❀ 5 ❀ Phòng kín rộng lớn
“Đây là em gái Yuno của em ạ.”
“Anh này là anh trai cháu ạ.”
Tiếng hả hả hả của ba người vang vọng lên tận trần nhà thể chất. Hakamada thật muốn bịt tai lại.
“Em gái á? Hakamada, đây là em gái cậu hả?”
“Hở, em gái cậu đây à? Trùng họ Hakamada hiếm lắm, tôi đã ngờ ngợ rồi.”
“Hả, anh trai cậu? Anh này á? Không thể tin nổi luôn, trùng hợp khủng khiếp vậy. Ơ, mà nói đến chuyện này, anh trai Yuno là thám tử hả? Cậu bảo anh cậu làm viên chức nhà nước cơ mà?”
“Cảnh sát chẳng là viên chức nhà nước còn gì.”
“Thì đúng thế, nhưng mà…”
“… Nhưng em không ngờ anh lại ở đây.”
“Chính anh cũng không ngờ em lại vướng vào vụ án này.”
Cảnh sát Hakamada nói dối. Chính xác là anh không muốn nghĩ tới mới đúng.
“Em… em có can dự gì đâu anh!”
Dường như khó chịu bởi câu nói của Hakamada nên cô em gái kém anh mười tuổi cao giọng phản bác lại.
“Em chỉ có mặt ở nơi tìm thấy anh Asajima thôi mà…”
“Thế là có can dự rồi còn gì nữa.”
Cảm giác này thật khó chịu. Phải đối xử với em gái ruột như một nhân chứng bình thường.
“Nghe nói cậu có em gái đang học cấp ba, không ngờ lại đúng trường này… À, chắc vì thế nên cậu cứ thở dài thở ngắn phải không?”
“Được rồi, anh bắt đầu luôn đi ạ…”
Hakamada nói vậy nhưng đội trưởng Hình sự lại đang tò mò quá mức để thay đổi chủ đề. Anh không muốn bị sếp hỏi nhiều nữa. Sendou bảo xin lỗi xin lỗi rồi quay về hai thiếu nữ.
“Thôi, bỏ chuyện riêng tư qua một bên đi, hai cháu cho chú hỏi chuyện chút nhé. Trước tiên, hai cháu cho chú biết tên và lớp nào.”
“Cháu là Nominami Sanae, học lớp B khối mười ạ.”
“Cháu là Hakamada Yuno, cũng học lớp B khối mười giống bạn ấy ạ…”
Nghe người thân trong nhà mình tự giới thiệu một cách lịch sự như vậy, cảnh sát Hakamada cảm thấy thật lạ lẫm.
“Chà, hai cháu đều là thành viên câu lạc bộ Bóng bàn nữ nhi. Hôm nay các cháu đến đây lúc mấy giờ?”
“3 giờ 10 phút ạ. Chúng cháu có nhìn đồng hồ, không sai đâu ạ.”
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa tên Nominami Sanae đáp.
“Trước đó các cháu làm gì, ở đâu?”
“Làm gì ấy ạ… Vừa hết giờ học, chúng cháu đến phòng câu lạc bộ. Hai đứa thay đồ rồi qua đây luôn. Đến lượt chúng cháu chuẩn bị cho buổi tập luyện nên phải đi vội ạ.”
“Trong khoảng thời gian đó, hai cháu đi cùng nhau suốt à?”
“Đúng thế ạ. Vì vậy chúng cháu có chứng cứ ngoại phạm ạ. Trên đường đi tới nhà thể chất, chúng cháu còn gặp các thành viên khác của câu lạc bộ nữa.”
Trước mặt điều tra viên chuyên nghiệp mà cô bé này chẳng sợ sệt, dè dặt chút nào. Hakamada chợt nghĩ cô bé này còn ra dáng em gái thám tử hơn ấy.
“Chuyện đó chú chỉ hỏi tham khảo thôi… Rồi, lúc các cháu đến nhà thể chất thì có ai ở đó?”
