❀ 6 ❀ Biển chỉ đường cuối cùng còn lại
Án mạng trong phòng kín.
Giá mà họ có thể cười cợt cho qua như với một trò đùa.
Điều không thể đã xảy ra. Hung thủ sát hại nam sinh trong không gian không lối thoát, sau đó bốc hơi biến mất.
“Anh thấy sao ạ?” Hakamada bối rối khó hiểu hỏi cấp trên.
Sendou vẫn đang say sưa ngẫm nghĩ.
Dù gặp phải tình huống lạ lùng nhưng ánh sáng trong mắt Sendou không hề biến mất. Ngược lại, đôi mắt đó sáng rỡ như thể đã nắm bắt được điều gì.
“… Nếu cánh gà thật sự là phòng kín…”
Sendou nói khẽ để chỉ Hakamada nghe thấy.
“Tôi chỉ nghĩ ra được một khả năng.”
“Dạ!”
Chỉ một…
Nghĩa là Sendou đã có kết luận cho vụ án?
“Anh Sendou, anh hiểu ra điều gì rồi ạ?”
“Chỉ là phán đoán thôi.”
Sendou nói từ phán đoán nghĩa là đã khá tự tin.
“Thật, thật ạ? Nhưng hiện trường là phòng kín…”
“Chính vì hiện trường phòng kín đấy. Thế này chẳng giống cậu bình thường gì cả, Hakamada ạ. Cậu bình tĩnh đọc lại thông tin trong sổ tay đi.”
Gợi ý cho cấp dưới như vậy rồi Sendou chỉ thị cho Shirato:
“Anh Shirato, chúng ta tiếp tục lấy lời khai thôi. Nhờ anh gọi giúp tôi hai người đến nhà thể chất sau khi nghe thấy tiếng hét.”
Hai nhân chứng cuối cùng rất tương phản.
Một người đeo kính gọng kim loại, thắt cà vạt chỉn chu theo đúng quy định của trường, nhìn qua liền biết là học sinh gương mẫu. Tuy vậy, cậu này lại chẳng giống mọt sách chút nào, mái tóc bồng bềnh gợn sóng, phong cách lịch lãm chắc sẽ khiến đám nữ sinh thích mê. Tuy vóc dáng nhỏ nhắn những tấm lưng thẳng tắp cho thấy con người này đầy tự tin.
Người còn lại là cô gái với mái tóc vàng dài xoăn sóng, ánh mắt sắc sảo không kém gì Sendou. Cúc cổ áo sơ-mi để mở, dải ruy băng màu đỏ lỏng lẻo thả xuống bên cổ. Toàn thân cô gái tỏa ra cảm giác khó gần. Tuy dáng vẻ nữ tính nhưng gương mặt hoàn toàn không trang điểm khiến người ta liên tưởng đến mấy nữ sinh nổi loạn. Hakamada chợt nhớ tới chuyện cũ.
“Cháu là Masaki Akihiro, học lớp D khối mười một ạ. Cháu đang giữ chức hội trưởng Hội học sinh của trường.”
“Cháu là Harimiya, lớp D khối mười một… Hở, chú hỏi cả tên cháu nữa à? Tên cháu là Rieko.”
Ngay đến cách trò chuyện cũng trái ngược hoàn toàn. Tuy vậy vẫn có điểm tương đồng.
“Hai cháu học cùng lớp à?”
“Vâng.”
“Nhưng chúng cháu không thân thiết gì đâu ạ.”
Harimiya Rieko cáu kỉnh nói thêm, còn Masaki thì cười khổ. Gương mặt cười cười của cậu đầy vẻ chững chạc tựa như một người trưởng thành nhún vai trước trò tin, nghịch của trẻ con.
“Hai cháu ngó vào nhà thể chất sau khi nghe thấy tiếng hét, vậy trước lúc đó các cháu đang làm gì, ở đâu, nói cho chú biết được không?”
“Cháu đang ở trong phòng chứa đồ dùng của Hội học sinh, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ạ.”
Tuy Sendou không hề nói ai phải đưa ra lời khai trước nhưng Masaki đã trả lời rành mạch…
“Cháu có thể chuẩn bị ở văn phòng Hội nhưng cần tham khảo sổ ghi chép thu chi đang cất ở phòng chứa đồ nên cháu mới đến đó. Phòng đồ dùng ở ngay cạnh lối thông, từ cửa sổ phòng đó có thể trông rõ nhà thể chất. Hôm nay, lúc 3 giờ 15 phút… không phải, khoảng 3 giờ 16 phút, cháu nghe thấy tiếng con gái hét giữa tiếng mưa. Nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì nên cháu đi về phía nhà thể chất.”
