← Quay lại trang sách

Chương 2 Vai thám tử tư xuất hiện ❀ 1 ❀ Diện kiến Otaku

Dãy phòng của các câu lạc bộ văn hóa – nơi Yuno đang chạy tới, nằm lặng lẽ ở phía bắc tòa nhà học số hai nằm giữa ba tòa.

Các câu lạc bộ văn hóa chủ yếu sinh hoạt ở đây nên trông dãy phòng này sang, xịn hơn phòng của mấy câu lạc bộ thể thao. Phòng của câu lạc bộ thể thao giống căn hộ cũ kỹ sắp đổ, còn phòng của câu lạc bộ văn hóa đẹp đẽ như khu nhà cao cấp cho thuê mới xây dựng trong vòng năm năm, có đề bảng tòa nhà 00 hẳn hoi. Trên hành lang là một dãy cửa ra vào, giữa các cửa đặt thiết bị của các câu lạc bộ như bộ amply guitar, bảng vẽ truyện tranh…

Sanae nói đó là căn phòng cuối cùng phía tây tầng một. Không phải tìm kiếm phức tạp gì, cứ đi thẳng là thấy.

Cửa ra vào có một ô cửa sổ nhỏ nhưng che rèm nên đứng ngoài không nhìn được vào trong. Trên mặt cửa treo một tấm biển gỗ đề dòng chữ Hội nghiên cứu Hyakunin Isshu⦾ viết bằng bút lông không có gì bắt mắt.

Tuy có thể dễ dàng hình dung được hoạt động của câu lạc bộ này nhưng Yuno lại chưa nghe tên nó bao giờ.

“… Được rồi.”

Yuno hít một hơi củng cố tinh thần rồi vặn tay nắm cửa.

Theo lời đồn, căn phòng này lúc nào cũng khóa. Cô định kiểm tra xem có khóa thật không rồi mới gõ của nhưng…

Âm thanh kim loại khe khẽ vang lên, cánh cửa mở ra dễ dàng.

Yuno ngớ người.

Đây không phải đây là căn phòng không bao giờ mở à? Hay câu chuyện của Sanae toàn là tin đồn thất thiệt? Căn phòng tối trong góc này chỉ là chỗ tìm hiểu về Hyakunin Isshu của câu lạc bộ nghiên cứu Hyakunin Isshu thôi?

Thấy nghi nghi nhưng Yuno vẫn mở cửa đi vào. Cô không có thì giờ để phân vân.

Yuno hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói “Em xin phép ạ…” rồi cởi giày, bước lên sàn phòng.

Chào đón cô là khoảng hai mươi thiếu nữ.

“.........”

Toàn poster anime. Rất nhiều poster cỡ lớn, thậm chí có cái kích thước bằng khoảng nửa người trên của Yuno dán kín một mặt tường.

Nào là nhóm nhạc đang chơi guitar; nào là ba thiếu nữ mặc đồ hầu gái ngồi trên sofa; nào nữ sinh cấp ba tóc xanh da trời, mặc đồng phục thủy thủ vẽ theo phong cách chibi đang để tay chữ V; rồi một cô ăn mặc cổ trang như thần linh được bạn bè nâng lên; một cô khoanh tay đứng trước robot khổng lồ; một cô đầu mọc tai mèo bay lơ lửng giữa trời; một cô váy trắng khoác áo choàng đang chèo thuyền; một cô kéo cung tên màu hồng, trên vai có con gì trông giống giống linh vật.

Poster sống động, rực rỡ, rất đẹp nhưng rõ ràng… chẳng liên quan một tí gì đến Hyakunin Isshu hết.

Căn phòng dán poster kín mít, chỉ nhìn thấy mỗi chữ Hy trong Hyakunin Isshu.

Chính giữa phòng đặt một chiếc bàn trà⦾. Trên bàn có chai nhựa uống dở, tạp chí, truyện tranh, DVD, đủ thứ. Không chỉ mặt bàn mà đống đồ này còn chất đống cả trên sàn, chỗ này chỗ kia còn lấp ló túi giấy của hiệu sách với cửa hàng anime điểm xuyết thêm nét ấn tượng. Tuy căn phòng không đến mức lôi thôi bừa bãi, chỉ vì nhiều đồ quá không xếp hết lên tủ sách được nên phải để chồng lên nhau nhưng số lượng thật sự quá khủng, khiến người ta chỉ có thể dùng từ lộn xộn để miêu tả.