“Có chị Sagawa đội trưởng câu lạc bộ và thầy Masumura cố vấn ạ. Hai người ấy đang giãn cơ ở đằng kia ạ.”
Sanae chỉ cùng chỗ ban nãy mà Sagawa Nao chỉ.
“Lúc đó, các cháu có thấy gì khác thường trong nhà thể chất không?”
“Dạ, cháu nghĩ, khác thường… chỉ có việc rèm sân khấu được hạ xuống thôi ạ.”
“Cháu cũng thấy thế.”
Yuno cũng gật đầu.
Lời khai sau đó của hai cô bé thống nhất với các nhân chứng trước đó. Thành viên câu lạc bộ Cầu lông đến, tiếng thùng thùng rất to, thành viên câu lạc bộ Kịch xuất hiện, phát hiện thi thể.
“Cháu ngạc nhiên lắm ạ. Có người chết đã đủ kinh hãi lắm rồi mà đây còn là anh Asajima nữa chứ!”
“Các cháu biết Asajima à?”
“Dạ, anh ấy là đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh, rất nổi tiếng ạ. Với lại, chúng cháu từng trông thấy anh ấy dùng phòng phát thanh ở đây mấy lần rồi. Chúng cháu không thân với anh ấy lắm nhưng có biết ạ.”
“Anh ấy tốt lắm… Tại sao lại thành ra nông nỗi này…”
Yuno nói nhỏ với vẻ mặt u ám. Hakamada thì bồn chồn.
“Ừm… Vậy sao đó thì sao? Thầy Masumura tập hợp các cháu lại một chỗ phải không?”
“A, vâng ạ. Thầy bảo chúng cháu, chị Sagawa và mấy thành viên câu lạc bộ Kịch không được đi đâu hết. Thầy bảo hai thành viên câu lạc bộ Cầu lông chạy về văn phòng giáo viên ạ. Nghe thấy tiếng hét của Yuno, hội trưởng Masaki với một chị khối trên cháu không biết mặt chạy tới ngó vào nhà thể chất cũng bị thầy tập hợp lại luôn. Gì ấy nhỉ, để bảo vệ hiện trường thì phải.”
Hakamada liếc Yuno, ý bảo em làm gì mà phải hét lên. Em gái đáp lại bằng ánh mắt anh thôi đi, tại em chẳng có cách nào đấy chứ.
“Trước lúc đó, cái chị khối trên ấy đứng trước cửa sổ nhà vệ sinh ạ. Trên đường đi vào nhà thể chất, chúng cháu trông thấy chị ấy. Cháu nhớ lúc đó còn thấy khó hiểu, sao trời mưa to thế mà chị ấy lại đứng ở đó.”
“Hơ… đấy là chị Harimiya cậu nhi!”
“A, đúng, đội trưởng đã gọi thế.”
“Chú hiểu rồi. Cảm ơn hai cháu… Chú còn một câu hỏi cuối cùng cho hai cháu.”
Sendou ghé mặt lại gần hai nữ sinh và hỏi câu quan trọng nhất.
“Trong khoảng thời gian hai cháu ở nhà thể chất, ngoài thành viên câu lạc bộ Kịch, có ai đi ra từ khu vực cánh gà sau sân khấu không?”
“… Cháu không thấy ai ạ.”
“Cháu cũng không thấy ạ.”
Hai cô gái thành thật lắc đầu. Những giây phút tưởng như địa ngục với Hakamada trôi qua nhanh hơn anh tưởng.
“Cậu hơi bị xấu đấy nhé!”
Sau khi Yuno và Sanae rời khỏi nhà thể chất, Sendou cười cười trêu Hakamada.
“Sao không nói trước là em gái cậu học trường này hả?”
“Em tưởng không cần nhắc đến chuyện đó ạ.”
“Cậu nghĩ cô bé không liên quan đến việc điều tra hả?”
“Dạ, thì…”
Anh không muốn nói rằng ngoài lý do đó, phần lớn là anh muốn trốn tránh hiện thực.