“Hừm… Cháu ở phòng đồ dùng đó từ lúc mấy giờ?”
“Từ khoảng 2 giờ 15 phút ạ. Tổng hợp ghi chép mất khá nhiều thời gian nên cháu ở trong phòng đó suốt.”
Vừa định hỏi 2 giờ 15 phút không phải em vẫn đang trong giờ học à thì Hakamada chợt nhớ ra.
Lớp D khối mười một cùng lớp với đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn Sagawa Nao. Lớp 9 tan tiết sớm, học sinh được rời phòng học sớm hơn lớp khác.
… Chờ đã.
Sagawa Nao?
Một dòng điện chạy vụt qua tâm trí Hakamada. Anh chợt hiểu ý trong lời Sendou nói khi nãy.
Sagawa Nao. Phòng kín.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
“Trong phòng đồ dùng chỉ có mình cháu thôi à?”
Bỏ ý nghĩ chợt lóe lại đó, Hakamada tiếp tục vừa nghe vừa ghi chép thông tin. Nghe Sendou hỏi, Masaki thành thật gật đầu, đáp “Vâng ạ.”
“Như thế nghĩa là cháu không có chứng cứ ngoại phạm phải không ạ?”
“Ấy, chú không nghi ngờ gì cháu đâu.”
“Cháu xin nói thêm là khoảng 3 giờ 10 phút cháu đã gọi điện cho thành viên trong Hội học sinh. Bạn ấy là Yatsuhashi, hội phó. Cháu nói với bạn ấy rằng giờ cháu đang chuẩn bị tài liệu trong phòng đồ dùng, làm xong sẽ mang đến văn phòng Hội học sinh.”
“Ừ, được rồi. Chú hiểu rồi… Tiếp theo đến lượt Harimiya nhé.”
“Thì… Tầm 2 giờ 50 phút hết tiết, từ lúc đó cháu đứng suốt bên ngoài nhà thể chất chờ bạn tới. Nghe thấy tiếng hét, cháu ngó vào trong xem sao, chỉ vậy thôi.”
Rieko u ám kể.
“Cụ thể, cháu đứng chỗ đó lúc mấy giờ mấy phút nhỉ?”
“Dạ? Chú hỏi thế thì… Chắc khoảng trước 3 giờ một chút ạ.”
“Lúc mới bước vào phòng đồ dùng, cháu có nhìn ra bên ngoài nhưng không thấy bạn ấy. Lần thứ hai cháu nhìn ra ngoài khoảng 3 giờ thì thấy bạn ấy đứng ở đó ạ.”
Masaki chen lời. Đúng là hội trưởng Hội học sinh, có vẻ tính cách Masaki khá thích đi tiên phong.
“Vậy chú để là tầm 2 giờ 57 phút nhé. Rồi, cháu Harimiya này, lúc 3 giờ, cháu có trông thấy bạn Sagawa cùng lớp cháu và thầy giáo Masumura vào nhà thể chất không?”
“À, có ạ có ạ. Chuyện đó cháu nhớ. Cháu đã nghĩ họ tới sớm thật đấy.”
“Thế cháu có thấy Asajima vào nhà thể chất khoảng ba phút sau hai người đó không?”
“Cháu cũng thấy anh ấy. Chắc đúng tầm ba phút sau khi hai người Sagawa vào đấy ạ.”
“Cháu chắc chắn đó là Asajima phải không?”
“… Vâng. Cháu chắc.”
Trong một thoáng, mặt Harimiya Rieko nhăn lại, ánh mắt vốn đã sắc bén càng trở nên nghiêm nghị.
Hakamada cảm thấy hơi kỳ quặc. Anh để ý thấy khoảnh khắc Harimiya nhăn mặt, việc nữ sinh có vẻ không liên quan gì đến câu lạc bộ Phát thanh, khác khối học nhưng lại biết rõ dáng vẻ Asajima đến mức có thể khẳng định chắc khiến anh ngờ ngợ.
“Nhưng lúc đó cháu mải xem điện thoại nên không nhớ rõ lắm đâu.”
“Vậy cháu không thấy thầy Masumura rời nhà thể chất một lúc và mấy học sinh lớp mười câu lạc bộ Bóng bàn nữ đi vào à?”