Tủ sách kê ở tường bên phải. Chiếc tủ thép rất lớn như loại dùng trong phòng học đặc biệt, thứ xếp trên đó vẫn là tạp chí, truyện tranh, DVD và đĩa Blu-ray. Ngoài ra còn có CD và phần mềm game. Tất tần tật đều là hình 2D, không có một chút xíu 3D nào cả. Hiếm hoi lắm mới thấy có ngoại lệ là bìa sau cuốn tạp chí về diễn viên lồng tiếng. Từ các khoảng trống trên tủ, mấy cô gái cao khoảng hai mươi xăng-ti-mét đang mỉm cười với Yuno. Các cô Figure.

Đối diện tủ sách có một chiếc máy tính bảng và một máy tính bàn đang bật. Nhưng chủ nhân của căn phòng không ngồi bên đấy.

Người đó đang quay lưng lại, nằm dài trên chiếc giường ở góc trái, cà vạt đồng phục trường vứt bên cạnh, mặc nguyên sơ-mi trắng. Chốc chốc lại nghe thấy tiến lật trang sách khẽ khàng nhưng chắc thứ cậu ta đang đọc không phải sách văn học gì đâu.

“Dạ…”

Yuno vừa lách tìm chỗ đặt chân, vừa tiến lại gần chiếc giường rồi đánh tiếng.

“Cậu đến muộn. Cậu đã làm gì thế?”

“Dạ? Làm gì là sao…”

“Nhà thể chất thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lại một tiếng lật sách rất nhẹ. Yuno kinh ngạc.

Người này đã biết mình sẽ đến tìm để nói chuyện sao? Và đang chờ mình tới? Siêu quá! Tuy sở thích của nam sinh này hơi kỳ cục nhưng chắc nhờ cậy được đây.

“Dạ, thì… chị Sagawa bị cảnh sát nghi ngờ, nên em muốn nhờ anh giúp…”

“Hả?”

Nói rồi, lần đầu tiên nam sinh quay mặt về phía Yuno.

Đôi mắt đen nhánh chiếu thẳng vào cô. Đường nét gương mặt thiếu niên hài hòa cân đối. Tóc mái dài lòa xòa che khuất cặp mắt hai mí thiếu sức sống. Da trắng nhợt nhạt như hồn ma, sơ-mi mở đến cúc thứ hai, lấp ló để lộ xương quai xanh.

Thiếu niên nhìn Yuno chằm chằm rồi lên tiếng:

“Cô là ai?”

Nam sinh hỏi sỗ sàng.

“Ơ? A, em là Hakamada Yuno ạ. Em học khối mười.”

Dù chẳng hiểu sao tình hình thay đổi bất ngờ nhưng Yuno vẫn giới thiệu bản thân. Rời mắt khỏi Yuno, thiếu niên khẽ nhíu mày.

“Hakamada Yuno. Yuno à? Nghe như tên sinh viên khoa mỹ thuật sống trong căn hộ ấy nhỉ.”

“Mỹ thuật…? Không ạ, em là thành viên câu lạc bộ Bóng bàn.”

“Nhìn là biết rồi. Này Hakamada, cho anh hỏi chút, em vào đây bằng cách nào?”

“Bằng cách nào ấy ạ?… Em vào cửa như bình thường thôi ạ.”

Thấy Yuno thành thật đáp, cậu ta liền đưa tay bóp trán như đang bị đau đầu.

“Ừm, đồ ngốc… Quên khóa của rồi.”

“Dạ?”

“Xin lỗi Hakamada. Anh không biết em vì sao lại tới đây nhưng nếu được thì anh chẳng muốn biết đâu. Đúng như những gì em đang thấy đây, nơi này là khu vực riêng tư của anh. Em nhanh nhanh ra ngoài đi được không? Còn nữa, những gì nhìn thấy ở đây thì quên hết đi nhé. Rồi, chào em.”

Cậu ta vẫn nằm chình ình trên giường rồi xùy xùy đuổi Yuno.

Chắc lúc nãy cậu ta tưởng Yuno là người khác nên mới bảo “Cậu đến muộn.” Nhưng giờ Yuno không thể lùi bước được.

“Ơ, dạ, anh là Urazome Tenma… phải không ạ?”

“Urazome? Đấy là ai, anh chẳng biết, em nhầm người hả? Nào, em đi ra đi. Đi ra ngay bây giờ đi. Đi nhanh nhanh chóng chóng đi. Với lại quên hết mọi chuyện đã thấy ở đây đi nhé.”

“Ơ, anh không phải anh Urazome ạ?”

Gì vậy? Dù thế nào, Yuno cũng đã hiểu mình không được hoan nghênh hoặc ngược lại, đối phương là nhân vật khó tính chăng? Hay tại cô sai khi vào phòng mà không gõ cửa?

“Làm, làm thế nào đây…”

Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, giữa lúc Yuno đang phân vân lưỡng lự như Hamlet⦾ thì chợt…

“Về rồi đây! Ôi xin lỗi xin lỗi nhé, mất nhiều thời gian quá!”