“Cậu không phải lo đâu, cô bé không liên quan thật mà. Đội một đang nhiều việc nên có muốn gọi người thay cậu cũng chẳng được. Mà em cậu lại chưa đến mức bị xem là đối tượng tình nghi. Yên tâm, kiểu gì cô bé cũng không thể phạm tội được đâu!”
“Anh đừng đùa chuyện đó mà.”
“Ha ha, xin lỗi xin lỗi. Nhưng cậu phải công tư phân minh đi.”
“… Em hiểu rồi ạ.”
Tuy nói vậy nhưng Hakamada vẫn cảm thấy nặng nề.
“Hai nhân chứng tiếp theo đến rồi đây!”
Shirato làm việc theo nhịp độ của riêng mình, lên tiếng thông báo cho Sendou và Hakamada.
Lượt nhân chứng thứ tư là hai nam sinh thuộc câu lạc bộ Cầu lông. Một tên Hamaoka, một tên Nagase, cùng học lớp mười.
Hai nam sinh đến nhà thể chất lúc quá 3 giờ 10 phút một chút, chắc khoảng 3 giờ 12. Thông tin này không có gì mới mẻ nhưng khi Sendou hỏi về nữ sinh tên Harimiya đứng bên ngoài nhà thể chất thì lại nhận được câu trả lời rất đáng quan tâm.
“A, cháu có thấy chị ấy. Chị ấy đứng trước cửa sổ nhà vệ sinh, che ô và đang nghịch điện thoại ạ. Với lại, cháu còn thấy mấy người câu lạc bộ Kịch đang từ hướng đó đi lại đây nữa.”
“Câu lạc bộ Kịch à. Có mấy người vậy cháu?”
“Dạ… chắc bốn người ạ.”
“Mọi người đều che ô, đẩy thứ gì đó giống xe kéo đi, bạt ni-lông màu xanh ạ.”
“Chắc họ chuyển đạo cụ cho vở kịch nào đó đấy ạ.”
Hamaoka và Nagase thay phiên nhau kể. Sendou cảm ơn rồi cho hai nam sinh về.
“… Vậy nhờ anh gọi giúp các học sinh câu lạc bộ Kịch.”
Câu lạc bộ Kịch.
Nếu bỏ qua lời khai của Sagawa Nao thì chỉ mấy học sinh này biết tình hình trong cánh gà như thế nào thôi. Theo lời Shirato, khu vực cánh gà như một căn phòng kín. Họ sẽ làm rõ nhận xét này thực hư ra sao.
Bàn tay phải đang nắm chặt bút bi của Hakamada rịn mồ hôi.
“Cháu là Kajiwara Kazuya, lớp A khối mười một. Cháu là đội trưởng câu lạc bộ Kịch ạ.”
“Cháu là Sanjou Minami, học lớp C khối mười một. Cháu là đội phó ạ.”
“Dạ, cháu là Shiga Keisuke, lớp E khối mười ạ.”
“Cháu là Matsue Tsubaki, lớp G khối mười.”
Các thành viên lần lượt tự giới thiệu. Bỏ cả ghế của Sendou ra vẫn không đủ chỗ nên đội trưởng Kajiwara đứng. Bốn học sinh ngồi đối diện với Sendou và Hakamada mặc áo vest. Cảnh tượng như trong một vở kịch khiến Hakamada cảm thấy hơi lạ lùng.
Sendou hỏi những việc xảy ra sau khi hết giờ học, Kajiwara đại diện trả lời:
“Như mọi khi, đầu tiên, chúng cháu tụ tập trong phòng câu lạc bộ ạ. Giờ học vừa kết thúc là cháu đi ngay, khoảng 3 giờ 03 phút, cháu và Matsue cùng vào phòng câu lạc bộ. Ngay sau đó Shiga đến. Lúc đó khoảng 3 giờ 05 phút. Cuối cùng, tầm 3 giờ 10 phút thì Sanjou đến. Bao giờ cả hội cũng ngồi chơi trong phòng câu lạc bộ một lúc nhưng hôm nay trời mưa, chuẩn bị mất nhiều thời gian, nên làm sớm thì hơn, thế là chúng cháu đến đây luôn ạ.”