“Ừm, thế nào nhỉ… Cháu chẳng nhớ lắm.”
“Thế tầm 3 giờ 08 phút có bạn nữ mặc đồng phục đi vào, cháu có thấy không?”
Rieko lại ừm ừm ngẫm nghĩ, mái tóc vàng lay động sang trái rồi sang phải.
“Chuyện đó cháu cũng không biết.”
“… Vậy à.”
Sendou ánh lên tia sắc sảo.
“Vậy chúng ta nói đến chuyện sau đó nhé. Khoảng 3 giờ 15 phút, câu lạc bộ Kịch vào nhà thể chất. Phải không cháu?”
“À, đúng ạ đúng ạ. Nhóm đó vào từ cửa bên. Còn đẩy xe đồ nữa. Ngay sau đó, cháu nghe thấy tiếng hét.”
“Ừ, ra vậy. Lúc câu lạc bộ Kịch đến, cháu không nghe thấy âm thanh như tiếng trống à?”
“Chà. Cháu không biết có tiếng đó.”
“Nghe thấy tiếng hét rồi cháu làm gì?”
“Cháu nói rồi mà, cháu định vào nhà thể chất xem sao. Cháu muốn đi qua cửa câu lạc bộ Kịch vừa vào nhưng cửa khóa. Hết cách nên cháu phải ra chỗ lối thông. Sau đó thầy gọi cháu lại.”
“Từ thời điểm cháu nghe thấy tiếng hét đến khi câu lạc bộ Kịch khóa cửa, cháu có thấy ai đi ra từ cửa ở cánh gà bên phải không?”
“Không có.”
Có vẻ Harimiya Rieko rất tự tin với ký ức này. Sendou ngẫm nghĩ một chút rồi đổi hướng câu hỏi.
“Cháu nhìn từ cửa nối với lối thông vào nhà thể chất cùng lúc với Masaki à?”
“Không ạ, bạn Harimiya ở gần hơn cháu. Lúc cháu ngó vào nhà thể chất thì bạn ấy đã được gọi đến trước sân khấu rồi ạ.”
Hội trưởng Hội học sinh trả lời lập tức.
“Như vậy, Masaki là người cuối cùng vào nhà thể chất à… Chú hỏi cho chắc thôi nhé, cháu có trông thấy ai rời nhà thể chất không?”
“Không ạ. Cháu không thấy ai đi ra cả.”
Masaki lần nữa trả lời ngay.
“Vậy à… Chà, cảm ơn hai cháu. Hai cháu về phòng được rồi.”
Sendou đã hỏi xong câu cuối cùng. Masaki vừa nói cháu xin phép vừa cúi đầu, vai Harimiya thả lỏng vẻ nhẹ nhõm. Hai học sinh đứng dậy với phong thái đối lập nhau.
Chợt Hakamada nhớ lại lời em gái nói cảm thấy lạ lùng vì Harimiya đứng trong mưa.
“Harimiya này, sao em lại đứng chờ bạn ở chỗ đó vậy? Hẹn gặp nhau bình thường mọi người sẽ chọn phòng thay giày hoặc chỗ nào đó tương tự mà?”
Hakamada nói về phía Harimiya đang quay lưng bước đi. Thiếu nữ tóc vàng quay lại, đáp gọn lỏn:
“… Em thích thế đấy.”
Câu trả lời đúng kiểu tuổi nổi loạn.
Mấy phút sau. Sendou và Hakamada đứng hút thuốc giữa lối thông. Toàn bộ các khu nhà trong trường, bao gồm nhà thể chất đều cấm hút thuốc nên hai người ra đây. Sau khoảng thời gian dài ở trong không gian kín của hiện trường vụ án, ra ngoài hít thở không khí, nhìn khoảng trời phóng khoáng sau tầng mây sẽ khiến tinh thần thư thái hơn.
Tất nhiên, cuộc trò chuyện giữa họ vẫn xoay quanh vụ án. Vừa phả khói thuốc, Hakamada vừa xem lại lời khai của mỗi người ghi chép trong sổ tay:
3:00: Masumura Shintarou và Sagawa Nao đến nhà thể chất.
3:03: Asajima Tomoki vào nhà thể chất. Đi thẳng vào sau cánh gà. Hạ rèm sân khấu.
3:05: Masumura đi đến văn phòng giáo viên.
