, Kajiwara liền nói thôi, rồi em ấy bảo kéo rèm lên đi, thành viên khác của câu lạc bộ Kịch điều khiển rèm nâng lên…”

“Lúc đó, cậu thấy Asajima đã chết trên sân khấu phải không?”

Masumura nhìn xuống dưới, im lặng gật đầu.

“Phát hiện thi thể rồi cậu làm sao?”

“Tôi đến gần sân khấu… kiểm tra chắc chắn em ấy đã không còn thở nữa rồi bảo một nam sinh câu lạc bộ Cầu lông chạy tới văn phòng giáo viên. Tôi tập hợp các học sinh khác vào một chỗ rồi bảo các em ở yên đó. Hình như có hai học sinh nghe thấy tiếng hét nên chạy tới xem. Tôi sợ hiện trường bị xáo trộn nên đã bảo các em đó vào cùng luôn. Cảnh sát Hodogaya từng hỏi vấn đề này rồi, không ai trực tiếp chạm vào thi thể ạ. Bao gồm cả tôi.”

“Cậu quyết định thông minh đấy.”

“Ấy, thật lòng mà nói, chúng tôi sợ quá nên không dám đụng vào đấy ạ… Khoảng năm phút sau, cảnh sát tới. Sau đó, nhà thể chất bị phong tỏa cho tới giờ.”

Masumura kết thúc câu chuyện.

Sendou im lặng trong chốc lát rồi hỏi câu cuối cùng:

“Trong thời gian cậu ở trong nhà thể chất, có ai từ cánh gà đi ra không? Ngoại trừ cậu học sinh câu lạc bộ Kịch?”

Masumura nhíu mày như thể đang cố gắng tìm tòi trong trí nhớ rồi lắc đầu.

“Không ạ. Không có ai đi ra cả.”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu.”

“Như vậy, Asajima Tomoki đã bị ai đó giết vào khoảng từ 3 giờ 03 phút đến 3 giờ 05 phút phải không?”

Sau khi Masumura trở về phòng học trống, Hakamada tổng hợp lời khai trong sổ tay.

“Có vẻ thế. Một điểm đáng chú ý là rèm bị hạ xuống ngay sau khi Asajima vào cánh gà. Rồi còn tiếng trống nữa.”

“… Dạ, kể cả bỏ qua tiếng trống thì cũng không hiểu Asajima định làm gì trong cánh gà nhỉ? Tại sao đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh lại hạ rèm xuống?”

“Chưa biết được… Tạm thời thì chưa.”

Nắm bắt được quá trình xảy ra vụ án khó nhằn nên đôi mắt Sendou càng sáng rỡ. Chú quay về phía Shirato vẫn đứng sau lưng nãy giờ và nhanh chóng ra chỉ thị:

“Tiếp theo đến học sinh tên Sagawa cùng vào nhà thể chất với Masumura. Anh gọi cô này giúp tôi được không?”

Shirato đôn đáo đi gọi nhân chứng. Ngay sau đó, nữ sinh họ cần gặp vào nhà thể chất.

Cô gái mặc áo đồng phục tập luyện màu xanh da trời của câu lạc bộ Bóng bàn, vẻ ngoài xinh xắn, dễ dàng thu hút ánh nhìn. Cô khá cao ráo so với nữ sinh khác, mái tóc ngắn rất hợp với khuôn mặt tươi tắn sáng sủa. Nhưng do vừa phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng nên biểu cảm của cô rất u ám. Trước khi ngồi xuống ghế, cô len lén liếc nhìn sân khấu – nơi thi thể nằm ban nãy.

“Chào cháu.”

Thái độ của Sendou nhẹ nhàng hơn khi gặp Masumura.

“Chú là Sendou từ sở Cảnh sát Kanagawa. Đây là anh Hakamada, cấp dưới của chú.”

“Ơ, a, dạ, vâng ạ… cháu chào chú.”

Do đang sợ hãi hoặc căng thẳng, hoặc cả hai nên Sagawa lắp bắp.

“Đầu tiên, cháu cho chú biết tên và lớp được không?”

“Dạ, cháu là Sagawa Nao, học lớp 9 khối mười một, số thứ tự 18. Cháu là đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn nữ ạ.”

“Mới học lớp mười một đã được làm đội trưởng rồi, cháu giỏi thật đấy!”

“A, không đâu ạ. Vì một tháng trước, các chị khối mười hai rời đội nên…”

“À, ra vậy. Nhưng kể cả thế, vị trí đội trưởng vẫn rất quan trọng mà.”

“Vâng… Cháu cảm ơn chú.”

Trong quá trình trao đổi, Sagawa Nao không nhìn Sendou, ánh mắt cô cứ chăm chú hướng về phía Hakamada. Sao thế nhỉ? Mặt mình dính gì à?