“Các cháu đến nhà thể chất để tập kịch à?”
“Vâng ạ. Chúng cháu sắp diễn vở này rồi. Vở kịch tên là Hôm nay cũng rơi từ trên trời xuống, thể loại hài kịch, nội dung…”
“À, nội dung cháu không cần kể đâu. Cháu tiếp tục đi.”
“Dạ… Chúng cháu chất những đạo cụ cồng kềnh lên xe kéo rồi đẩy đến nhà thể chất, khoảng mấy giờ thì đến đây nhỉ?”
“3 giờ 15 phút ạ.”
Nữ sinh tên Matsue Tsubaki nhanh nhẹn hỗ trợ.
“Lúc đội trưởng mở khóa cửa thì cháu xem đồng hồ nên nhớ chính xác thời gian ạ. Lúc đó cháu còn nghĩ, mình đến nhà thể chất sớm hơn bình thường năm phút.”
“Ô, đúng đúng, lúc đó là 3 giờ 15 phút. Đúng là Matsue có khác!”
“Cửa đó là cửa ở cánh gà bên shimote. Bên có nhà vệ sinh ấy ạ.”
“Đúng rồi. Ngoài bọn cháu ra thì không có ai đi cửa đó ạ. Nó giống như của dành riêng cho câu lạc bộ Kịch ấy.”
“Cháu có chìa khóa cửa đó à? Bạn Matsue vừa bảo đội trưởng mở khóa.”
“Vâng. Vì bọn cháu thường xuyên qua đây nên thầy cho cháu bản sao chìa khóa, cháu tự cầm luôn ạ.”
Kajiwara lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa gắn hình linh vật địa phương dễ thương.
“Chỉ mình cháu có chìa khóa này thôi à?”
“Mình cháu thôi ạ. Kể cả là thành viên trong câu lạc bộ nhưng cháu cũng không cho mượn. Ngoài cái này thì không còn bản sao nào khác, chìa gốc được giữ rất cẩn thận ở văn phòng giáo viên rồi ạ. Nhắc đến chuyện đó, bọn cháu không có chìa khóa cánh gà bên kamite. Khóa cửa bên đó chỉ văn phòng giáo viên có chìa thôi ạ.”
Chẳng cần hỏi mà Kajiwara đã cung cấp thông tin tới tấp. Cả cô bé Nominami Sanae ban nãy nữa. Trẻ con thời nay xem nhiều phim truyền hình trinh thám quá rồi.
“Những người khác nói tầm 3 giờ 15 phút, họ nghe thấy âm thanh như tiếng trống. Các cháu thì sao?”
“Ơ, tiếng trống ấy ạ? Không ạ… Cháu không nghe thấy tiếng đó. Mọi người thì sao?”
Kajiwara hỏi các thành viên câu lạc bộ nhưng tất cả cùng lắc đầu.
“Tiếng mưa ồn lắm nên cháu không rõ. Cháu xin lỗi… A, nhưng cháu nhớ bên cửa có người đang đứng ạ. Harimiya lớp D thì phải.”
Harimiya lại trở thành đối tượng trong lời khai của nhân chứng. Có vẻ nữ sinh này đã đứng ở một chỗ rất lâu.
“Sau khi các cháu vào nhà thể chất thì sao?”
“Dạ. Thì, bốn người chúng cháu định chuyển xe kéo vào trong cửa. Sanjou chào hỏi mấy bạn câu lạc bộ thể thao trước…”
“Chờ, chờ chút. Cháu nói chuyển xe vào trong cửa là sao?”
“À, tại trời mưa, nếu gỡ tấm bạt phủ ra thì đạo cụ ướt hết mất nên chúng cháu định chuyển cả xe vào cánh gà bên phải ạ. Nhưng không phải cứ kéo xe vào là được mà phải nâng lên bậc cầu thang nên…”
“Hừm… hửm?”
“Dạ?”