3:08: Nữ sinh bí ẩn vào nhà thể chất. Cứ thế đi thẳng vào cánh gà?
3:10: Masumura quay lại. Hakamada Yuno và Nominami Sanae vào nhà thể chất.
3:12: Hai thành viên câu lạc bộ Cầu lông vào nhà thể chất.
3:15: Bốn thành viên câu lạc bộ Kịch vào nhà thể chất từ cửa ở cánh gà bên shimote.
3:16: Phát hiện xác chết.
“Đúng như cậu đã thấy, hiện trường là một căn phòng kín.”
Nhìn vào sổ tay của cấp dưới, Sendou bắt đầu đi vào từng điểm một.
“Tuy nhiên, điểm cần lưu ý ở đây là, mặt trước sân khấu không khóa và chỉ được quan sát bằng mắt thường. Nghĩa là, nếu có khoảnh khắc ít người quan sát thì việc ra vào căn phòng kín này là có thể. Hơn nữa, chắc chắn phải có khoảnh khắc như vậy.”
“Thời điểm Masumura chạy về văn phòng giáo viên, chỉ còn mình Sagawa Nao trong nhà thể chất… phải không ạ?”
Đúng vậy. Trong vòng năm phút, từ 3 giờ 05 tới 3 giờ 10, trong nhà thể chất chỉ có hai người Asajima Tomoki và Sagawa Nao. Nói cách khác, Sagawa Nao là nhân vật duy nhất có cơ hội ở một mình với nạn nhân.
“Cửa ở khu vực cánh gà đều bị khóa, hệt như một căn phòng kín. Những thời điểm khác đều có vài người nhìn được tình hình trên sân khấu nên không thể có cơ hội sát hại Asajima. Sagawa Nao khai còn một nữ sinh nữa vào cánh gà nhưng ngoài ra không còn nhân chứng nào thấy cô gái đó cả.”
“Có chứng cứ rõ ràng hơn về cô gái bí ẩn đó đấy ạ. Thời điểm câu lạc bộ Kịch đi vào cánh gà, sau đó là thời điểm cảnh sát Tsuchiya xem xét hiện trường đều không thấy ai ở đó ạ. Đã vậy, các cửa đều khóa chặt, cô gái vào đó rồi biến mất đi đâu, không thể giải thích được.”
Như vậy, đáp án rất đơn giản… Người đó, từ đầu đã không hề tồn tại.
“Nếu thế, thủ phạm là Sagawa Nao…”
“Chỉ có cách suy luận vậy thôi.”
Tâm trạng Sendou nặng nề, miệng phả ra làn hơi trắng.
“Chưa rõ động cơ là gì nhưng mấy nhóc này đang ở độ tuổi đa sầu đa cảm. Có thể giữa hai đứa có xích mích gì cũng nên.”
“Nói đến chuyện đó, cô bé đã mang túi đựng vợt và túi giày vào nhà thể chất. Rất thích hợp để giấu con dao có kích thước đó…”
“Việc Asajima đến nhà thể chất ngay sau khi hết giờ học cũng có thể giải thích do cậu này đã định nói chuyện với đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn nữ. Có thể hai đứa đã hẹn nhau từ trước.”
Càng nghĩ càng thấy Sagawa Nao rất đáng nghi.
“Nhưng tại sao cô bé phải mất công kéo xác chết tới nơi dễ bị người khác phát hiện như vậy ạ?”
“Chuyện đó chúng ta phải hỏi chính hung thủ mới biết được… Tương tự, việc Asajima hạ rèm xuống cũng rất khó hiểu. Có thể Sagawa đã yêu cầu Asajima làm vậy.”
“Thế còn dải ruy băng ở sau sân khấu và chiếc ô không có dấu vân tay ở nhà vệ sinh nam thì sao ạ?”
“Hai thứ đó có lẽ không liên quan đến vụ án. Ruy băng và ô rơi trong trường học không phải điều gì đáng nghi lắm.”
“Đúng vậy ạ…”
Sau đó, Hakamada tìm kiếm những yếu tố phủ định việc Sagawa Nao là hung thủ nhưng mọi nỗ lực của anh đều không đem lại kết quả.
Xét theo mốc thời gian, việc chỉ mình Sagawa Nao có khả năng phá vỡ cục diện phòng kín đã rất rõ ràng.
“Thủ phạm là Sagawa Nao.”
Hakamada lần nữa lên tiếng.