“Được rồi. Cháu tới đây cùng thầy Masumura phải không?”

Tới khi câu hỏi bắt đầu xoáy vào chủ đề chính, Nao mới rời mắt khỏi anh.

“Vâng ạ. Lớp cháu được ra sớm, thế là cháu thay đồ ở phòng của câu lạc bộ rồi qua nhà thể chất luôn ạ… Giữa đường gặp thầy Masumura nên cháu đi cùng thầy đến đây luôn. Lúc đó là 3 giờ đúng ạ.”

“Cháu chắc chắn lúc đó là 3 giờ phải không? Sau đó thì sao?”

“Cháu khởi động giãn cơ cùng thầy ở chỗ kia ạ.”

Cô bé chỉ vào góc nhà thể chất. Từ cửa nối với lối thông nhìn vào, vị trí đó nằm ở chính diện, có thể trông thấy ngay. Bên cạnh có đặt ba túi đựng vợt, ba chai nhựa và ba túi giày. Chắc là đồ của Sagawa và hai thành viên đến sau.

“Sau đó tầm hai, ba phút thì anh Asajima tới. Anh ấy đi thẳng vào cánh gà bên phải sân khấu. Cháu nghĩ chắc câu lạc bộ Phát thanh có việc gì đó nên không để ý lắm, rồi rèm sân khấu hạ xuống ngay…”

“Cháu chắc chắn người đi vào lúc đó là Asajima phải không?”

“Vâng. Cháu biết anh Asajima nên không thể nhầm được đâu ạ.”

“Cháu có nhớ trạng thái của cậu ấy thế nào không? Cậu ấy có mang theo đồ đạc gì không?”

“Dạ thì… Anh ấy ở đằng xa nên cháu không rõ thế nào. Cháu nghĩ anh ấy không mang gì theo đâu ạ… Đúng rồi, anh Asajima không đeo giày đi ngoài trong nhà thể chất, a, anh ấy vẫn đi giày trong lớp thì phải. Nhưng lúc đó cháu nghĩ đằng nào anh ấy cũng không chơi thể thao nên vậy cũng không sao.”

Sagawa quả xứng đáng là đội trưởng đội bóng bàn lấy nhà thể chất làm nhà. Cô quan sát được những chi tiết rất nhỏ.

Hakamada lật lại trang trước trong cuốn sổ tay, đối chiếu lời khai. Tới khúc này, lời khai của Sagawa và Masumura vẫn thống nhất. Vấn đề nằm ở đoạn sau.

“Thế đến khoảng 3 giờ 05 phút, thầy Masumura về văn phòng giáo viên phải không?”

“Vâng ạ.”

“Trong khoảng thời gian đó, cháu ở đây một mình đúng không? Khoảng từ 3 giờ 05 đến 3 giờ 10 ấy.”

… Vâng. Cháu ở đây một mình, tiếp tục giãn cơ ạ.

Hakamada cứ tưởng Sagawa sẽ đáp vậy nhưng…

“Không ạ.”

Kết quả trái ngược với dự đoán của anh.

Sagawa Nao vốn đang cúi gằm mặt chợt ngẩng đầu lên, trả lời rành rọt:

“Có một bạn nữ vào nhà thể chất từ lối thông. Bạn ấy mặc đồng phục, không cầm theo gì hết mà đi thẳng vào cánh gà bên shimote ạ.”

“Cháu nói gì cơ?”

Có vẻ ngay cả Sendou cũng bất ngờ trước câu trả lời này, đôi mắt sắc bén vẫn đang quan sát chợt mở lớn.

Chà chà, Shirato cười, nhún vai. Lúc nãy, Shirato từng nhắc đến chi tiết này.

Có nhân chứng nói đã thấy một nữ sinh đi vào sau sân khấu, kiểu kiểu vậy.

Đúng thế. Đó là lần thứ hai Shirato dùng cụm từ kiểu kiểu vậy.

Vị thám tử lúc nào cũng tủm tỉm này không chỉ thân thiện mà còn có một mặt thật kỳ quặc. Ví dụ, với những thông tin liên quan đến vụ án, Shirato thích tiết lộ nửa kín nửa hở dù vấn đề đang khá quan trọng.

Tuy nghĩ vậy nhưng Hakamada không biết lời khai này có nên phân vào loại quan trọng không.

“… Bạn nữ đó là ai? Có phải người cháu biết không?”

Trấn tĩnh lại sau khoảnh khắc kinh ngạc, Sendou nghiêm nghị hỏi. Sagawa Nao ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

“Cháu không nói được gì ạ. Cháu cảm giác từng thấy bạn ấy ở đâu rồi nhưng tóc bạn ấy che khuất mặt, bạn ấy bước nhanh vào trong góc luôn nên cháu không nhìn rõ… Cháu chỉ biết bạn ấy hơi thấp.”