Trao đổi không ăn khớp nên Sendou và Kajiwara đều đầy hỏi chấm.
“Anh bảo mấy cháu nó diễn lại hoàn cảnh lúc đó chắc nhanh hơn đấy!”
Shirato thì thầm.
Chẳng hiểu ông thám tử này nói thật hay đùa. Tuy nhiên, các thành viên câu lạc bộ Kịch lại có vẻ chấp nhận tình huống bi kịch này. Sanjou vỗ tay “Đúng thế nhỉ,” Kajiwara cũng bật ngón tay tán thành “Cách đó được đấy.”
Sendou và Hakamada đều ngỡ ngàng.
“Mấy đứa diễn thật hả…”
“Chúng cháu sẽ diễn lại chuyện xảy ra trong cánh gà lúc 3 giờ 15 phút. Như thế sẽ dễ hiểu hơn đấy ạ.”
“Ơ, ấy ấy…”
Hai người chưa kịp ngăn cản thì mấy thành viên câu lạc bộ Kịch đã lục tục kéo vào cánh gà bên phải. Sendou và Hakamada nhìn nhau, chỉ còn cách đi theo. Học sinh cấp ba thời nay thật là…
“Xe chúng cháu chuyển đến đây là xe kia ạ.”
Kajiwara chỉ ra bên ngoài lớp kính trên cửa ra vào. Trước kho dụng cụ, cách khoảng ba mét trước lối thông có một chiếc xe kéo lớn giống kiểu hay thấy ở nông thôn. Nửa tấm bạt phủ xanh dương đã bị gió thổi lật ra, để lộ bên dưới nào là đạo cụ, trang phục dùng trong vở kịch rồi bàn, thùng các-tông, ghế kiểu cổ trang… Đồ đạc chồng chất không chừa chỗ trống nào.
“Bốn người chúng cháu cùng chuyển xe đến đây. Trong trường có rất nhiều cầu thang, chúng cháu không chuyển qua được nên phải đẩy xe ngoài trời nhưng hôm nay mưa, chúng cháu còn phải cầm ô nữa nên vất vả lắm.”
“Thì ra thế… Rồi sao?”
Sendou bắt đầu bứt rứt. Tuy cảnh sát đã lấy xong dấu vân tay, chính bản thân Sendou cũng hiểu lấy lời khai ở nhà thể chất là dễ hiểu nhất nhưng nhìn người khác bước vào hiện trường, chú lại cảm thấy không ổn lắm.
“Đầu tiên cháu mở khóa, đẩy cánh cửa ra rồi chúng cháu chuẩn bị đưa xe vào trong.”
“Các em đẩy xe qua cửa này á? Xe vào được thật không?”
Hakamada nhìn cánh cửa rồi nhìn chiếc xe để so sánh kích thước. Dù mở cả hai cánh cửa thì khoảng cách chỉ tầm 1,2 mét, có khi hai bên thành xe bị mắc lại cũng nên.
“Cố gắng thì nhét cũng vừa ạ. Hễ trời mưa là bọn em lại đẩy xe vào nhà thể chất cũ mà. Anh xem nhé.”
Đội trưởng câu lạc bộ với mái tóc quăn tự nhiên ưỡn ngực chỉ đạo. Các thành viên nghe theo, đi giày, mở cả hai cánh cửa rồi tiến đến bên chiếc xe kéo. Kajiwara và Sanjou Manami lớp mười một kéo càng xe, Shiga và Matsue Tsubaki lớp mười đẩy chiếc xe vào từ phía sau.
“Dzô taa!”
Chật khít đến mức khung cửa cọ xát vào tấm bạt phủ. Nhưng chiếc xe vượt qua được thật. Tuy nhiên, mới vào được một nửa thì xe dừng khựng lại.
Theo lời khai của Kajiwara, từ sân bê tông lên sàn nhà thể chất có một bậc cầu thang cao khoảng mười xăng-ti-mét, bánh xe bị mắc lại đó.
“Rồi cháu, Shiga với em Matsue đẩy bánh để xe lên bậc, còn Sanjou chạy về phía sân khấu trước.”