Thiếu nữ với mái tóc ngắn rất hợp với ngoại hình, một con người đầy vẻ tinh thần trách nhiệm. Đội trưởng câu lạc bộ Bóng bàn nữ.
“Mọi người đợi đã!”
Tiếng hét, hét kiểu đó…
“Hở?”
Hakamada sực tỉnh và quay về phía khu nhà học. Rồi anh ngắc ngứ.
Người đang đứng ở cửa vào lối thông, không ai khác chính là em gái ruột của anh.
“Nà… này, em… em ở đây làm gì…”
“Anh bảo đội trưởng Sagawa là thủ phạm. Không thể như thế được! Đội trưởng không thể là thủ phạm được!”
Anh trai ngơ ngác còn chưa hiểu ra sao thì Yuno hấp tấp tiến về phía họ.
Đôi mắt cô bùng cháy những cảm xúc mãnh liệt.
“Tại sao đội trưởng lại là thủ phạm được chứ! Anh rút lại lời đó đi! Chị Sagawa chắc chắn không phải kẻ giết người đâu!”
“Chờ… chờ đã cháu Hakamada. Cháu bình tĩnh lại đã nào!”
Sendou cũng bị lời phản bác bất ngờ này làm cho choáng váng. Chú vội ngăn Yuno lại.
“Đáng ra em phải quay về phòng học trống rồi chứ? Sao em lại chạy ra đây?”
“… Em xin đi vệ sinh rồi ra khỏi phòng.”
“Trước cửa nhà vệ sinh phải có điều tra viên chứ?”
“Đúng là có. Nhưng một người trong đám vây xem làm ầm ĩ quá nên họ chạy qua bên đó hỗ trợ rồi ạ. Em muốn ngó xem thử cảnh sát điều tra đến đâu rồi, đi tới hành lang liền nghe thấy anh và chú đang nói chuyện…”
Nghĩa là nghe trộm cảnh sát nói chuyện ấy hả? Gì vậy chứ? Hakamada hoang mang. Cô em gái này của anh thỉnh thoảng lại đi làm chuyện kỳ quái ở nơi kỳ quặc.
“Thôi, chuyện của em bỏ qua đi! Sao anh lại bảo chị Sagawa là thủ phạm?”
Bị một thiếu nữ dồn ép gắt gao, hai thám tử quay sang nhìn nhau. Hỏi tại sao ấy à?
“… Yuno này, nếu đã nghe anh và chú nói chuyện thì chắc em phải hiểu lý do rồi chứ.”
Hakamada dịu dàng mở lời như đang dỗ dành đứa trẻ quấy phá.
“Hiện trường là phòng kín. Người có thể phá vỡ phòng kín đó chỉ có Sagawa thôi.”
“Nhưng… nhưng, nếu hiện trường là phòng kín thì nạn nhân có thể tự sát mà!”
“Không thể có chuyện đó được. Em cũng trông thấy rồi đấy, Asajima bị đâm bằng dao, trên hung khí không có dấu vân tay. Hơn nữa, sau khi Asajima bị giết, thi thể còn bị kéo trên sân khấu một đoạn nữa.”
“Vậy nếu lời khai của chị Sagawa là thật thì sau cánh gà vẫn còn người nữa mà. Chị Sagawa nói đã nhìn thấy một nữ sinh đi vào trong.”
“Nghe thấy việc đó, vậy em cũng rõ sau đó chú và anh đã nói những gì rồi. Cô gái bí ẩn đó không thể có mặt trong nhà thể chất được. Sagawa đã nói dối.”
“Chị… chị Sagawa nói dối…”
Nước mắt lăn xuống má Yuno.
Mấy năm rồi không thấy em gái khóc khiến Hakamada bối rối. Chắc cách nói của anh quá tàn nhẫn.
Nhưng, vậy cũng tốt. Vì đó là sự thật.
“Chị… chị Sagawa… đến nhà thể chất cùng thầy Masumura mà anh? Thầy quay lại văn phòng giáo viên là ngẫu nhiên mà? Vì thế, thật ra chị Sagawa đâu có cơ hội giết người…”
“Dù nói theo cảm tính nhiều nhưng cháu cũng phát hiện ra một điểm rất đáng chú ý đấy!”