“Hừm. Vậy bạn nữ đó đi vào cánh gà như đuổi theo sau Asajima phải không?”

“Đúng thế ạ. Về thời gian, lúc đó là trước khi thầy trở lại nên… chắc khoảng 3 giờ 08 phút ạ.”

“.........”

Hai người đến từ cục Cảnh sát tỉnh nhìn nhau.

Nếu những gì Sagawa nói là sự thật thì đằng sau sân khấu còn một nhân vật nữa ngoài nạn nhân. Lời khai này rất quan trọng, tuy nhiên…

“Chú không tin cháu phải không?”

Nhìn thái độ hai người, Nao đoán ra ngay.

“Lúc cháu kể với chú thám tử đứng đằng sau, chú ấy cũng không tin cháu.”

“A, không phải vậy, không phải chú không tin cháu.”

Shirato bối rối giải thích.

“Nhưng ngoài cháu không còn ai trông thấy nữ sinh đó cả…”

“Cháu nói với chú rồi mà, có bạn Harimiya cùng lớp cháu đứng ở trước cửa sổ nhà vệ sinh nữ suốt!”

Nao lên giọng phản bác.

“Các chú hỏi Harimiya mà xem, thể nào bạn ấy cũng nhớ có bạn nữ kia đi qua lối thông!”

“Chà, nhưng bạn ấy khai không biết gì…”

“Dừng lại. Tôi hiểu rồi.”

Tranh cãi nữa cũng không đi đến đầu nên Sendou chen vào giữa hai người.

“Sagawa này, tạm thời bọn chú tin lời cháu.”

“Thật ạ?”

“Ừ. Nhưng chỉ tạm thời thôi. Cháu kể tiếp chuyện xảy ra sau đó cho bọn chú được không?”

“… Vâng ạ.”

Có vẻ vẫn còn để tâm đến cách nói nước đôi của Sendou nên Nao dừng chuyện về nữ sinh bí ẩn lại và chuyển sang kể những việc xảy ra tại nhà thể chất sau đó.

Lời khai của cô không khác mấy so với Masumura. Thầy giáo quay lại lúc 3 giờ 10 phút. Ngay sau đó, hai thành viên nữa của đội bóng bàn và thành viên đội Cầu lông đến. Về tiếng trống vang lên tầm 3 giờ 15 phút cô cũng nói không rõ là tiếng gì. Rồi thành viên câu lạc bộ Kịch xuất hiện, sau đó là việc phát hiện ra xác chết…

“Cháu kinh ngạc lắm. Đến tận bây giờ cháu vẫn còn kinh ngạc. Anh Asajima tốt như thế mà…”

“Chú hiểu tâm trạng của cháu. Bọn chú nhất định sẽ bắt được thủ phạm.”

Sendou nói lời động viên tiêu chuẩn với nữ sinh đang ủ rũ cúi đầu.

“Chú hỏi cháu một câu nữa được không? Chuyện này rất quan trọng… Trong thời gian cháu ở trong nhà thể chất, ngoài thành viên câu lạc bộ Kịch, còn ai từ cánh gà đi ra ngoài không?”

“Không ạ. Không có ai đi ra hết ạ.”

“Cháu chắc chắn chứ?”

“Cháu chắc chắn ạ. Vì trong nhà thể chất chỉ có 2 người thôi. Ai di chuyển là cháu để ý thấy ngay. Cả hành lang tầng hai, nếu có người đi lại cháu sẽ nghe được tiếng động và thấy trên đó rung rinh ạ.”

Hàng ngày, cô bé đều tập luyện trong nhà thể chất nên lời nói này có thể tin tưởng được.

“Chú hiểu rồi. Cảm ơn cháu.”

Sendou nói cảm ơn, Sagawa Nao liền đáp không có gì ạ rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế gấp.

Nhìn về phía lối thông, ánh mắt của cô bé lại rơi xuống gương mặt Hakamada.

Ánh mắt hai người gặp nhau.

“… Có chuyện gì hả em?”

“Không… không ạ. Không có gì ạ.”

Cô bé ngượng ngùng quay mặt đi và rời khỏi nhà thể chất. Câu trả lời của cô khiến Hakamada không yên lòng chút nào.

“… Anh Sendou này, em đã làm gì cô bé ấy thế?”

“Ôi chà, cô này thích cậu rồi cũng nên.”

Đội trưởng Hình sự nói đùa một câu rồi quay sang hỏi:

“Tuy nhiên, đằng sau sân khấu còn một người nữa à… Anh Shirato, anh nói ngoài Sagawa không còn ai trông thấy cô gái bí ẩn đó, thật vậy à?”

“Vâng. Theo lời Sagawa Nao thì học sinh tên Harimiya đứng tại nơi quan sát được lối thông chờ bạn suốt. Harimiya khai không nhớ trông thấy nữ sinh kia.”