“Chạy trước? Tại sao phải chạy trước?”
“Dạ, đó là luật bất thành văn rồi ạ. Mỗi khi chúng cháu dùng đến nhà thể chất thì phải có một người ló mặt ra từ cánh gà, thông báo với các câu lạc bộ thể thao rằng ‘Chúng tớ dùng sân khấu đây.’ Tiếng đọc lời thoại lọt ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng tới độ tập trung của các bạn đang tập luyện nên báo trước là phép tắc đương nhiên ạ.”
“Hôm nay Sanjou làm việc đó nên kéo xe đến đây rồi bạn ấy chạy đi…”
Tới đoạn này, các thành viên câu lạc bộ Kịch bắt đầu diễn xuất. Kajiwara vẻ mặt khổ sở làm động tác như đang kéo xe. Sanjou Manami vội vã chạy qua Hakamada và Sendou đang đứng, mở cánh cửa gỗ.
“Này Sanjou, cậu đừng chạy đi luôn đấy!”
“Ơ, chị Sanjou khôn thế, chị phải giúp mọi người với chứ!”
Kajiwara đọc lời thoại, Shiga Keisuke tiếp lời bằng chất giọng trầm bổng. Manami đáp lại “Đi trước nhé~.”
“Đúng lúc này, cháu liếc về phía sân khấu thì thấy rèm đang hạ.”
Sanjou Manami quay về phía Sendou và Hakamada mô tả tình huống rồi thêm một câu thoại “Ơ, rèm đang hạ này!”
“Cái gì? Sao rèm lại hạ?”
Kajiwara đáp lời. Từ chỗ chiếc xe, cậu tiến về phía Sanjou Manami. Bị chắn sau đống đạo cụ chồng chất và tấm bạt phủ trên thùng xe, hai học sinh bị bỏ lại đằng sau cằn nhằn “Cả… cả đội trưởng cũng đi luôn rồi,” “Thế ai kéo xe đây.”
Mấy đứa trông rất khôi hài nhưng quả thực, màn diễn xuất tái hiện lại tình hình lúc đó rất dễ hiểu.
“Rồi cháu ló mặt ra, hỏi mấy bạn câu lạc bộ thể thao là ai hạ rèm xuống.”
“Chỗ đó tớ biết rồi. Đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn đáp ‘Anh Asajima hạ xuống’ chứ gì!”
“Chuẩn đấy chuẩn đấy! Rồi cháu tự hỏi đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh hạ rèm xuống làm gì, nhưng thôi kệ. Cháu bảo Sanjou bên cạnh là ‘Nâng rèm lên đi.’”
“Thế là cháu bật nút kéo rèm lên.”
Thiết bị điều khiển nâng hạ rèm đặt ở cánh gà bên shimote, ngay cạnh cửa dẫn ra đằng trước. Nữ sinh diễn cảnh ấn nút. Khoảnh khắc đó, Kajiwara leo cầu thang ngắn dẫn lên sân khấu.
“Máy phát ra tiếng rì rì, rèm cao dần, cháu lên sân khấu thế này… Nhìn từ cánh gà, bục phát biểu che khuất tạo thành góc chết nên cháu không để ý, nhưng anh Asajima đã bị đâm.”
“Hừm… Sau đó thì sao?”
Sendou có vẻ hứng thú với đoạn diễn cảnh phát hiện thi thể nên tiến lên phía trước.
“Sau đó, bạn nữ trong câu lạc bộ Bóng bàn hét toáng lên làm cháu phát hoảng theo. Cháu kêu ‘Nguy rồi, Asajima bị đâm.’ Sanjou đứng bên cạnh cháu cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.”
“Còn các cháu thì sao?”
Sendou quay về phía cửa. Kéo chiếc xe giữa cửa ra ngoài, hai học sinh lớp mười đã quay lại.
“Đội trưởng đi mất nên bọn cháu không biết làm sao. Chỉ đẩy từ đằng sau thì xe không lên bậc được. Bọn cháu muốn ra đằng trước cũng không được vì cái xe đã chặn kín cửa rồi ạ.”