Lấy điếu thuốc khỏi miệng, Sendou lên tiếng:
“Nhưng Hakamada này, theo như cháu nói, Sagawa và thầy Masumura cùng đi đến nhà thể chất cũng là ngẫu nhiên đúng không. Nếu thầy giáo cứ ở trong nhà thể chất thì biết đâu Sagawa đã từ bỏ kế hoạch. Nhưng thầy giáo lại quay về văn phòng giáo viên, tạo thành cơ hội thực hiện hành vi phạm tội. Vì vậy, cô ta đã giết…”
“Chị Sagawa – không – giết người!”
Yuno hét lên, cắt ngang lời Sendou. Rồi cô quay lưng, vừa lau nước mắt vừa chạy dọc hành lang.
Chắc chắn cô bé không quay lại phòng học trống đang giữ mấy người có liên quan.
“Ơ… Này, Yuno!”
“Không sao đâu. Để con bé đi đi.”
Sếp nhẹ nhàng giữ lấy vai Hakamada đang định đuổi theo.
“Ngoài miệng nói vậy thôi chứ trong lòng con bé biết rõ chuyện gì cố nài cũng không được, tuổi này nó thế ấy mà. Giờ chắc con bé muốn ở một mình hơn.”
“Em… em xin lỗi ạ… Em gái em không hiểu chuyện gì cả.”
“Không sao đâu. Đàn chị, người mà con bé tin tưởng hóa ra lại là tội phạm nên nó phản ứng vậy cũng là đương nhiên thôi.”
Quả thật, có lẽ chính những con người đã chai sạn về cảm xúc như các anh mới là kẻ đang cư xử vô lý.
“Chà, tôi đây cũng hết cả hồn. Phải cho mấy cậu cảnh sát Hodogaya dám lơ là cảnh giác một trận nên thân mới được.”
Vừa nói đùa, Sendou vừa bỏ đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn cầm tay rồi quay lại nhà thể chất. Tấm lưng rộng toát lên vẻ yên tâm khi đã giải quyết xong vấn đề.
Hakamada do dự không biết có nên đuổi theo an ủi em gái đang khóc lóc không nhưng nghĩ lại nhiệm vụ của mình, anh đi theo sau cấp trên.
Chẳng hiểu chuyện gì cả.
Có lẽ anh đang nói về mình như thế.
Nhưng Yuno hiểu chứ. Suy luận của hai người đó quá hợp lý, đến mức không thể chối cãi được. Dù vậy, Yuno vẫn không thể tin đội trưởng Sagawa là thủ phạm. Đàn chị vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ, nghiêm túc, luôn nhiệt tình tập luyện, hệt như Siêu nhân hoàn hảo. Yuno không cách nào đồng tình với việc chị ấy là kẻ giết người.
Nước mắt lăn xuống. Tai ù đi. Trong lòng đầy cảm xúc quay cuồng. Yuno chạy vụt đi. Cảm giác nghẹn cứng trong lồng ngực giống lúc thua trận, ân hận nhiều hơn cả buồn bã.
“Hà, hà…”
Chạy đến cuối hành lang, Yuno dừng lại.
Đã hơn 6 giờ. Ánh nắng nghiêng nghiêng rọi từ cửa sổ vào dãy tủ giày không một bóng người. Yuno đã đến trước cửa nối hai tòa nhà học từ khi nào chẳng biết.
“… Làm thế nào bây giờ?”
Yuno tự hỏi nhưng chẳng có câu trả lời.
Cứ thế này thì chú cảnh sát tên Sendou đó sẽ bắt đội trưởng Sagawa mất. Họ đang thu thập chứng cứ rồi. Dù đội trưởng, Yuno hay các thành viên trong câu lạc bộ có thanh minh phủ nhận cách nào thì cũng không thể thay đổi kết luận của cảnh sát.
Mình phải làm gì đó. Nhất định phải làm gì đó.
Nhưng.
“Làm gì… là làm gì?”
“Chị đã bảo em cứ ở trong phòng rồi mà.”
Yuno đang lúng túng không biết làm sao thì chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện vọng tới từ đầu hành lang.
“Nhưng hội phó…”
“Chỉ mình chị được gọi thôi, đi đông sẽ làm phiền người ta đấy. Không cần lo cho Masaki đâu, em về văn phòng Hội học sinh đi.”
Bóng của hai người đang nói qua nói lại đổ xuống hành lang. Hai thiếu nữ, một yểu điệu xinh đẹp kiểu cổ điển, một tóc ngắn dễ thương.
“Ơ, Hakamada à?”