Bên cạnh Sendou đang khoanh tay là Hakamada đang mải ngẫm nghĩ. Đã đến lúc anh bắt đầu vận động đầu óc được rồi.

Nếu Sagawa Nao khai đúng sự thật thì khả năng cao cô gái đi vào cánh gà lúc đó là thủ phạm giết Asajima. Người đó đi vào nhưng không thấy quay ra. Có thể cô ta đã trốn ra từ cửa nào đó sau cánh gà để tránh bị người khác nhìn thấy.

Tuy nhiên, một học sinh khác lại nói không trông thấy bóng dáng cô gái này.

Như vậy, có khả năng Sagawa Nao nói dối… phải không nhỉ? Nhưng vì sao cô bé phải nói dối?

“Vậy, tiếp theo chúng ta gọi học sinh tên Harimiya thôi.”

Ngồi bên cạnh Hakamada đang nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay, Sendou lấy danh sách người liên quan từ túi ngực ra.

“Ừm, nghĩ lại thì gọi theo thứ tự thời gian họ vào nhà thể chất tốt hơn nhỉ. Như vậy, tiếp theo là học sinh đội Bóng bàn… hửm?”

Để ý thấy điều gì nên chóp mũi của Sendou dí sát vào tờ giấy.

“Này Hakamada, cậu nhìn đi.”

“Dạ, gì vậy anh?”

Theo lời Sendou, Hakamada liếc nhìn danh sách lúc nãy chưa kịp đọc… rồi anh run lên.

“Chắc vì thế nên lúc nãy cô đội trưởng mới nhìn cậu chằm chằm đấy.”

“.........”

Hakamada không nói nổi.

“Anh Shirato, tiếp theo, nhờ anh gọi hai thành viên đội Bóng bàn tới đây.”

Sendou không để tâm đến nhân viên cấp dưới đang rối rắm mà cứ thế ra chỉ thị.

Điều tra viên chạy tới phòng học trống rồi quay lại cùng hai nữ sinh.

Trong lúc đó, Hakamada vẫn ngơ ngác. Không phải anh đang suy nghĩ đến quay cuồng cả đầu óc mà anh choáng váng theo đúng nghĩa đen. Lúc hai nữ sinh mặc đồng phục luyện tập xuất hiện ở cửa nhà thể chất, Hakamada tuyệt vọng đến suýt thì ngất xỉu.

“Mời hai cháu ngồi… A, thiếu ghế. Này, cậu cho tôi mượn cái ghế đi.”

Sếp vẫn chưa nhận ra cấp dưới của mình bị sao. Hakamada nghe thấy sếp yêu cầu nên ngơ ngác đứng dậy.

“A, đúng rồi, đúng rồi, chú là Sendou từ cục Cảnh sát tỉnh. Đây là anh Hakamada, cấp dưới của chú.”

“Hakamada…?”

Trong hai nữ sinh vừa xuất hiện có một cô bé mắt to, buộc tóc đuôi ngựa, có vẻ hoạt bát lại rất ngạc nhiên khi nghe thấy họ này.

“Hở, trùng hợp thật đấy. Cô bé này cùng họ Hakamada… Ơ?”

Nhìn sang người bạn đang ngồi bên cạnh mình, cô bé tóc đuôi ngựa hơi kinh ngạc.

Biểu cảm này không có gì khó hiểu. Nữ sinh còn lại cũng không bình tĩnh thản nhiên. Miệng cô bé hơi hé, mắt mở to, cứng đờ không động đậy.

Cô bé đang nhìn chằm chằm cảnh sát Hakamada. Mà vẻ mặt anh cũng ngơ ngác không kém.

“Này, này, cậu sao thế? Có sao không?”

“A, các cháu đừng lo. Bọn chú đã chuyển thi thể đi rồi…”

“Anh Sendou ơi, không phải thế đâu ạ.”

Rốt cuộc Hakamada cũng nói nên lời.

“Nói thì nói thế nhưng cậu… Hửm? Cậu hơi lạ đấy. Có sao không?”

Hakamada không đáp lại câu hỏi đầy lo lắng của Sendou mà tiến một bước về phía cô gái.

Cô bé tóc dài đến ngang lưng, có đôi mắt to, nước da trắng trẻo. Dưới ống tay áo đồng phục luyện tập lộ ra cánh tay mảnh khảnh, nhìn kiểu gì cũng thấy giống thiếu nữ mê văn học. Chắc ai cũng bất ngờ khi biết cô hóa ra lại là thành viên đội Bóng bàn hay vận động.

“Em… liên quan gì đến chuyện này?”

Đối diện với nỗi lo sợ đã trở thành hiện thực, Hakamada lên tiếng.

“Anh… anh làm gì ở đây?”

Hakamada Yuno đáp lại như thế.