“Lúc đó, chúng cháu nghe tiếng hét và tiếng đội trưởng kêu lên, thế là hai đứa hoảng hồn. Chúng cháu nghĩ phải vào đó xem sao nên làm giống như mới nãy, kéo cái xe ngược ra ngoài rồi đi vào trong.”
“Khóa cửa thì sao?”
Đội trưởng Hình sự hỏi với vẻ quan tâm. Nam sinh mặt đầy tàn nhang tên Shiga đáp “Cháu đã khóa cửa lại rồi ạ.”
“Nhưng cháu không nghĩ ngợi gì sâu xa đâu vì bình thường, hễ đóng cửa này lại là phải khóa nên cháu vô thức làm theo thói quen thôi ạ.”
“Chà… Cháu làm thế là tốt đấy!”
“Ơ, thế ạ? Ô ôi, được chú cảnh sát khen làm cháu vui quá!”
“Em lớp mười đó vào câu lạc bộ cháu được việc lắm đấy a!”
Shiga cười ngượng nghịu, còn Kajiwara gật gù. Câu lạc bộ Kịch vui vẻ nhưng các thám tử lại không có tâm trạng chung vui.
“Shiga này, chú hỏi cháu một câu nữa nhé. Trong thời gian cửa mở, có ai lách qua các cháu để đi ra ngoài không?”
“Ơ, chuyện đó không có đâu ạ…”
“Cháu chắc chắn không? Ý cháu là không để ý thấy ai đi qua à?”
“Cháu nghĩ không ai có thể đi qua bọn cháu được ạ.”
Mastue Tsubaki lạnh lẽo lên tiếng.
“Trong thời gian cửa mở, cái xe luôn chặn cứng ở đó. Về mặt vật lý thì một người không thể vượt qua nó được ạ. Lúc đó, chính bọn cháu còn không ra đằng trước được cơ mà.”
“… Thì ra thế.”
Quả thật, với chiếc xe chặn giữa cửa như ban nãy thì không ai có thể lách ra ngoài được. Độ cao của bánh xe khoảng ba mươi xăng-ti-mét, một người không thể chui qua mà không bị ai phát hiện được.
“Vậy chú hỏi cháu nhé Kajiwara. Lúc cháu cắm chìa khóa vào ổ, cửa có đang khóa không?”
“Có ạ. Cháu chắc chắn 100% lúc đó cửa khóa. Lúc vặn chìa cháu còn nghe tiếng lạch cạch mà.”
“Vậy à?… Ừm, sau đó thầy Masumura tập hợp các cháu lại, dặn không được di chuyển phải không?”
“Vâng ạ. Chúng cháu không hề chạm tới thi thể trên sân khấu.”
“Còn một vấn đề nữa cực kỳ quan trọng. Ở cánh gà, ngoài các cháu…”
“Không còn ai khác đâu ạ. Trong giới hạn cháu nhìn thấy được thì không có ai.”
“Vậy à… Chú cảm ơn các cháu.”
“Chính chúng cháu mới phải cảm ơn ạ.”
Các thành viên đội Kịch đồng loạt cúi đầu như thể đến lúc đóng màn sau khi vở kịch kết thúc.
“Chào các anh. Tôi là Tsuchiya, cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở đồn Kazegaoka số 2.”
Viên cảnh sát được Sendou gọi tới sau khi đội Kịch dõng dạc chào hỏi. Người này khoảng tầm tuổi Hakamada, ý chí quyết tâm và sự thành thật bùng cháy trong đôi mắt sáng rực của anh ta.
“Cậu Tsuchiya, cậu là người đầu tiên đến đây bảo vệ hiện trường phải không?”
“Vâng. Tôi đã kiểm tra sơ qua thi thể và hiện trường.”
“Vậy à… Thế cho tôi hỏi, lúc đó, tình trạng cửa ra vào cánh gà thế nào?”