Cánh cửa bất ngờ bị xô mạnh, mở toang.

Người vừa bước vào phòng là một thiếu nữ đeo kính gọng đỏ, tóc ngắn cài chiếc kẹp cũng màu đỏ. Tuy gương mặt này không quen lắm nhưng Yuno nhớ rõ chiếc máy ảnh ống kính đơn cô gái đang đeo trên cổ. Yuno từng trông thấy nó tại buổi giới thiệu chung về hoạt động câu lạc bộ hồi cô vừa mới nhập học.

“Dạ…, chị là đội trưởng câu lạc bộ Báo chí… chị Sakisaka phải không ạ?”

“Ố ố, có người vào đây à? Ớ, tại sao?”

Nhìn Yuno, thiếu nữ mới tới thể hiện sự ngạc nhiên thái quá. Rồi cô quay về phía nam sinh đang nằm dài và hỏi:

“Bé này là ai? Bạn gái Tenma hả?”

“Sao cậu lại nghĩ thế được vậy. Tại cậu nên em ấy mới vào đây được đấy!”

“Hả?”

“Tớ đã bảo bao nhiêu lần là ra khỏi phòng phải khóa cửa vào.”

“À, ra thế. Ấy, xin lỗi nhé, tại vội quá…”

“Xin lỗi là xong hả? Gặp giáo viên hay cảnh sát là um sùm lên rồi đấy!”

Thiếu niên vừa lầm bầm vừa ngồi dậy. Thân hình cậu ta gầy đến mức cảm giác như sức khỏe ốm yếu lắm.

“A, đúng rồi đúng rồi, nhắc đến cảnh sát mới nhớ, lớn chuyện rồi đấy. Nhà thể chất bị phong tỏa toàn bộ luôn. Tớ lân la hỏi chuyện thì bị cảnh sát đuổi về ngay. Đến cuối cùng của cuối cùng, tớ cứ cố kỳ kèo hỏi mãi nên tận năm ông cảnh sát xông vào bao vây, tí nữa thì bị túm cổ.”

Yuno đứng một bên nghe chuyện đến đây thì chợt hiểu ra. Lúc cô ra ngoài mà không gặp phải cảnh sát, chắc là tại chị này làm ầm ĩ đây.

“Tiếc thế! Giá mà họ túm cậu đi thì tốt quá!”

“Đồ… đồ tồi tệ! Đáng ghét! Tớ không muốn mới từng này tuổi mà đã dính tiền án tiền sự đâu!”

“Biết rồi biết rồi. Thế có chuyện gì?”

“A, ừ. Hình như là án mạng giết người đấy. Nghe nói có học sinh bị giết.”

“Thế à?”

Nam sinh kia hỏi Yuno. Yuno ngán ngẩm gật đầu. Thấy thế, đội trưởng câu lạc bộ Báo chí lập tức quay sang.

“Ơ, bé này ở câu lạc bộ Bóng bàn à? Nhưng nghe đâu hội sử dụng nhà thể chất bị tóm lại hết cả rồi mà.”

“Em này là một trong những người phát hiện ra thi thể đầu tiên.”

“Vâng… Ơ? Sao anh biết ạ?”

Yuno lập tức tiến lại gần thiếu niên nhưng…

“Hả hả hả hả!?”

Trước khi kịp bước thì cô đã bị đội trưởng câu lạc bộ Báo chí giữ vai.

“Phát hiện thi thể đầu tiên á? Em đã có mặt ở hiện trường hả? Thật hả? Này, cho chị hỏi tin tức chút đi. Ai bị giết đấy? Học sinh trường mình à? Bao giờ? Ở đâu? Chết thế nào? Em có thấy hung thủ không? Người đó là ai vậy?”

“Ấy, chị ơi, em…”

Cô gái lắc vai Yuno, đôi mắt sáng quắc. Nam sinh ngáp dài.

Tình huống từ không biết gì càng lúc càng rối hơn, lần này Yuno phải hét lên “Anh chị chờ chút đã!”

← 百人一首 (Bách Nhân Nhất Thủ): Tuyển tập một trăm bài thơ cổ Waka (Hòa Ca) của Nhật Bản.

← Bàn trà ở đây là ちゃぶ台 (bàn chabudai), loại bàn chân ngắn thường thấy trong các ngôi nhà Nhật kiểu cổ, không đi kèm ghế, dùng đệm ngồi trên sàn.

← Nhân vật chính với nhiều mâu thuẫn nội tâm trong vở bi kịch cùng tên của nhà biên kịch, nhà thơ nổi tiếng William Shakespeare.