Hai người đang định rẽ sang tòa nhà học số hai thì thiếu nữ tóc ngắn trông thấy Yuno liền đổi hướng tiến lại gần cô. Yuno lau nước mắt, rốt cuộc đã nhìn rõ đối phương. Đó là Hibiya Yukiko, là bạn học cùng lớp với cô, thành viên Hội học sinh.
“Hakamada, cậu làm gì ở đây thế?”
“A, không, tớ có làm gì đâu…”
Yuno quay mặt đi, muốn che giấu đôi mắt hoen nước. Nữ sinh thanh tú vẻ cổ điển cũng quay lại nhìn về phía Yuno bằng một cử chỉ uyển chuyển như nước chảy.
Khuôn mặt đẹp đẽ quý phái nên mặc trang phục nào cũng hợp. Mái tóc đen nhánh mượt mà, nước da trắng trẻo mịn màng hơn cả người đẹp Akita⦾, đôi chân thanh mảnh lộ ra dưới tà váy. Ấn tượng nhất là đôi mắt long lanh và nét cười ẩn hiện nơi khóe môi.
Yuno biết tên cô gái này.
“… Chị… Yatsuhashi a?”
Hội phó Hội học sinh Yatsuhashi Chizuru. Trong cuộc bầu cử tháng trước, Yatsuhashi và Masaki đã được bầu chọn làm hai người đứng đầu Hội học sinh, cô nhận chức vụ chỉ đứng sau hội trưởng. Nghe Sanae kể, thành tích học tập của Yatsuhashi đứng thứ ba trong toàn khối mười một.
Rời cặp mắt long lanh khỏi Yuno, hội phó nhìn sang người đi cùng mình.
“Nào Hibiya, em quay về đi.”
“Nhưng, nhưng, em muốn đi cùng…”
“Không được đâu em. Ngoan nào, về cùng Shiina đi.”
Tuy giọng điệu rất nhẹ nhàng, mềm mại nhưng Yatsuhashi tỏ thái độ không cho phép phản đối. Yukiko ngần ngừ đi ngược lại hướng vừa đến.
Rồi Chizuru lại quay về phía Yuno.
“Em mặc đồng phục câu lạc bộ Bóng bàn nữ, sao lại đứng khóc ở đây thế?”
“A…”
Bị chị ấy nhìn thấy mất rồi.
“Thôi không sao. Mà em biết ở nhà thể chất có chuyện gì không?”
Lần đầu tiên bắt chuyện nhưng cách nói của Yatsuhashi thân thiện như bạn bè.
“Chị nghe loa phát thanh báo ở nhà thể chất có chuyện, mọi người đồn có án mạng, thật thế à? Ai bị giết vậy?”
“À, vâng… Đấy là đội trưởng câu lạc bộ Phát thanh ạ.”
“Anh Asajima á?”
Giọng Chizuru cao hẳn lên.
“Anh Asajima bị giết?… Em này, chuyện đó có liên quan gì đến Masaki không?”
“Anh Masaki ạ? Anh ấy là một trong các nhân chứng.”
“Cậu ấy không bị tình nghi phải không?”
“Tình nghi… Em nghĩ là không ạ.”
Nhớ lại đội trưởng Sagawa đang bị xem là kẻ tình nghi chân chính, Yuno lại ủ rũ cụp mắt.
“Thế à? May quá!” Hội phó nhẹ nhõm thở phào.
“Thực ra, nãy ban giám hiệu gọi điện cho chị bảo đến làm chứng việc Masaki đã gọi điện thoại cho chị nên chị hơi lo em ạ.”
“A… Thế giờ chị Yatsuhashi đang…”
“Ừ. Chị đang đến chỗ cảnh sát đây… Em làm gì đấy? Học sinh bình thường phải rời khỏi tòa nhà học rồi, nếu em có liên quan đến vụ án thì không thể ở đây một mình được.”
“.........”
Yuno ngập ngừng không biết có nên giải thích với Chizuru không. Nhưng có nói cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, biết đâu còn bị Chizuru mắng như anh trai mình lúc nãy. Thế là Yuno im lặng, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Rồi đàn chị đưa hai tay nắm lấy bàn tay phải lộ ra dưới tay áo đồng phục tập luyện của cô.
Yuno đưa mắt nhìn lên, Chizuru đã ghé mặt lại sát hơn, nở nụ cười nhè nhẹ. Đôi mắt thật gần, làn da ấm áp.
Tuy không nói ra thành tiếng nhưng đôi môi Chizuru cử động như đang nói “Không sao đâu.”