“Vâng. Sau khi xem xét thi thể, tôi lập tức kiểm tra cửa ra vào ở cánh gà hai bên trái phải, cả hai cửa đều đang khóa”
“Cửa sổ thì sao? Cậu có kiểm tra khu vực khác như nhà vệ sinh không?”
“Vâng. Tôi đã kiểm tra toàn bộ khu vực này, gồm cả cửa sổ, tầng hai và nhà vệ sinh, tất cả cửa đều đóng chặt, có khóa. Tôi nghĩ tại trời mưa nên họ mới khóa cửa như vậy.”
“.........”
Cả cửa ra vào và cửa sổ đều khóa.
“Tôi hiểu rồi. Cậu đi được rồi nhé.”
“Vâng. Tôi xin phép.”
Sau khi làm một tư thế chào đầy vẻ lễ nghi, anh cảnh sát quay lại vị trí đang đứng ban nãy – khu vực đám đông tò mò vẫn xúm đông xúm đỏ.
Hakamada và Sendou trầm ngâm, nhìn theo bóng lưng cậu cảnh sát. Shirato khó xử tằng hắng.
“Chúng ta tổng hợp lại thông tin thôi.”
Sau một thoáng im lặng, Hakamada lật lật cuốn sổ tay.
“Không có ai từ sau rèm và khu vực cánh gà đi ra sân khấu. Về cánh cửa ở cánh gà bên shimote, câu lạc bộ Kịch đã khóa cửa này lại sau khi đi vào trong. Trong thời gian cửa mở, về mặt vật lý thì không ai có thể lách ra ngoài được. Cửa được khóa lại từ bên trong.”
Mỗi khi Hakamada nêu ra một tình tiết, đôi mày Sendou càng nhíu chặt hơn.
“Cửa ở cánh gà bên shimote có hai chìa do đội trưởng câu lạc bộ Kịch và văn phòng giáo viên giữ. Tuy nhiên, từ thời điểm 3 giờ 03 phút Asajima Tomoki xuất hiện ở nhà thể chất, đội trưởng câu lạc bộ Kịch luôn đi cùng các thành viên khác trong câu lạc bộ, có chứng cứ ngoại phạm. Chú Shirato, văn phòng giáo viên có ghi cho ai mượn chìa khóa không ạ…?”
“Nếu có tôi đã báo cho các anh rồi.”
Vị cảnh sát địa phương nhẹ nhàng đáp.
“Cả chìa khóa cửa ở cánh gà bên kamite cũng không có thông tin ai mượn trong mấy tháng gần đây. Vì kể cả không cần dùng đến hai cánh cửa đó thì vẫn có nhiều lối ra vào mà.”
“Anh nói phải… Như vậy, cửa ở cánh gà bên kamite không thể sử dụng. Đã thế, lúc cậu cảnh sát Tsuchiya kiểm tra, cửa sổ và cửa ra vào đều khóa. Asajima Tomoki bị giết trên sân khấu…”
“Liệu xác cậu ấy có bị ai đó giấu đi không? Tôi thấy ở các nhà thể chất, bên dưới sân khấu hay có khoảng trống để chứa ghế gấp.”
“Tòa nhà này cũ lắm rồi nên không có thiết kế như vậy. Phía trên và sau sân khấu đều không có lối đi lại.”
“Thế phòng phát thanh thì sao?”
Sendou cố gắng hỏi thêm. Tuy nhiên, Shirato lắc đầu, dập tắt tia hy vọng cuối cùng.
“Như tôi đã nói với anh lúc nãy, cả phòng phát thanh chúng tôi cũng kiểm tra kỹ lưỡng rồi. Không có chỗ nào giấu được người cả.”
“Vậy…”
“Đúng thế.”
Hakamada đóng sổ tay, thở dài thườn thượt đến lần thứ ba trong ngày.
“Kết luận, kết quả kiểm tra của đội chú Shirato là chính xác ạ. Vào thời điểm xảy ra án mạng, khu vực rộng lớn đằng sau rèm sân khấu giống hệt một căn phòng kín.”