Trước khi kịp nhận thức, Yuno đã bắt đầu kể chuyện xảy ra ở chỗ lối thông.
Có lẽ bởi thái độ chững chạc, dịu dàng như người lớn của hội phó vừa ngẫu nhiên gặp gỡ hay do Yuno muốn chia sẻ những nghĩ suy đang đè nặng tâm trí với một người nào đó, hoặc tại cả hai. Tuy chẳng hiểu nguyên nhân nhưng Yuno vẫn nắm lấy đôi tay nhẹ nhàng chạm vào mình kia, kể hết cả chuyện đội trưởng Sagawa đang bị cảnh sát nghi ngờ. Đã mở miệng rồi, Yuno chẳng thể ngừng lại cho đến nói xong toàn bộ.
“Vậy sao.”
Chizuru nghiêm túc, chân thành nghe hết câu chuyện.
“Chị cũng biết Sagawa mà… Chị nghĩ bạn ấy không phải kẻ giết người đâu.”
“Đúng, đúng thế ạ!”
“Nhưng chứng cứ lại rất hoàn hảo.”
“Đúng, đúng vậy ạ…”
“Nếu muốn nói bạn ấy không phải thủ phạm thì chúng ta phải chứng minh với cảnh sát… Chị không nghĩ ra được cách nào cả.”
“.........”
Yuno nhất thời không đáp lại được gì. Ngay đến hội phó đáng tin cậy còn nói thế thì cô biết làm thế nào.
Nước mắt lại chực trào ra. Yuno nghẹn ngào nói chị Sagawa không ổn rồi. Cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, không cách nào minh oan cho đội trưởng…
“Chắc chị biết người có thể nghĩ ra cách đấy.”
“Dạ?”
Chizuru bất ngờ nói khiến Yuno vội ngẩng đầu.
“Chị biết người có thể giúp chị Sagawa ạ?”
“Chị chỉ biết mỗi một người thôi. Chị không rõ cậu ấy có thể giúp được thật không nhưng còn hơn chúng ta chỉ biết sầu não ở đây. Chị nghe nói đầu óc cậu ấy không giống người thường…”
“Cậu ấy…?”
Nghe hỏi vậy, Chizuru liền thả đôi tay đang nắm tay Yuno rồi chỉ vào tường. Hai người đang đứng trước cửa. Trên tấm bảng lớn dán bảng thành tích thi giữa kỳ.
… Yuno nhớ ra rồi.
Lúc cô vẫn còn hưởng thụ nhịp sống bình thường. Trước 3 giờ một chút. Khi ấy, cô đang chuyển bàn đánh bóng và nói chuyện luyên thuyên với Sanae.
“Người đứng đầu khối mười một…”
“Nhưng có thể cậu ấy không chịu giúp đâu. Tính tình cậu ta lập dị lắm. Với lại, hôm nay chắc cậu ấy về mất rồi.”
“Không, chắc được đấy ạ!”
Về rồi cũng chẳng sao vì theo lời đồn, người đó ở trong trường, sống tại một trong những căn phòng của câu lạc bộ văn hóa.
Yuno bước lại gần tấm bảng mà cô luôn đi thẳng qua mỗi khi đến trường. Tên người đó đứng hàng đầu tiên trong danh sách của khối mười một, bên cạnh ghi điểm số vô cùng khó tin.
Không phải Umigame.
Hạng 1 — Urazome Tenma — Lớp A, Khối 11 — 900 điểm.
Đọc là Urazome sao? Họ này rất hiếm.
Yuno quay lại nhìn Chizuru. Hội phó – người vừa chỉ cho Yuno một con đường, gật đầu với đôi mắt long lanh. Chizuru động viên “Em cố lên nhé.”
“Vâng ạ!”
Yuno đáp lại đúng như phong cách của đội bóng bàn.
Yuno không ngoái đầu lại mà chạy như bay qua cửa, hướng tới dãy phòng của các câu lạc bộ văn hóa. Trông thấy một con đường không còn mờ mịt như ban nãy, Yuno phóng như xé qua bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa.
Hiện giờ, trong đầu Yuno chỉ nghĩ tới được mỗi một khả năng.
Cô chỉ còn cách nhờ cậy người này cứu đội trưởng Sagawa.
Nhờ cậy thiếu niên tên Urazome Tenma chưa từng gặp mặt.
← Chỉ các cô gái đẹp da trắng.